Ta không chán ghét phiền phức, nhưng mà, ta rất lười .
Cho nên, trước khi vào thành, ta ở bên ngoài y bào màu vàng lộng lẫy đẹp mắt kia, phủ một cái áo choàng màu đen. Đem khuôn mặt mình giấu vào trong bóng tối.
Áo choàng là từ căn nhà trúc vơ vét được, có thêm kỹ năng “Phản thiết”.
Phản thiết– kỹ năng bị động. Khi bị ăn trộm thì vật phẩm của bản thân không thất lạc, cũng tùy theo máy tính đạt được một vật phẩm tùy ý của người ăn cắp.
….Kẻ thù trí mạng của đạo tặc….
Thành thị gần nhà trúc nhất là Hoàng thành. Hiện tại ta đã đi đến chỗ mà họ gọi là ” Thiên tử cước hạ” trong thành.
Hoàng thành rất náo nhiệt. Cái nên có và không nên có thì ở nơi đây đều có.
Bước chân tùy ý nhàn hạ mà ngừng lại trước cửa giám định viện.
Dù sao cũng không thiếu tiền (“Phụ mẫu” kia ở trong nhà trúc để lại rất nhiều kim tệ), vẫn là trước đem trang bị đánh được giám định một chút được rồi.
Bên trong giám định viện chỉ có ba người chơi,ta tự nhiên tới xếp thứ tư.
Giám định viên là một mỹ phụ trên dưới bốn mươi, vẻ mặt lạnh lùng mà tiến hành công tác giám định. Trợ thủ dễ nhìn thoạt trông như hơn hai mươi tuổi bên người nàng cũng là mặt không biểu tình.
Ba người phía trước hoặc là hưng phấn hoặc là thất vọng mà lần lượt ly khai, khi đến phiên ta, bên trong viện lại có mấy người chơi tiến vào,bọn họ hi hi ha ha với nhau mà nói cái gì đó, xem ra là thuộc cùng một nhóm.
Đem pháp trượng đặt lên trên bàn trước mặt, còn chưa kịp lấy ra đồ vật khác, tay phải đã bị bắt lấy.
Sau khi ta ngẩn ngơ lập tức giương mắt– mỹ phụ vẻ mặt kinh hỉ mà nhìn ta, nguyên là lạnh lùng trước kia tiêu tán hầu như không còn.
“Bảo bảo!” Từ mỹ phụ phun ra thành công khiến ta lần thứ hai đờ đẫn.
Khi ta hoàn hồn, bản thân đã bị mỹ phụ từ sau bàn chạy đến ôm vào lòng, trong mũi tràn đầy mùi hương cùng bên tai mỹ phụ không ngừng nói “Bảo bảo, không nghĩ tới nháy mắt một cái ngươi đều đã lớn như vậy….” Chính là lời nói khiến cho ta dở khóc dở cười.
….Người của Khuynh thành chịu đãi ngộ khác biệt…cũng quá khoa trương đi….
“…Thật là càng lớn càng đẹp a….” Mỹ phụ buông ra ôm ấp, vẻ mặt yêu thương mà tỉ mỉ nhìn dung mạo che trong áo choàng của ta.
…Mời nói ta đây là anh tuấn a…
Sau khi nhìn tới chỗ ánh mắt mạnh mẽ nghi ngờ đăm chiêu của đám người chơi sớm đã hóa thạch , ta xuất ra một mạt mỉm cười hoặc nhân, ” A di, ngài vẫn là mê người như vậy .”
Gương mặt mỹ phụ lập tức bay lên mây đỏ, nửa xấu hổ nửa vui vẻ, “Hài tử này, thật cùng với nương ngươi giống hệt nhau,miệng đều ngọt như vậy!”
Nữ nhân, quả nhiên là không chịu nổi siểm nịnh.
Không đợi ta nói cái gì nữa, mỹ phụ một phát kéo trợ thủ vừa nãy mới theo nàng đi ra ,“Bảo bảo, đây là Duật ca ca của ngươi, đi uống rượu ngươi đầy tháng ta cũng dẫn hắn đi, lúc đó ngươi vẫn ỷ vào trong lòng hắn không chịu xuống…”
….Việc ấy tuyệt đối không phải ta….
“Bảo bảo.” Nguyên lai suất ca mặt không biểu tình ở trước mặt ta cười đến một mặt dịu dàng nha.
Nhanh chóng hạ xuống mi mắt che đậy kinh ngạc cùng đau thương trong mắt ta chợt lóe lên rồi biến mất, trong lòng đau xót từ lâu đã phủ đầy bụi lại bị cái mỉm cười vừa quen thuộc vừa xa lạ này dẫn ra, có chút mờ mịt.
…Không cùng một người sao nụ cười lại giống nhau như vậy….
“Bảo bảo ?” Có lẽ là cảm thấy ta trầm mặc có chút khác thường, suất ca có phần nghi hoặc mà cúi người đến bên tai ta, theo hơi thở nóng rực mà vấn hỏi lại đem lý trí ta hoàn toàn kéo về.
Đã sớm quyết định phải quên ,không phải sao?
“Duật ca ca.” Dáng tươi cười trên khóe môi giống như năm xưa, có phần dao động tâm lại lần nữa đóng băng, dựng nên một hàng rào cùng tình yêu đoạn tuyệt.
Suất ca cười gật đầu, không hề nói cái gì nữa. Trái lại mỹ phụ lại lôi kéo ta nói đông nói tây nửa ngày,sau đó sống chết không thu tiền mà giúp ta giám định đồ vật. Cuối cùng ta trong ánh mắt mỹ phụ lưu luyến không rời,suất ca tràn đầy ôn nhu , “dứt khoát” ly khai…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...