Hồng Tuyến Ký

“Nếu ca ca ngươi ngoại hình cũng như vậy thì tốt rồi…” Phượng Tê vạn phần lưu luyến nhìn theo nữ hiệp truyền lời kia rời đi.

“Vì sao vậy? Nương nương?”

Người hỏi chính là Tiểu Ny, nương nương nhà mình rõ ràng là người không trọng vẻ ngoài. Giống như Ảnh Vệ, dung mạo không xuất chúng, nhưng nương nương vẫn cho đánh giá rất cao: khí chất ổn định, ở nhà là hiền phu đảm đang, đi cùng là hộ vệ dịu dàng.

“Không có gì ~ Chỉ là loại khuôn mặt sống mái khó phân này tương đối có nhiều khả năng.” Đơn thuần là sở thích cá nhân mà thôi: “Đúng rồi, nàng đến chỉ để thông báo ngươi đừng tìm kẻ thù cũ chọc phiền toái? Ngươi cũng không phải người không biết nặng nhẹ như vậy a.”

“Chuyện này…” Đông Diễm Quân hơi lúng túng một chút: “Ca ca ta từ nhỏ rất cưng chiều ta, vẫn luôn thực bảo hộ ta, hơn nữa chuyện này còn liên lụy đến nương nương, cho nên…”

“Cho nên hắn mới tiến hành điều tra chút ít về vị hoàng hậu nương nương mà ngươi phải bảo vệ, thứ nhất là lo lắng cho ngươi, thứ hai là muốn biết nàng có bao nhiêu kẻ thù?”

“Ta có kẻ thù sao?” Phượng Tê tự nhận mình là người tốt.

“Ít nhất cả nhà Ngọc quý phi hiện tại chỉ muốn ăn sống ngươi.”

“Làm ơn đi, ta chỉ lăn qua lăn lại nàng ta mà thôi, còn nhà nàng ta là do ngươi…Được rồi còn phải tính cả cha ta nữa.”

“Ta chỉ nêu ví dụ minh họa.”

“Vì sao?”

Mọi người đều chỉnh tề đồng loạt nhìn về phía giọng nói vừa thốt lên, bởi vì người vừa nói chính là Ảnh Vệ.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi…” Trình Tiền lắp bắp, bởi vì quá kích động, nhiều ngày như vậy, Ảnh Vệ rốt cục không xem hắn như không khí nữa: “Tin tưởng ta, Ảnh Tử. Ta cùng Ngọc quý phi kia tính tất cả quan hệ nam nữ thân thuộc nửa điểm liên quan cũng không có. Thuần túy là bởi vì nữ nhân kia rảnh rỗi đi gây phiền toái cho Phượng Tê hại ta không gặp được ngươi, ta mới tức giận.”

“…” Đối với cảnh trước bị Trình Tiền nóng bỏng kéo tay, sau lại bị mọi người hưng trí bừng bừng nhìn ngó, Ảnh Vệ thông minh lựa chọn bảo trì im lặng.

“Ca ca ngươi tiến hành điều tra là thực bình thường, không cần ngượng ngùng.” Hết diễn để xem, Phượng Tê lại kéo đề tài trở về.


“Nương nương, ý của ta là…Ca ca ta lần này phái Yêu Ca đến là muốn nói cho ta biết, Ma giáo đã phong bế tất cả các phương hướng trên đường đi của nhóm chúng ta, bảo ta không cần tiện đường ghé qua nhà…” Đông Diễm Quân ngượng ngùng cúi đầu.

“Có ý gì?”

“Ý là, hoàng hậu nương nương, công tích vĩ đại của ngươi ở kinh đô rất làm giáo chủ Ma giáo coi trọng, người ta niêm phong cửa giới nghiêm rồi, ngay cả thân muội muội cũng không gặp, chỉ chờ tôn đại thần là ngươi đi cho khuất mắt…”

“Thì ra là thế!” Phượng Tê bình tĩnh gật đầu: “Kế hoạch của chúng ta là trước đến quân doanh, sau đó thông qua Khiết Đan đi Phương quốc, rồi từ Khánh quốc vòng trở về. Bất quá, nể mặt Diễm Quân, Ma giáo là nhất định phải ghé thăm, bọn họ sẽ là trạm dừng cuối cùng trong hành trình của chúng ta, không ở lại nơi đó một năm rưỡi ở đến lúc ra chút thành tích…hừ hừ ~”

“Nương nương, kế hoạch của chúng ta là đi thành một hình tròn, Ma giáo không có trong lộ trình đâu.”

“Ta không ngại đặc biệt chạy đến thăm hỏi.” Quay đầu nhìn vẻ mặt khó xử của Đông Diễm Quân: “Ca ca ngươi đẹp trai không?”

“Đẹp trai.”

“Thủ hạ của ca ca ngươi đẹp trai không?”

“Đẹp trai.”

“Vậy là đủ rồi.”

“…”



Bên kia, Lý Giác còn chưa kịp chia xẻ tiến độ hẹn hò với tỷ tỷ cũng đang gặp phải phiền toái…

Ngươi nói vấn đề ở tiến độ hẹn hò? Làm sao có thể! Đương nhiên là có tiến triển chứ, ít nhất cha không ngại Lý Giác thích nam nhân không phải sao? Lại còn thực sự để ý tiểu nhi tử cùng sẽ như đại nhi tử rời xa phụ mẫu nữa. Đây chính là tiến bộ.


Quay trở lại, vậy hiện tại Lý Giác đang rối rắm cái gì?

Rối rắm vị mỹ nhân phong tư yểu điệu trước mặt lúc này chứ còn gì.

Sau khi nhõng nhẽo lại kiên định biểu đạt nguyện vọng mãnh liệt muốn đi nơi nào đó xa xa một chút của mình, Lý Diệp rốt cục đáp ứng dẫn hắn (lần này không có Lý Duệ) đi chơi ba ngày ở thành kế bên (tiếp tục trốn việc). Ở một trà lâu địa phương nổi danh có thể ngắm được phong cảnh xinh đẹp, hai phụ tử đang uống trà, kết quả một phu nhân xinh đẹp hào phóng mang theo quản gia của nàng đến xin ngồi chung.

Được rồi, trà lâu này sinh ý thật tốt, lão bản giảm giá tiền cho Lý Giác bọn họ, nữ nhân này nhìn qua tựa hồ là một nhân vật lớn, về phần vì cái gì cố tình tìm Lý Diệp bọn họ ghép bàn, còn không phải bởi vì vị trí mà hai bọn họ chọn là tốt nhất sao.

Sau đó, vấn đề liền rất không xong…

Ba người ngồi chung một bàn (lão quản gia không chịu ngồi), cũng không thể ngồi khan đi, vì thế bắt đầu nói chuyện phiếm…Bọn họ biết được, phu nhân này là thiên kim tiểu thư nhà giàu, từng chiêu nữ tế. Ai biết nam nhân kia mặt ngoài thành thật, trên thực tế chỉ vì tiền nhà nàng, cả ngày lấy cớ đòi tiền ở bên ngoài ăn chơi đàng ***, cuối cùng thậm chí còn bất kính với phụ mẫu nàng.

Vì thế nữ nhân thông minh này thiết kế một tiết mục nữ tế ở rể vì tiền tài ý đồ mưu hại thê tử, quăng tên ngược tra đó vào đại lao, rồi nhân lúc dư luận bốn phía đều đồng tình với mình ném một phong hưu thư, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với hắn. Sau đó phu nhân này bắt đầu tự mình kinh doanh kiếm tiền, sinh ý ở Hải Thành (nơi bọn họ hiện tại đang ở) cũng làm được rất lớn.

“Thì ra ngươi chính là vị thiên kim thông minh nhà Vương viên ngoại a…” Lão nhân này hạnh phúc hơn hắn nhiều, lên làm viên ngoại không bao lâu đã vì mình cùng thê tử thân thể đều không tốt mà nghỉ ngơi, chỉ ở nhà hưởng thanh phúc.

“Mục tiên sinh quá khen.” Cười dài nhìn Lý Diệp. Họ Lý ở Cẩm quốc quá đặc biệt, hơn nữa nơi này cách kinh đô rất gần, cho nên hai phụ tử lúc ở bên ngoài đều xưng mình họ Mục.

Lý Giác nhìn nữ nhân kia, buồn bực cắn đũa. Nữ nhân này…chẳng qua là hàn huyên vài câu mà thôi, ánh mắt đã dính trên người cha không chịu xuống, có ý gì đây chứ!

