Hồng Thần Huyết Ấn

Thình lình ngay lúc này...

Bỗng có một bóng người phi thân lao tới trước mặt Nhạc Xương, kêu bạch một cái phủ phục quỳ trên đất luôn.

Bang chủ Kim Tiền bang cũng bất giác giật nảy người lên, khi y trông thấy người đó chính là Thiên Diện Thần Quy Tôn Vô Kỵ, lập tức nháy mắt ra dấu với Mạnh Huy.

Mạnh Huy khẽ gật đầu một cái, từ từ quay người qua.

Bấy giờ Tôn Vô Kỵ cúi đầu vừa lạy vừa nói :

- Thưa Bang chủ! Thuộc hạ đáng tội chết, việc này nhất định là lão đạo sĩ nọ gây ra rồi, y cố ý hãm hại thuộc hạ, xin Bang chủ minh xét...

Nhạc Xương từ trong cơn suy tư giật mình tỉnh lại, khi hắn thấy mọi người đưa cặp mắt kinh ngạc ngắm nhìn mình, tức thì trong lòng lấy làm luống cuống ngượng ngùng, ngồi đứng chẳng yên.

Tất cả mọi người đang lấy làm lạ lùng, tại sao Tôn Vô Kỵ lại xưng hô hắn như thế?

Nhưng trước bao nhiêu cặp mắt chăm chăm đang ngắm nhìn, Nhạc Xương không thể phủ nhân nhưng cũng bất tiện thừa nhận, hắn cảm thấy mặt nóng bừng lên.

Hắn có chút luống cuống, không thể nào bình tĩnh được hết.

Hắn đưa cặp mắt cầu giúp đỡ liếc nhìn hai bên tả hữu một cái, chỉ thấy Cung Nghiêm Diễm và Bạch Như Tuyết cũng đang đưa cặp mắt kinh ngạc ngắm nhìn mình.

Cũng trong tích tắc này, hắn sực nảy ra một ý, vội lên tiếng nói :

- Này Tôn Vô Kỵ, ngươi hãy đứng dậy trước, có việc chi cứ từ từ nói...

Tôn Vô Kỵ vần phủ phục trên đất, ấp úng nói :

- Cầu Bang chủ minh xét... cầu Bang chủ...

Gã chưa nói hết lời, bỗng có một âm thanh sang sảng từ bên cạnh nổi lên nói :

- Bang chủ bảo ngươi đứng dậy, ngươi chẳng nghe thấy sao?

Mạnh Huy vừa thốt ra lời nói này, tất cả mọi người lại đảo mắt nhìn về hướng y.

Tôn Vô Kỵ thoạt nghe thấy tiếng nói của hộ pháp Mạnh Huy, bất giác run bắng người lên, chẳng hiểu tại sao gã lại sợ Mạnh Huy đến phát run, thế rồi y vừa đứng dậy vừa đáp :

- Vâng... vâng...

Bấy giờ Mạnh Huy đã bước tới trước mặt gã, đưa cặp mắt sáng như điện quang quét nhìn gã một cái, trầm giọng nói :

- Thủ cấp trong hộp gấm đâu mất rồi, còn chiếc đầu người này là ai?

Tôn Vô Kỵ cúi đầu đứng nghiêm, ngập ngừng nói :

- Trên đường trở về Tổng đàn, thuộc hạ gặp một đạo sĩ đang đấu pháp với một lão nhân nuôi rắn, kết quả lão nhân nuôi rắn đấu chẳng lại đạo sĩ và bị y khống chế...

Gã nói đến đây đưa mắt nhìn Nhạc Xương một cái, sau đó nói tiếp :

- Thuộc hạ hấp tấp trở về, không ngờ lão đạo sĩ nọ biết tà thuật, chẳng hiểu tại sao hộp gấm trong tay áo thuộc hạ bỗng lại bay vào trong tay đạo sĩ nọ...

Mạnh Huy ngắt lời của gã, nói :

- Có phải đạo sĩ nọ trạc tuổi năm mươi ngoài, không đội đạo mão, chỉ dùng một cây trâm màu đen cài tóc trên đỉnh đầu chăng?

Tôn Vô Kỵ gật đầu lia lịa đáp :

- Đúng thế, đúng thế, y chỉ mặc một chiếc đại bào vải xanh, mặt mày tầm thường...

