“Lão Cảnh…Ta nhất định là già rồi…Ta cảm thấy mình đã mắt hoa tai điếc còn có ảo giác.” Hoàng đế ngồi trong ngự thư phòng biểu tình mờ mịt nhìn lão thái giám trung thành tận tâm đã theo hắn từ nhỏ đến lớn bên cạnh.
“Bệ hạ nói gì vậy, bệ hạ mới qua năm nhi lập (30 tuổi), là thân thể chân long thiên tử sao có thể có những triệu chứng suy lão như vậy.”
“Không…Làm ơn nói cho ta biết ta đã già rồi, hết thảy vừa rồi đều là ảo giác…” Cảnh Diễn vô cùng thành khẩn, không để ý đến uy nghi đế vương kéo tay lão nô: “Bằng không thuộc hạ đắc lực nhất của ta sẽ không nói cho ta biết công chúa hắn từ bỏ, hắn muốn vương gia, đệ đệ thân ái của ta nói hắn tìm cho nữ nhi một người cha nữa, các muội muội đáng yêu của ta thì ồn ào đòi bỏ trốn vì tình, trụ cột quốc gia của ta thì nói vương gia gả cho người có lợi với dân sinh, ghê tởm nhất chính là…Lâm Bùi chết tiệt! Ngươi là Lễ bộ thượng thư, sách của ngươi đều đọc đi nơi nào hết cả rồi!” Hoàng đế hướng về một đống người đang quỳ bên dưới rống giận. Về phần hình tượng, không sao, phía dưới đều là người một nhà, duy nhị không phải người nhà mình, phụ tử Lâm gia, lão tử xác định chắc chắn sẽ là thông gia, nhi tử thì thiếu chút nữa cưới hai muội muội của hắn, bây giờ còn đang đòi cưới đệ đệ của hắn.
“Khởi bẩm bệ hạ, chuyện này…Binh bộ, Lễ bộ, Hình bộ, Lại bộ, tất cả quan viên trước khi thi cử hình như là…đều đọc sách như nhau.” Chán đến chết nhìn hoàng đế, mấy người kia quá có thể nói, hắn một phen xương cốt già nua cũng đã phải quỳ thật lâu rồi.
“Vậy hiện tại thì sao? Ngươi ở Lễ bộ cũng đã sắp vượt qua nửa giáp (một giáp là 60 năm)!”
“Cho nên ta già rồi a ~” Điệu vịnh than: “Người đã già bên tai mềm nhũn, ta chịu không được thê tử khóc nhi tử khổ…”
“Ngươi…” Hoàng đế giận nha, đổi đầu thương: “Quốc trượng!”
“Hoàng thượng, vi thần còn già hơn Lâm lão vài tuổi.” Mỹ nam đại thúc cười cười trả lời, khuôn mặt gần như không có nếp nhăn kia lại hung hăng kích thích không ít người ở đây.
“Hai người các ngươi đều ồn ào mình già rồi? Muốn cáo lão hồi hương?”
“Bệ hạ bớt giận.” Lâm thượng thư lần thứ hai đi ra nói chuyện, hắn không muốn nghe đồ yêu nghiệt không biết già của Lý gia kia mở miệng nữa: “Chúng thần mặc dù có lòng muốn hưởng phúc của nhi tôn…”
Hoàng đế sắc mặt thay đổi, mấy vị này đều là những người có tài có năng cố tình còn đều là chúa thích tỏ vẻ sớm đã kiếm đủ danh lợi không để ý đến cái gì nữa.
“Nhưng là lòng muốn đền đáp quốc gia vẫn chưa hề giảm…”
Cảnh Diễn nhẹ nhàng thở ra, nhưng sắc mặt lại càng không tốt lắm, bọn họ vừa nói như vậy, hắn sao còn có thể phát hỏa với các lão nhân gia nữa, bọn họ mà thật sự mặc kệ, ăn khổ sẽ là chính hắn.
“Lâm Ích Hàn! Ngươi thật đúng là huynh đệ tốt, thần tử tốt của trẫm!”
“Về sau còn có thể là đệ tế tốt nữa, bệ hạ.”
“Ngươi đây là làm trái thiên luân! Thiên lý khó dung!”
“Ta yêu Cảnh Tu đã hơn hai mươi năm, thiên lý còn chưa đánh chết ta, cho nên ta không muốn đợi nữa.”
“Ngươi muốn cho Cẩm quốc trở thành trò cười sao? Còn có hai người các ngươi! Tranh đoạt nam nhân suốt năm sáu năm, các ngươi cứ như vậy nói cho ta biết các ngươi di tình biệt luyến?”
“Chúng thần thân là con dân Cẩm quốc tự nhiên là không hy vọng Cẩm quốc trở thành trò cười của các quốc gia, nhưng là…bệ hạ, ở quan trường đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chúng thần còn không biết miệng đều là hai tầng da, là quang vinh hay là nhục nhã, còn không phải chỉ là một câu nói hay sao?”
Lời của Lâm Ích Hàn làm cho các quan lớn ở đây chỉnh tề soàn soạt gật đầu, một mặt hắc ám trên quan trường bọn họ đã lăn lộn nhiều năm như vậy, số lần bản thân trợn mắt nói dối cũng không ít.
“Hoàng huynh ~” Hai công chúa cũng đồng loạt nũng nịu: “Cảnh Huyên/Cảnh Đồng không phải là thấy người vì tuyển chọn phò mã mà phức tạp sao ~ Lần này chúng ta coi trọng hai người, một người một cái không còn xung đột.” Hai công chúa giọng khí ngữ điệu giống nhau như đúc, xong rồi còn tay cầm tay có vẻ tình cảm tốt lắm.
“Các ngươi được lắm, các ngươi thì vĩ đại rồi, các ngươi quá là thần kỳ rồi! Các ngươi định tức chết ta sao? Ngươi! Cảnh Tu a! Ngươi là đệ đệ của ta, là Ninh vương của Cẩm quốc, bình thường không cầu tiến tới thì cũng thôi đi, bây giờ còn…dù thế nào đi nữa, ngươi cũng phải cưới hắn về! Ta mới không muốn nhìn ngươi đội khăn đỏ bước lên kiệu hoa!”
Oanh ~ thiên lôi…
Bệ hạ, người cũng là chúa bỗng nhiên nổi tiếng, bất quá đây là lần người phản kích thành công nhất trong buổi triệu kiến ngày hôm nay. Không phát hiện Cảnh Tu đã bừng tỉnh đại ngộ bắt đầu cùng Lâm Ích Hàn mắt to trừng mắt nhỏ hay sao?
“Vậy…Bệ hạ đối với hôn sự của hai hài tử có thể tính là đồng ý rồi?”
Đôi tình lữ đang trừng nhau bên kia lập tức ánh mắt lóe sáng nhìn hoàng đế, hai công chúa cũng vậy, vị hôn phu kết hôn rồi các nàng mới tiện gả cho người khác nha.
“Chỉ cần các ngươi chặn được miệng lưỡi của người trong thiên hạ!” Hoàng đế mỏi mệt, có lẽ người đã già chỉ mỗi hắn: “Cảnh Tu, ngươi ở lại, những người khác đều lui đi.”
“Hoàng huynh, ngươi giữ lại một mình ta để làm gì?” Cảnh Tu không cam lòng không tình nguyện.
“Thế nào? Bớt nhìn thấy tình nhân trong chốc lát cũng không nỡ? Ta trước kia sao không phát hiện hai người các ngươi thế nhưng lại…” Cấu kết với nhau làm việc xấu? Liên hệ ám muội? Kết bè kết cánh? Hồng hạnh xuất tường? Thông đồng làm bậy? Cùng chung một giuộc? “Ai…”
Có đôi khi im lặng chính là cách dùng từ tốt nhất.
“Ta cũng gần đây mới biết được.”
“Cho nên ngươi tự bán luôn mình?”
“Hoàng huynh ta sai rồi, ta nhất thời không kịp phản ứng, chính là…thừa tướng, hoàng hậu, Lâm gia đều đứng về phe Ích, chúng ta chỉ có hai người thế đơn lực mỏng, ta thật có thể cưới Ích?”
“Đó là đương nhiên, ta chính là hoàng đế!”
“Hoàng huynh…” Cảnh Tu cảm động ôm lấy huynh trưởng: “Đa tạ sự khai sáng và ủng hộ của ngươi, nhưng mà ta thật sự vẫn không xem trọng ngươi cho lắm.”
“…”
…
Lai Nghi Điện.
“Nga ~ ngươi là nói hoàng đế đang tính toán cho Cảnh Tu phản công?” Phượng Tê cảm thấy hứng thú hỏi Lâm Ích Hàn.
Hai lão nhân, mỗi người cầm một quyển sách nhỏ đang học bổ túc tri thức đam mỹ, Lý lão cha xem ngon lành có vị, Lâm lão cha xem đầu đầy mồ hôi, Tiểu Cơ Tiểu Tình đứng ở phía sau chịu trách nhiệm giải thích.
“Nương nương cảm thấy khả năng có lớn không?”
“Ngươi cũng quá không tự tin về bản thân rồi.”
“Ta chỉ là vẫn luôn không có biện pháp cự tuyệt thỉnh cầu của hắn.”
[Nga ~ một nam nhân si tình cỡ nào thật là tốt cỡ nào a…]
Hoàng hậu trong lòng thực sự không hình tượng cắn khăn tay, [dịu dàng, phúc hắc, trung khuyển, đều là những hệ mà ta manh, thiết ~ Cảnh Diễn đệ đệ quá ít, cái loại tuyệt thế hảo tiểu công này nói thế nào cũng phải là tổng công NP >= 7 a!!!]
“Hắn cũng không có biện pháp cự tuyệt thỉnh cầu của ngươi không phải sao, ngươi chỉ cần dùng ánh mắt ngươi tổn thương ta, ngươi không cần ta, ngươi quả nhiên một chút cũng không cần ta, im lặng mà đau thương nhìn hắn, cam đoan người phải đầu hàng sẽ chính là Cảnh Tu.” Quay đầu lại nói với hai công chúa: “Hai người các ngươi cũng học một chút đi.”
Ý của Phượng Tê là muốn hai nàng về sau lúc đi tai họa người khác nhớ rõ truyền thụ quảng bá, đáng tiếc nàng đã quên, nữ nhân đang trong cơn say yêu đương năng lực tiếp thu đối với những chuyện khác gần như tương đương 0. Hai công chúa chỉ xem như trước khi lập gia đình được nương gia truyền thụ thuật ngự phu tâm đắc mới ngồi nghe hết mà thôi (cũng không sai biệt lắm).
“Đủ rồi!” Lâm thượng thư chịu không nổi tiểu cô nương mi mày cong cong diện mạo ngọt ngào bên cạnh cứ liên tục có nề nếp giải thích cho hắn nghe chuyện hai nam nhân XXOO rồi lại OOXX nữa, nhét quyển sách nhỏ vào trong tay áo (?!) sau đó lập tức dời sang bên Phượng Tê: “Ngươi nói đi, phải thế nào mới có thể làm cho người trong thiên hạ câm miệng?”
“Ngươi nói…Thứ có uy nghiêm hơn cả hoàng gia là cái gì? Có thể làm cho dân chúng mù quáng hơn cả triều đình là cái gì?” Phượng Tê tung ra một đề mục rất đơn giản.
“Này…không tốt đi.” Lâm thị lang thông minh đã đoán ra được.
“Hoàng tẩu, là cái gì?”
“Thần!” Phượng Tê nhẹ nhàng thở ra một chữ, tất cả mọi người đều do dự.
“Phượng Tê, chuyện mạo phạm thần linh…”
“Tiểu Lâm Tử chính hắn cũng đã nói, nếu thật sự thiên lý khó dung thì hắn đã sớm chết một vạn lần rồi. Yên tâm đi, nếu thế giới này thực sự có thần, hắn cũng không nhàm chán đến nỗi đi trông nom quan viên ở một quốc gia nào đó dưới nhân gian cưới ai đâu. Hơn nữa…” Phượng Tê dùng giọng điệu thần bí: “Các ngươi không biết, thần cũng là nam nam mến nhau sao?”
“Điều này là không có khả năng!” Lâm thượng thư nổi khùng (vì cớ gì người nổi khùng luôn là ngươi?).
“Bằng không nhiều cố sự tiên nữ giáng trần yêu đương như vậy là ở đâu mà đến? Còn không phải nam nhân trên trời đều không thương nữ nhân, các nàng mới hoặc là đành chịu cô lão cả đời hoặc là phải xuống trần phát triển thôi.”
“Cũng đúng nga…” Đây là các công chúa từ nhỏ chưa từng nghe nói qua có nam tiên nào hạ phàm cưới mỹ nữ.
Khụ khụ, mặc kệ nói như thế nào, ý đồ xấu của Phượng Tê cũng đã được bày ra, sau khi đã trải qua tuyên truyền thần tiên trên trời không thương mỹ nữ, người chống đối cuối cùng là Lâm Bùi lão gia cũng không thể không đồng ý với kế hoạch thần côn của bọn họ.
Tóm lại, sự tình đã làm Cẩm quốc náo nhiệt suốt mấy tháng nay sẽ có kết cục, hiện tại các bàn cá cược đã không còn là Lâm thị lang đến tột cùng sẽ cưới công chúa nào, mà là Lâm thị lang cùng vương gia rốt cuộc ai cưới ai gả.
Mà hôm nay trên triều đình, các quan viên lại một lần nữa nhất trí phản đối ý chỉ chỉ hôn hoàng hậu đã đặt ra lúc trước, hoàng hậu bất đắc dĩ đành phải tuyên bố: “Bản cung cũng hiểu được chuyện này có thiếu thỏa đáng, như vậy đi, giao chuyện này cho lão thiên gia quyết định, nếu trong vòng hai tháng có thể xuất hiện thần tích, các ngươi sẽ không thể tiếp tục ngăn trở nữa.”
Chúng quan viên đều gật đầu đồng ý.
“Cái đám lão già dối trá này!” Cảnh Tu ở một bên cắn răng: “Đều đã thu tiền trà nước lại còn chít chít oai oai.”
“Làm cho quốc gia khác xem mà thôi.”
“Vì cái gì còn phải chờ hai tháng?”
“Hai tháng sau chính là ngày hoàng đạo.”
“Ích, ngươi thật sự không chịu đáp ứng?” Cảnh Tu bày ra vẻ mặt hoàng đế đã dạy.
“Tu, ngươi biết rất rõ ràng, ta sẽ không cự tuyệt ngươi.” Lâm Ích Hàn bày ra biểu tình hoàng hậu chỉ đạo.
Cảnh Tu lực công kích 80, lực phòng ngự 20 HP 100.
Lâm Ích Hàn lực công kích 99 lực phòng ngự 80 HP 500.
Cảnh Tu K.O.
Lâm thị lang cùng Ninh vương mỗi ngày đều đi Nhân Duyên Tự thắp hương cầu nguyện. Bên đường, ‘Đam mỹ đại đồng’ tường thuật trực tiếp, in hẳn mấy đoạn thuật lại những mưa mưa gió gió đã diễn ra giữa hai người (Cảnh Tu: Ích, sao ta lại không biết chúng ta đã từng có nhiều chuyện cảm động như vậy? Lâm Ích Hàn: hiện tại biết là được rồi.) còn có rất nhiều cố sự nho nhỏ kinh điển, tựa như ‘Tam thê tứ thiếp của Bạch Tuyết vương tử’, ‘Mỹ nam ngủ trong rừng’, ‘Hôi nam hài’, ‘Mỹ nam ngư cầu ái ký’ gì gì đó, nghe nói nếu thần tích hiển linh thì sẽ có cả truyện dài ‘Thiên thần truyện’ được phát mỗi kỳ.
Dưới sự trông mong chờ đợi của mọi người, một ngày nọ, giữa một biển hoa uất kim hương (tulip) màu trắng ngoài thành đột nhiên xuất hiện một phiến lớn uất kim hương màu đỏ (không vì sao, Du thích hoa này).
“Thần tích, thật là thần tích! Ta dám cam đoan ngày hôm qua cả biển hoa này đều là màu trắng!” Đây là hoa nông (người trồng hoa) không rõ chân tướng.
“Bùn đất không bị lật, bụi hoa cũng không có dấu vết ai đi qua để lại.” Đây là chuyên gia không biết có phải là đã được ai uỷ thác hay không.
“Thần tích! Thần tích! Thần tích a ~” Đây thì vừa nghe là biết đã được uỷ thác.
“Chuyện này làm như thế nào mà có được?” Vương gia cảm thấy thần kỳ.
“Hoa ở giữa sớm đã bị đổi hết rồi, chẳng qua bên ngoài bọc giấy trắng mà thôi, từ xa nhìn lại vẫn là hoa màu trắng, ngày hôm qua gọi vài tiểu hài tử đi kéo giấy xuống là được.” Lâm Ích Hàn cười trả lời Cảnh Tu: “Tìm người vẽ lại đi, đưa vào cho hoàng hậu nương nương xem, nàng bởi vì không thể xuất cung vẫn còn đang cáu kỉnh kia kìa.”
“Thực là xinh đẹp, có phải hay không?”
“Là hình trái tim.”
“Gạt người, ta đã thấy trái tim rồi, nó có hình như củ khoai tây cơ.”
Ngươi thật đúng là không có tình thú…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...