Hồng Trần Online

Trong một góc của “Nhất tuyến thiên”, ngồi dựa vào tường núi đá,máy hát vạt áo nửa mở,mồ hôi nhễ nhại,hai má đỏ tươi, môi anh đào khẽ nhếch,hai mắt mê ly…

….Thoạt nhìn quả thực rất mê người…

Bản thân không biết vì sao khẽ than nhẹ, ta lấy Băng ngọc tâm mở ra, che trên cái trán của máy hát.

“Không có cách nào logout, không có cách nào uống thuốc,không có cách nào bị công kích,không có cách nào tiếp nhận bất cứ kỹ năng điều trị nào.” Được Ngân sắc phong linh đổi chỗ cho,từ điểm xoát quái Hỏa vũ viêm đứng ở phía sau ta , lãnh tĩnh mà nói cho ta biết tình hình của máy hát.

Xem ra chỉ có thể dùng cái loại phương pháp này….Lãng Đức nhất định sẽ giết ta ….

“Đã duy trì bao lâu?” Ta cũng không quay đầu lại, hỏi nữ pháp sư phía sau.

“Đại khái khoảng nửa tiếng đồng hồ trước sử dụng….cái thứ kia…” Hỏa vũ viêm dừng một chút, ” Khoảng mười lăm phút sau thì xuất hiện ‘triệu chứng’ so với hiện tại nhẹ hơn một chút.”

Phỏng chừng “Nhị nguyên thủy” là dược tính chậm…

“Tiểu Xướng,tiểu Xướng.” Có lẽ đây vừa vặn chính là tình trạng “Lửa nhỏ chậm rãi rang khô”, cũng có thể là mát lạnh của Băng ngọc tâm trên trán khiến hắn thoáng thanh tỉnh một chút, nói tóm lại hiện tại máy hát đã có một chút tiêu cự, ta nhẹ giọng kêu gọi đem ánh mắt hắn nhìn về phía ta.

“Dạ…Dạ ca ca….” Một chữ một thở gấp chính là lời nói gian nan mà từ trong môi anh đào đỏ tươi của máy hát truyền ra.

“Ân.” Nở một nụ cười trấn an, ta dụng tâm xem xét thần sắc của máy hát, ”Tiểu Xướng, ngươi ở trong trò chơi có yêu thích ai không?”

“Yêu….thích?” Máy hát chậm rãi chớp mắt vài cái, có phần khó hiểu, “Cái gì…là…yêu thích?”

Ách…


“Yêu thích nha, chính là luôn muốn đi theo phía sau một người nào đó, theo sát dấu chân hắn,mong đợi một ngày có thể đuổi kịp bước chân hắn, cùng hắn sánh vai nhau cùng đi!” Ngân sắc phong linh đã đem quái giết sạch rồi bắt đầu sáp lại gần,vừa nói vừa thỉnh thoảng ngó ngó ta.

…Đây là….”yêu thích”?

Máy hát ngẩn ngơ, sau đó môi đỏ mọng nhiễm một chút tiếu ý, “Vậy….ta yêu thích….Dạ ca ca!”

Một thân ảnh màu đen đột nhiên tà tà đáp xuống bên cạnh ta, cùng với tư thái uyển chuyển ưu nhã của hắn không tương xứng, là người này toàn thân đầy sát khí.

“Phong linh cùng ngươi nói đùa thôi!” Thanh âm lần đầu tiên từ trước đến nay ta từng thấy giương cao, tay trái sít sao nắm lấy ta,Thất Nguyệt bên người tản ra sát khí nồng đậm, “Nàng nói chính là sùng bái!”

Sát khí đột nhiên biến mất, Thất Nguyệt lẳng lặng mà ngồi chồm hỗm xuống, một chữ cũng không nói.

“Yêu thích, chính là làm bất cứ chuyện gì đều có thể nghĩ đến đối phương,mong muốn thời thời khắc khắc được cùng đối phương ở cùng một chỗ. Khi hai người ở cùng một chỗ không có bất cứ gò bó nào, rất nhẹ nhàng, rất vui vẻ….” Thanh âm Hỏa vũ viêm từ phía sau vang lên,giọng điệu nhàn nhạt dường như có chút xa vời.

Sau khi máy hát trầm mặc nửa phút đồng hồ, kiên định mà nhìn ta, “Có!”

…..Lãng Đức ta thật có lỗi với ngươi,em trai ngươi ở trong trò chơi nói chuyện yêu đương, ta vậy mà một chút tin tức cũng chưa từng nghe được….

“Là ai?” Ta hỏi ra vấn đề mà cả một đám người muốn hỏi nhất.

“Ta…không biết …tên của hắn…” Thanh âm máy hát đột nhiên nhỏ đi một chút,mắt lại trở nên mê ly như lúc đầu,tiếng rên rỉ nhợt nhạt cũng từ trong miệng chạy ra, “Ân….Hắn….mắt màu xám tro….Tóc màu xám….là một đạo sĩ…Mỗi ngày …ta …ở trong Tuyết địa….ca hát thì …hắn….đều ở gần đó…nghe…”

Mắt xám tro tóc màu xám? Đạo sĩ? Tuyết địa?


Ta tinh tế suy tư về khả năng lựa chọn người, bởi vì “mắt xám tro tóc màu xám” này là một đặc trưng tương đối nổi bật, ta gần như là lập tức nghĩ tới đạo sĩ trước đây đã gặp phải trong Rừng rậm thần bí kia.

“Hỏa vũ, khi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, cái đạo sĩ mắt xám tro tóc màu xám kia là ai?” Thực sự nhớ không nổi tên người kia, ta chỉ có thể đem hy vọng ký gởi ở trên người Hỏa vũ viêm.

“Xử sự triết học, bang chủ “Thiên niên bất hủ”.” Hỏa vũ viêm thế nhưng lại không cô phụ kỳ vọng của ta, ” “Thiên niên bất hủ”, hiện là đại bang hội thứ hai sau “Ám dạ các” ở Đông phương đại lục, lãnh địa đóng ở phụ cận Băng phong thành.”

Ta sau khi giật mình môt chút, liền cầm lấy Băng ngọc tâm,đứng lên xoay người nhìn về phía Hỏa vũ viêm — “Đây có lẽ là một âm mưu.” Thanh âm nữ đạo sĩ rất nhẹ,hẳn là không muốn máy hát nghe được.

“Vậy ngươi còn có thể tìm được người thích hợp khác?” Ta mở khung tin tức, nhàn nhạt mà nhìn nàng một cái.

Hỏa vũ viêm sững sờ, lập tức lắc đầu,không hề mở miệng.

Ta lại nhìn về phía Thất Nguyệt theo ta đứng lên lúc này đang đứng ở bên cạnh ta– Răng nanh khả ái của Thất Nguyệt lộ ra, nhẹ nhàng gật đầu.

Cười yếu ớt mở khung tin tức, tin tức lâu ngày đọng lại đập vào mặt mà đến, không còn lòng dạ nào mà đi nhìn kỹ, ta trực tiếp xóa sạch,sau đó hướng Xử sự triết học phát đi một thỉnh cầu khai thông kênh nói chuyện phiếm.

“Người chơi “Xử sự triết học” tiếp nhận thỉnh cầu của ngài , kênh nói chuyện phiếm khai thông.” theo âm thanh nhắc nhở của hệ thống, ta đem thông tấn khí (dụng cụ truyền tin) tiến tới bên tai, “chào ngươi, ta là “Ám dạ đích vãn ca”.”

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Xử sự triết học hẳn là còn nhớ rõ ta,dù sao thì ngày đó ta ăn mặc quả thực rất phong cách,huống hồ như ta đây trí nhớ kém đến lợi hại còn chưa từng quên hắn, ân,tên không tính…..

“Nga,là Vãn ca huynh đệ a, tự ngày ấy từ biệt,thực sự là đã lâu không gặp.” Thanh âm đối phương tuy rằng bỡ ngỡ, nhưng vẫn thân thiện.

Chúng ta hẳn là không quen thuộc đến mức có thể xưng huynh gọi đệ, “Cảm phiền Triết học bang chủ còn nhớ rõ ta,” sau khi ta qua quýt vài câu chuẩn bị chuyển vào chủ đề chính, dù sao cũng không có bao nhiêu thời gian cùng hắn dây dưa, “Ta có một câu hỏi muốn thỉnh giáo Triết học bang chủ,có thể chỉ điểm một chút hay không.”


“Vãn ca huynh đệ thực sự quá khách khí, không biết ngươi muốn hỏi cái gì?” Xử sự triết học dường như cũng không có tâm tình lãng phí thời gian nói lời thừa thãi.

“Triết học bang chủ có phải hay không mỗi ngày đều đi đến một địa phương nào đó “nghe hát” ?” Ta cố ý nhấn mạnh hai chữ sau cùng.

Đối phương trầm mặc một lúc lâu sau đó truyền ra tiếng trả lời trầm thấp — “Đúng”

Ân, không sai,mặc kệ ngươi xuất phát từ mục đích gì,nói tóm lại có thể thừa nhận chính là một nam nhân. Ánh mắt máy hát coi như không tồi.

“Ngươi đối với hài tử kia có cảm giác gì?” Nói trắng ra, ta hỏi rất trực tiếp, “Ta là người giám hộ của hắn trong trò chơi.”

“Hắn làm sao vậy?” Thanh âm đối phương đột nhiên biến lớn.

“Mời trả lời vấn đề ta hỏi trước đã.” Có chút đau đầu mà nhìn máy hát lại bắt đầu xé quần áo, khẩu khí ta không ngờ trở nên nghiêm túc.

Sau khi thoáng trầm mặc, khẩu khí Xử sự triết học cũng trở nên trịnh trọng , “Ta muốn bảo hộ hắn!”

Tốt lắm, ” Là ở trong trò chơi hay ở trong hiện thực?” Ta tiếp tục.

“Cả hai.” Lần này hắn thật sự không do dự.

“Ta chỉ quản chuyện của hắn ở trong trò chơi, hy vọng ngươi là một nam nhân nghĩ sao nói vậy.” Bảo hộ? Trong trò chơi thì thôi, trong hiện thực nào dễ dàng như vậy, trước không nói đến các ngươi giới tính giống nhau, chỉ là hảo lừa gạt máy hát đơn thuần thì ngươi cũng chịu đủ, huống chi còn có người nhà các ngươi….

Ta khe khẽ thở dài, “Nếu như có thể, hy vọng ngươi nội trong 15 phút đồng hồ chạy tới “Nhất tuyến thiên”, tọa độ là 476,531.”

Đóng thông tấn khí,ta đối với Thất Nguyệt bên cạnh nhếch khóe miệng, có chút… đần độn.

“Mệt mỏi?” Thất Nguyệt đưa tay ôm lấy, đem ta hoàn toàn tiến vào trong ngực.


“Ân.” Sau khi ta thấp giọng đáp lại, ngoảnh đầu nhìn về phía Hỏa vũ viêm đang nhìn ta chằm chằm cùng Ngân sắc phong linh đang ngó máy hát không ngừng thấp giọng rên rỉ, không biết đang suy nghĩ cái gì, “Các ngươi ai có lều vải?”

Lều vải: Vật phẩm hệ thống bán ra. Tối đa có thể chứa đựng 5 người. Trong lều là khu vực an toàn,công kích vô hiệu.

“Ta có.” Hiển nhiên hiểu rõ ta vì cái gì lại hỏi lều vải,búp bê SD trực tiếp đem lều vải để ở bên cạnh máy hát.

“Nếu như không có việc gì, ta đi về trước.” Hỏa vũ viêm lấy ra hồi thành thạch.

Gật đầu, ta tỏ ý nàng có thể ly khai.

“Ngươi không đi sao?” Hỏa vũ viêm theo một đạo bạch quang biến mất,ta nghiêng đầu nhìn về phía Ngân sắc phong linh vẫn đứng ở tại chỗ.

“Ân…Thực ra….Ta đối với chuyện này có chút…rất là tò mò…” Búp bê SD cúi đầu, có phần ngại ngùng.

…..Ngươi là “thần thâu”, cũng không phải “Cuồng xem trộm”…

“Vậy ngươi tính trốn ở đâu?” Là người đều sẽ không để ngươi đứng ngoài rình coi đi.

“Hi hi,ta có cái này!” Đảo qua khuôn mặt ngượng ngùng khi nãy, Ngân sắc phong linh cười tít mắt mà móc ra một cái phi trảo(móng vuốt của loài chim) màu đen, sau đó lập tức đem phi trảo ném lên vách đá dựng đứng, đợi phi trảo gắn chặt vào nơi nào đó nhẹ nhàng rung động, liền dễ dàng leo lên chỗ cao.

Tìm được nơi an thân rồi, Ngân sắc phong linh hướng ta thủ thế thắng lợi, tiếp đó thân hình từ từ mờ nhạt, cho đến khi biến mất hẳn.

…..Nàng thật đúng là càng ngày càng bản lĩnh ….

————————————————————–xin lỗi a,cập nhật muộn. Trường học mấy ngày nay liều mạng lăn qua lăn lại, tuần này kiểm tra xếp hạng cấp nhà trường cộng thêm kiểm tra sức khỏe,tuần sau kiểm tra hai môn, tuần sau nữa kiểm tra khẩu ngữ…Thượng đế của ta a!!!! Ân, có điều ngày hôm qua nhà trường tổ chức cho cấp ba xem đoạn kịch [Trường chinh] (kịch truyền hình), phong độ tư thái của quân nhân thực sự là làm cho người ta chảy nước miếng a!!!! Nhất là Tưởng ủy viên và Chu thủ tướng ….ta đã YY bọn họ một lúc lâu…..



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui