“Nhị tiểu thư … Nhị tiểu thư …” Chức Nhị vội vàng gọi làm Nữ Quyên đang tựa tỉnh phi tỉnh cũng hoàn hồn trở lại.
Nàng mở mắt, mờ mịt nhìn Chức Nhi.
“Nhị tiểu thư, ngươi rốt cục cũng tỉnh rồi. Làm ta sợ muốn chết ! ”
Nàng làm sao vậy ? Nữ Quyên ý nghĩ mê muội, trí nhớ cũng chầm chậm khôi phục trong đầu.
Trong trí nhớ của nàng có ly rượu độc, có Sở Phong ôn nhu, có Sở Phong tuyệt vọng thanh lệ, còn có …..
“Sở Phong ! ” Nhớ lại cảnh tượng Sở Phong đổ nằm trên người nàng, máu tươi không ngừng trào ra, nàng lay Chức Nhi, vội vàng hỏi : “Sở Phong đâu ? Hắn có sao không ? ”
“Cô gia đã được người trong Lang Thao bang đưa đi rồi. ”
Chức Nhi lòng còn sợ hãi nói lại một màn kia. Khi người trong Lang Thao bang đến tìm cô gia thì ngạc nhiên thấy hai người đang đổ nằm trong vũng máu, còn có Tiểu Hoàn cũng đầy người máu tươi ngã trước cửa phòng.
Lang Thao bang nhân thấy thế liền lập tức mang cô gia cùng Tiểu Hoàn đi, ngay cả Thượng Quan phu nhân cũng đi theo.
“Nhị tiểu thư, hoàn hảo là ngươi không có việc gì. Nhìn thấy ngươi một thân đầy máu làm ta tưởng ngươi cũng bị thương. Nhưng ngươi mê man đã hai ngày nay làm chúng ta lo lắng muốn chết. ”
Nàng ngủ hai ngày ? Vậy Sở Phong hiện tại thế nào ?
“Ta muốn đi Lang Thao bang ! ” Nữ Quyên vội vàng đã nghĩ đứng dậy, hận không thể ngay lập tức chắp thêm đôi cánh bay tới Lang Thao bang vấn an Sở Phong.
“Nhị tiểu thư, ngươi đừng vội. Người của Lang Thao bang có đến nhắn, tính mạng của cô gia đã được bảo toàn rồi, nhưng thương thế còn nặng nên cần tĩnh dưỡng thêm. ”
“Như vậy ta lại càng muốn đến thăm hắn. ” Nữ Quyên không thể nhìn ra vẻ mặt muốn nói lại thôi của Chức Nhi, vội vã đứng dậy xuống giường.
“Nhị tiểu thư ! ” – Chức Nhi giữ chặt nàng, vẻ mặt đau khổ nói – “Người của Lang Thao bang còn nói …”
Xem Chức Nhi ấp a ấp úng, Nữ Quyên lại càng gấp, sợ rằng đó là tin tức bất lợi cho Sở Phong.
“Bọn họ còn nói cái gì ? Ngươi mau nói thật cho ta biết đi. ”
“Bọn họ nói … cô gia muốn gặp Nhị tiểu thư nữa … nên ngươi đừng tới tìm …”
Nữ Quyên giật mình, suy sụp ngã ngồi trên giường.
Hồi tưởng hắn đã vì nàng mà rơi xuống một giọt lệ cùng lời nói đau kịch liệt của hắn, Nữ Quyên không khỏi ôm chặt ngực mình, không tiếng động mà khóc lên.
Nàng thương hắn, nàng thương hắn sâu sắc hơn nàng tưởng ! Nàng khiến hắn đau khổ nếm trải mùi vị yêu mà không thể có được, nhưng chính nàng ngay cả cảm giác thắng lợi nửa điểm cũng không có, bởi chính nàng cũng biến mình thành một thân đầy thương tích, không phải thể xác, mà là tâm.
