Nhạc Xương đưa mắt nhìn trăng khuyết sao tàn ở tận chân trời, trong đầu óc cứ suy nghĩ lung tung, tại sao Xảo Nương phải hấp tấp đuổi đến Thiên Sơn?
Nàng và Kim Tiền bang chẳng có chút can hệ gì cả, tại sao lại vội vả đuổi đến Thiên Sơn, chẳng lẽ xảy ra sự biến gì chăng? Cho dù có như thế nàng cũng phải nói lại một lời cho mình hay chứ?
Thế nhưng, làm sao Bảo Bối lại biết được những sự kiện này?
Cho dù y từng gặp Xảo Nương, nhưng Xảo Nương cũng quyết không mạo muội mang những sự kiện này thuật lại cho Bảo Bối nghe đâu.
Hắn không làm sao hiểu nổi những vấn đề này, thế rồi hắn thắc mắc hỏi :
- Này Bảo Bối đệ đệ, có phải chính nàng đã bảo ngươi chuyển cáo những sự việc này cho ta hay không?
Bảo Bối mỉm cười gật đầu nói :
- Xương ca ca! Nếu như nàng chẳng nói cho ta hay, thì làm sao ta lại biết nhiều như thế?
Nhạc Xương biết y chẳng nói lời hư dối, sau đó lại hỏi :
- Vậy thì nàng đến Thiên Sơn với mục đích gì?
Bảo Bối kêu ủa một tiếng nói :
- Chẳng phải hai ngươi đã hẹn nhau đó sao?
Nhạc Xương lẩm bẩm nói :
- Hai ta chẳng hẹn nhau bao giờ.
Bảo Bối nhìn lén Nhạc Xương một cái, nói :
- Vậy thì lạ lùng rồi, nàng nói với ta rằng có hẹn với ngươi, hơn nữa còn nói Xương ca ca là thiên hạ đệ nhất kỳ nam tử, trí dũng song toàn. Chuyến đi Thiên Sơn chính là vì để vãn cứu sinh linh thiên hạ, ngăn cản trận võ lâm huyết kiếp, cho nên mới bất chấp mọi nguy hiểm xông vào hang cọp quyết làm cho Kim Tiền bang tan rã.
Nhạc Xương tiếp lời nói :
- Chính nàng đã nói thế ư?
Bảo Bối gật đầu đáp :
- Đúng thế!
Nhạc Xương đưa mắt nhìn vào trong nhà nói :
- Quân muội và Tiểu Oanh có biết không?
Bảo Bối lắc đầu nói :
- Ồ! Hiện giờ thì chưa biết.
Nhạc Xương trầm ngâm giây lát nói :
- Bảo Bối đệ đệ! Bây giờ trời sắp sáng, nếu nói vậy thì ta không chần chừ nữa, ta về phòng chuẩn bị hành lý, trời vừa sáng là ta lên đường ngay, nhờ ngươi nói lại cho họ biết.
- Xương ca ca cứ việc đi trước, bọn này cũng sẽ đuổi đến sau.
Nhạc Xương nghiêm sắc mặt nói :
- Tổng đàn trọng địa của Kim Tiền bang chẳng đơn giản đâu, đồng ý không phải là Long đàm Hổ huyệt nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, các ngươi không nên mạo muội xông pha.
Bảo Bối mỉm cười nói :
- Xương ca ca cứ việc yên tâm, cho dù ta muốn xông pha, nhưng cũng có người ngăn cản.
Nhạc Xương nghe nói thế bất giác ngẩn người trong giây lát, khi hắn định lên tiếng hỏi ai đã ngăn cản y bỗng nghe trong nhà có một tiếng kêu khẽ, kế đó Tiểu Oanh đã xuất hiện trước cửa nhà, thế rồi hắn mỉm cười nói :
- Hãy thay mặt ta cáo từ với hai người nha!
Dứt lời hắn đứng phắt dậy, đảo mình thấp thoáng một cái mất dạng luôn.
Bấy giờ Tiểu Oanh đã thoăn thoắt bước ra ngoài, kêu bạch một cái ngồi trên ghế Nhạc Xương vừa ngồi, mỉm cười nói :
- Xương ca ca đi rồi, ta cùng ngươi uống vài ly cũng được!
Dứt lời ả cầm bình rót đầy hai ly rượu, sau đó tự nâng ly của mình lên thấm môi một cái, đưa mắt tống tình nhìn Bảo Bối cười tủm tỉm một tiếng.
Tức thì Bảo Bối đã ngây người ra tại chỗ, nửa năm nay y thấy Tiểu Oanh có nhiều thay đổi, nhất là dưới ánh trăng trông ả nhu mì và xinh đẹp hơn trước kia nhiều.
Tiểu Oanh thấy Bảo Bối cứ đưa mắt chăm chăm nhìn mình bất giác thẹn đỏ mặt nói :
- Saso ngươi cứ đưa mắt nhìn người ta như thế?
Bảo Bối không trả lời câu hỏi của ả, lẩm bẩm nói :
- Ta đang suy nghĩ ta không nên lừa dối Xương ca ca, thế nhưng...
Tiểu Oanh ngước đầu lên nói :
- Nói sao? Ngươi đã lừa dối Xương ca ca, ngươi... lừa dối hắn như thế nào vậy?
Bảo Bối thấy mình lỡ lời, nhưng không thể chối nữa, y suy nghĩ giây lát, nói :
- Ta đã lừa hắn đến Thiên Sơn, thế nhưng đây là sư phụ lão nhân gia bảo ta làm thế, vài ngày nữa ta còn phải đuổi tới Tây Hồ để đánh lừa ả Hồng Đậu Ma Nữ gì đó nữa.
Tiểu Oanh ngạc nhiên nói :
- Tại sao sư phụ ngươi bảo ngươi đánh lừa họ?
Bảo Bối nói :
- Vì cứu vãn võ lâm khỏi rơi vào kiếp trầm luân.
Tiểu Oanh lại nói :
- Xương ca ca là hạng người có khí khái, ngươi không cần lừa dối hắn, hắn cũng quyết chẳng chịu bó tay ngồi yên đâu.
Bảo Bối khẽ gật đầu nói :
- Ta vẫn biết như thế, nhưng mà nếu không đánh lừa họ e rằng không kịp, làm như vậy chẳng những có thể giải cứu một số đông không bị sát hại, hơn nữa đối với công việc giải thể Kim Tiền bang cũng sẽ giảm bớt rất nhiều khó khăn, có điều ta chỉ lo Xương ca ca đơn thân độc mã xông vào trận địa, chẳng biết có xảy ra việc bất trắc gì hay không mà thôi.
Tiểu Oanh trầm tư giây lát, bỗng nhiên nói :
- Sư phụ tỷ tỷ có biết ngươi đánh lừa Xương ca ca không?
Bảo Bối lắc đầu nói :
- Không biết.
Tiểu Oanh nghe nói thế lập tức đứng phắt dậy nói :
- Để ta vào nói lại cho sư phụ tỷ tỷ hay.
Dứt lời ả lượn mình chạy vào nhà ngay.
Bấy giờ tại chân trời đã hiện ra một cầu vồng.
Thiên Sơn tọa lạc trung bộ Tân Cương, dài cả hai ngàn mấy trăm dặm, chia làm nam bắc hướng lộ, gồm những dãy núi trùng trùng điệp điệp, cao tận trời xanh, trông thật hùng vĩ.
Tuyết Phong là ngọn núi chánh của Thiên Sơn, vì ở một địa thế cực cao và đóng băng quanh năm suốt tháng, gặp lúc gió bão băng tuyết chảy thành vô số sông băng chảy siết nước bay tung tóe, tiếng kêu như sấm nổ, thế mạnh chẳng khác gì như cơn bão lụt kinh người, phàm những ai gặp phải cảnh lụt này không người nào sống sót được cả.
Một thân một mã, mặt đầu phong trần, tung ngựa chạy đến chân núi Tuyết Phong.
Hắn ngước đầu nhìn lên trên, những cảnh vật lọt vào ánh mắt toàn là băng tuyết một màu trắng xóa.
Hắn vừa lau mồ hôi trán vừa đảo mắt quan sát xung quanh, nghĩ bụng :
- “Quả nhiên Tuyết Phong này danh bất hư truyền, nói cho ngay, đúng ra nên gọi là Băng Phong mới phải, chẳng có lộ xá, chẳng có cây cối, cả chỗ bám vào để leo trèo cũng không có luôn”.
Nhạc Xương do dự giây lát, cuối cùng trở mình nhảy xuống ngựa, đồng thời gỡ túi lương thực và túi thức uống đã buột vào phía sau yên ngựa ra, và buộc vào thắc lưng, sau đó giơ tay vuốt ve cổ ngựa, lẩm bẩm nói :
- Này hỡi kỵ mã, trên đường đi đã làm khổ ngươi nhiều, chốn này mênh mông vắng người, cho ngươi được tự do sinh sống, từ rày về sau không cần tung vó bay chạy cực nhọc nữa.
Nói xong hắn tháo yên ngựa ra và vứt ở bên cạnh, khẽ vỗ vào hông ngựa một cái, tức thì kỵ mã nọ ngước đầu lên trời hí một tiếng thật dài, sau đó chạy tới bên cạnh yên ngựa, co giò nằm dài trên đất.
Nhạc Xương khẽ lắc đầu một cái, hình như kỵ mã lưu luyến không chịu rời khỏi hắn, thế rồi hắn cũng không làm gì hơn, đành móc túi gấm khăn vải có viết chữ máu ra.
Hắn bày khăn vải ra, lẩm bẩm đọc :
“Ta nghĩ rằng ngươi cũng chỉ là một người phàm, đương nhiên ngươi cũng có tất cả dục vọng của một người phàm, hãy mang theo chiếc thủ cấp của Vong Ngã chân nhân đến Thiên Sơn Tuyết Phong, sẽ có người tiếp ứng tại đấy, lúc đó ngươi sẽ được thỏa mãn...”
Hắn trầm tư giây lát, sau đó vo tròn khăn vải và cầm trong tay, phóng mắt quan sát đỉnh phong lần nữa, thế rồi hắn đề tụ chân khí, khẽ nhún hai mũi chân một cái nhảy vọt lên trên.
Vách núi đóng băng quanh năm suốt tháng, rắn chắc như sắt đá, hơn nữa láng bóng trơn trượt, không thể nào bám chân vào được hết, may nhờ khinh công hắn đã đạt đến một cảnh giới tối cao, bằng không cũng chớ hòng thăng lên đỉnh phong được.
Khi Nhạc Xương lên tới đỉnh phong hắn đã thở hồng hộc không ngừng.
Nhạc Xương lấy túi đựng nước ra, vừa uống được hai hớp, bỗng thấy phía sau Tuyết Phong có một đoàn bóng trắng từ chân núi lao lên đỉnh nhanh như chớp.
Nhạc Xương bất giác giật bắn người lên, hắn lập tức định thần trố mắt quan sát giây lát, mới hay đoàn bóng trắng nọ không phải nhảy tung lên, mà cũng chẳng phải leo trèo lên, hình như trên đỉnh phong có một dây thừng vô hình từ từ kéo đoàn bóng trắng nọ lên.
Chỉ trong chốc lát, đoàn bóng trắng nọ càng lên càng gần, bấy giờ Nhạc Xương mới trông thấy rõ ràng, té ra đối phương là một nữ nhân toàn thân trắng như tuyết, cả đầu tóc cũng sử dụng da thọ bao lại luôn.
Nhạc Xương đang còn kinh ngạc đưa mắt nhìn đối phương, nữ nhân nọ đã thoăn thoắt chạy tới trước mặt hắn, cúi đầu vái chào nói :
- Chẳng hay có phải các hạ đến đây dự ước hẹn chăng?
Nhạc Xương động lòng, vội lên tiếng đáp :
- Đúng thế!
Nữ nhân áo trắng đưa mắt quan sát hắn từ trên xuống dưới một cái, nói :
- Các hạ có mang theo tín vật chăng?
Nhạc Xương thoạt nghe nói thế, bất giác kêu thầm một tiếng: Hỏng rồi!
Hắn nhất thời sơ ý đã giao chiếc thủ cấp của Vong Ngã chân nhân cho Tôn Vô Kỵ, tín vật mà đối phương vừa nói, có lẽ là chiếc thủ cấp đó rồi.
Hắn khẽ chau đôi mày kiếm lại, trong lòng lấy làm luống cuống, chẳng biết quên mang theo chiếc thủ cấp của Vong Ngã chân nhân, đối phương có bằng lòng cho mình gặp Bang chủ Kim Tiền bang hay không?
Hắn bất giác từ từ bày chiếc khăn vải trong bàn tay ra, đồng thời ngập ngừng nói :
- Tín vật ư? Tín vật...
Bỗng thấy nữ nhân áo trắng nọ chớp nháy đôi mắt hai cái, từ từ tiến tới vài bước đến gần chỗ Nhạc Xương, giơ tay lấy chiếc khăn vải qua, xem sơ qua một cái, sau đó gương mặt lạnh như tiền của y lộ vẻ cười yêu kiều, nói :
- Vậy thì người là Nhạc thiếu hiệp rồi? Xin lượng thứ lúc nãy đã thất lễ!
Nhạc Xương vội chắp tay vái chào nói :
- Không dám, tại hạ chính là Nhạc Xương, xin hỏi cô nương...
Nữ nhân áo trắng cười tủm tỉm một tiếng, nói :
- Tiểu nữ tên là Bạch Như Tuyết, chưởng quản tất cả sự vụ Nghinh Tân viện, từ khi thiếu hiệp rời khỏi Động Đình, chúng tôi từng nhận được vài lần phi báo, suy đoán rằng có lẽ thiếu hiệp sẽ đến nơi đây vào lúc sáng này, cho nên tiện thiếu cung hầu tại chân núi Tuyết Phong từ lâu, không ngờ vì thiếu hiệp chẳng thuộc đường xá nên đã đi vòng ngõ trước Tuyết Phong đến đây.
Nhạc Xương thấy cô ta nhu mì hữu lễ, hắn cũng khẽ cười hoàn lễ, nói :
- Đã làm cho Bạch cô nương đợi lâu, tại hạ thành thật cáo lỗi vậy.
Bạch Như Tuyết mỉm cười nói :
- Thiếu hiệp chớ khách sáo làm gì, đúng ra tiện thiếp phải cáo lỗi với ngài, vì đi vòng phía trước Tuyết Phong rất là vất vả, nếu tiện thiếp sớm nghĩ ra điểm này, có lẽ thiếu hiệp cũng chẳng vất vả đến thế.
Nhạc Xương thấy cô ta ăn nói uyển chuyển bèn mỉm cười nói :
- Nói vậy Bạch cô nương có ý rồi?
Bạch Như Tuyết cười ngượng ngùng nói :
- Nếu tiện thiếp có ý, thì cũng chẳng để thiếu hiệp đứng ngẩn người tại đây chịu đựng đói rét rồi.
Y vừa nói vừa cất tín vật vào túi áo, sau đó từ sau lưng rút hai miếng thép mỏng rộng năm tấc, dài một thước rưỡi ra giao tận tay Nhạc Xương, nói :
- Xin thiếu hiệp buộc hai miếng thép này vào bàn chân để tiện đi đứng trên tuyết phong.
Nhạc Xương cầm trong tay nhìn kỹ, thấy hai miếng thép này nhẵn bóng như gương, hai bên ngay giữa miếng thép đều có dây xích, phần trước phần sau miếng thép hơi cong lên.
Hắn đảo mắt quét nhìn phía dưới một cái, thấy đôi chân nhỏ bé của Bạch Như Tuyết cũng đang mang hai miếng thép như vậy, thế rồi hắn cũng y phép đặt hai chân lên hai miếng thép nọ và cài dây xích lại.
Bạch Như Tuyết móc túi lấy một dây màu trắng dài khoảng năm thước ra, sau đó khẽ phất một cái, tức thì một đầu dây đai bay vù vào tay Nhạc Xương, cô ta bèn noíi giọng yêu kiều :
- Thiếu hiệp chỉ cần nắm chặt dây đai này, khép hai chân lại, hơi co hai đầu gối và đi trượt theo ta được rồi.
Thế rồi Nhạc Xương y lời khép hai chân và hơi co đầu gối lại, một tay nắm chặt dây lụa nọ, bỗng thấy Bạch Như Tuyết đảo mình chạy xuống chân núi nhanh như chớp.
Hắn sực cảm thấy dây đai trong tay cứng hẳn, tức thì có một sức lực khá mạnh kéo cả thân người hắn lao vè phía trước, hắn vội vàng tụ thần định khí hơi khom người, và đưa mắt nhìn xuống chân.
Chỉ thấy những băng tuyết trắng xóa bay ngược dưới chân thần tốc kinh người.
Chỉ trong chốc lát họ đã xuống tới chân núi.
Ngay lúc sắp xuống tới chân núi bỗng thấy bBạch Như Tuyết xoay vòng một cái, mang Nhạc Xương lướt vào trong một thung lũng chật hẹp, càng vào càng sâu, cuối cùng chẳng còn trông thấy ánh sáng mặt trời nữa.
Trong lúc Nhạc Xương đang còn kinh ngạc, bỗng cảm thấy đường núi càng đi tới càng thấp dần, hình như hắn đang đi qua một đường hầm trong lòng núi thì phải.
Nhạc Xương chỉ cảm thấy được kéo đi trong đường hầm quanh co một hồi lâu, kế đó trước mặt bỗng sáng ngời.
Mặc dù bấy giờ vẫn chưa thấy trời xanh, nhưng Nhạc Xương vẫn trông thấy cảnh vật ở xung quanh rất rõ ràng.
Hắn còn đang thắc mắc chẳng biết ánh sáng từ đâu soi tới, bỗng cảm thấy dây đai trong tay giật mạnh một cái, bất giác run bắn người lên, thì thân người hắn vừa xoay được nửa vòng và dừng ngay tại chỗ.
Bạch Như Tuyết mỉm cười nói :
- Bây giờ thiếu hiệp có thể cởi tuyết xa ra được rồi.
Nhạc Xương y lời cởi hai miếng thép mang dưới chân ra, thấy trước mắt là một cánh cửa nâu, bèn lên tiếng hỏi :
- Bạch cô nương, đây là đâu vậy?
Bạch Như Tuyết cũng tự tay cởi tuyết xa ra, và đáp :
- Cửu U Môn.
Nhạc Xương vừa kinh hãi vừa nghi ngờ, đưa mắt chăm chăm nhìn cặp sư tử đang ngồi trước cửa.
Mặc dù Nhạc Xương có võ công cao cường và lớn gan, nhưng khi trông thấy giống dã thú hung dữ này, cũng bất giác giật mình và vội âm thầm vận công phòng bị.
Nhạc Xương theo sau lưng Bạch Như Tuyết đi xuyên qua Cửu U Mn, từ từ tiến về phía trước, những cây cối trồng dọc theo đường đi to lớn vô cùng, mùi hoa thơm tỏa ra thơm phức.
Điều hắn lấy làm lạ là vô số mỹ nữ diễm kiều đi ngang chầm chậm, nhưng không một ai chào hỏi Bạch Như Tuyết hết, làm như họ chẳng hề quen biết với nhau.
Chẳng mấy chốc họ vào tới một phòng sảnh vô cùng hoa lệ.
Sau khi Bạch Như Tuyết mời khách an tọa, bỗng thấy hai nữ đồng tay bưng một hộp gỗ trầm thoăn thoắt bước vào, cả hai đều đặt một hộp gỗ trầm lên bàn một cách nhẹ nhàng, sau đó lui ra ngoài đứng nghiêm ở hai bên.
Bạch Như Tuyết mỉm cười nói :
- Thiếu hiệp đi xa mệt nhọc, trong hộp có y phục, sau khi thiếu hiệp tắm táp xong cứ việc lấy ra thay mặc, thiếu hiệp tạm thời dùng nơi đây làm chốn nghỉ ngơi, chẳng biết có vừa ý không?
Nhạc Xương khẽ gật đầu nói :
- Không dám, quả thật đây là phòng xá xinh đẹp nhất mà trong đời tại hạ từng thấy.
Bạch Như Tuyết đảo mắt quét nhìn xung quanh một cái nói :
- Thiếu hiệp nói thế, quả thật ta chẳng uổng công chút nào, hai nữ đồng này sẽ lo phần ăn uống, sau khi thiếu hiệp tắm gội xong cứ việc nghỉ ngơi tự nhiên, vào lúc cơm chiều tiện thiếp sẽ đến tiếp thiếu hiệp.
Nhạc Xương nói :
- Cô nương có bận việc chi xin cứ tự nhiên.
Bạch Như Tuyết đưa mắt nhìn Nhạc Xương cười thần bí một tiếng, sau đó quay sang nói với hai nữ đồng :
- Sau khi hai ngươi thị hầu thiếu hiệp dùng xong cơm nước, hãy gọi Yên Trân tới phục vụ cho hắn tắm gội.
Dứt lời thoăn thoắt bước ra ngoài luôn.
Bấy giờ một trong hai nữ đồng bưng một cái hộp gỗ vào trong phòng nghỉ, còn nữ đồng kia thì mở nắp hộp gỗ còn lại, sau đó từ trong hộp lấy thức ăn rượu thịt ra bày trên bàn.
Xong xuôi, hai nữ đồng lại lui ra sau đứng nghiêm ở hai bên không nói gì hết.
Nhạc Xương muốn từ miệng hai nữ đồng truy vấn một số việc cần thiết, thế nhưng dù cho Nhạc Xương nói khô cổ họng, ngoại trừ chỉ biết một người tên là Mộ Dung và một người tên là Mộ Nhan, ngoài ra họ chẳng biết gì khác hơn.
Nhạc Xương thấy chẳng hỏi được gì hết, cũng không thèm hỏi nữa, bèn động đũa ăn uống cho no bụng trước đã.
Cơm nước xong, hai nữ đồng dẫn hắn vào một căn phòng nhỏ ở bên phải tiểu sảnh, đồng thời mang cả cái hộp gỗ nọ vào phòng, mời hắn tắm gội thay y phục.
Thế rồi Nhạc Xương vào phòng tắm cởi y phục ra, khi hắn bước tới cái hồ tắm xây bằng ngọc thạch, bỗng nghe thấy một tràng những tiếng chân bước đi nhanh nhẹ vang tới, sau đó dừng lại bên ngoài cửa phòng.
Kế đó hắn thấy một nữ xinh đẹp đẩy cửa bước vào phòng, y đưa mắt liếc nhìn Nhạc Xương một cái, sau đó quay người khép cửa phòng lại.
Nhạc Xương giật mình kêu bõm một cái, nhảy vào hồ tắm ngay, hắn núp dưới nước, la lớn tiếng :
- Hãy mau ra ngoài nào, ta đang tắm rửa mà.
Nữ lang nọ không thèm trả lời, lập tức cởi y áo ra, để lộ tấm thân trắng như bạch tuyết chỉ mặc mỗi chiếc áo sát nách như cái quần ngắn ngũn.
Thế rồi cô ta từ trong kệ đóng dính vách tường lấy ra xà bông và khăn tắm xuống uốn éo thân thể liễu bước về hồ tắm.
Nhạc Xương nghe tiếng động đoán biết đối phương chẳng những chưa rời khỏi, hơn nữa đang từ từ bước về hồ tắm, bấy giờ hắn sực nghĩ lại lời Bạch Như Tuyết sắp rời khỏi từng nói với Mộ Dung và Mộ Nhan :
- Sau khi hai ngươi thị hầu thiếu hiệp dùng cơm nước xong, hãy gọi Yên Trân tới phục vụ cho hắn tắm gội.
Vậy thì nữ lang này ắt là Yên Trân nọ rồi.
Hắn suy nghĩ đến đây giật mình khép chặt hai mắt lại, nói giọng run run :
- Ngươi hãy ra ngoài mau.
Nữ lang đứng yên bên hồ nước dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, nói :
- Ngươi chớ cuống lên như thế. Ngươi tưởng rằng chui dưới nước thì chẳng hề gì chăng? Chẳng lẽ ngươi không để ý nước trong đến thấy tận đáy hồ sao?
Nhạc Xương thoạt nghe cô ta nói thế khẽ mở hai mắt ra nhìn, quả nhiên nước trong đến nhìn thấy đáy, bất giác thẹn đỏ mặt, vừa nhắm chặt hai mắt vừa luống cuống nói :
- Ta van ngươi, hãy ra khỏi phòng nhanh lên nào, cám ơn ngươi, ta không cần ai phục vụ ta tắm cả.
Hắn vừa nói vừa từ từ rút người vào trong góc hồ.
Nữ lang nọ nói giọng yêu kiều :
- Đây là mệnh lệnh của Viện chủ, cho dù ta có mười mạng sống cũng không dám kháng lệnh, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm trông thấy ta vì ngươi mà thân thọ độc hình sao?
Nhạc Xương vội lên tiếng nói :
- Được, để ta nói lại với Viện chủ cho, quyết không buộc tội ngươi đâu, ngươi ra khỏi đây đi.
Nhạc Xương nói chưa hết lời bỗng nghe bõm một tiếng, hắn bất giác giật bắn người lên, ngoái cổ nhìn ra sau, mới hay nữ lang nọ đã nhảy vào hồ nước đang dang hai tay lao về hướng hắn.
Nhạc Xương giật mình, vội nín thở chui đầu dưới nước.
Nữ lang nọ thấy hắn hoảng sợ đến thế bất giác ngạc nhiên nhủ thầm :
- “Nam nhân trên cõi thế gian này có biết bao nhiêu mà kể. Mình cũng từng gặp vô số đàn ông, nhưng có bao giờ trông thấy một người ngu ngốc như hắn đâu?”
Cô ta suy nghĩ đến đây bỗng giơ tay khẽ vỗ vào hông hắn một cái, tức thì Nhạc Xương cảm thấy tứ chi mềm nhũn, thân thể từ từ chìm xuống nước.
Đồng thời ngay lúc này bỗng có hai cánh tay ngà ngọc luồn qua sau lưng hắn, nhè nhẹ ẵm hắn lên khỏi mặt nước, đặt trên tảng đá bạch ngọc rộng khoảng một thước ở bên cạnh hồ nước.
Nhạc Xương thở dài một tiếng, bất giác rùng mình một cái.
Nữ lang nọ tủm tỉm cười một tiếng, nói :
- Một nam tử hán đại trượng phu lại để một nữ nhân ẵm lên...
Nhạc Xương trợn ngược hai mắt, vừa xấu hổ vừa căm phẫn nhìn nữ lang nọ, nói :
- Ai bảo ngươi ẵm ta? Không biết xấu hổ chút nào, hãy ra khỏi đây nhanh lên.
Nữ lang nọ cười một tiếng rất yêu kiều nói :
- Ra khỏi đây ư? Được! Thế nhưng để ta tắm rửa cho ngươi xong cái đã.
Dứt lời, cô ta thò tay vào hồ nước, tát nước lên mình Nhạc Xương lia lịa.
Nhạc Xương giận cuống lên, nhưng huyệt đạo bị khống chế, chẳng làm gì được đối phương hết.
Hắn nghiến răng kêu ken két, sau đó nhắm mắt nói :
- Ngươi không ra ngoài, ta phải chửi rủa ngươi đấy.
Nữ lang nọ cười hí hí nói :
- Ngươi cứ việc chửi, Tôn đại nương ta chẳng hề quan tâm thứ này bao giờ cả.
Mặc dù Nhạc Xương nhắm chặt hai mắt, nhưng trong lúc thoáng nhìn cô ta một cái, dường như hình bóng của nữ lang nọ đã ăn sâu vào ấn tưởng hắn.
Quả thật dung nhan y yêu kiều, diễm lệ hết sức, nhất là cặp mắt câu hồn nọ, còn đôi môi tiểu anh đào hấp dẫn ấy, tất cả đều quyến rũ.
Quả nhiên đây chính là một tuyệt sắc mỹ nhân.
Nhạc Xương thoáng nghe y tự xưng là Tôn đại nương, bất giác động lòng nói :
- Ngươi... ngươi chính là Tôn đại nương sao? Tôn Vô Kỵ là...
Tôn đại nương bỗng cười lả lơi một tiếng, nói :
- Há há, té ra ngươi cũng chẳng tốt lành chút nào, chỉ giả đò làm ra vẻ đứng đắn thế thôi, ngươi đóng tuồng khéo hết sức, suýt nữa lão nương...
Cô ta nói tới đây bỗng im lặng, véo lên mặt Nhạc Xương một cái, vừa cười vừa nói tiếp :
- Chớ giả đò làm gì nữa, hãy mở mắt ra nào!
Nhạc Xương nhắm mắt cố trấn tĩnh, tinh thần lại, hắn liên tưởng một số người đã bị hủy dưới chân Tôn đại nương.
Tôn đại nương thấy hắn lẳng lặng không nói gì hết, lại tưởng rằng hắn đã thẹn thùng vì miìh nói trúng tâm ý hắn, thế rồi y giơhai bàn tay sờ mó toàn thân Nhạc Xương.
Nhạc Xương muốn vùng vẫy nhưng toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực, hắn liền lên tiếng chửi rủa inh ỏi :
- Này tiện tỳ vô sỉ! Hãy cút khỏi đây nhanh lên, nếu ngươi không dừng tay, đợi lát nữa gặp Viện chủ các ngươi...
Lúc hắn nói đến hai chữ “Viện chủ”, sực nảy ra một kế, sau đó lại nói tiếp :
- Tiện tỳ! Ngươi có biết quan hệ giữa ta và Bạch Như Tuyết viện chủ các ngươi là như thế nào không?
Tôn đại nương bĩu môi kêu hứ một tiếng, nói :
- Quan hệ thế nào? Bất quá cũng thế thôi.
Dứt lời y giơ hai bàn tay lên xoa vào nhau giây lát.
Nhạc Xương chẳng trông thấy y làm động tác xoa tay, chỉ cảm thấy y dừng tay không sờ mó nữa, hắn lại tưởng câu nói này phát sanh hiệu quả, thế rồi trong lòng hơi yên tâm, sau đó lại nói tiếp :
- Cho nên... ngươi chớ làm ẩu, nếu để cô ta biết thì nguy đấy.
Tôn đại nương lạnh lùng tằng hắng một tiếng, nói :
- Cũng chẳng có gì là nguy hiểm hết, nàng và ngươi được... đương nhiên ta cũng được...
Cô ta chưa dứt lời bỗng nhiên có một thanh âm lạnh lùng từ ngoài cửa phòng nổi lên nói :
- Đương nhiên ngươi cũng được, ngươi cứ làm thử xem nào?
Tôn đại nương mặt mày biến sắc, cô ta đã nhận ra tiếng nói của Bạch Như Tuyết Viện chủ Nghinh Tân viện, lập tức cúi đầu đáp :
- Tiểu tỳ đang nói chuyện với thiếu hiệp thế thôi, xin Viện chủ chớ hiểu lầm.
Bạch Như Tuyết cười lạnh lùng nói :
- Bản tọa biết rằng hôm nay ngươi ắt lộ nguyên hình ra. Quả nhiên ta đoán không sai chút nào. Nhạc thiếu hiệp là giống rồng phượng, cho ngươi được phục vụ hắn tắm gội là phước lắm rồi, ai ngờ ngươi là mèo gặp mỡ, chỉ trong bỗng chốc đã lộ đuôi chồn ra, hãy giải huyệt cho thiếu hiệp nhanh lên.
Tôn đại nương kêu vâng một tiếng, lập túc giơ tay giải huyệt cho Nhạc Xương ngay.
Bạch Như Tuyết lạnh lùng nói tiếp :
- Thiếu hiệp tắm xong xin cứ nghỉ ngơi tự nhiên. Yên Trân! Ngươi hãy đi với ta.
Dứt lời tiếng chân bước từ từ xa dần.
Tôn đại nương thấy miếng mồi ngon sắp vào mồm, bỗng lại bị người khác cướp mất, quả thật y chẳng đành chút nào.
Bỗng nhiên, y nảy ra một kế, nhủ thầm :
- “Được! Ta sẽ làm thế này, cho ngươi biết tay ta!”
Tức thì gương mặt y thoáng hiện một vể cười giảo quyệt, sau đó y vội vàng mặc y phục vào, đưa mắt liếc nhìn Nhạc Xương một cái, mới quay người rời khỏi phòng tắm.
Nhạc Xương đợi Tôn đại nương đi khỏi, hắn mới mở mắt từ từ ngồi dậy, vội vàng bước tới gài cửa phòng lại.
Thế rồi hắn cũng không còn hứng thú tắm gội nữa, vội vàng lau khô mình mẩy và thay mặc y phục, trở về phòng nghỉ ngơi.
Hắn chẳng hiểu tại sao Bang chủ Kim Tiền bang lại đối xử với mình tử tế như thế?
Rốt cuộc đối phương hẹn mình đến đây với mục đích gì?
Tại sao không lập tức gặp mặt mà phải đợi đến bữa yến tiệc chiều tối?
Chẳng hay Quách Linh và Từ Lương có xuất hiện trong bữa yến tiệc tối nay không?
Số vấn đề này cứ quay cuồng trong đầu óc hắn.
Thế rồi hắn vì quá mệt mỏi đã nằm thiếp đi lúc nào mà không hay.
Nhạc Xương đang nằm ngủ thật say, bồng nghe người nào đang khẽ gọi hắn, bất giác giật mình mở mắt, mới hay Bạch Như Tuyết đang đứng ở cửa phòng, hắn lập tức trở mình ngồi dậy, ngượng ngùng nói :
- Thành thật cáo lỗi cùng Bạch cô nương, tại hạ nằm ngủ hồi nào mà chẳng hay.
Bạch Như Tuyết cười tủm tỉm một tiếng, nói :
- Phải nghỉ ngơi cho khỏe, bây giờ sắp tới giờ yến tiệc, hãy thu dọn nhanh lên. Họ đang chờ đợi chúng ta đấy.
Dứt lời, cô ta bước ra tiểu sảnh ngồi trên ghế đợi hắn.
Nhạc Xương chỉnh y áo lại, sau đó mới bước ra tiểu sảnh, thấy Bạch Như Tuyết đã thay mặc một bộ y phục màu sắc rực rỡ, buộc miệng nói :
- Bạch cô nương, rất đông người tham dự yến tiệc này chăng?
Bạch Như Tuyết khẽ gật đầu nói :
- Ồ! Cấp đầu mục trở lên đều có mặt đông đủ.
Nhạc Xương tiếp lời nói :
- Bữa yến tiệc này có ý nghĩa gì đặc biệt chăng?
Bạch Như Tuyết đưa cặp mắt tình tứ nhìn hắn một cái, nói :
- Đương nhiên là vì giới thiệu ngươi cùng gặp mặt với mọi người.
Nhạc Xương khẽ chau đôi mày kiếm nói :
- Tại hạ bất quá chỉ là một giang hồ tiểu tốt, cũng đáng được long trọng đến thế sao?
Bạch Như Tuyết lắc đầu mỉm cười, nói :
- Vậy thì ta chẳng biết rồi, thế nhưng theo sự hiểu biết của tiện thiếp, cách đây một năm thiếu hiệp từng truy sát Tiếu Diện Âm Ma, tên tuổi đã nổi tiếng ngay từ đó.
Nhạc Xương thoạt nghe nói thế, bất giác cười cay đắng một tiếng, vội lên tiếng nói :
- Lúc đó trẻ tuổi háo thắng, chẳng biết lợi hại gì cả, cô nương chớ chê cười.
Bạch Như Tuyết đứng dậy nói :
- Thiếu hiệp chớ khách sáo làm gì, thôi chúng ta đi chứ!
Dứt lời, cô ta cất bước đi trước.
Nhạc Xương lập tức theo sau ra khỏi tiểu sảnh rẽ sang hướng trái!
Trên đường đi hắn luôn luôn ngửi thấy mùi thơm bông hoa, nhưng chẳng thấy bông hoa trồng ở đâu hết, Nhạc Xương chỉ trông thấy những quỳnh lầu ngọc vũ kiến thiết một cách hoa lệ, cho dù so với các cung vua cũng chỉ thế thôi.
Nhạc Xương bất giác khen thầm trong bụng :
- A! Kim Tiền bang bất quá là một tổ chức ô hợp, nhưng Tổng đàn của họ lại huy hoàng đến thế, những tài vật này cũng chỉ do cướp đoạt mà có...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...