Edit: Thu Lệ
So sánh với dòng nước xiết mù mịt ở bên này, thì bên Tham mưu trưởng Lục rõ ràng là xuân về hoa nở.
Lúc bị hỏi có bạn gái hay không, Tham mưu trưởng Lục lộ ra vẻ mặt rất là ngượng ngùng, "Cha mẹ vợ tôi giao hàng chậm, chờ vợ đến nhất định sẽ đánh cô ấy một trận."
Các nữ sinh bị anh chọc cho cười ha ha, anh lấy nón lính xuống vuốt vuốt mái tóc húi cua của mình cũng cười ngây thơ ngốc nghếch.
"Tham mưu trưởng Lục, đoàn trưởng có bạn gái không?"
Tham mưu trưởng Lục nhìn về phía Tô Thanh Triệt, thấy Tống Tinh Thần đang giương cung bạt kiếm lập tức tỏ vẻ mặt như người từng trải, nói: "Theo như đoàn trưởng của chúng ta thì việc lấy vợ hơi khó khăn rồi."
Dứt lời, trong ánh mắt "Tại sao vậy" của các nữ sinh, anh cảm thấy thật tốt đẹp nói: "Một, Đoàn trưởng không đẹp trai bằng tôi, hai không phóng khoáng như tôi, ba không làm người khác yêu thích, chỉ là cấp bậc cao hơn tôi."
Tống Tinh Thần nghe vậy, vỗ vỗ Tô Thanh Triệt bên cạnh mình, cười đến ranh mãnh lại sung sướng. "Thì ra trong suy nghĩ của Tham mưu trưởng Lục, anh chính là một hình tượng nhưu vậy."
Tô Thanh Triệt hiển nhiên cũng nghe thấy rồi, nhưng mà anh cũng không có bày tỏ gì, chỉ là nhíu mày liếc nhìn Tống Tinh Thần, nhẹ giọng hỏi: "Cô rất vui vẻ?"
"Nói nhảm." Cô cười lớn, "Tôi vô cùng đồng ý với quan điểm của Tham mưu trưởng Lục."
Tô Thanh Triệt như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, đôi mắt sắc dần dần chuyển sâu hơn, "Biết tôi không trị được cô, càng ngày càng lớn lối."
Hai mắt Tống Tinh Thần cười đến khẽ cong lên, nụ cười trong mắt sáng kinh người, sáng chói rực rỡ như hai ngôi sao. "Tôi sẽ nhớ tính sổ chuyện này."
******
Bóng đêm dần dần tối lại, cuối cùng cuộc tụ hội cũng hạ màn kết thúc khi Tô Thanh Triệt lên tiếng tổng kết.
Anh đứng ở phía trước nhìn nhiều đội sinh viên sau khi giải tán ôm lấy lẫn nhau, đôi con ngươi tĩnh lặng, nhìn qua bên cạnh đúng lúc chống lại tầm mắt của Tống Tinh Thần.
Tối nay ánh trăng dịu dàng, dường như cô cũng nhu hòa rất nhiều, chống lại tầm mắt của anh cũng dịu dàng mỉm cười, càng nhìn càng rực rỡ.
Tô Thanh Triệt đứng nghiêm dưới bóng cây, nhìn cô xoay người rời đi, một góc trong lòng bỗng nhúc nhích giống như bị gió thổi một chút, nhỏ bé đến gần như có thể xem nhẹ.
"Đoàn trưởng?" Tham mưu trưởng Lục giơ tay lên quơ quơ trước mặt anh.
Tô Thanh Triệt cau mày, xoay người nhìn anh, thấy dáng vẻ vô tội thuần lương của anh mới nhớ tới vừa rồi anh nói khoác mà không biết ngượng nói: "Một, Đoàn trưởng không đẹp trai bằng tôi, hai không phóng khoáng như tôi, ba không làm người khác yêu thích, chỉ là cấp bậc cao hơn tôi”, trên mặt không có vẻ gì bắt đầu lấy bao tay xuống.
Vì vậy Tham mưu trưởng Lục sợ hãi, "Đoàn trưởng, anh muốn làm gì?"
Tô Thanh Triệt nâng mắt nhìn anh một chút, lộ ra nự cười như có như không, "Tôi không đẹp bằng cậu, không phóng khoáng bằng cậu, không làm người khác yêu thích chỉ cao hơn cậu một cấp bậc?"
Tham mưu trưởng Lục lập tức dựng tóc gáy, "Báo cáo đoàn trưởng, lời nói này truyền ra ngoài ai sẽ tin chứ, sao anh có thể làm thật!"
Tô Thanh Triệt bắt đầu thong thả ung dung cởi nút áo ra, "Cởi quân trang chúng ta cùng cấp bậc, xem kỹ thuật đánh lộn của tôi có mạnh khỏe hơn cậu không?"
Tham mưu trưởng Lục nhớ tới lịch sử trước kia cực khổ bị làm bao cát thịt mặt xanh như tàu lá, "Đoàn trưởng không thể mang dáng vẻ người lãnh đạo như vậy được, anh đã tìm được người yêu rồi còn không cho tôi tự đề cử bản thân mình trước mặt các bạn học nữ sao?"
Ánh mắt lạnh lùng của Tô Thanh Triệt lập tức nhẹ nhàng bay tới, "Ừm, lúc cậu đề cử mình nhất định phải chê bai người khác?"
Lúc này, Tham mưu trưởng Lục đã muốn khóc, vừa yên lặng cởi nút áo vừa tỏ vẻ mặt đưa đám hi vọng đoàn trưởng có thể thay đổi suy nghĩ. "Để chị dâu nhìn thấy chúng ta thân thiết vật lộn vào đêm khuya không tốt lắm đâu nha, cô ấy vốn dĩ đã hiểu lầm rồi."
Ngón tay thon dài đang cởi nút áo sơ mi của Đoàn trưởng Tô bỗng dừng lại, Tham mưu trưởng Lục quan sát một chút, ánh mắt "Vụt" sáng. "Đoàn trưởng à, anh xem...... Vậy tôi đi về nhé!"
Cuối cùng, Tô Thanh Triệt dời tầm mắt từ nút áo lên mặt Tham mưu trưởng Lục, chậm rãi cười cười, "Mà bây giờ tôi thả cậu đi, không phải cậu cũng hiểu lầm sao?"
Tham mưu trưởng Lục trợn tròn mắt, "Tôi hiểu lầm cái gì?"
Tô Thanh Triệt gằn từng chữ: "Sợ vợ."
Tham mưu trưởng Lục lệ rơi đầy mặt, đoàn trưởng, tôi sẽ không hiểu lầm, thật! Tôi sẽ không hiểu lầm chút nào đâu! Ai mẹ nó hiểu lầm người nào đi học chó sủa thật chứ!
******
Tống Tinh Thần ngủ một giấc phải gọi là sảng khoái tinh thần, tâm can tỳ phổi cũng thoải mái nha.
Chỉ là vui quá hóa buồn, hẳn là rất nhiều người cũng biết bốn chữ này viết như thế nào chứ?
Ở dã ngoại vô cùng bất tiện, sau khi thức dậy Tống Tinh Thần phải đi ra bờ sông đánh răng rửa mặt, sơ sẩy một cái đã bị trượt vào trong đầm nước, toàn bộ từ phần eo trở xuống đã bị ướt đẫm. Cũng may nước cạn, cô được một chỉ đạo viên khác dìu lấy kéo lên bờ.
Vắt khô chút nước, cô mới đột nhiên nhớ tới cô quên một chuyện.
Sáng sớm hôm nay rời khỏi quân doanh, trước khi huấn luyện quân sự cô đã xắp hôm nay sẽ đưa hoa đến quân doanh, còn đích thân dặn dò muốn bản thân cô ký nhận. Nghĩ như vậy, cô cũng không để ý toàn thân ướt đẫm, vội vàng chạy đến chỗ Tô Thanh Triệt.
Tống Tinh Thần đến trước lều trại của Tô Thanh Triệt hô báo cáo, hồi lâu mới nghe giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh: "Đi vào."
Cô sững sờ, vừa đi vào đã nhìn thấy trước mặt Tô Thanh Triệt đang bày một tấm bản bồ tiếng Nhật, hơn nữa nhìn bộ dáng kia là hoàn toàn không nghỉ ngơi.
"Chuyện gì?" Anh cau mày, tầm mắt rơi vào bộ đồ rằn ri trên người cô.
Tống Tinh Thần theo tầm mắt của anh liếc nhìn bộ đồ rằn ri ướt nhẹp của mình, "Lúc nãy mới bị rớt xuống sông."
Tô Thanh Triệt gật đầu một cái, không chút nào kinh ngạc, "Vậy cô cũng quá ngu ngốc."
"......" Tống Tinh Thần nghĩ tới mình có phần việc cầu người, yên lặng nhẫn nhịn, "Anh có thể cho tôi mượn xe của anh được không?"
Tô Thanh Triệt vừa đứng dậy dọn dẹp vật dụng tán loạn trên bàn vừa chỉ huy Tống Tinh Thần, "Rót cho tôi ly nước."
Tống Tinh Thần sững sờ, đứng tại chỗ chốc lát mới chậm rì rì đi qua rót nước cho anh.
Mà trong lúc Tô Thanh Triệt mắt cũng không nâng lên, trực tiếp thu tài liệu lại. Đợi cô rót nước xong, lại càng không chút khách khí bưng lên uống một hớp.
Chờ anh hết bận, nhìn thấy Tống Tinh Thần còn đứng tại chỗ, lúc này mới tỏ vẻ mặt phức tạp "Sao cô vẫn còn ở đây".
Tống Tinh Thần mím mím môi, lạnh lùng liếc nhìn đoàn trưởng Tô, lặp lại từng câu từng chữ: "Tôi nói, tạm thời trưng dụng xe của đoàn trưởng Tô một chút có được không?"
Tô Thanh Triệt chuyển tầm mắt lên chìa khóa để trên bàn, "Muốn cái này?"
Tống Tinh Thần thấy đoàn trưởng Tô không có ý định cho mượn xe chút nào, nhướng mày, "Đây không phải là nói nhảm sao! Tôi về quân doanh ký nhận hoa một chút."
"Vậy cũng không cần." Anh nắm chìa khóa lên, lưu loát xoay một vòng trên đầu ngón tay nhét vào trong túi. "Tập họp."
Tống Tinh Thần cắn răng, nhanh chóng tiến lên một bước ngăn người lại. "Có cho mượn không?"
"Quan hệ của chúng ta tốt đến mức tôi có thể cho cô mượn xe à?" Anh nhíu mày, thân hình vẫn không nhúc nhích.
Tống Tinh Thần nhíu mắt lại, cắn cắn môi dưới, giọng nói hơi trầm xuống. "Đây chính là anh nói."
Hình như lúc này Đoàn trưởng Tô mới nhớ tới chính mình cũng thật sự có việc cầu người, hơi nghiêng mặt nhìn về cô gái hung hăng trước mặt, giọng điệu trầm thấp mà dễ nghe. "Là tôi nói vậy thì như thế nào?"
Tống Tinh Thần hơi bất đắc dĩ giơ tay lên vuốt vuốt ấn đường, "Vậy thì tôi nghĩ lại cách khác để cho anh đồng ý."
Đoàn trưởng Tô: "......"
Sáng sớm đầu thu vẫn còn có chút lạnh lẽo, trên người Tống Tinh Thần ướt nhẹp nhỏ nước, giờ phút này hấp thu nhiệt độ trên người khiến cô lạnh run lên, đột ngột hắt hơi mấy cái.
Tô Thanh Triệt liếc cô một cái, chống lại con ngươi trong trẻo của cô, lúc này mới nói: "Nếu như là hoa cô không phải đích thân đi một chuyến, mới vừa rồi phòng bảo vệ đã điện thoại qua nói giúp cô ký nhận rồi."
Tống Tinh Thần sững sờ, ngay sau đó gật đầu một cái, không nói thêm lời nào nữa, xoay người rời đi.
Cô đưa tay vén mành lều lên, mới vừa đi chưa được mấy bước, liền nghe sau lưng truyền đến giọng nói rõ ràng: "Đợi lát nữa trở về thay bộ quần áo, đừng mất mặt xấu hổ như vậy tặng hoa cho binh lính của tôi."
Tống Tinh Thần quay đầu lại liếc nhìn, rủa thầm một tiếng lúc này mới nhanh bước đi ra.
******
Tô Thanh Triệt đã giao quyền chỉ huy cho Tham mưu trưởng Lục, chuyện cả đội dọn dẹp dĩ nhiên cũng do Tham mưu trưởng Lục toàn quyền xử lý.
Tống Tinh Thần trở về trước lều của mình thì nhìn thấy Tham mưu trưởng Lục hôm qua còn hăm hở hôm nay vẻ mặt như gặp xui xẻo, đang đi về phía của Tô Thanh Triệt. Không khỏi tò mò muốn thăm dò chút nhiều chuyện, mới vừa đi gần, tầm mắt rơi vào chỗ này Tham mưu trưởng Lục đã chạy mất dạng.
Tống Tinh Thần cúi đầu liếc thân thể ướt nhẹp của mình, tự nhủ: "Vẫn không đến nỗi mà, hay là đồng phục khiến Tham mưu trưởng Lục không khống chế được?"
Nhưng sự thật thì sao? Thật ra thì tại tối hôm qua, Tham mưu trưởng Lục đã rút kinh nghiệm xương máu hối lỗi suốt cả đêm, rốt cuộc ra kết luận —— cách xa phụ nữ mới có thể bảo đảm an toàn tính mạng.
Mẹ nó, đây không phải là điều kiện để anh cung cấp cho đồng chí mai sau sao! Nhưng mẫu thân đại nhân ân cần dạy bảo, tìm một người phụ nữ mới phải nhân gian chánh đạo nha.
******
Tô Thanh Triệt đi về quân doanh trước bọn họ, nên đợi đến đoạn tạm biệt huấn luyện viên cũng không còn nhìn thấy anh nữa.
Những vật dụng bị thu tạm thời trước kia đều được trả lại, nếu như không nhờ lần huấn luyện quân sự này, sợ rằng Tống Tinh Thần cũng không biết bản thân mình có khả năng ngừng mở máy vi tính lâu như vậy.
Xe buýt của trường học đã thong thả tới chờ ở cửa quân doanh, Tống Tinh Thần dẫn theo nhóm 7 lên xe, cách cửa kiếng xe nhìn cuộc sống 20 ngày ở trại lính cũng cảm thấy lưu luyến không rời.
Huấn luyện viên đứng thành một hàng, đang nghe Tham mưu trưởng Lục nói gì đó.
Ánh nắng sáng sớm tươi đẹp trong trẻo, rơi xuống bộ quân trang có cảm giác nghiêm trang trầm tĩnh không nói ra lời. Bộ quân trang này, thật sự là bộ đồng phục đẹp nhất.
Xe từ từ chuyển động, Tống Tinh Thần để ngón tay trên cửa sổ, rủ mắt nhìn huấn luyện viên xoay người đứng quân tư ngoài cửa sổ, khẽ mỉm cười.
Trong cuộc đời, tham gia huấn luyện quân sự tuyệt đối không chỉ một lần này, nhưng cố tình lần này lại làm cho người ta khắc sâu ấn tượng, dư vị vô cùng.
Tô Thanh Triệt chạy bộ tới dưới ánh nắng sớm, dường như anh đang chuẩn bị tham gia một cuộc hội nghị, tòan thân mặc thường phục.
Thấy anh đi tới, các huấn luyện viên đứng nghiêm chào, anh khẽ gật đầu, liền quay mặt đi.
Anh cũng không đặc biệt chăm chú nhìn người nào, tầm mắt từ từ liếc qua từng ô một trên cửa sổ, khi rơi vào Tống Tinh Thần chỉ hơi hơi dừng lại rất nhanh rồi dời đi.
Trên xe có tiếng khóc đè nèn đứt quãng, bỗng chốc trở nên thương cảm. Dường như Tống Tinh Thần cũng bị không khí này lây nhiễm, xoay đầu nhìn người phía trước không chớp mắt, trên mặt khẽ mất mác.
Sáng sớm sương mù tản đi, bên trong buồng xe ầm ĩ, trong giấy phút xe chuẩn bị đi cô khẽ nghiêng đầu nhìn Tô Thanh Triệt.
Vành nón của anh vẫn đè thật thấp trước sau như một, che khuất hơn nửa gương mặt của anh.
Tống Tinh Thần đột nhiên kéo ra cửa sổ xe, thò đầu ra, "Tô Thanh Triệt."
Người đàn ông bị kêu tên ngẩng đầu lên, đôi con ngươi chính xác rơi vào khuôn mặt mới vừa rồi còn có chút mất mác hiện giờ đã mặt mày rực rỡ, khẽ nhíu mày.
Tống Tinh Thần vẫn phách lối như lúc anh mới gặp, giơ ngón tay giữa lên, cười đến sáng rỡ và hả hê.
Cô nói: "Tô Thanh Triệt, anh dở tệ."
Sau này chúng ta còn gặp lại.
******
Là thời gian đã để cho các bạn gặp nhau.
Là máy thời gian đã mang em đến bên cạnh anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...