Còn có thể có ý gì, coi trọng cha ngươi thôi.

Có thể dễ dàng nói ra tên cha nàng, tất nhiên cũng là người trong giới quyền quý, hơn nữa cha ngươi tướng mạo đường đường, thoạt nhìn cùng lắm mới hơn ba mươi (đây là căn cứ tuổi của Lý Giác mà suy đoán), ‘tuổi trẻ’ đầy hứa hẹn, vong thê sớm mất, hán tử độc thân hoàng kim như vậy không nắm chặt thì chính là kẻ ngốc. Hơn nữa nhìn hắn phong độ phiên phiên, nói năng hài hước, hành xử có lễ, ánh mắt nhìn nàng cũng đặc biệt dịu dàng…

Mặc kệ nữ cường nhân kia ẩn tình đưa tình như thế nào, Lý Diệp trong lòng đang nghĩ chính là…[Một nữ hài thật tốt…Phượng Tê nếu hiểu chuyện bằng được một nửa người ta thì tốt rồi…]

Còn Lý Giác thì nghĩ…[Lão nữ nhân, chẳng kém nương ta là mấy đâu.] Tiểu Giác đồng học, người ta chẳng kém tỷ ngươi là mấy thì có.


“Không biết Mục công tử…”

“Cha!” Lý Giác đập bàn: “Tiểu Duệ còn đang ở nhà chờ. Chúng ta vẫn là sớm trở về một chút đi.”

“Không chơi nữa? Là ai ồn ào muốn tản bộ vài ngày?”

“Hừ!” Lý Giác thấy nữ nhân kia tròng mắt chuyển a chuyển, liền biết nàng ta muốn tìm cớ đi theo. Cút sang một bên đi, lộ tuyến này của ngươi tỷ tỷ ngay cả nói cũng không thèm đâu. Tám phần là chúng ta còn ở lại thì mời chúng ta đến nhà ngươi nghỉ tạm, còn kéo ra thể diện của cha ngươi, một bộ sở sở đáng thương hỏi chúng ta có phải là ghét bỏ nhà ngươi hay không. Còn nếu chúng ta đi, ngươi sẽ nói trùng hợp muốn đồng hành, sau đó quản gia của ngươi sẽ nói a nha, tiểu thư trong nhà này nọ kia, một mình ngươi đi chúng ta lo lắng, rồi ngươi nói sự nghiệp trong nhà đều dựa vào ngươi chống đỡ, ngươi phải chịu trách nhiệm blablabla…

“Đại ca của ta có nhi tử, cũng chính là tôn tử của cha ta, năm nay chín tuổi rồi, ngươi nói cha ta bao nhiêu tuổi?”

Gương mặt xinh đẹp của nữ cường nhân cứng đờ.

“Còn có, cha ta thích chính là nam nhân, ngươi bớt phí tâm tư này đi.” Rồi xong không nói hai lời kéo Lý Diệp còn đang dở khóc dở cười chạy lấy người.

“Tiểu thư…”

“Hắn là…Lý Diệp, thừa tướng Cẩm quốc.” Nữ cường nhân lấy tay khăn che khóe miệng, ánh mắt lóe lóe nhìn Lý Diệp đã ở trên đường cái quay đầu lại cười như xin lỗi nàng.

“Tiểu thư làm sao mà biết được?”

“Tôn tử đã lớn như vậy còn có thể hấp dẫn được bản tiểu thư, trừ bỏ thần thoại không già của Cẩm quốc ra còn có ai.” Thần tượng a ~ Nàng đương nhiên không phải loại người mê trai liều chết quấn lấy không thôi, Cẩm quốc này có ai không biết mối tình thắm thiết rất có sắc thái truyền kỳ của thừa tướng dành cho vị thê tử đã mất của mình?

“Không thể tưởng được tiểu công tử nhà hắn lại thú vị như vậy.” Lại còn nói Lý Diệp thích nam nhân, ai tin a? Chỉ sợ tiểu hài tử này còn chưa biết mình đã đoán được đi.

“Chuyện này…cũng không phải không thể tin, dù sao thê tử của hắn đã qua đời mười mấy năm, hơn nữa nghe nói ở kinh đô nam phong thịnh hành.”

