Hồng Trần Online

“Ngươi có trò vui gì đấy?! “ Ta hơi cau mày nhìn thiếu niên đứng ở bên cạnh,đang tò mò mà đánh giá ta–

Tóc ngắn màu hổ phách, mắt to như ngọc lục bảo,cái mũi tinh xảo,môi đỏ mọng nho nhỏ,gương mặt có phần trẻ con mập mạp, cao chưa tới 1m7, vóc người không béo cũng không gầy….

Nam hài rất đáng yêu.

Chỉ có điều vì cái gì muốn ta mang theo hắn? Ta một không là vú em hai cũng không là bảo mẫu. Hơn nữa ta đối với người đặc biệt đơn thuần không có bao nhiêu hào cảm. Con mắt của nam hài này,quá mức trong suốt.

“Ngươi nghĩ rằng ta có cái lòng dạ thảnh thơi mà nói giỡn?” Biểu tỷ liếc xéo ta một cái, “Tóm lại,ngươi mang cũng phải mang,không mang cũng phải mang!”

Nhìn nữ thợ may lấy khí thế nữ vương làm vua thiên hạ giải quyết dứt khoát, ta không khỏi buồn cười mà nhíu mày, liền nhún nhún vai từ trên ghế đứng dậy, “Ở Tây phương đại lục mấy ngày nay ta vẫn luôn tâm tâm niệm niệm,mang về cho ngươi chút y phục, không nghĩ tới người nào đó một chút cũng không cảm kích, sớm biết…”

“Chuyện gì cũng từ từ,chuyện gì cũng từ từ, chuyện này, chúng ta có thể bàn bạc thương lượng lại nha.” Biểu tỷ trong nháy mắt trở mặt, một tay kéo ta vừa hướng phía cửa bước một bước về tại chỗ, hai mắt tỏa sáng.

“Không được thương lượng,” ta vẻ mặt mỉm cười mà móc ra một bộ lễ phục Tây âu thời trung cổ rầy rà hoa lệ, “Người, ta mang ; y phục,ngươi cầm.Hai chọn một.”

Thích ý mà dựa vào lưng ghế thưởng thức biểu tình giãy dụa của biểu tỷ,ta đột nhiên cảm thấy toàn thân một trận rung động rất nhỏ.

“Ngươi chậm rãi nghĩ, ta có một số việc,trước off đã.” Cố ý đem bộ lễ phục kia treo ở mắc áo trong ***, ta và biểu tỷ đánh tiếng chào hỏi,lại đối với nam hài đứng ngốc ở bên cạnh cười cười, logout.

Gỡ ra dây cảm ứng, ta bò khỏi khoang thuyền trò chơi đi tới trước quầy rượu, cầm lấy điện thoại đang không ngừng kêu to–

“Uy.”

“Tiểu Dạ Dạ thân ái,đã lâu không gặp rồi, có nhớ ta hay không a?” Một giọng người nước ngoài nói tiếng Trung âm điệu quái lạ nặn ra từng chữ truyền đến.

“Là đã lâu không gặp,” đem câu nói đổi thành tiếng Pháp, ta ngồi dựa vào quầy rượu, “Nhưng tính tình ngươi vẫn vậy ,không thay đổi, Lãng Đức.”


Lãng Đức, tên đầy đủ là Lãng á khắc • địch ca. “Lãng Đức” là cách gọi giữa người quen với nhau. Con dân nước cộng hòa Pháp. Một bác sĩ hàng đầu không hề có đạo đức nghề nghiệp. Vị hôn phu của biểu tỷ. Một trong những tri kỷ của ta.

“Hắc hắc hắc hắc…” Đầu kia điện thoại vang lên tiếng cười trầm thấp vụn vặt.

…Ta nếu là người Pháp, đã sớm đem đồ thần kinh mất mặt nhà ngươi đến nước ngoài,một phát bắn chết rồi…

“Có chuyện gì?” Từ trong quầy rượu lấy ra một chai Louis mười sáu, vặn mở nắp,hương rượu thuần hậu tràn ngập xung quanh.

“Ô..Dạ ngươi thật làm tổn thương lòng ta nha, không có việc gì ta sẽ không thể tìm ngươi sao, ô….Lòng của ta cũng tan nát cả rồi….” Tiếng khóc giả vờ xuyên qua điện thoại lại càng phóng lớn kích thích màng nhĩ của ta.

“Ngươi có thấy buồn nôn hay không,” nâng cốc đế cao đổ đầy rượu lên môi, “Nếu không còn gì nói nữa ta liền cúp máy.”

Đầu kia điện thoại một hồi dài dòng liền yên tĩnh.

Xoa xoa miệng cốc uống rượu, ta kiên nhẫn mà chờ hắn mở miệng.

“Hoa Thống, em trai cùng mẹ khác cha của ta, hiện ở Hàng Châu, năm nay tốt nghiệp cấp ba,thích….” thanh âm Lãng Đức hiếm khi đứng đắn nghiêm chỉnh.

“Ngươi sẽ không nói với ta thiếu niên trong trang phục *** của biểu tỷ kia, là em trai ngươi đi?!” Nghe xong hắn một chuỗi dài giới thiệu nhân vật, ta không khỏi liên tưởng tới nam hài ca hát trong trò chơi kia.

“Ngươi đã gặp hắn rồi? Thế nào? Đáng yêu không? “ Đối phương thanh âm nhảy nhót.

…DNA quả là thứ thần bí…

“Là rất đáng yêu, nhưng cùng ngươi một điểm cũng không giống.” Nhẹ lắc cốc thủy tinh, ta ăn ngay nói thật.


“Ai, không có biện pháp, tiểu Thống được bảo hộ đến thực tốt quá…” Lãng Đức thấp giọng cảm khái.

“Úc.” Ta từ chối cho ý kiến mà đồng ý với hắn.

Đối với loại hài tử này, ta thực sự không tăng thêm nổi bao nhiêu hào cảm.

“Vậy ngươi đã đáp ứng rồi?” Thanh âm đầu bên kia lại trở nên tung tăng nhảy nhót.

“Đáp ứng cái gì? “ Không đầu không đuôi, ngươi ngay cả sự tình cũng chưa từng nói,ta đáp ứng cái gì?

“Mang theo tiểu Thống a!” Ngữ khí đương nhiên.

…Chẳng trách biểu tỷ vô duyên vô cớ kín đáo đưa cho ta một hài tử,nguyên lai là chủ kiến của ngươi….

“Ngươi sẽ không phải không biết ta không thích người đơn thuần đi?” Giọng điệu nhàn nhạt,ta đem lời cự tuyệt uyển chuyển nói xong.

“Làm sao lại không biết…” Lãng Đức khẽ cười khổ, “Nhưng ngoại trừ Tiểu Nguyệt, ngươi là người duy nhất ta có thể giao phó…”

“Ngươi đừng làm như ủy thác trước khi chết như vậy!” Ta có chút buồn bực mà giật nhẹ tóc, “Ta không đáp ứng!”

“Ngươi–” thanh âm đột nhiên cất cao, “Ngươi tin hay không ta đem tư liệu tỉ mỉ của ngươi truyền ra! Cho ngươi…”

“Tùy ngươi,” ta nhẹ nhàng mà cắt đứt uy hiếp của hắn, ” Có điều cũng không biết là ai từng đối với ta kể tường tận “Chiến tích huy hoàng” của hắn, để chứng minh độ tin cậy, còn cố ý đem băng hình tới cho ta. Ngươi nói,nếu vị hôn thê của hắn thấy….”


“Được ! được! Coi như ta phục ngươi rồi…Ta sai rồi..Ta xin nhận lỗi….” Đầu bên kia điện thoại vang lên kêu rên bất đắc dĩ.

“Ân, lúc này mới giống nói chuyện .” Ý cười trên khóe môi lan tới chân mày, ta uống cạn chất lỏng còn sót trong cốc.

“Cái kia….Ân…Dạ…..Ngươi xem cái băng ghi hình kia….Ngươi trả lại cho ta có được hay không a?” Lãng Đức ngượng ngùng mà nói.

“Trả? Vì sao phải trả? Đồ vật có giá trị cất giấu như thế, ta còn tính ở hôn lễ của ngươi đưa cho biểu tỷ đâu.” Nâng bình rót rượu, chất lỏng màu đỏ ở trong cốc trong suốt xao động.

“Dạ Vãn Ca! Ngươi không nên khinh người quá đáng! Ta…Ta….Ô…Dạ….Ngươi đáp ứng ta có được hay không….Mang tiểu Thống sẽ không tốn bao nhiêu tâm tư của ngươi đâu….Xem như ta van ngươi a…” Giọng điệu Lãng Đức như tàu lượn mà từ quang minh chính đại nghiêm nghị đột nhiên hạ xuống thành thẽ thọt khúm núm.

“Được rồi.” Khe khẽ thở dài, ta có chút bất đắc dĩ.

Tỉ mỉ ngẫm lại,thực ra Hoa Thống cũng có chỗ tốt, tối thiểu giọng hát của hắn rất đặc biệt,rất êm tai. Ân,đương nhiên đây là với ta mà nói.

“Di? Dạ ngươi hôm nay sao nói chuyện tốt như vậy? Trước đây khi ta cầu ngươi giúp đỡ,không cầu ngươi nửa tiếng đồng hồ trở lên, ngươi liền sẽ không giúp, hôm nay ngươi chịu cái kích thích gì rồi? Sẽ không phải là….” Người nào đó bắt đầu không biết suy xét.

“Ngươi là muốn ăn đòn sao!” Đem nắp bình vặn chặt, nâng cốc thả trở về, “Không có chuyện gì khác thì ta cúp máy.”

“Đương nhiên còn rồi,ngươi…Di? Ta nguyên lai muốn nói tới cái gì nhỉ? Ta muốn nói cái gì chứ?” Người bên kia điện thoại vướng mắc, “Xem ra ngươi biểu hiện vừa rồi của ngươi rất bất thường, khiến ta bị kích động , hiện tại ta nhớ không nổi muốn nói cái gì a.”

“Ta làm sao không biết bản thân có…” Ta đang rểnh rang mà vặn lại lời nói thoái thác của Lãng Đức,đột nhiên trong lòng khẽ động, “Ngươi nói là bị ta kích động mà đem sự tình quên đi rồi?!”

“Ách? Đúng vậy,làm sao vậy?” Đối phương trong thanh âm lộ ra khó hiểu.

“Đây đã nói lên người chịu một kích động cũng rất dễ quên đi một số việc ?” Ta ngập ngừng ra kết luận.

“Cũng không thể nói như vậy,” một khi liên quan tới lĩnh vực y học, Lãng Đức liền đại biểu cho người có uy tín nhất, “ Có người là bởi vì bị tổn thương to lớn, đại não để tự bảo vệ mà lựa chọn quên đi; có người là bởi vì gặp chút chuyện đặc biệt kích động mà quên đi một số chuyện đã từng trải qua trước đây; có người….”

Bởi vì gặp chuyện đặc biệt kích động mà quên đi sao….?

Không hề tiếp tục nghe thêm nữa, ta bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.


Tập thiên hắc mạc có thể là nguyên nhân khiến ta bị đặc biệt kích động mà quên đi hay không đây?

Chuyện có thể khiến ta đặc biệt kích động ….Hình như chỉ có lần đầu tiên giết người…

Cái loại hưng phấn này….Cái loại khoái cảm này….Không thể nói rõ ràng được.

Đáng tiếc là về sau không còn loại cảm giác này nữa, giết người cùng thái rau dễ như nhau, mạng người ở trong mắt ta biến thành số tiền không ngừng tăng lên trên tài khoản ngân hàng,vô cùng coi thường mà dẫm đạp.

Mà người đầu tiên ta giết…Một trùm ma túy lớn ở Bắc mỹ mà thôi….Khi đó ta 11 tuổi…Nếu quả thật là khi đó ta gặp Tập thiên hắc mạc….Ta có thể nhớ kỹ được mới là lạ!

“Dạ? tiểu Dạ? Ngươi đang nghe ta nói không? tiểu Dạ?” Ta nguyên lai đang suy nghĩ cẩn thận sự tình, rốt cục nghe thấy thanh âm của Lãng Đức.

“Ân.” Ta không thật sự chăm chú mà cho qua.

“Ta nhớ ra rồi, hai ngày tiếp theo ngươi nên bắt đầu huấn luyện rồi .” Trái lại Lãng Đức cũng không truy xét ta thất thần.

“Nhanh như vậy a.” Xem ra chơi đùa trong trò chơi đến nghiện rồi, kỳ hạn mấy ngày đều nhớ không rõ nữa.

“Lần này là sa mạc, địa điểm ngươi “thích” nhất!” Người nào đó cười trên nỗi đau khổ của người khác.

“Chết tiệt!” Ta ghét nhất chính là sa mạc.

“Chúc ngươi may mắn! Đừng quên chiếu cố tiểu Thống, bye bye!” Lãng Đức giao phó xong liền cúp điện thoại.

Để duy trì tình trạng và thể năng ở điều kiện tốt nhất, ta cứ 3 tháng đều tiến hành một đợt huấn luyện dã ngoại sinh tồn trong hai tuần. Địa điểm huấn luyện bao gồm núi cao, rừng rậm, rừng nhiệt đới, sa mạc,cánh đồng hoang vắng, cánh đồng tuyết phủ, đồi núi…vv. Tuy rằng hiện tại tạm thời nghỉ ngơi, nhưng nói không chừng một ngày nào đó, ta lại vì một nguyên nhân nào đó không thể không làm lại nghề cũ, huống hồ kẻ thù…cũng là một nhân tố không thể xem nhẹ….Mặc dù cho tới bây giờ chưa có ai tới tìm ta báo thù.

Sao lại nhanh như vậy liền đến phiên sa mạc a?!

Ta có chút phiền muộn một lần nữa tiến vào trò chơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui