“Nương nương, phía trên kia tại sao lại hủy đi?” Đống lưới vải chăng như vẽ mạng nhện đáng yêu đó không thấy nữa rồi.
“Hạ nhân phụ trách quét dọn tố khổ với Tiểu Cơ, nói như vậy rất giấu bụi.” Hơn nữa vải dệt trong nhà đều là hàng thượng đẳng, vẫn là để dành dùng làm y phục đi.
“Có thể dùng dây thừng.”
“Thứ đó khó coi lắm.”
“Dây sắt?”
“Nước sơn nhà ta rớt ngươi chịu trách nhiệm?” Chọc chọc đầu của Tiểu Tình: “Đừng ra mấy chủ ý nhảm nữa, không phải chỉ là nơi cho Ảnh Vệ bọn họ nấp thôi sao, lúc cần cứ bảo Vệ Ảnh đạp người xuống là được.”
“Nương nương…Ảnh Vệ còn đang ở trên đó.” Ở chung lâu, bọn họ cũng thăm dò được thời gian Ảnh Vệ cùng Vệ Ảnh thay ca.
“Chính là muốn nói cho hắn nghe, dám đơn giản vô cùng như vậy đã buông tha cho tức phụ có tiền nhất biết kiếm tiền nhất Cẩm quốc, quả thực là mất hết mặt mũi của ta.”
“…”
“Nương nương, hoàng thượng gọi người hồi cung.” Trong cung cử đến một tiểu thái giám.
“Hắn sắp không xong rồi?”
“Nương nương xin nói cẩn thận, hoàng thượng hồng phúc tề thiên.”
“Thì chính là uống nhầm thuốc.”
“…” Kỳ thực tiểu thái giám cũng là cho là như thế.
“Phượng Tê, lần này trở về rồi đừng tùy tùy tiện tiện chạy ra ngoài nữa, ngoan ngoãn ở trong hậu cung đi.”
“Cha?” Phượng Tê kinh ngạc nhìn mỹ nam lão cha nhà mình, đây là làm sao vậy?
“Ngươi là hoàng hậu, thăm người thân cũng phải có điểm mấu chốt, ngươi hẳn là nên trấn thủ hậu cung.” Biểu tình của Lý Diệp nghiêm túc khác thường.
“Cũng phải ~” Phượng Tê sụp mi thuận mắt nghiêng nghiêng người, trong mắt lóe ra lại là quang mang sắc bén.
“Mọi người, thu dọn đồ đạc, hồi cung.”
“Nương nương…” Tiểu Ny cùng Tiểu Hạo nhìn lửa giận đã rõ ràng đến độ sắp thực thể hóa của Phượng Tê, đều có chút trong lòng run sợ: “Nương nương bớt giận.”
“Chơi lâu như vậy, thiếu chút nữa đã quên, hoàng cung là nơi thích tranh đấu lục đục với nhau nhất trên đời này.”
“Nương nương?”
“Cảnh Diễn là người thế nào, ta hiểu hơn so với bất cứ ai khác, hắn sẽ vời ta hồi cung? Chê cười.”
“Nương nương, cho dù hoàng thượng là bởi vì có việc mới gọi người, người không cảm thấy thái độ của thừa tướng có chút kỳ quái sao?”
“Không kỳ quái, Cảnh Diễn bảo ta trở về, nhất định là đã có kẻ nào động tay chân uy hiếp hậu vị của ta, mà người so với ta cùng Cảnh Diễn càng để ý đến vị trí này, chính là cha ta ~”
“?” Tất cả những người đã từng thấy thừa tướng tống nhi tử nhà mình đi Khiết Đan thưởng hôn đều đầy đầu dấu chấm hỏi.
“Đi về trước xem sao đã, ừm…Chính là ủy khuất Trình Tiền, hắn muốn gặp người nào đó sẽ có chút khó khăn.”
Mọi người chỉnh tề đồng loạt ngắm trần nhà…Ừ, hoa văn rất đẹp.
…
“Đừng thở phì phì nữa, làm như ta thích nhìn thấy ngươi lắm.”
“Ngươi không thể chống đỡ một chút áp lực a?”
“Bằng không thì sao? Lại mặt thăm người thân vốn chỉ được có ba ngày, ta đã sắp thả cho ngươi nghỉ ba tháng.” Ném một đống điển tịch cho Phượng Tê: “Ta đã lật suốt một lượt tất cả tổ tông gia pháp rồi, tìm không thấy cái cớ nào thích hợp nữa đâu.”
“Còn tên ngự sử kia để làm chi lại nhàm chán đến nỗi…”
“Muội muội của hắn là Ngọc quý phi.”
“Ngươi không nhân cơ hội phế luôn ta?”
“Ta thấy ngươi ở bên ngoài chơi đến là vui vẻ, vừa định trao đổi tin tức với ngươi, hỏi một chút xem ngươi có muốn thừa cơ hội này xuống đài luôn hay không, kết quả cái tên ngự sử kia vừa mới lên tiếng, cha ngươi đã lập tức nhảy ra, đè đầu người ta xuống mắng một trận, sau đó cam đoan hoàng hậu lập tức sẽ hồi cung.” Cảnh Diễn đau đầu xoa ấn huyệt thái dương: “Cùng lúc đó, Ngọc quý phi ở chỗ thái hậu làm nũng, kết quả thái hậu đại kinh tiểu quái vọt đến chỗ ta, nói nếu ta muốn phế hậu, nhất định phải chờ nàng chết trước. Chậc chậc, ngươi thực nên nhìn sắc mặt của Du Ngọc lúc ấy.”
“Nàng thì ta thật ra có thể lý giải, phi tử lớn tuổi nhất trong cung chính là nàng, phi tử theo ngươi sớm nhất cũng là nàng, lại chỉ có một nữ nhi…” Ngọc quý phi lớn tuổi hơn Phượng Tê, chỉ nhỏ hơn Cảnh Diễn một tuổi.
“Nữ nhi thì làm sao? Bảo Nhi là nữ nhi duy nhất của ta, ta thương còn chưa kịp đâu.” Cảnh Bảo Nhi, trước mắt là tiểu công chúa duy nhất của Cẩm quốc.
“Nàng già rồi, dù sao về sau ngôi vị hoàng đế cũng sẽ không thể là của Bảo Nhi, ngươi có cưng chiều Bảo Nhi mấy đi nữa nó rồi cũng sẽ phải gả ra ngoài. Hơn nữa, bây giờ là duy nhất, về sau sẽ không phải, trong cung hiện tại không phải còn có một đang mang thai sao? Ngươi lại còn trẻ, tương lai sẽ có tân sủng mỹ nhân, nàng tính cái gì? Cho nên mới sốt ruột.”
“Không nói chuyện nữ nhân dốt nát này nữa.” Cảnh Diễn cũng cảm thấy dọa người, nữ nhân này ở hậu cung đấu lâu như thế mà vẫn còn ngu xuẩn như vậy, lại muốn dùng loại việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi này để lật đổ Phượng Tê.
“Đúng rồi Phượng Tê, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
“Kỳ quái chỗ nào?”
“Thái hậu nơi đó thì còn dễ hiểu, nàng thương ngươi như thân sinh nữ nhi, ngươi lại thực sự hiếu thuận nàng, nàng không đồng ý đổi hậu, nhưng mà… chuyện này thì liên quan gì đến cha ngươi? Ta xem ngay cả chuyện Lý Mộ…Cha ngươi hẳn là kiểu người vì nhi nữ có thể tay đấm hoàng đế chân đá sử quan mới đúng a.”
Phượng Tê dùng ánh mắt ‘ngươi sao đến bây giờ vẫn còn chưa rõ’ nhìn Cảnh Diễn: “Bởi vì ta là nữ nhi của hắn, ngươi là nhi tử của cha ngươi.” Cuộc hôn nhân của hai chúng ta chịu tải giấc mộng cùng chờ mong của hắn, cũng là thánh chỉ mà người hắn yêu nhất chính miệng hạ xuống. Hắn sẽ dùng cả tính mạng của mình để giữ gìn đoạn hôn nhân hiện tại rõ ràng đã có thể lặng lẽ giải tán này.
“Lại liên quan gì đến tiên đế?”
“…” Phượng Tê đang lo lắng không biết có cần phải kích thích lão công trên danh nghĩa của mình thêm lần nữa hay không, dù sao gần đây hắn giúp mình chống đỡ cũng đã thực vất vả, hơn nữa chuyện của Cảnh Tu, Lâm Ích Hàn, Lý Mộ, Phồn Đạt cũng đã đủ làm cho người ta khổ não rồi.
“Này này, sự tình liên quan trọng đại có biết hay không!”
“Là vầy…Ảnh vệ của ta đối với nhi tử của nhà giàu nhất nước chúng ta, Trình Tiền, có chút ý tứ…”
“Đừng đổi chủ đề, loại việc nhỏ này ngươi xem rồi xử lý là xong chứ gì. Cảnh Tu với Lý Mộ ta còn nhả ra được, ảnh vệ của ngươi thì đâu có gì liên quan đến ta?” Thấy Phượng Tê vẫn nhìn mình chằm chằm, Cảnh Diễn bắt đầu kiểm điểm: “Nga ~ vấn đề ở cái chế độ chung thân kia a. Ta nghĩ một thánh chỉ, bảo người ở sở huấn luyện viết một trương ‘chứng minh tử vong’, được chưa?”
Cạch ~
Đế hậu hai người đồng thời nhìn qua, nga ~ không có việc gì, là Ảnh Vệ rớt xuống mà thôi. Quay đầu lại tiếp tục thảo luận.
“Ngươi thật muốn biết?”
“Bớt nhảm, nói.”
“Cha ta ái mộ cha ngươi.”
“Phụt ~” Cảnh Diễn liều mạng ho khan: “Nói giỡn cái gì vậy!”
“Ngươi nhìn ta giống đang nói giỡn?”
“Là người đều biết: Phụ hoàng ta! Tiên đế! Yêu chính là nương ngươi!”
Cho đến nay câu chuyện đó vẫn còn là vở kịch tình yêu mà ngoại quốc say sưa lưu truyền (bổn quốc không cho phép diễn). Còn nhớ rõ phiên bản của Khánh quốc là tài tử giai nhân thành công chống đỡ hoàng thái tử của thế lực tà ác, cuối cùng trở thành một đôi hạnh phúc. Phiên bản của Phương quốc thì là hoàng tử bởi vì áp lực của gia tộc, rưng rưng buông tha mỹ nhân chỉ yêu giang sơn, là một hoàng đế tốt, mỹ nhân gả cho thư đồng của thái tử chỉ để có thể tiếp tục nhìn thấy người trong lòng. Phiên bản của Xảo quốc lại là một nữ nhân hồng nhan họa thủy thông đồng vô số nam nhân, cuối cùng một thần tử dũng cảm đứng ra cưới luôn nữ nhân này, miễn cho nàng ta tai họa hoàng thất…Tóm lại là vui buồn lẫn lộn…
“Người khác đều biết thì nhất định là sự thật? Người khác đều biết thì việc gì phải có mật tân? Người khác đều biết thì ngươi hôm nay còn kỳ quái cái gì?”
“Không phải chứ…” Cảnh Diễn suy nghĩ lại vẫn cảm thấy: “Ta không thấy phụ hoàng ta có cái gì…Ngược lại đối với nương ngươi nhớ mãi không quên, pho tượng Quan Âm trong số vật phẩm bồi táng kia chính là giống hệt nương ngươi.”
“Cha ta thầm mến tiên vương, tiên vương thì thích nương ta, nương ta lại một lòng chỉ có cha ta. Sự tình chính là như vậy.”
“Chuyện này quá kỳ quái…Đúng rồi, ngươi có chính kịch không? Đừng nói bậy a, đây chính là làm nhục tiên đế…”
“Đang nói cha ta thầm mến hắn, có thể làm nhục cái gì a? Chính kịch? Hai mắt của ta chính là chính kịch, từ nhỏ đến lớn, cha ta đối với nương ta là thái độ gì, đối với cha ngươi lại là thái độ gì ta còn không rõ ràng sao? Còn có, ngươi sao không ngẫm lại ca ca ta tên là gì? Lý Mộ!”
“Ngươi nghĩ rằng cha ta vì sao lại đối với chuyện của Cảnh Tu bọn họ một chút cũng không can thiệp? Thậm chí ca ta yêu mến nam tử cũng thuận lợi thông qua? Ngươi nghĩ rằng cái sở thích này của ta là từ đâu bồi dưỡng ra được?” Phượng Tê, cái điểm cuối cùng ấy đừng tính luôn trên đầu cha ngươi.
“Cuối cùng: Hắn chưa từng can thiệp vào hôn sự của nhi nữ. Nếu không phải cuộc hôn nhân của chúng ta chịu tải giấc mộng của hắn…Thậm chí chỉ cần ta không muốn, hắn lúc trước sẽ không để ta gả cho ngươi. Thánh chỉ mà cha ngươi hạ, trước sự phủ định của nương ta chẳng khác gì một tờ giấy vụn. Ca ca tẩu tẩu ta năm đó thành thân cũng là tẩu tẩu đưa ra thoả thuận trước, nếu không cha ta tình nguyện Lý gia vô hậu cũng sẽ không bắt buộc ca ta.”
“Ta…cần được…bình tĩnh một chút.” Cảnh Diễn đã choáng váng muốn ngất.
“Được rồi được rồi, ba người đã chết hết hai, đã là chuyện của thế hệ trước rồi.”
“Cũng phải…Phượng Tê, nói thật một câu xem, ngươi có còn chịu làm hoàng hậu nữa hay không? Tuy rằng chúng ta vẫn không hợp, nhưng là quen biết từ nhỏ, lại thêm mười mấy năm phu thê…Chúng ta làm bằng hữu vẫn là tạm chấp nhận được.”
“Cảnh Diễn…Ngươi không cảm thấy ta đây một năm qua biến hóa có chút lớn sao?”
“Đâu chỉ một chút…”
“Còn nhớ lần đó ta rơi xuống nước không?”
“Nhớ rõ…Ngươi vừa tỉnh lại Cảnh Tu liền gặp tai ương.”
“Lúc ấy ta thật sự sợ…sợ chết, sau đó chính là mãnh liệt không cam lòng.” Phượng Tê kích động đứng lên: “Từ nhỏ ta đã được nhận định tương lai nhất định phải là mẫu nghi thiên hạ, ta nhất định phải là một nữ nhân tôn quý nhất, nghiêm cẩn nhất. An toàn của ta cũng được đặt ở vị trí hàng đầu, nơi xa nhất mà ta từng đi là mộ viên của nương ta, ngay cả đường cái cũng chưa từng được cẩn thận liếc mắt một cái! Ở nhà, ta nhìn thấy chính là giả sơn giả thủy, vào trong cung, nhìn thấy cũng là giả sơn giả thủy, chỉ là lớn hơn mà thôi! Đặc biệt duy nhất chính là ta còn có thể lên sân phơi vào tiết tuyết rơi. Ta không cam lòng, Cảnh Diễn, ta không cam lòng ta đời này chưa được nhìn thấy phong cảnh núi rừng thật sự, chưa được ngắm cảnh phố phường, chưa được dạo qua giang hồ, hào môn cung đình ta ở đã đủ rồi!”
“Không phải ta không muốn thả ngươi…Cũng không phải cứ tìm một cái cớ phế ngươi lập tân hậu là xong chuyện. Trên di chiếu của phụ hoàng còn ghi rõ tên ngươi, thái hậu thì trừ ngươi ra ai làm nhi tức cũng không an lòng. Cha ngươi… vốn chỉ là lo lắng nữ nhi phải chịu ủy khuất, hiện tại…càng thêm phức tạp.”
“Cũng không nhất định phải thật sự lật bài nha.” Phượng Tê lấy lòng cười cười với Cảnh Diễn, cười đến nỗi Cảnh Diễn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua sắc mặt hòa nhã của lão bà lập tức thăng độ cảnh giới lên vài lần.
“Có ý tứ gì?”
“Ta chỉ là muốn xuất cung xem thử…Tùy tiện tìm cái cớ đi, tỷ như dùng danh nghĩa hoàng hậu cải trang vi hành…”
Cảnh Diễn sắc mặt rất khó coi.
“Hoặc là đối ngoại cứ nói ta bệnh nặng, bất quá như vậy sẽ giấu không được bao lâu.” Phượng Tê chọc chọc Cảnh Diễn: “Hỗ trợ cùng nghĩ đi mà.”
“Ngươi vẫn là thành thành thật thật làm hoàng hậu của ta đi.” Cảnh Diễn đứng lên phất tay áo.
“Phải a…Dịp trọng đại tiếp theo thuộc phạm vi hoàng hậu quản chính là đại tuyển tú nữ…Có lẽ năm nay ta có thể mở rộng phạm vi…”
“Cái này…” Cảnh Diễn lại ngồi xuống: “Có việc cứ chậm rãi thương lượng, thành sự tại người thôi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...