“Chu thúc…” Nữ cường nhân kinh ngạc vị quản gia luôn luôn nghiêm cẩn lại nói ra lời như vậy: “Ngươi rốt cuộc coi trọng Lục thẩm ở trù phòng hay là đệ đệ của Lục thẩm?”

“…”




“Lại làm sao vậy?” Lý Diệp chẳng hiểu ra sao bị nhi tử kéo về khách ***, đè ngã xuống giường. Nhìn tiểu nhi tử dựa trên ngực mình nghiến răng nghiến lợi còn hơi hơi nức nở, Lý Diệp vừa cảm thấy đau lòng vừa không hiểu có chuyện gì: “Giác Nhi, cha không có ý định tái giá.”

“Ngươi vẫn yêu đại nương như vậy?”

“Giác Nhi, ngươi hẳn là hiểu được, ta đối với Vận Châu cũng không có tình nghĩa.” Vận Châu là sinh mẫu của Lý Giác, là nha đầu của Lý Diệp, thể yếu nhiều bệnh quanh năm nằm trên giường, phỏng chừng không sống thêm được bao lâu. Toàn bộ Lý phủ đối với nàng luôn rất tốt, vẫn cẩn thận hầu hạ, thầy giỏi thuốc hay.

“Ta không phải nói chuyện này!” Lý Giác phẫn nộ rồi, biểu hiện của hắn lẽ nào còn chưa đủ rõ sao (vẫn chưa vượt qua mấu chốt đạo đức)? Hắn là cái loại ngu ngốc đến mười hai tuổi còn không rõ ràng quan hệ của phụ mẫu giống như đám tiểu bạch chỉ biết cố tình gây chuyện trong cố sự của tỷ tỷ sao?

“Vậy ngươi hỏi ta còn yêu Phượng Dao hay không để làm gì?”

Tuy rằng câu nói ‘cha ta thích nam nhân’ mà hắn thốt ra lúc trước làm cho mình tim đập trật một nhịp, nhưng nghĩ lại hẳn là lời Lý Giác nói để chọc tức nữ nhân kia mà thôi.

“Ai…ta cũng không có ý định tái giá.” Sợ mình có kế mẫu? Thật đúng là…

“Cha…” Lý Giác ngẩng đầu, chậm rãi điều chỉnh vị trí để mình ngồi trên bụng Lý Diệp, chăm chú nhìn hắn: “Ca ca ta cùng ta đều thích nam tử, ngươi cũng thích nam tử được không…”

“Được được được…” Ở mặt ngoài nhìn như bất đắc dĩ ứng phó, trên thực tế lại đang cười khổ vì suy luận của tiểu nhi tử, hắn thật đúng là thích nam nhân.

“Cha…vậy ngươi thích ta được không?”

Hắn xem như hiểu được vì sao tỷ tỷ luôn nói bên thứ ba chen chân đúng là thuốc hay tốt nhất giúp tình cảm bùng nổ. Tuy rằng tầm thường, nhưng là vạn thử vạn linh.

Ảnh Vệ chỉ vì có rất nhiều nữ nhân muốn gả cho Trình Tiền liền đầu óc nóng lên trở về đồng ý hôn sự chính là ví dụ gần gũi sinh động nhất.

Vốn nghĩ hắn còn nhỏ, cho dù muốn dùng loại mưu kế này làm cho cha ghen cũng phải chờ thêm ít nhất vài năm, kết quả…Lão cha thanh xuân vĩnh trú của hắn a (chỉ là già chậm mà thôi) ~ không nghĩ đến ngươi còn có mị lực như thế, không nghĩ đến người trêu hoa ghẹo nguyệt hết lần này đến lần khác lại chính là ngươi!

Ở kinh đô không ai dám mơ tưởng ngươi, vừa ra khỏi cửa đã rước lấy hồng nhan họa thủy.

Không được! Mặc kệ! Hắn tuyệt đối phải nói cho rõ ràng!

Dù sao, hắn vĩnh viễn là nhi tử của cha, cho dù tỏ tình thất bại, cha cũng mơ tưởng vứt bỏ được hắn!

Hài tử, ngươi xem như đã minh bạch được chân lý của phụ tử văn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui