Trên đỉnh Tuyết Sơn tuyết đọng thật dày, tuyết phủ đầy cả đỉnh núi vẫn chưa tan, Triệu Trường Thanh càng lên cao, nghĩ càng lạnh, hầu như so với mùa đông ở Giang Nam còn lạnh hơn gấp trăm lần, tay chân hầu như đã đông lạnh thành băng, chỉ còn sót lại chút lý trí để tiếp tục đi.
Quanh quẩn là thanh âm hô hoán của Giang Hàn Yên và Lạc Vân Phi, bọn họ đã phát hiện Triệu Trường Thanh không thấy đâu nữa, vội vã tìm, thế nhưng lúc này tuyết rơi rất nhiều, làm cho dấu chân cũng dần dần biến mất, làm sao có thể tìm được đây?
Triệu Trường Thanh nghe được thanh âm hô hoán của hai người ngày càng gần, nên đi nhanh hơn, bỗng nhiên vô ý té ngã xuống đất, lại giãy dụa bò lên.
Lúc này một tiếng sấm rung trời vang lên, toàn bộ băng tuyết đều nhanh bị nứt ra.
Triệu Trường Thanh thấy trên núi cao cuồn cuộn bụi mù, như là thiên quân vạn mã hướng y chạy tới.
Tuyết lở rồi.
Dưới âm thanh thật lớn kia, Triệu Trường Thanh bị loại kỳ cảnh mỹ lệ mênh mông này làm cho tim đập mạnh cùng loạn nhịp một chút, ngực bỗng nhiên cảm thấy sự yên lặng do tất cả sắp kết thúc.
Dưới sức mạnh của tự nhiên, mọi người đều là nhỏ bé. Nhỏ bé tựa như 1 hạt tuyết nhỏ nhoi trên đỉnh núi này. Ngay lúc này, ai có thể làm được gì đây?
Triệu Trường Thanh yên lặng, nhìn bụi mù cùng tuyết lao xuống, áo đơn trên người bị kình phong tung lên.
Lúc này bên hông căng thẳng, dĩ nhiên bị người ôm lấy, Giang Hàn Yên hầu như đã khàn giọng: “Ngươi điên rồi sao?”Ôm lấy thân thể y, nhanh chóng rút lui về sau.
Lúc này bụi mù đã gần đến, những hạt tuyết trắng xóa tuyết lạp vào trên mặt gây cảm giác lạnh đến chết lặng, giống như bị hạt cát cọ sát vào, kình phong đập vào mặt, nhanh khiến kẻ khác hít thở không thông.
Giang Hàn Yên khinh công mặc dù cao, dù sao trong tay cũng ôm thêm một người, hành tẩu cũng không tiện, mắt thấy sẽ bị tuyết ngập đầu, Lạc Vân Phi đã chạy tới bên cạnh hắn, đi theo hắn bên người, một tấc cũng không rời. Bỗng nhiên nói: “Hàn Yên, cho ta một chưởng, ta đưa các ngươi đi!”
Giang Hàn Yên cả kinh, nhanh tay ôm lấy Triệu Trường Thanh, đưa tay vận khí, cùng Lạc Vân Phi tấn công, trong giây nội công bạo phát làm cho xương cánh tay của Giang Hàn Yên cũng vỡ vụn, hắn không dám buông tay, chăm chú ôm lấy Triệu Trường Thanh bay ra ngoài, hai người nhìn tuyết lở đem thân thể Lạc Vân Phi vùi lấp.
Giang Hàn Yên thấy đã cách xa nơi tuyết lỡ, nhanh đưa Triệu Trường Thanh tới nơi an toàn, thả xuống.
Lặng lẽ nhìn một lát, Giang Hàn Yên đem quần áo trên người cởi ra, khoát lên người Triệu Trường Thanh.”Ta đi tìm Lạc Vân Phi xem hắn đã chết hay chưa. Ngươi chờ ta, không nên chạy loạn.”Hắn do dự một chút, “Ta điểm huyệt đạo của ngươi. Sẽ không đau đâu.”
Triệu Trường Thanh nói: “Không cần. Ta với ngươi cùng đi tìm.”
Giang Hàn Yên cả kinh, nhưng thấy Triệu Trường Thanh trấn định cười cười: “Đi thôi.”Trong nháy mắt, Triệu Trường Thanh bỗng nhiên minh bạch, cho dù rất nhiều chuyện là không thể khống chế, thế nhưng người nên vì tâm nguyện của mình mà, dùng hết mọi nỗ lực.
Giang Hàn Yên cũng không nghĩ tới trong lúc nguy cấp, Lạc Vân Phi cư nhiên sẽ vì thành toàn cho bọn họ mà hi sinh chính mình, lúc này tâm tưởng muốn cùng hắn cạnh tranh bỗng nhiên phai nhạt xuống.
Lúc này Lạc Vân Phi sinh tử chưa biết, Giang Hàn Yên cũng có chút hoang mang lo sợ, hắn tính cách mặc dù có trẻ con cùng bá đạo, nhưng cũng chỉ là thiếu niên, đối mặt với lúc trọng yếu, không khỏi có chút bất ổn. Thấy Triệu Trường Thanh trấn định như vậy, trong lòng hắn thoáng định xuống, cười nói: “Cùng đi thì cùng đi.”
Hắn nhẹ nhàng cầm tay Triệu Trường Thanh, Triệu Trường Thanh thần tình có chút mờ mịt, tựa như tuyệt không chú ý tới động tác thân mật của Giang Hàn Yên. Giang Hàn Yên bỗng nhiên nghĩ đến, lúc này Triệu Trường Thanh nhất định là đang suy nghĩ về Lạc Vân Phi.
Vô luận Lạc Vân Phi sống hay chết, địa vị của mình trong lòng Triệu Trường Thanh nhất định là rất nhỏ nhoi, bằng không Triệu Trường Thanh sẽ không mất hồn mất vía như vậy.
Thế nhưng nỗ lực của Lạc Vân Phi, hắn có thể làm được nhiều như vậy không?
Hai người yên lặng đi tới tại chỗ đất mới bị tuyết lở quét qua tìm kiếm đào bới. Chưa tìm được bao lâu, Triệu Trường Thanh đã chịu không nổi hàn lãnh, hô hấp dần dần gian nan, Giang Hàn Yên liền dùng nội lực giúp y dễ chịu hơn.
Bỗng nhiên phía sau nghe được một thanh âm cực kỳ suy yếu: “Các ngươi... Là đang tìm ta sao?”
Giang Hàn Yên nhảy dựng lên, nhìn Lạc Vân Phi chật vật tới cực điểm vài lần, phát hiện không phải ảo giác, không khỏi ở trên vai hắn đánh một quyền, cười mắng một tiếng: “Ta thật đúng là phục ngươi! Vậy mà cũng làm được.”
Lạc Vân Phi chịu đau nhức kêu một tiếng: “Đừng đánh, nội thương...”
“Rất nặng sao?”
“Suýt nữa cho rằng đã chết rồi, cố một hơi thở từ trong tuyết bò ra, bất quá, không chết cũng rất nhanh sẽ không sai biệt mấy.”Lạc Vân Phi cười khổ. Ba năm cùng Giang Hàn Yên diệc địch diệc hữu(1), gần kề trong lúc đó lại hoàn toàn không có ***, lại có thứ cảm tình như tri kỷ.
Triệu Trường Thanh thấy Lạc Vân Phi còn sống, tuy rằng vẫn không nói lời nào, nhưng hiện ra thần sắc thoáng kích động.
“Ta còn tưởng rằng ngươi thực sự đã chết...”Giang Hàn Yên lộ ra biểu tình thất vọng, “Ta là có thể cùng Thanh vĩnh viễn ở cùng một chỗ liễu.”
“Xuống địa ngục đi. Trường Thanh còn chưa nói là muốn a.”
“Thanh, nói với hắn, là không muốn hắn đi.”
“...”
“... Đừng tưởng rằng ta bị thương sẽ không đánh ngươi được.”
“Tới đây tới đây!”(2)
...
Triệu Trường Thanh nhìn hai người cãi nhau, nhưng không nói chuyện, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia tiếu ý nhàn nhạt. Lạc Vân Phi không chết như vậy đủ rồi. Trong nháy mắt, y thấy ánh mắt tuyệt vọng của Lạc Vân Phi lộ ra thâm tình.
Có thể y đã muốn như vậy, chỉ là bản thân không biết mà thôi.
Triệu Trường Thanh yên lặng suy nghĩ, nghe được hai người vẫn đang ầm ĩ liên tục:
(*)”Phân nửa thì phân nửa, ngươi ở mặt trên, ta ở mặt dưới.”
“Bằng cái gì mà ngươi ở phía dưới, ta ở phía trên?”
“Bởi vì lần trước là ngươi ở mặt dưới.”
“Ngươi mới ở mặt dưới ni, nói chung, bởi vì Thanh tha thứ chúng ta, cho nên lần này sẽ phân chia lại sau.”
“Được rồi, ngươi bên trái, ta bên phải.”
...
Triệu Trường Thanh bỗng nhiên cảm thấy thái dương gân xanh bạo khiêu, hai người kia, cho là đang ở chợ bán vịt nướng sao, ngươi phân nửa ta phân nửa. Nếu như thực sự quyết định ba người quấn với nhau cùng một chỗ, có thể không phải là hạnh phúc, mà là nửa cuộc đời sinh hoạt trong huyên náo.
Chú giải:
(1) diệc địch diệc hữu: vừa là bạn vừa là thù
(2) “Lai a lai a!”: đây là từ gốc của Qt nhưng ta thấy nói kỳ kỳ, nên sửa lại. Các nàng chắc cũng biết câu này mà ha. Ai xem film kiếm hiệp nhiều là biết ha^^.
(*)cái đoạn này ta chém, đọc qt khó hiểu quá, gì trên dưới, trước sau lung tung cả, hem hiểu gì hết, cũng hem chắc là trên hay dưới=.=!, hay là trước hay sau, tự hiểu vậy^^.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...