Mạnh Huy động lòng nhủ thầm :

- “Vậy thì có lẽ chính là đạo sĩ mà mình từng gặp trong một tửu điếm tại Tây Tử Hồ hôm trước rồi... nếu như quả thật là đối phương, vậy thì không còn lạ nữa, nhưng lão nhân nuôi rắn nọ là ai nữa?”

Tôn Vô Kỵ thấy Mạnh Huy trầm tư không nói năn gì hết, thế rồi gã lại nói tiếp :

- Đạo sĩ nọ mở hộp gấm ra xem, tức thì buông tiếng cười há há một hơi dài, sau đó đậy nắp hộp lại và ném trả lại cho thuộc hạ, đồng thời kêu thuộc hạ trở về Tuyết Phong nhanh lên, y còn nói bà vợ của thuộc hạ đã được gọi tới Tổng đàn để thị hầu Bang chủ, thế rồi thuộc hạ mang theo hộp gấm vội vã chạy trở về đây, cho nên chẳng để ý...

Mạnh Huy khoát tay bảo gã chớ nói tiếp, nói :

- Thôi được rồi, Bang chủ không trách cứ ngươi nữa đâu, ngươi cứ việc đi nghỉ ngơi đi!

Tôn Vô Kỵ cúi đầu hành lễ lui ra sau hai bước, ấp úng nói :

- Thưa hộ pháp, nếu bà vợ thuộc hạ... không xứng đáng để cung hầu Bang chủ, thuộc hạ nghĩ rằng... y vốn là người dâm loạn...


Mạnh Huy đưa mắt nhìn Bang chủ Kim Tiền bang một cái, sau đó lại quay sang nhìn Nhạc Xương, bất giác trầm ngâm giây lát, rồi y đưa mắt nhìn Tôn Vô Kỵ nói :

- Lần này triệu y về Tổng đàn, chỉ vì y có chút sắc đẹp mà thôi, còn bảo rằng để hầu hạ Bang chủ thì y chưa xứng đáng, ngươi đã có ý trách cứ y chẳng thủ phận...

Mạnh Huy nói tới đây ngưng lại suy nghĩ giây lát, sau đó nói tiếp :

- Ngươi cứ đến Hình đường tìm Mạnh Lưu Lý đường chủ xin y một bộ Trinh Tiết Tỏa (tỏa là cái khóa), sau đó cho bà vợ ngươi mang vào, thế là đời này y ắt phải yên phận không sai.

Tôn Vô Kỵ nghe nói thế, mặt mày tươi tỉnh, chắp tay xá dài nói :

- Đa tạ hộ pháp, phen này khóa y lại, thế là tiểu dâm phụ này không còn loạn dâm được nữa.

Dứt lời, gã cúi người xá một xá nữa, sau đó mặt mày hớn hở rút lui ngay.

Thế rồi tất cả mọi người lại bắt đầu ăn uống tiếp.

Nhạc Xương vẫn ngượng ngùng ngồi yên tại chỗ.

Cung Nghiêm Diễm và Bạch Như Tuyết trơ mắt nhìn Nhạc Xương không nói gì hết, trong lòng họ cảm thấy Nhạc Xương vừa thần bí vừa khó hiểu.

Nhóm bốn người mẫu nữ Đỗ Nhược Quân, Tiểu Oanh và Bảo Bối ngồi ở bàn kế bên cũng ngẩn người ra tại chỗ, họ đang thắc mắc chẳng hiểu Nhạc Xương rốt cuộc là nhân vật thế nào...

Có người lấy làm lạ, có người cao hứng nhưng cũng có kẻ căm phẫn...

Bảo Bối bi thương khi trông thấy sư phụ nhập hóa, song lại có chút vui mừng đối với Nhạc Xương, đồng thời cũng lấy làm lạ, y không dám tin rằng Xương ca ca lại chính là Bang chủ Kim Tiền bang, thế nhưng y lại mong rằng đây là sự thật...

Tiểu Oanh đang thẩn thờ đưa mắt nhìn Nhạc Xương, bỗng nhiên y nhìn thấy Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện đang từ dưới đất bò dậy.

Tức thì lửa giận trong lòng y sôi sục lên.

Những cảnh tượng trước kia lại hiện ra trước mắt.

Y vừa hổ thẹn vừa căm phẫn, máu nóng trong người bắt đầu sôi sùng sục, thế rồi y nghiến răng ken két, từ từ đứng dậy.

Y khẽ nhún mình một cái lao vào hướng Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nhanh như chớp.

Khi đáp đông phát hiện và định ngăn cản thì đã nghe Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện rú lên một tiếng thảm thiết, hai tay ôm vào gương mặt đầy máu tươi, lại lom khom cúi người xuống.

Đỗ Nhược Quân và Bảo Bối cùng lúc đứng dậy, lần lượt nhảy tới. Đỗ Nhược Quân giơ tay níu lại Tiểu Oanh đang nổi giận đùng đùng, nàng sợ rằng y hành động như vậy sẽ chọc giận Bang chủ Kim Tiền bang.

Tiểu Oanh căm phẫn nói :

- Ta mới móc lấy hai con mắt của gã mà thôi, ta còn phải từ từ băm xác gã ra thành mảnh vụn mới trút hết cơn hận của ta được!

Mạnh Huy nhảy vọt tới nói :

- Này tiểu cô nương, nếu chỉ là “hận” vậy thì cũng đủ rồi!

Đỗ Nhược Quân thấy Mạnh Huy bước tới, nàng định lên tiếng chào hỏi, song lại thấy y nháy mắt ngăn cản, tức thì ngẩn người ra tại chỗ.

Mạnh Huy nghiêm sắc mặt nói :

- Được rồi, hãy dẫn y về chỗ ngồi đi!

Đỗ Nhược Quân do dự giây lát, sau đó mới dẫn Tiểu Oanh và Bảo Bối trở về chỗ ngồi.

Mạnh Huy đợi họ về chỗ an tọa, mới sai người khiêng Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện đi băng bó, sau đó lại bước trở về bên cạnh Bang chủ Kim Tiền bang.

Bang chủ Kim Tiền bang đang cùng Tiếu Diện Âm Ma trò chuyện rất cởi mở, cá tánh hai người tương đồng, chí hướng cũng rất hợp, họ đã bá vai nâng ly cùng uống rượu, cả hai người đều hận rằng gặp nhau quá muộn.

Bấy giờ Tiếu Diện Âm Ma cười há há nói :

- Năm nay Bang chủ được bao nhiêu tuổi?

Bang chủ Kim Tiền bang nói :

- Ta sống được bốn mươi chín mùa thu rồi, còn bạn thì bao nhiêu?

Tiếu Diện Âm Ma thoáng ngạc nhiên trong giây lát, sau đó mỉm cười nói :

- Ồ! Thế là chúng ta đồng tuổi rồi, há há, bây giờ hai chúng ta cùng ghi ngày tháng sanh đẻ vào lòng bàn tay, sau đó mới xem ai lớn tuổi hơn. Như vậy có được không?

Bang chủ Kim Tiền bang khẽ gật đầu đáp :


- Được! Sau khi phân ra lớn nhỏ, hai chúng ta kết nghĩa kim lang vậy!

Chẳng mấy chốc, có người mang bút mực ra, thế rồi hai người mạnh ai nấy viết vài chữ trong lòng bàn tay của mình, sau đó giấu bàn tay dưới gầm bàn, nhìn nhau khẽ cười một tiếng.

Bang chủ Kim Tiền bang đưa mắt nhìn Tiếu Diện Âm Ma nói :

- Xong rồi, bây giờ có thể cho xem nhau ngày sanh tháng đẻ.

Dứt lời y lấy bàn tay giấu dưới gầm bàn lên đặt ngay trên bàn, sau đó từ từ xòe năm ngón tay ra.

Tiếu Diện Âm Ma cũng cùng lúc lấy bàn tay lên, và đưa về hướng đối phương.

Cả hai đồng thời đưa mắt nhìn vào lòng bàn tay của đối phương, bất giác cùng lúc thất kinh kêu lên một tiếng :

- A!

- A!

Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt chan chứa nỗi kinh ngạc.

Một hồi thật lâu.

Họ lại đưa mắt nhìn vào lòng bàn tay của đối phương lần nữa, họ nghi ngờ cặp mắt họ đã xem lầm...

Trong lòng bàn tay này thảy đều có viết bảy chữ nho nhỏ :

- “Giờ tí đêm mùng ba tháng giêng”.

Hai người đồng thời buột miệng nói :

- Ngươi... ngươi...

- Ngươi... ngươi...

Thế rồi bốn đạo nhãn quang lại dung hợp vào nhau.

Một hồi thật lâu...

Tiếu Diện Âm Ma chỉ tay vào mặt Bang chủ Kim Tiền bang nói :

- Ngươi hãy gỡ mặt nạ da người ra trước đi.

Hình như Bang chủ Kim Tiền bang thoáng ngạc nhiên giây lát, nhưng cuối cùng y đã giơ tay gỡ mặt nạ xuống.

Mạnh Huy bước sang một bên hai bước, trong lòng lấy làm khẩn trương vô cùng, hai con mắt y cứ chăm chăm nhìn vào mặt Bang chủ Kim Tiền bang không hề chớp nháy cái nào.

Y theo hầu tả hữu Cửu U Đế Quân Bang chủ Kim Tiền bang hơn mười mấy năm trời, thế nhưng chưa từng được dịp ngắm nhìn chân diện mục của Bang chủ lần nào bao giờ, còn những người khác thì chớ nói tới làm gì nữa, vì thế tất cả những người trong đại sảnh thảy đều nín thở hết, họ đang chờ đợi chiêm ngưỡng chân diện mục của Bang chủ.

Mỗi một người đang đưa mắt nhìn y từ từ gỡ mặt nạ xuống.

Tất cả mọi người bỗng cảm thấy trước mắt sáng ngời, thì ra gương mặt ẩn tàng bên trong chiếc mặt nạ da người chính là một diện mục thật thanh tú anh tuấn vô cùng...

Thế rồi...

Tiếng hoan hô, tiếng cảm thán và tiếng khen ngợi nổi lên liên tục.

Bang chủ Kim Tiền bang đưa cặp mắt sáng như điện quang quét nhìn tất cả mọi người, y khẽ chau đôi lông mày kiếm lại, hình như hơi ngượng ngượng, y đưa mắt nhìn Tiếu Diện Âm Ma vừa cười vừa nói :

- Bây giờ đến phiên ngươi.

Tiếu Diện Âm Ma cứ tưởng rằng chiếc mặt nạ da người của y được chế tạo một cách rất tinh vi, quyết không thể nào nhận diện ra, thế mà bây giờ lại bị Bang chủ Kim Tiền bang nhìn ra.

Y đã âm thầm bội phục nhãn lực của Bang chủ Kim Tiền bang rất sắc bén, y cũng không làm gì hơn, khẽ nhún vai một cái, sau đó cũng giơ tay từ từ gỡ mặt nạ ra.

Tức thì trong sảnh đường lại hoan hô ầm lên lần nữa.

Tất cả mọi người đã thẫn thờ đưa mắt nhìn hai người, hình như họ quên cả hô hấp luôn.

Hai gương mặt của Bang chủ Kim Tiền bang và Tiếu Diện Âm Ma giống hệt nhau, ngoại trừ màu sắc y phục của họ khác nhau, ngoài ra không thể nào phân biệt được rốt cuộc ai là Bang chủ Kim Tiền bang và ai là Tiếu Diện Âm Ma hết.


Bang chủ Kim Tiền bang nói giọng xúc động :

- Há há... quả nhiên ta đoán chẳng sai chút nào.

Gương mặt Tiếu Diện Âm Ma co rút vài cái, lẩm bẩm nói :

- Trông tình hình không còn sai rồi...

Mạnh Huy trơ mắt nhìn hai người, hình như y đang nằm chiêm bao.

Hai mẫu tử Đỗ Nhược Quân giương to đôi mắt chăm chăm nhìn hai người, nhất thời chẳng biết phải làm sao hết.

Xảo Nương Cung Nghiêm Diễm cũng tròn xoe đôi mắt, khẽ mấy máy đôi môi, nàng có chút hoài nghi, người đoạt lấy đồng trinh của mình ở ngay trước mắt, thế nhưng là người nào vậy?

Bấy giờ Thất Xảo bà bà Cung Phi Yến, mẫu thân của nàng cũng như sa vào mây mù...

Trong ký ức bà ta, Tiếu Diện Âm Ma không thể nào đẹp trai anh tuấn đến thế được cả, nhưng bây giờ y và Bang chủ Kim Tiền bang lại giống hệt nhau, đã khiến bà ta cảm thấy hoang mang khó hiểu.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Xương trông thấy chân diện mục của hai người, hắn cảm thấy rằng hai người này đều có gương mặt siêu trần thoát tục, có điều đáng tiếc rằng cả hai người đều có tiếng xấu truyền khắp mọi nơi, với hành vi của họ chẳng thích hợp với hai gương mặt này chút nào...

Bảo Bối và Tiểu Oanh khi đi thuyền đến Phiến Tử Nhai cũng từng gặp mặt Tiếu Diện Âm Ma rồi, lúc đó Nhạc Xương đang trúng độc trùng, đồng thời gặp phải hải tặc, may mà sát tinh này xuất hiện đúng lúc, hơn nữa đã cứu sống một mạng Nhạc Xương, vì thế hai người có ấn tượng rất sâu sắc với y.

Bấy giờ Bang chủ Kim Tiền bang và Tiếu Diện Âm Ma đã ôm chặt lấy nhau, lúc thì họ lẩm bẩm nói thầm, lúc thì buông tiếng cười như điên như cuồng...

Hai gương mặt của họ chỉ cách nhau chưa tới một thước, họ vui mừng và lấy làm mãn nguyện.

Một hồi thật lâu...

Bang chủ Kim Tiền bang mỉm cười nói :

- Này đệ đệ! Ngu huynh đang tìm kiếm ngươi mãi, thế nhưng chẳng có chút kết quả nào hết, khi giang hồ xuất hiện một Tiếu Diện Âm Ma, ngu huynh đã hoài nghi là ngươi.

Tiếu Diện Âm Ma cảm khái thở dài một tiếng, nói :

- Đệ chỉ biết mình có một người anh song sinh, nhưng không ngờ lại là ngươi, trông thế này cả mưu trí và phán xét đệ đã thua kém ca ca...

Thế rồi hai người lại ngồi trở về chỗ cũ, nâng ly uống rượu tiếp.

Tức thì trong sảnh đường hào hứng hơn.

Tất cả mọi người đều biết rằng Tiếu Diện Âm Ma lại chính là đệ đệ sanh đôi của Bang chủ, đối với họ đây là một đại hỷ sự, đúng được chúc mừng hết sức.

Thế rồi họ bắt đầu quát năm hét sáu chơi trò đố quyền phạt rượu tiếp, bây giờ không còn gì để kiêng kỵ nữa.

Trong đám đông này chỉ có mẫu tử Đỗ Nhược Quân, Nhạc Xương, và Cung Nghiêm Diễm có cảm tưởng khác với đồ chúng Kim Tiền bang, vì họ có cùng một mục đích.

“Giải tán Kim Tiền bang, không cho họ gây họa hại ở chốn giang hồ nữa.”

Họ đưa cặp mắt lạnh lùng ngắm nhìn Bang chủ Kim Tiền bang và Tiếu Diện Âm Ma.

Bấy giờ Nhạc Xương đang đưa mắt quét nhìn xung quanh, đồng thời hắn cũng nhìn thấy chiếc đầu người trong hộp gấm.

Hắn trố mắt nhìn kỹ mới hay chiếc đầu người này không phải là thủ cấp của Vong Ngã chân nhân, thế nhưng rất quen thuộc, nhất thời hắn chưa nghĩ ra từng trông thấy ở đâu thế thôi.

Thế rồi hắn khẽ chau đôi mày lại, bắt đầu suy nghĩ...

Bỗng nhiên hắn sực nghĩ ra đây không phải là Xa Lang Quân Triệu Phùng Xuân đã ẩn cư trong loạn sơn tại bến Tây Tử Hồ đó ư?

Tại sao lại chính là gã?

Hắn suy nghĩ đến đây lập tức trố mắt nhìn kỹ lần nữa, đúng rồi không sai chút nào, đây là chiếc đầu người của Xà Lang Quân Triệu Phùng Xuân đây mà?

Hắn đưa mắt nhìn chiếc đầu người nọ, bất giác khẽ thở dài một tiếng.

Bạch Như Tuyết cười tủm tỉm một tiếng, nói :

- Thưa thiếu hiệp! Có điều gì chẳng như ý chăng?

Nhạc Xương đưa mắt nhìn cô ta một cái, cảm khái nói :

- Không có chi cả, ta từng thọ thác người phải giết gã này, bây giờ gã đã bị giết thế là ta không thể nào thực hiện điều hứa hẹn này nữa...

Hắn vừa nói vừa liên tưởng tới hình bóng của phu nhân trung niên trong hang đá nọ, chẳng những bà ta đã biếu cho một danh kiếm, hơn nữa lại truyền cho mình một bộ kiếm pháp, yêu cầu mình sử dụng bộ kiếm pháp này kết liễu tánh mạng của Triệu Phùng Xuân, thế nhưng bây giờ mình không thể thực hiện điều hứa hẹn này nữa.

Nhạc Xương cảm thấy áy náy trong lòng, thế rồi từ từ nhắm mắt khấn thầm :

- “Tiền bối, vãn bối đã phụ lòng trọng thác của lão nhân gia ngươi, thế nhưng vãn bối chẳng cố ý như vậy, bây giờ gã đã chết rồi, có điều không phải chết dưới kiếm pháp và thanh bảo kiếm của lão nhân gia ngươi, mặc dù là thế nhưng xem như tiền bối được báo thù rồi, tiền bối cứ yên tâm nhắm mắt, mong rằng tiền bối tại nơi chín suối sẽ thông cảm vãn bối”.

Nhạc Xương khấn xong, từ từ mở hai mắt ra, trong lòng cảm thấy yên ổn khá nhiều.

Cung Nghiêm Diễm nhìn qua thần sắc của Nhạc Xương, biết rằng có nhiều sự kiện đang quấy rối hắn.

Nhất là thỉnh thoảng hắn lại liếc nhìn về hướng Đỗ Nhược Quân.

Mặc dù hắn chưa nói và chưa giới thiệu, Cung Nghiêm Diễm đã biết rằng Đỗ Nhược Quân chính là “nàng” mà Nhạc Xương từng nói với cô ta, thế rồi nàng đưa mắt nhìn Nhạc Xương nói khẽ :


- Tại sao chàng không sang bên đó ngồi đi? Coi chừng mai sau bị phạt quỳ trước đầu giường đấy.

Quả nhiên chẳng sai chút nào, Nhạc Xương đã đưa mắt nhìn Đỗ Nhược Quân một cái, thấy một phụ nhân trung niên ngồi bên cạnh nàng, biết rằng bà ta ắt là mẫu thân của nàng, hắn bất giác rung động cõi lòng.

Nhạc Xương từng đi xa hàng ngàn dặm đường đuổi đến bến Tây Tử Hồ để thăm viếng hai mẫu tử Đỗ Nhược Quân, thế nhưng hắn chỉ trông thấy một cảnh tượng tro tàn thê lương.

Bây giờ chẳng phải mẫu tử họ đã ở ngay trước mắt đó sao?

Hắn nghĩ rằng mình nên sang bên đó, tối thiểu trên lễ nghĩa, hắn phải bái kiến mẫu thân nàng, hắn vừa suy nghĩ đến đây lập tức từ từ đứng dậy.

Nhưng khi hắn tiếp xúc ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Nhược Quân, bất giác mặt mày ủ rũ ngồi xuống trở lại, lòng tự ái của nam tánh khởi lên và làm cho hắn dẹp bỏ ý lúc nãy.

Cung Nghiêm Diễm ngạc nhiên nói :

- Ồ! Tại sao chàng lại ngồi xuống không bước sang đó đi?

Nhạc Xương lắc đầu nói :

- Thời điểm này không thích hợp.

Cung Nghiêm Diễm và Bạch Như Tuyết thoạt nghe hắn nói thế, bất giác cùng lúc buông tiếng cười khúc khích.

Nhạc Xương thấy họ cười một cách lạ lùng, đưa mắt ngượng nghịu nhìn hai người nói :

- Có gì đâu mà phải buồn cười?

Cung Nghiêm Diễm vừa cười vừa nói :

- Ta cười chàng vừa muốn sang đó vừa ngại ngùng, thế thì ngươi có phải là nam tử hán đại trượng phu đâu, khi làm một việc lại thua cả bọn nữ nhân chúng ta đây.

Bạch Như Tuyết cũng pha trò nói tiếp :

- Nhân phẩm Nhạc thiếu hiệp xuất chúng, võ công cao cường khiến mọi người đều bội phục, thế nhưng... sợ gặp nhạc mẫu nên không dám cung kính thế thôi.

Hai cô nương này vừa đàn vừa xướng trêu chọc Nhạc Xương, thế nhưng Nhạc Xương bịt tai không nghe, cứ nâng ly rượu uống liên tục.

Bấy giờ lòng hắn rối loạn hết sức, chỉ muốn mượn rượu giải sầu mà thôi.

Bạch Như Tuyết trông thấy thế, khẽ chau đôi mày liễu đưa mắt nhìn Cung Nghiêm Diễm nói :

- Chớ ồn nữa, ngươi xem thiếu hiệp sắp uống rượu say rồi đấy.

Cung Nghiêm Diễm đưa mắt liếc nhìn Nhạc Xương một cái, nói :

- Không, chàng là tay uống rượu cừ khôi, hơn nữa... đối trước mặt ý trung nhân...

Bạch Như Tuyết bất giác thẹn đỏ mặt, vì Nhạc Xương muốn theo dõi Bang chủ Kim Tiền bang cho nên phải hơi nghiêng mình qua, vừa đúng đối diện với cô ta.

Bạch Như Tuyết đã hiểu lầm điều này, lại tưởng rằng Cung Nghiêm Diễm đang nói đùa với cô ta, vì cô ta chẳng muốn lọt vào lưới ái tình của họ để chuốc lấy thị phi.

Y suy nghĩ đến đây, lập tức ngồi dậy xin cáo lui, chuyển sang bàn Thất Tiên Nữ.

Đỗ Nhược Quân vốn hậm hực chẳng vui từ nãy giờ, bỗng lại văng vẳng nghe thấy lời nói đùa của Cung Nghiêm Diễm và Bạch Như Tuyết, trong lòng càng tức tối hơn.

Ngay lúc nàng định lên tiếng trả lễ, bỗng thấy Bạch Như Tuyết đứng dậy đi khỏi chỗ ngồi, tức thì nàng lại do dự bất quyết, khẽ cúi đầu nhủ thầm :

- “Chẳng phải lúc nãy chàng định bước sang bên đây đó sao? Nếu mình chẳng làm ra mặt lạnh lùng, thì bây giờ chàng đã ngồi bên cạnh mình rồi?”

Nàng suy nghĩ đến đây có chút hối hận, nàng hối hận rằng mình không nên bướng bỉnh quá thế mà phải làm cho chàng mất mặt, nàng muốn sang bên đó giải thích với chàng, thế nhưng nàng không có can đảm.

Thế rồi nàng khẽ chau đôi mày liễu lại, lẳng lặng chẳng nói gì hết.

Hiểu ý con không ai bằng mẹ, mẫu thân nàng ngồi bên cạnh trông thấy thần sắc ái nữ thay đổi liên tục, đã đọc được tâm ý nữ nhi, thế rồi bà ta khẽ cười một tiếng, nói :

- Này Quân nhi! Chớ dại nào, Nhạc thiếu hiệp là một thiếu niên tốt bụng, hắn không phụ lòng con đâu, thế nhưng mẹ nói với con một lời, cần phải “nhường nhịn”, đây là một đức tánh tốt mà một nữ nhi phải có, bây giờ con chưa cảm thấy điều này, nhưng mai sau con vì “nhường nhịn” mà được nhiều lợi ích...

Bà ta nói đến đây, ngưng lại giây lát sau đó mới nói tiếp :

- Còn việc của mẹ con chớ bận tâm, gần đây chẳng phải y đã sửa đổi nhiều lắm rồi sao? Trên chốn giang hồ thảy đều lấy làm lạ, cả mẹ cũng từng đích thân đi tứ xứ do thám, quả nhiên y đã làm nên khá nhiều việc thiện ở các nơi, tất cả mọi người đều khen ngợi y, cho nên... à! Quân nhi, con hãy trả lại chiếc vòng đeo và kim đao nọ cho mẹ đi!

Đỗ Nhược Quân trợn to hai mắt, ngạc nhiên nói :

- Thưa mẹ! Lão nhân gia người... không tìm Tiếu Diện Âm Ma báo thù nữa sao?

Phụ nhân trung niên thở dài một tiếng, nói giọng u oán :

- À! Đây cũng là duyên nghiệt kiếp trước, thế nhưng, nếu như... mẹ không quen biết y, thì cũng chẳng có con kia mà!

Đỗ Nhược Quân trơ mắt nhìn mẫu thân hồi lâu chẳng nói lên lời nào hết.

Cả hai người trầm mặc giây lát...

Hai mắt Đỗ Nhược Quân óng ánh ngập lệ, ấp úng nói :

- Mẹ... mẹ muốn nói, Tiếu Diện Âm Ma... y là phụ thân của con?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui