Khi Triệu Trường Thanh tỉnh lại, liền thấy đôi mắt thon dài của Lạc Vân Phi ngưng trọng nhìn y. Ngạc nhiên là, Lạc Vân Phi cùng Giang Hàn Yên đôi mắt đều như chứa nước, Lạc Vân Phi tựa như hồ xanh biếc yên tĩnh sâu thẳm thẳm, còn Giang Hàn Yên lại như dòng suối long lanh trong trẻo.
Lạc Vân Phi lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa, thấy Triệu Trường Thanh tỉnh lại, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ là đối y quan sát từ trên xuống dưới. Trong lòng càng không ngừng đánh giá: nam nhân này không tư sắc, không địa vị, da cũng không trắng nõn...
Triệu Trường Thanh bị gã nhìn có chút sợ hãi, thầm nghĩ y để cho Giang Hàn Yên chạy, Lạc Vân Phi nhất định là muốn dùng một hình phạt tàn khốc mà dằn vặt y. Cười khổ một tiếng, nói: “Trang chủ, ngươi giết ta đi.”
Lạc Vân Phi thấy Triệu Trường Thanh không hề tỏ ý sợ hãi, tâm trạng có chút kinh ngạc, nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không hạ thủ được?”
Triệu Trường Thanh trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Tiểu nhân thất trách, thỉnh trang chủ trách phạt.”Y gian nan ngồi dậy, liền muốn xuống giường quỳ xuống, hạ thể bỗng nhiên truyền đến đau đớn, y cả người không ổn, liền muốn ngã xuống. Lạc Vân Phi lập tức, kéo y vào lòng.
Triệu Trường Thanh vô cùng hoảng hốt. Nguyên lai y hạ thể đau đớn, hầu như là đau đến chết lặng, khẽ cử động, mới có cảm giác. Trên cổ tay xiềng xích đã bị chặt đứt, lưu lại vết thương xây xát, nóng rát đau đớn, thù du bị châm vào trướng lên đau nhức không chịu nổi, nhưng vẫn còn đỡ hơn hạ thể đã đau đớn đến chết lặng, căn bản là không nghĩ được cái gì.
Y tuy rằng nghi hoặc, nhưng bị Lạc Vân Phi ôm lấy, càng hoảng sợ, y lúc này vẫn là cả người xích lõa, nhưng đã không còn quản việc cảm thấy thẹn, giãy dụa quỳ xuống nói: “Tiểu nhân đáng chết!”
Lạc Vân Phi chính mình cũng không biết là cái tư vị gì, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Thấy rằng cư nhiên lại là cái người này, gã trong lòng tràn đầy thất vọng cùng tức giận, thế nhưng thấy trên thân y bị người khác lưu lại vết tích, gã nội tâm vừa khó có thể nói là không thống khổ đố kị, nói tóm lại, các loại tâm tình tiêu cực, làm gã trong lúc Triệu Trường Thanh hôn mê thượng y một lần.(đúng là 2 thèng công thèng nào cũng dã man như nhau, tội em Thanh quá=.=!)
Phản ứng của thân thể, chứng minh gã đoán không có sai, nhưng Lạc Vân Phi càng thêm không hài lòng. Gã trong lòng khó tin được, nên nhìn Triệu Trường Thanh cả một canh giờ, đến khi Triệu Trường Thanh tỉnh lại.
Lạc Vân Phi nhàn nhạt nói: “Ngươi nếu đã biết tội, đương nhiên cũng biết ta sẽ không để cho ngươi chết dễ như thế. Triệu Trường Thanh, đồng tâm tỏa trên người ngươi cũng không sao, thế nhưng ngươi là người của Thiên Phong sơn trang ta, có thể nào trên người lại mang đồ của người khác? Chính ngươi cởi xuống đi.”
Triệu Trường Thanh cứng người: “Trang chủ, tiểu nhân thật sự là vô pháp cởi xuống, những đồ vật này có khóa...”
Lạc Vân Phi lạnh lùng nói: “Ngươi không tuân mệnh?”
Triệu Trường Thanh ngây người một lát, tay run run đưa xuống dưới, sờ đến cái khuyên bạc màu trắng trên hạ thể. Y dùng lực cởi ra, chỉ cảm thấy một trận đau nhức truyền đến, suýt nữa hôn mê bất tỉnh, thấy gương mặt giống như chạm ngọc của Lạc Vân Phi không chút biểu tình, vẫn là lạnh lùng nhìn hắn, đành phải tiếp tục nỗ lực gỡ xuống.
Chỉ một lúc sau, Triệu Trường Thanh dục vọng liền chậm rãi gắng gượng đứng lên, y hiểu được cái khuyên này càng lộng càng chặt, như là ăn vào trong thịt. Tay liền chậm rãi ngừng lại, Lạc Vân Phi thấy đôi mắt y mơ hồ chứa nước, dung mạo tầm thường lúc này đúng là quyến rũ nói không nên lời, gã thần tình bỗng nhiên nhu hòa, nói: “Đủ rồi, ta giúp ngươi lấy ra.”
Triệu Trường Thanh chần chờ chốc lát, chậm rãi đi tới trước mặt Lạc Vân Phi, Lạc Vân Phi khéo léo liền bao trụ lên thân dưới của y. Gã kỹ xảo so với Triệu Trường Thanh tốt hơn nhiều lắm, thế nhưng đối với cái khuyên bạc cũng vô tác dụng. Triệu Trường Thanh sắc mặt càng phiếm hồng, hơi thở gấp gáp, hình dáng y miễn cưỡng nhẫn nại lấy lòng Lạc Vân Phi, là gã nhịn không được, cũng không có tâm trạng giúp y lấy cái khuyên ra, trở mình của y lại, một tay theo tấm lưng trơn nhẵn của y đi xuống, liền lần tới mật huyệt của y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...