Nhạc Xương rời khỏi động phủ, lập tức thi triển thân pháp chạy về hướng Võ Đang nhanh như gió.
Hắn biết rằng thời gian nửa tháng quá ngắn ngủi, từng giây từng phút đều can hệ đến hai mạng sống!
Hắn phải tranh thủ thời giờ, dùng thời giờ đổi lấy hai mạng sống, đã phải phi thân chạy trong đêm tối như điên như cuồng.
Lúc trời mờ mờ sáng thì hắn đã chạy hơn năm mươi mấy dặm đường núi, khi hắn ra tới đường núi, bỗng có mấy nhân vật khả nghi cản lại lối đi.
Nhạc Xương phóng mắt nhìn tới trước, chỉ thấy bốn quái nhân hình thù kỳ dị, đầu đội mũ thép, mình mặc áo giáp, gương mặt chia làm bốn màu sắc: kim, ngân, đồng, thiếc. Họ đang chỉ tay vào hướng mình thì thầm với nhau.
Nhạc Xương giật mình nhủ thầm :
- “Bọn này là nhân vật phương trời nào thế?”
Bấy giờ bốn quái nhân nọ bỗng đứng giãn ra, gã thiết diện quái nhân trong nhóm bốn người đứng ngay giữa, cười lạnh lùng vài tiếng liền.
Nhạc Xương bất giác ngẩn người ra tai chỗ, trông tình hình bọn này đến gây sự với mình không sai rồi.
Quả nhiên quái nhân mặt thiết lên tiếng nói :
- Hứ! Bọn ta vâng lệnh dụ Lệnh chủ, biết điều thì tự trói tay chịu tội nào?
Nhạc Xương ngạc nhiên nói :
- Lệnh chủ là ai? Thiếu gia chằng có thù hằn gì với chư vị kia mà?
- Hồng Thần lệnh chủ, xuất lệnh như núi, ngươi chịu tội đi.
Dứt lời phóng ra một chưởng nhanh như chớp.
Nhạc Xương giật mình nhủ thầm :
- “Hồng Thần? Chẳng hay có can hệ gì đến Hồng Thần Đồ mà mình đánh mất bấy lâu ư?”
Trong lúc suy nghĩ, chưởng phong của đối phương đã ập tới, Nhạc Xương vì căm phẫn đối phương ngang ngược, nên hắn lập tức vận khí “Thủy Hỏa Ký Tế thần công” chia làm Tả Long Hữu Hổ phản công nhanh như cắt.
Kêu đùng một tiếng.
Chỉ thấy đất đá bay tung tóe, cả hai bên thảy đều lùi ra sau vài bước.
Thiết diện quái nhân mặt hơi biến sắc nhủ thầm :
- “Quả nhiên tiểu oa nhi này danh bất hư truyền chút nào”.
Nhạc Xương cũng giật mình nghĩ bụng :
- “Công lực gã này cũng lợi hại gớm, nếu không thừa dịp tẩu trước, đợi đến lúc bốn người hợp thủ tấn công há chẳng làm đình trệ chuyến đi Võ Đang đó ư?”
Hắn thoạt vừa suy nghĩ đến đây, lập tức gầm hét một tiếng, lấy tiến làm thoái vung chưởng đánh ra một hư chiêu, thừa lúc thiết diện quái nhân phân tâm, liền thi triển thân pháp “Mị Ảnh Si Uyên” nhảy vọt ra ngoài xa hơn mười trượng.
Bốn quái nhân cứ gào thết đuổi theo sau lưng mãi!
Thế nhưng một khi Nhạc Xương thi triển thức khinh công độc bá võ lâm này, cho dù lai lịch bốn quái nhân siêu đến đâu cũng đành ngửi bụi thôi.
Bốn quái ngân nọ cùng nhau đưa mắt nhìn bóng người dần dần biến mất của Nhạc Xương thẹn đỏ cả mặt, lẩm bẩm nói :
- Với oai nghiêm của bốn tướng quân bọn ta lại để tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa chạy thoát, quả thật còn mặt mũi gì nữa.
Trong lúc bốn quái nhân ngẩn người ra tại chỗ, từ trong rừng bỗng nổi lên một tràng cười như điên như cuồng, kế đó có một người xuất hiện.
Người này có tròng mắt vàng, cằm nhọn, gương mặt trắng trẻo giảo quyệt, gã chính là Thiết Chưởng Từ Lương hằng mong muốn giết chết Nhạc Xương cho bằng được chứ không còn ai lạ nữa.
Thì ra Thiết Chưởng Từ Lương dẫn theo con là Từ Thiện ẩn phục ở Trường An, cậy vào oai lực Hồng Thần Đồ, đã dẫn bốn vị tướng quân hộ miếu đi khỏi trước hai ngày võ lâm đại hội đã cử hành tại Cửu U Đế Quân miếu.
Lúc đó gã cho rằng sỡ dĩ Tiếu Diện Âm Ma không dám đến Cửu U Đế Quân miếu là vì kiêng kỵ bốn vị Kim, Ngân, Đồng, Thiết, hộ miếu tướng quân, nếu như bốn tướng quân hộ miếu rời khỏi Cửu U Đế Quân miếu, biết đâu Tiếu Diện Âm Ma sẽ đại náo võ lâm đại hội cho mà coi.
Thế thì gã cứ ngồi xem long hổ đấu bất kể bên nào thắng, vẫn giúp gã giảm bớt một phần cản trở lực cho việc về sau mình cậy vào Hồng Thần Đồ tranh bá võ lâm.
Thế nhưng không ngờ Nhạc Xương cũng đến Cửu U Đế Quân miếu?
Điều làm cho gã kinh hãi hơn là võ công của Nhạc Xương đã đăng đường nhập thất, mang tất cả những người đến dự hội, bất kể chính tà, đánh cho một trận tơi bời.
Mặc dù gã không biết sự kiện Nhạc Xương kỳ duyên gặp Khô Lâu Tẩu, thế nhưng gã bắt đầu hoảng sợ, một khi Nhạc Xương khám phá ra sự gã đã sát hại phụ thân hắn, vậy thì hậu quả không thể tưởng tượng.
Vì gã từng ẩn núp trong bóng tối theo dõi mọi việc xảy ra.
Gã trông thấy Nhạc Xương thất thủ bị Quỷ Trảo Tử Quách Linh bắt sống.
Thế rồi gã suất lãnh bốn vị tướng quân và Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện âm thần theo dõi hắn và đến phụ cận Hồ Lô bảo.
Bấy giờ Thiết Chưởng Từ Lương cất bước nặng nề ra khỏi cánh rừng.
Gã nghĩ bụng :
- “Ta đã lầm to! Nếu sớm biết Nhạc Xương không chết trong Hồ Lô bảo, thì ta nên sai bốn vị tướng quân đòi người, tin rằng hợp sức bốn tướng quân chẳng còn sợ Quỷ Trảo Tử Quách Linh nữa”.
Thiết Chưởng Từ Lương càng suy nghĩ càng tức tối, chỉ tay vào mặt bốn tướng quân gầm nói :
- Bản Lệnh chủ sớm đã tiên liệu Hồ Lô bảo bốc cháy ắt phải có nguyên nhân gì đây, cho nên mới ra lệnh các ngươi lục soát vùng phụ cận Hồ Lô bảo, đồng thời bản Lệnh chủ từng nhấn mạnh rằng, võ công của Nhạc Xương nọ rất cao cường, không nên khinh suất.
Nào ngờ các người đã xem thường lệnh dụ của bản lệnh, mặc dù hôm nay đã cản Nhạc Xương lại, song cuối cùng vẫn để hắn tẩu thoát! Hắc hắc! Tội các ngươi đáng chết!
Thiết Chưởng Từ Lương thoạt thốt ra hai chữ “đáng chết”, bất giác câm mồm lại ngay, gã đã giật mình kinh hãi.
Những hôm trước gã cậy vào Hồng Thần Đồ hét đông hét tây, bốn tướng quân không hề dám cau mày bao giờ hết, thế nhưng hôm nay...
Chỉ thấy bốn tướng quân nghiêm sắc mặt lại, lạnh lùng trợn mắt chăm chăm nhìn gã.
Thiết Chưởng Từ Lương thầm giật mình kinh hãi, lập tức thay đổi giọng điệu nói :
- Há há! Ta cũng không thể trách cứ các ngươi. Đường đường bốn tướng quân tọa hạ của Cửu U Đế Quân, há được cậy số đông thắng người chăng? Há há!
Kim Diện tướng quân cười lạnh lùng một tiếng nói :
- Họ Từ kia! Nếu ngươi chẳng phải là cha của Từ Thiện, thì bọn ta đã làm thịt bọn ngươi từ lâu rồi.
Thiết Chưởng Từ Lương thoạt nghe nói thế bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi, gã chưa kịp lên tiếng thì Ngân Diện tướng quân nói giọng nham hiểm :
- Ta trông người còn nằm trong mộng chưa tỉnh giấc? Nói thật cho ngươi nghe cũng không hề chi, bọn ta chẳng phải vì ngươi mà ngăn cản tiểu oa nhi họ Nhạc, mà chính là vâng lệnh dụ của tân Lệnh chủ đấy!
Hai tướng quân đồng diện và thiết diện cũng cùng lúc cười khẩy nói :
- Lệnh đến như người đến! Tôn giá đã đánh mất Hồng Thần đồ, hắc hắc!
Vậy thì ngươi chớ hét gió gọi mưa làm gì nữa?
Thiết Chưởng Từ Lương nghe nói thế, bất giác hồn phi phách tán, lập tức thò tay vào túi áo mới hay Hồng Thần Đồ biến đi đâu mất. Gã giật mình nhủ thầm :
- “Nghe bọn bốn tướng quân gọi Thiện nhi là Lệnh chủ, chẳng lẽ chính tiểu tử mất dạy này đã lấy cắp Hồng Thần Đồ ư? Còn nhớ đêm hôm qua mình ngủ trong rừng, Thiện nhi nũng nịu đòi ngủ trong lòng mình cho ấm, vậy thì không cần hỏi cũng biết chính là thằng tiểu quỷ này tác quái rồi”.
Gã suy nghĩ đến đây giận tức quá kêu oa oa vài tiếng liền, thế nhưng khi gã trông thấy gương mặt lạnh như băng tuyết của bốn tướng quân, tức thì cơn lửa giận biến thành khí lạnh xông tận vào xương tủy.
Bấy giờ âm thanh của Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện vang tới nói :
- Này bốn tướng quân! Sao chưa chịu nghe bản Lệnh chủ ư?
Thiết Chưởng Từ Lương chỉ tay vào đứa con bán ẩn mình trong cánh rừng, la mắng nói :
- Cha chả tiểu tử! Không giao Hồng Thần đồ ra cho ta. Coi chừng tiểu mạng ngươi mất đấy.
Không ngờ Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện lại nghiêm sắc mặt nói :
- Ta bảo cha này! Ngươi phải thông minh một chút, nếu ăn nói hồ đồ nữa, mặc dù tiểu tử có thể dung thứ lão tử, nhưng bốn tướng quân quyết phải bảo vệ Lệnh chủ của họ cơ!
Quả nhiên bốn tướng quân đã đồng thanh gầm thét nói :
- Họ Từ kia! Ngươi làm ô nhục Lệnh chủ của bọn ta tức là xem thường Hồng Thần Đồ, Hồng Thần Đồ tượng trưng quyền uy tối cao của Cửu U Đế Quân, há há. Liệu tôn giá đảm đương nổi tội trạng này chăng?
Thiết Chưởng Từ Lương giận đến mồm mũi phun ra khói lửa, nghĩ bụng :
- “Trời ơi hỡi trời! Vậy thì bọn người này đã nhìn nhận Hồng Thần Đồ chứ chẳng nhìn nhận người, may là Hồng Thần Đồ lọt vào tay của mình, bằng không quyết chẳng bảo đảm được mạng này rồi?”
Gã càng suy nghĩ càng ớn lạnh tóc gáy, tức thì không dám nói giọng quật cường nữa.
- Này Thiện nhi! Rốt cuộc con muốn sao bây giờ?
- Bản thiếu gia phải cùng Tiểu Linh tầm lạc một phen.
- Thế thì cũng không đến đỗi phải đánh cắp Hồng Thần Đồ của cha chứ?
- Ta đánh không lại Tiểu Linh đành phải cậy vào Hồng Thần Đồ ra lệnh bốn tướng quân giúp ta vậy!
- Con chớ quên Hồng Phát Tiên Cơ Vệ Hằng Nga chứ?
Tiểu Dâm Trùng kêu một tiếng nói :
- Chớ nói Hồng Phát Tiên Cơ Vệ Hằng Nga chưa chắc là mẹ của Tiểu Linh làm gì? Cho dù là mẹ của Tiểu Linh thật! Há há! Bản thiếu gia có bốn tướng quân hộ giá, có sợ ai nữa nào?
- Được! Được!
Thiết Chưởng Từ Lương giận dữ nói :
- Lão tử bằng lòng cho ngươi hành lạc với Tiểu Linh! Hãy mau giao Hồng Thần Đồ cho cha nào.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nói :
- Không đơn giản thế đâu? Đợi thiếu gia hoàn thành hảo sự sau đó mới thương lượng cũng chưa muộn, hơn nữa có Hồng Thần Đồ trong người, bốn tướng quân sẵn sàng chịu sự sai bảo của ta, báu vật quý như thế, nếu trả lại cho ngươi thì chẳng đau lòng ư?
Thiết Chưởng Từ Lương giận đến trợn hai mắt, nói :
- Ngươi còn trẻ, không biết cách vận dụng Hồng Thần Đồ, mau trả lại cho ta. Hai cha con ta còn phải tìm cách đối phó Nhạc Xương cơ mà?
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện buông tiếng cười há há nói :
- Cha cứ yên tâm. Ta đã biết họ Nhạc kia chính là tiểu tử đã đoạt mất ái nhân Hồng Nữ của ta tại Mãn Xuân viên, chớ nói ngươi phải đối phó hắn làm gì, bản thiếu gia cũng quyết chẳng tha thứ hắn đâu? Hắc hắc! Đợi ta cùng Tiểu Linh khoái lạc vài hôm, sau đó ta bảo đảm sẽ xách thủ cấp của Nhạc Xương về.
Gã nói tới đây ưỡn ngực quay sang hướng bốn tướng quân, la lớn tiếng nói :
- Hứ! Hãy đi theo bản Lệnh chủ nào.
Bốn tướng quân đồng thanh thưa rằng :
- Tuân lệnh dụ!
Thế rồi họ theo hầu cận Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện chạy trên một con đường núi.
Thiết Chưởng Từ Lương cảm khái thở dài một tiếng rất não nùng, linh tính báo cho gã biết rằng sắp có điềm xấu xảy ra.
- Trời ơi! Cả đời gây tộc ác, mượn dao giết người, chẳng lẽ hai chữ “báo ứng” này lại ứng nơi con mình chăng?
Gã suy nghĩ đến đây, bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi! Thế rối gã đi theo Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện vừa nghĩ bụng :
- “Về sau phải thỉnh bọn lão học giả giảng dạy thêm vài cuốn kinh báo hiếu cho nó nghe mới được? À...”
* * * * *
Vào lúc hoàng hôn ngày thứ năm, cuối cùng Nhạc Xương đã bình yên đến núi võ Đang.
Thế núi Võ Đang hùng vĩ, rừng phong xanh đậm, cảnh sắc xinh đẹp vô cùng.
Trên đỉnh núi có một sư tổ miếu chánh khí bốc lên ngùn ngụt.
Tương tuyền rằng Đạt ma Lão Tổ, tổ sư phái Võ Đang đã đăng đạo, bước tới cửa miếu, trong lòng hắn thấp thỏm bất an, nhủ thầm :
- “Thái Chân Tử từng xem mình như là Tiếu Diện Âm Ma, biết cầu kiến bằng cách nào đây?”
Thình lình ngay lúc này...
Cánh cửa sơn đó mở tung ra, tức thì có mười mấy đạo nhân mặt lộ vẻ suy tư trầm trọng từ trong cửa miếu bước ra. Trước là bọn đạo nhân nọ đứng cung nghiêm ở hai bên cửa miếu, kế đó là Thái Chân Tử đi cùng với một đạo nhân có gương mặt tròn đầy, mày rậm râu quai nón, đầu đội đạo mũ, mình mặc đạo bào đen từ từ ra tới cửa miếu rồi đứng lại.
Đạo nhân râu quai nón cười khẩy một tiếng nói :
- Thưa Thái Chân sư huynh! Sanh tử chỉ ở một niệm nghĩ, xin sư huynh hãy suy tính kỹ lại.
Thái Chân Tử niệm một tiếng Vô Lượng Thọ Phật nói :
- Ngươi cũng là Không Động nhất phái chi trưởng, thế mà lại nói ra lời nói như vậy ư? Này Kim Thiềm sư huynh! Há há! Đạo chẳng đồng chẳng hợp ý, xin lượng thứ bần đạo không tiễn đưa nữa.
Nói xong khẽ gật đầu một cái xem như tiễn khách.
Kim Thiềm chân nhân mặt như biến sắc sau đó bật cười nói :
- Sư huynh quyết định như thế vậy thì chúng ta hẹn gặp lại tại Hầu Đầu Giáp. Há há há...
Tiếp theo tiếng cười đinh tai nhức óc, Kim Thiềm chân nhân phi thân chạy xuống núi nhanh như gió.
Nhạc Xương đang còn suy nghĩ lời nói của hai đạo nhân, bỗng nghe Thái Chân Tử gầm hét một tiếng :
- Đạo tặc phương trời nào thế hãy mau hiện thân ra nào?
Dứt lời, vung chưởng đánh vào hướng Nhạc Xương đang ẩn mình phía sau một dãy thùy dương nhanh như cắt.
Nhạc Xương lượn mình lách sang một bên, nhủ thầm :
- “Quả thật lão đạo sĩ này vô lễ hết sức! Chẳng trách gì Khô Lâu Tẩu bá bá bảo ta giết chết bọn này”.
Hắn suy nghĩ đến đây, cười lạnh lùng một tiếng nói :
- Này Thái Chân Tử! Người ngông cuồng quá thế!
Dứt lời, hắn từ từ bước ra hiện trường.
Nhạc Xương lập tức vận công phòng bị, hắn cứ cho rằng Thái Chân Tử ắt xem mình như là Tiếu Diện Âm Ma, quyết không thể nào tránh khỏi một trận ác đấu?
Không ngờ Thái Chân Tử thoạt trông thấy hắn, bèn tuyên đọc một câu phật hiệu nói :
- Té ra là Nhạc thiếu hiệp, xin lượng thứ bần đạo đã vô lễ?
Nhạc Xương tức thì ngẩn người tại chỗ, song cũng chắp tay nói :
- Tại sao thái độ tiền bối bỗng thay đổi như vậy?
Thái Chân Tử nghiêm sắc mặt nói :
- Bên trong còn nguyên nhân thác, nếu chẳng chê bai tiểu miếu là chốn đất trũng chật hẹp, rất mong thiếu hiệp vào dùng một bát trà!
Nhạc Xương đang muốn từ nơi lão hỏi thăm hành tung của Tiếu Diện Âm Ma, bỗng nghe lão nói thế, bất giác mừng thầm, vội gật đầu nói :
- Vậy thì xin làm phiền tiền bối!
Thế rồi hai người sánh vai bước vào trong.
Nhạc Xương vừa bước vào cửa sảnh tức thì cảm thấy khí thế phái Võ Đang chẳng tầm thường, cả thảy vài chục đạo nhân lạy rạp đầu dưới đất hai bên hành lang, tỏ vẻ cung kính vô cùng, quả thật khiến mọi người chẳng dám xem thường sự nghiêm ngặt của môn quy các bang phái võ lâm.
Tức thì trong lòng Nhạc Xương liền nảy sanh nỗi kính phục.
Chẳng mấy chốc họ đi tới phía trước một căn phòng rộng rãi và khá ẩn mật.
Thái Chân Tử nghiêm sắc mặt bước vào trước, sau khi hai bên phân chủ khách an tọa, tiểu đạo đồng liền dâng trà thơm lên, Nhạc Xương tỏ vẻ ngây thơ nói :
- Thưa tiền bối! Ngài chẳng xem ta là Tiếu Diện Âm Ma nữa ư?
Mặt mày ửng đỏ, Thái Chân Tử ngượng ngùng nói :
- Xin lượng thứ trước kia bần đạo đã vô lễ, thiếu hiệp chẳng những không phải là Tiếu Diện Âm Ma, hơn nữa lại có mối thâm thù với Tiếu Diệm Âm Ma!
Nghe nói thế trong lòng Nhạc Xương lấy làm yên tâm nói tiếp :
- Tiền bối căn cứ điều gì lại khẳng định như vậy?
Thái Chân Tử thở dài nói :
- Qua ngày hôm sau khi thiếu hiệp bị Quỷ Trảo Tử Quách Linh bắt sống tại Cửu U Đế Quân miếu ngoại, tại nơi Thiết Phất thiền sư phái Hoa Sơn đã xảy ra sự biến.
Nhạc Xương ngạc nhiên hỏi :
- Điều này có can hệ gì đến việc tại hạ phải là Tiếu Diện Âm Ma hay không?
Thái Chân Tử thở dài nói :
- Tiếu Diện Âm Ma chánh hiệu đã đến Hoa Sơn, và mang tất cả tượng thờ sư tổ lịch đại của phái Hoa Sơn đi mất, điều này cho thấy rằng, nếu thiếu hiệp là Tiếu Diện Âm Ma, ngoại trừ thiếu hiệp có thuật phân thân.
Nhạc Xương vỡ lẽ nói :
- Chẳng hay Tiếu Diện Âm Ma nọ lấy mất tượng thờ tổ Hoa Sơn với dụng ý gì vậy?
Thái Chân Tử lại thở dài một tiếng nói :
- Tượng thờ sư tổ vốn là chủ quản tinh thần của nhất bang phái, đánh mất vật này chẳng khác gì môn phái nọ bị diệt vong!
Nhạc Xương thất kinh kêu lên một tiếng nói :
- Ma đầu nọ làm thế với mục đích gì vậy?
- Buộc phái Hoa Sơn phải quy thuận ma đầu nọ!
- Có lẽ nào phái Hoa Sơn chịu khuất phục với tà ma ngoại đạo ư?
- Đương nhiên là không! Chưởng môn Hoa Sơn đành phải đến Hồi Đầu Giáp thôi.
- Hồi Đầu Giáp ư?
Nhạc Xương giật bắn người lên, hớt hãi nói :
- Vừa rồi tại hạ ở ngoài cửa miếu từng nghe đạo nhân râu quai nón đề cập đến ba chữ này?
- Há há há!
Thái Chân Tử bỗng nhiên buông tiếng cười như điên như cuồng mộ hơi dài.
Nhạc Xương hoảng hốt hỏi :
- Tại sao tiền bối lại cười như thế?
Thái Chân Tử nghiêm sắc mặt nói tiếp :
- Này Nhạc thiếu hiệp! À! Hồi Đầu Giáp vốn là nơi hoạt động của Tiếu Diện Âm Ma, mục đích ma đầu hẹn gặp tại Hồi Đầu Giáp là nếu chẳng đầu phục gã thì gã đại khai sát giới!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...