Yêu cùng hận, thì ra là một con dao hai lưỡi lợi hại như vậy. Trên ngực nàng cùng hắn đều có một vết thương thật sâu, nhưng nếu không yêu nhiều thì cũng đâu có hận nhiều đến thế ? Hiện tại nàng rốt cuộc cũng hiểu được đạo lý này, nhưng tất cả đã quá muộn rồi. Nàng biết, hắn vĩnh viễn không thể trở về bên cạnh nàng nữa.
Nàng đã thương tổn hắn sâu sắc như vậy, nghiêm trọng như vậy …..
“Nhị tiểu thư, ngươi đừng khóc. ” Chức Nhi thấy Nữ Quyên khóc đến tuyệt vọng cùng bất lực cũng nhịn không được mà rơi lệ theo. “Ngươi cùng Nhị cô gia tại sao lại không thể hảo hảo ở chung với nhau ? Các ngươi là một đôi cỡ nào đăng đối a. ”
Nàng thủy chung vẫn không hiểu được, rõ ràng là một đôi giai ngẫu thiên thành như thế, tội gì lại phải làm tổn thương nhau.
Nữ Quyên lau đi nước mắt, đối Chức Nhi cười khổ. Rồi nàng buồn bã đi đến bàn trang điểm, cầm lên cây phượng điệp trâm, than nhẹ : “Yêu cũng mộng, hận cũng mộng, tất cả đến rồi đi chỉ như một hồi mộng … hoa vàng ngày mai điệp cũng sầu. ”
Nhìn phi vũ song điệp rung động trong tay, Nữ Quyên cười thê lương, đưa tay gỡ một trong hai xuống, ném đi.
“Nhị tiểu thư …” Chức Nhi chạy tới nhặt lên điệp nhi đơn độc rơi trên mặt đất, đau lòng không thôi nói : “Đây là của cô gia tặng cho ngươi mà. ”
“Đừng nhắc đến hắn nữa ! Sau này ta và hắn … chỉ có thể như cây trâm này thôi. ” Nữ Quyên sâu kín đem cây trâm giờ chỉ còn đan điệp cài lại lên búi tóc.
***
Nháy mắt, Sở Phong rời đi Lăng Ba trang viên đã được một tháng.
Thời gian này, Nữ Quyên chưa từng nhắc tới một từ nào liên quan đến hắn, nhưng nàng luôn nghe được Chức Nhi cố ý vô tình nhắc đến chuyện liên quan đến hắn.
Vì thế, nàng đã biết được Sở Phong cùng Tiểu Hoàn trong lúc đó là hoàn toàn trong sạch, cũng biết được ân oán giữa phường vải Lăng Ba và Lang Thao bang. Tất cả đều do bàn tay của bốn vị trưởng lão kia tạo thành, và nàng cũng đã hiểu chân tướng chuyện Phong trưởng lão ngày đó vì muốn đạt được chủ vị mà lợi dụng nàng giết hại Sở Phong. Hơn cả là nàng biết Sở Phong chưa bao giờ có ý định muốn chiếm phường vải Lăng Ba, đó chỉ là cái cớ để hắn lấy nàng làm nương tử thôi.
Nàng bây giờ mới biết thì có tác dụng gì ? Tuy rằng Sở Phong chưa từng viết hưu thư, nhưng bọn họ trong lúc đó cũng đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.
Huống chi Nữ Quyên hiện tại căn bản cũng vô tâm tự hỏi mấy vấn đề này, vì nàng đang ở đình lý trong hoa viên, đối mặt với đại tỷ cùng tam muội nghiêm từ chất vấn.
“Nữ Quyên, ngươi như thế nào mà thành thân cũng không báo cho ta một tiếng ? Hiện tại ta phong trần mệt mỏi chạy từ kinh thành trở về cũng không gặp được em rể, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? ” – Lăng gia đại tỷ Nữ Lăng nhíu mày nhìn Nữ Quyên, lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, nhị tỷ, có phải tên kia đi ra ngoài tìm tân hoan nên mới bỏ rơi ngươi thế này không ? ” Lăng gia tam muội Nữ Đoạn dương dương tự đắc quyền đầu, “Quả thật là như thế. Xem ra ta không thể không đem đầu hắn chặt xuống rồi. ” (Bạo lực dữ =.=)
Tướng công Nữ Đoạn – Lục Kình Vân, thân thủ ấn hạ quyền cước của nàng, cười nói : “Ngươi nha ! Cũng không thèm suy nghĩ trước xem quyền cước của mình lớn đến đâu mà còn muốn lấy đầu người ta. ”
Nữ Lăng cùng vợ chồng Nữ Đoạn nhìn nhau cười, quay đầu đã thấy Nữ Quyên thờ thẫn nhìn song điệp quấn quít bên bụi hoa, dường như không để lời họ nói vào trong tai.
Nữ Lăng cùng vợ chồng Nữ Đoạn sau khi nhận được tin tức Nữ Quyên thành thân thì lập tức trở về, bọn họ có thể nói là đồng thời về tới cửa.
Chuyện thứ nhất vốn là muốn nhịn xem vị hôn phu của Nữ Quyên là thần thành phương nào mà có thể thần không biết, quỷ không hay thú được Nữ Quyên nhà các nàng. Không nghĩ tới vừa vào phủ đệ liền thấy một bầu không khí ngưng trọng bao phủ toàn bộ trang viên, không có nửa điểm không khí vui mừng của tân hôn. Tìm tòi hỏi dưới mới biết, hôn nhân của Nữ Quyên duy trì chưa đến mười ngày chú rể đã chẳng thấy tăm hơi.
Nhìn bộ dáng buồn bực không vui của Nữ Quyên có thể đoán, giữa hai người chắc chắc tương đương khúc chiết chuyện xưa.
Nữ Đoạn đẩy đẩy Chức Nhi : “Chức Nhi, ngươi nói xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì ? ”
“Ta … tiểu thư nàng …” Chức Nhi nhìn nhị tiểu thư, thấy nàng vẫn không hề phản ứng, lúng ta lúng túng không là nên nói hay không nên nói.
“Nói đi ! Ngươi sợ cái gì ? Đã có ta làm chỗ dựa, ngươi cứ nói đi. ” Nữ Đoạn vỗ ngực cam đoan nói.
“Chuyện này …” Chức Nhi mi tâm nhíu chặt, rơi vào bế tắc. Không phải nàng không dam nói, mà là nàng cũng không biết nên nói từ đâu. Nàng căn bản cũng không hiểu được cô gia cùng Nhị tiểu thư trong lúc đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì thì làm sao mà nói được đây.
“Chức Nhi, ngươi cứ nói đi. Có lẽ chúng ta sẽ có chủ ý gì giúp được chăng. ” – Nữ Lăng nói.
“Nhưng là … ta thật không biết nên nói từ đâu. » – Chức Nhi vẻ mặt đau khổ.
“Làm sao lại không biết nói từ đâu ? ” – Nữ Đoạn nhăn mặt – “Vậy trước tiên ngươi nói xem, nhị cô gia đâu ? ”
“Nhị cô gia hắn …”
“Hắn đã chết ! ” – Không đợi Chức Nhi mở miệng, Nữ Quyên liền hờ hững đáp.
“Đã chết ? ” Mọi người đều là vẻ mặt ngạc nhiên, Nữ Quyên không phải sẽ mệnh khổ như vậy chứ ? Thành thân không đến mười ngày thì trượng phu đã chết ? Nhưng tại sao lại không thấy nàng mặc tang phục.
“Ngươi gạt người. ” – Nữ Đoạn nói. Làm gì có ai lại rủa tướng công mình chết sớm như vậy chứ.
“Hắn đã chết. ” – Nữ Quyên nhắc lại – “Là ta lấy một ly độc rượu độc chết hắn. ”
Nói xong, Nữ Quyên liền đứng dậy rời đi, không hề để ý đến mọi người đang kinh ngạc há hốc mồm.
“Nàng … nàng …” Nữ Đoạn không thể tin nhìn phía đại tỷ, cứng họng nói – “Nhị tỷ … nàng … mưu sát chồng ? ”
“Ai ! Không phải ! Nhị cô gia vẫn sống rất khoẻ mạnh. ” – Chức Nhi giậm chân than thở, không hiểu vì sao Nhị tiểu thư lại nói vậy.
“Vậy Nhị cô gia ngươi hiện tại đang ở đâu ? ” – Nữ Lăng hỏi.
“Nhị cô gia giờ đang ở Lang Thao bang. Hắn là Lang Thao bang bang chủ, tên là Thượng Quan Sở Phong. ”
“Thượng Quan Sở Phong ? ” – Lục Kinh Vân buồn bực nói – “Lang Thao bang tân nhậm bang chủ chẳng phải là ‘Ngọc diện thư sinh’ – Sở Phong sao ? Từ bao giờ lại đổi thành Thượng Quan Sở Phong ? ”
“Này ! Ngươi từ bao giờ thì biến thành mật thám, như thế nào cái gì cũng nói biết ? ” Nữ Đoạn trừng mắt liếc nhìn Kình Vân một cái, nhưng trong mắt lại tràn đầy sùng bái.
Kình Vân cười cười : “Ta là tú tài không xuất môn, làm sao biết được sự thiên hạ. ”
“Thiếu hướng chính mình trên mặt thiếp vàng , còn tú tài đâu, ta xem ngươi rõ ràng là cái đồ ngu.” Nữ đoạn đối kình vân giả trang làm ngoáo ộp.
Nhìn tam tiểu thư cùng tam cô gia mỗi ngày đều cãi nhau ầm ĩ, cảm tình tốt như vậy, Chức Nhi lại thấy ấm ức thay cho Nhị tiểu thư, vì sao nàng không thể hạnh phúc như thế.
Nàng từng vụng trộm đẹp điệp nhi đã bị Nhị tiểu thư bẻ xuống đưa cho Nhị cô gia, những mong thay Nhị tiểu thư vãn hồi cuộc hôn nhân này. Nàng biết, Nhị cô gia đối với Nhị tiểu thư vẫn là hữu tình, nhưng vì sao bọn họ lại không muốn cho nhau một cơ hội nữa.
“Chức Nhi, ngươi hãy nói chân tướng việc này là thế nào, tất cả những gì ngươi biết liền nói cho chúng ta đi. ” – Nữ Lăng nói.
“Đại tiểu thư, là như vậy ….”
Chức Nhi bắt đầu đem chuyện xảy ra giữa Sở Phong cùng Nhị tiểu thư lúc đó ra nói, tất cả những gì nàng biết đều nhất ngũ nhất thập nói ra.
“Oa ! Thật sự là khúc chiết ly kỳ nha. ” – Nữ Đoạn nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối – “Thượng Quan Sở Phong kia còn phẫn nữ trang sao ? Có đẹp không. ”
“Đẹp ! So với Nhị tiểu thư còn đẹp hơn. ” – Nói tới đây, Chức Nhi không kìm lòng nổi mà bày ra vẻ mặt sùng bái.
Kình Vân gật gật đầu : “Nghe giang hồ đồn đại, ‘Ngọc diện thư sinh’ mặt trắng như ngọc, mục nếu hàn tinh, là mỹ nam tử làm nam nhân đau lòng, cướp hồn đoạt phách biết bao nữ nhân. Xem ra không là đồn thổi rồi. ”
“Vẫn còn kém xa. ” – Chức Nhi không phục nói – “Nhị cô gia còn có dáng người cao lớn, phong tư tiêu sái, hơn nữa còn có thể một đàn một tay gian cầm, xướng một ngụm hảo khúc, không những thế võ công lại cao cường, không ai địch nổi. ”
“Oa ! Thật sự tốt như vậy sao ? ” – Nữ Đoạn cao thấp ngắm ngắm Kình Vân – “Xem ra ta phải lo lắng đổi người rồi. ”
Kình Vân trầm hạ mặt : “Nàng dám ? ”
Nữ Đoạn hướng Kình Vân cười ngọt ngào : “Vậy chàng nói xem, ta thực sự có thể bỏ được chàng sao ? ”
Thấy vợ chồng Kình Vân liếc mắt đưa tình, Chức Nhi lại nhịn không được thở dài : “Nhị tiểu thư cùng Nhị cô gia cũng là như vậy thiên thượng một đôi, địa hạ một đôi, nhưng cũng chưa từng ân ái như vậy bao giờ …”
Nữ Lăng nghe xong cũng thở dài : “Vậy Sở Phong kia vì sao lại rời đi ? Lại vì cái gì mà tránh gặp mặt ? ”
“Chuyện này ta cũng không biết …” – Chức Nhi rầu rĩ nói – “Ai cũng không biết ngày ấy đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Chỉ biết, Nhị cô gia hôm đó bị thương một đao rất nghiêm trọng, sau khi được người của Lang Thao bang đưa đi thì không cùng Nhị tiểu thư gặp lại nữa. ”
“Vậy Nữ Quyên nói nàng lấy một ly độc rượu độc chết Sở Phong là có ý tứ gì ? ” – Nữ Quyên nhíu mày hỏi, trăm tư không thể giải.
“Chuyện này ta cũng không biết. Ta chỉ biết tiểu thư ngày ngày đều đau lòng, rất đau lòng nhưng lại không chịu đi tìm cô gia. Hỏi nàng có chuyện gì, nhưng nàng cái gì cũng không nói. ”
“Oa ! Chuyện này sao mà phức tạp rắc rối quá vậy ? Ta nghe xong mà đầu cũng choáng váng rồi đây. ” – Nữ Đoạn khoa trương vỗ vỗ đầu la hét.
“Chẳng lẽ giữa hai người có hiểu lầm gì ? ” – Nữ Lăng lấy thân phận người từng trải đưa ra cái nhìn của nàng.
“Không cần biết hắn hiểu lầm cái gì. ” – Nữ Đoạn kéo Kình Vân đứng dậy, vừa đi vừa nói – “Đi, chúng ta đến Lang Thao bang. Cứ tới đó hỏi cho rõ ngọn nguồn là được thôi. ”
Lang Thao bang tổng đường, nằm trong rừng trúc gần bờ sông và bến tàu lớn nhất trong nội thành Hàng Châu, mặc dù không tráng lệ, nhưng khí thế hùng vĩ này cũng đủ làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.
Trong đường có một trúc đình nằm ở giữa hồ, nổi lên trên mặt nước tĩnh lặng. Trong đình lý có một bạch sam nam tử đào hoa phong nhã đang ngồi đó, ngón tay lướt trên cầm huyền, cùng với làn điệu u ám, lấy thanh âm khàn khàn ngâm xướng :
Động phòng ngộ quen biết, liền chỉ hợp diện mạo tụ;
Gì kì tiểu hội u hoan, biến thành biệt ly cảm xúc.
Huống giá trị rã rời xuân sắc mộ, đối trước mắt loạn hồng cuồng nhứ;
Thẳng khủng hảo phong cảnh, tẫn tùy y trở lại.
Một hồi tịch mịch bằng ai tố? Tính lời mở đầu tổng khinh phụ:
Sớm biết như vậy nan bạn, biết vậy chẳng làm lưu lại,
Này nại phong lưu đoan trang ngay thẳng ngoại, càng có khác hệ lòng người chỗ;
Một ngày không cân nhắc, cũng toàn mi ngàn độ.
Quân : Thứ lỗi cho ta, ta ko tìm đc bài thơ này nên đành để nguyên như bản convert. =.= Bạn nào biết bài thơ này thì pm ta một tiếng để ta bổ sung và chỉnh sửa nhé.
Nghe hắn ngâm xướng như khóc như tố, cho dù là ai cũng có thể cảm nhận được sâu trong nội tâm hắn là hồn khiên mộng hệ, cũng biết nỗi khổ tương tư của hắn lớn đến nhường nào.
Nữ Lăng cùng Nữ Đoạn đứng ở phía sau đình thai rất xa, nhìn thân ảnh cô tịch kia, nghe làn điệu bi thương kia, cho dù là Nữ Đoạn tình cảm tối nhẵn nhụi cũng nhìn không được mà đỏ hồng hốc mắt.
Hai người thân tướng chia lìa mà tâm tướng khiên hệ, cùng chịu tương tư dày vò, như thế nào cũng không nguyện gặp lại nhau, rốt cuộc vì lẽ gì ? – Nữ Lăng không khỏi thở dài.
Một tiếng thở dài kinh động đến Sở Phong phủ huyền. Hắn trong lòng nhất lẫm, ngừng cầm huyền, quay đầu nhìn phía những người mới tới xa lạ.
Tuấn mi tràn ngập u buồn cau lại, hắn tự hỏi là ai lớn gan như vậy, dám để người xa lạ đến nơi này.
“Hoa tự phiêu linh, thủy tự chảy; Một loại tương tư, hai nơi nhàn sầu. Ai! Sao phải khổ vậy chứ?” – Nữ Lănghan nhẹ, chậm rãi hướng hắn đi đến.
Sở Phong nghe được mày nhăn lại càng nhanh. Hắn nhìn thân ảnh nghênh diện mà đến này dường như đã từng quen biết này, trong lòng không khỏi lại một trận xót xa nghĩ đến thân phận của nữ tử xinh đẹp trước mắt này.
“Thượng Quan Sở Phong ? ” – Nữ Lăng mở miệng hỏi.
Kỳ thật không cần hắn trả lời, chỉ cần nhìn thân hình, tướng mạo, cùng khổ tình trong mắt hắn nàng có thể khẳng định hắn là nhị muội tế của nàng – Thượng Quan Sở Phong.
Sở Phong không nói, chỉ đứng lên, nhìn về phía vợ chồng Nữ Đoạn theo sau Nữ Lăng tới.
“Ta là Nữ Lăng, đại tỷ của Nữ Quyên. Còn nàng là Nữ Đoạn, Nữ Quyên tam muội. ” Nữ Lăng giới thiệu.
Sở Phong mặt không chút thay đổi gật gật đầu : “Ta nhìn ra được. Bộ dáng của các ngươi rất giống nhau. ”
Hắn lại nhìn Nữ Lăng : “Ta nên xưng ngươi quận chúa nương nương, hay là Vương phi nương nương ? ”
Nữ Lăng cười cười : “Tính ra thì chúng ta đều là người một nhà, ngươi nếu nguyện ý có thể gọi chúng ta một tiếng đại tỷ cùng tam muội như Nữ Quyên, nếu không thì gọi tên cũng được. ”
Ánh mắt Sở Phong lại liếc về phía Kình Vân.
“Ta là Lục Kình Vân, tướng công của Nữ Đoạn. ” – Lục Kình Vân tự mình giới thiệu.
“Đệ nhị cao thủ đại nội lững lẫy đại danh, quả là nghe danh không bằng gặp mặt. ” – Sở Phong hướng Kình Vân vuốt cằm. Bản ứng anh hùng gặp anh hùng sẽ hướng hắn làm cái bằng hữu giao hảo, chỉ tiếc hắn bây giờ không có tâm tình đó.
Hắn không cần hỏi đoán được rằng, hôm nay bọn họ trận trận kéo đến tìm hắn thế này nhất định khởi binh vấn tội.
Sở Phong giương lên khoé miệng tựa tiếu phi tiếu, đưa tay hướng phía trong đình thai, ý bảo bọn họ vào đó ngồi.
Đoàn người bọn họ sau khi nhập toạ xong, Nữ Đoạn nhìn chằm chằm Sở Phong nãy giờ liền nhịn không được mà khơi mào mở miệng : “Ta nói này Nhị tỷ phu, bộ dáng của ngươi quả thực rất đẹp mắt, nhưng Nhị tỷ của ta cũng không kém nha. Ngươi vì sao vừa mới tân hôn đã phiết hạ bỏ mặc Nhị tỷ ta ? ”
Sở Phong không nói, trên mặt chỉ mang theo một chút cười khổ. Hắn vì mọi người châm rượu, không đợi thỉnh moi người dùng rượu, chính mình liền dẫn đầu uống một hơi cạn sạch.
“Này, ngươi đừng có uống rượu như vậy nữa được không . Nói gì đi chứ. ” – Nữ Đoạn ảo não.
“Nữ Đoạn, đã lập gia đình rồi mà còn nói chuyện như vậy là thất lễ. ” – Nữ Lăng khinh xích Nữ Đoạn, quay đầu hướng Sở Phong nói – “Nhị muội tế, thật thất lễ rồi. Tính tình tam muội vốn vậy, mong ngươi đừng để ý. ”
“Gọi ta Sở Phong đi ! Một tiếng tỷ phu, một tiếng em rể này ta gánh không nổi. ” – Hắn rầu rĩ mở miệng.
Nghe được lời hắn nói cự nhân ngàn dặm, Nữ Đoạn tính tình bạo hoả lại nổi lên : “Nói gì vậy ? Chẳng lẽ chuyện ngươi cùng Nhị tỷ ta thành thân là giả sao ? Ngươi nghĩ rằng ta lại tuỳ tiện gọi ngươi một tiếng tỷ phu sao ? ”
“Đoạn Nhi, đừng nói nữa. ” – Kình Vân giữ chặt tiểu thê tử đang phát hoả – “Chúng ta tới đây là để tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân, không phải tới khởi binh vấn tội. ”
“Nguyên nhân ? ” – Sở Phong ánh mắt ảm đạm, lại cười khổ nói – “Nếu muốn biết nguyên nhân thì sao lại tới tìm ta ? Ta chỉ thành toàn cho mong muốn của nàng thôi. ”
“Có ý tứ gì ? ” – Nữ Đoạn căn bản nghe không hiểu. Lời nói của Sở Phong đối với nàng mà nói chẳng khác nào đá trong thâm cốc.
Sở Phong đứng dậy, quay lưng về phía bọn họ, lấy thanh âm thống khổ đè nén mà nói : “Nàng hy vọng ta biến mất trước mặt nàng, ta đã làm được, chẳng phải sao ? ”
Mà sau đó, nàng cũng chưa từng hỏi qua hắn nửa phần. Chuyện này lại càng làm hắn thêm đau lòng cùng tuyệt vọng.
Nữ Lăng túc mi nói : “Ngươi trong lúc đó có phải hay không có gì hiểu lầm ? Theo ta thấy, Nữ Quyên cũng thống khổ không kém gì ngươi, nhưng nàng cái gì cũng không chịu nói, cho nên chúng ta mới phải tới tìm ngươi. ”
“Hiểu lầm ? ” Sở Phong khổ sở cười thành tiếng. Có hiểu lầm cái gì thì giờ phút này cũng đã sớm sáng tỏ rồi, vậy mà nàng vẫn chẳng quan tâm, điều này nói lên rằng nàng vẫn hận hắn … Về phần thống khổ, hắn đoán rằng là vì không thể tự tay giết chết hắn. (=.= Không còn gì để nói =.=)
Mấy ngày nay, hắn luôn suy nghĩ, vì hắn ác liệt bức hôn cùng tình thế nào cũng phải lừa gạt nàng đã đủ để nàng hận không thể giết hắn, hận hắn cả đời này cũng không đủ. Cho dù hắn đã lấy tình yêu để trả giá, nhưng vẫn không thể thay đổi được tâm ý của nà, vậy thì chỉ có một lý do – nàng tuyệt không thương hắn.
Một khi đã như vậy thì cứ tránh nàng thật xa, một mình ôm nỗi khổ tương tư yêu mà không thể có được. Đây cũng là kết quả mà nàng muốn, chẳng phải sao.
“Đừng nói là ngươi không hề yêu nàng, ta không tin đâu. ” Nữ Lăng tin tưởng vào con mắt nhìn nhận sự việc của mình, khắp nơi đều nói lên sáng tỏ rằng Sở Phong yêu thảm Nữ Quyên. (chữ thảm ở đây để chỉ anh ấy yêu mà khổ sở khôn cùng =.= Khổ quá đi ý chứ ! T_T )
Sở Phong đối với câu hỏi của Nữ Lăng trầm mặc một lúc lâu, sau đó sâu kín thở dài : “Yêu nàng thì sao ? Không hề yêu nàng lại như thế nào ? Hữu duyên vô phận thì cần gì phải cưỡng cầu, chỉ làm cả hai thêm đau khổ thôi. ”
“Nhưng các ngươi dù sao cũng đã thành thân, không thể cứ mặc kệ như vậy được. ” – Nữ Đoạn đưa ra trọng điểm trong lòng nàng. Việc này liên quan đến vấn đề danh tiết của Nữ Quyên nên nàng không thể ngồi yên được.
Sở Phong lấy từ trong lòng ra một tờ giấy đưa cho Nữ Lăng. Cái này hẵn đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, chỉ là hắn thủy chung không muốn trao đến tay Nữ Quyên thôi.
“Hưu thư ! ” – Nữ Lăng ngạc nhiên nhìn tờ giấy trong tay.
“Bằng vào mỹ mạo của nàng cùng Phụ Chính vương phủ, thanh danh của phường vải Lăng Ba, ta nghĩ giúp nàng tìm một người tốt để gả cho cũng không phải việc gì khó khăn. ” – Hắn đau triệt nội tâm nói. Hắn tuyệt không muốn nói ra những lời này …. ngước nhìn dòng sông, hắn lại thản nhiên nói : “Các ngươi trở về đi. Thứ lỗi cho ta không tiễn. ”
Hắn muốn hưu Nhị tỷ ! Nữ Đoạn buồn bực giơ tay tưởng muốn đánh Sở Phong một cái, nhưng lại bị Nữ Lăng giữ chặt.
“Nữ Đoạn, chúng ta trở về thôi. ”
“Nhưng mà hắn …” – Nữ Đoạn đâu chịu bỏ qua hắn dễ dàng như vậy.
“Trở về đi, Đoạn Nhi. ” – Kình Vân cũng phụ một tay giúp giữ chặt Nữ Đoạn, xoay người rời đi.
Nữ Đoạn bị nửa bán xả ly khai Lang Thao bang, trong lòng không phục la hét : “Vì sao lại buông tha cho hắn ? ”
Kình Vân cùng Nữ Lăng liếc mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng thở dài. Bọn họ đều rõ ràng nhìn thấy khoảnh khắc Sở Phong xoay người, hốc mắt đông lạnh của hắn đã nhiễm một tầng sương ướt át. (Thấy chưa, ta nói là ca ý khóc mà T_T)
Hưu Nữ Quyên là quyết định làm hắn vạn phần thống khổ. Nếu hắn đã muốn tự tra tấn chính mình, bọn họ có năng lực gì mà cản được hắn.
Vẫn là trở về nhìn xem Nữ Quyên nói đầu đuôi câu chuyện như thế nào thì tốt hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...