Vừa mới xem ti vi được một lúc, bà Tôn Trí Phương vội vã chạy vào, vừa vào tới cửa đã mừng rỡ nói:
- Trạch Đào, con về cũng không gọi điện, dạo này công việc bận rộn lắm hay sao mà điện thoại cũng gọi không được?
Thấy Diệp Trạch Đào đem không ít đồ về thì cười nói:
- Đem nhiều đồ như vậy về làm gì, ở nhà có thiếu thứ gì đâu.
Cảm nhận được sự quan tâm của mẹ, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Con về mà không thấy ai cả, đi đâu hết cả rồi?
Vừa nghe vậy, sắc mặt Tôn Tri Phương như sáng lên, cười nói;
- Chẳng phải con đã sắp xếp hết rồi sao, mọi người đều có đã việc làm, đương nhiên là đi làm hết rồi!
Nói đến chuyện này, ánh mắt của Tôn Tri Phương nhìn về phía Diệp Trạch Đào lộ vẻ vui mừng.
Diệp Trạch Đào nghe vậy thì hiểu ngay. Tên Tiền Trung Lập quả nhiên là sắp xếp mọi chuyện đâu vào đó hết cả rồi.
- Trạch Đào, xe dưới lầu là của con à?
- Dạ, con đến thành phố có công chuyện nên chạy xe tới đây!
Bà Tôn Tri Phương lại đứng dậy, từ cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, trong lòng vô cùng tự hào, con trai mình cũng là người đi xe con đó!
- Đang đánh mạt chược với mấy người thì mẹ nghe nói con về, mẹ để dì Lý thế chỗ rồi vội chạy về đây, Trạch Đào à, con đã được đi xe con rồi à!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Một chiếc xe thôi mà, đi xe con cũng có gì to tát đâu chứ!
Bà Tôn Tri Phương liền cười nói:
- Con đó, giờ mọi người đều khen con, nói con đã có tiền đồ rồi, con không biết chứ, bữa trước dì Chu còn hỏi đến con đó.
Diệp Trạch Đào nghĩ tới Điền Gia Anh rất hay làm bộ thì cười cười rồi uống một ngụm trà.
- Trạch Đào, mẹ cũng đã nghĩ rồi, Điền Gia Anh đó xem ra không xứng với con, chúng ta chọn người khác thôi, giờ con đã có tiền đồ rồi, điều kiện chọn bạn gái cũng không thể thấp được!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chuyện này con sẽ tự suy nghĩ, mọi người đừng bận tâm, mà trong nhà đã xảy ra chuyện gì vậy, mọi người đã làm ở đâu?
Nhắc đến chuyện này, Tôn Trí Phương liền nói:
- Quản đốc Cao đích thân sắp xếp đó, ba con được điều đến làm Phó trưởng ban An toàn Chất lượng rồi!
Diệp Trạch Đào vô cùng ngạc nhiên, đây không chỉ là có việc làm mà còn thành Phó trưởng ban luôn rồi, mức độ này thì không thể coi là nhỏ được!
Về hưu sớm rồi mà vẫn có thể làm Phó trưởng ban?
Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.
Tôn Trí Phương nói:
- Xí nghiệp mà, không phải là mấy người bọn họ nói cái là được sao, muốn thay đổi sao thì thay đổi, bảo là chuyện cho ba con nghỉ hưu sớm có vấn đề, nó thuộc về nhân viên chuyên môn, mà nhân viên chuyên môn thì có quy định ngoại lệ gì gì đó, dù sao thì cũng đã để ông ấy làm Phó trưởng ban rồi.
Diệp Trạch Đào lắc đầu, cảm thấy tên Cao Phong Thanh này cũng là người biết nịnh bợ đây.
- Các chị đâu?
- Chị con cũng đi làm rồi, làm việc ở văn phòng, sau khi anh rể con đi làm thì đảm nhận chức Phó đội trưởng, giờ bận tối mắt tối mũi.
Như vậy là tất cả mọi người đều có việc làm cả rồi!
Chẳng trách mẹ mình vui như vậy!
Diệp Trạch Đào trong lòng thở dài, xã hội này là thực tế như vậy đó, quả nhiên là “một người làm quan cả họ được nhờ”, mình còn chưa làm quan mà chuyện trong nhà đều được giải quyết ổn thỏa hết rồi.
Ngẫm lại trước kia, mẹ cũng không ít lần đem quà cáp đến biếu Cao Phong Thanh, nhưng mãi mà chẳng thấy một lời nào chắc chắn cả. Giờ mới chỉ là Tiền Trung Lập quan tâm tí chút mà tất cả đều có việc làm, mà lại còn là những vị trí tốt nữa chứ.
Chẳng lẽ mình lại chạy đến nói với Cao Phong Thanh là không muốn nhận cái ý tốt này?
Diệp Trạch Đào thấy nụ cười ngập tràn hạnh phúc của mẹ thì thở dài một cái, chuyện này là vấn đề mang tính xã hội, mình cũng ngăn không được đâu!
Tôn Trí Phương hiểu tất cả sự thay đổi trong nhà đều là do Diệp Trạch Đào, thấy Diệp Trạch Đào hiếm hoi lắm mới về nhà, liền nói:
- Mẹ đi mua ít thức ăn ngon về nhé.
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Mẹ, con không ăn tối ở nhà đâu.
- Sao về mà không ở nhà ăn cơm?
Tôn Trí Phương không vui nói.
- Là như vậy, Phó chủ tịch huyện Tiền đã hẹn rồi, bảo con tối nay cùng ăn tối với ông ấy.
- Phó chủ tịch huyện Tiền!
Tôn Trí Phương kinh ngạc nhìn con trai mình, con trai giờ đúng là đã có tiền đồ rồi, ăn cơm mà cũng được ăn cùng với Phó chủ tịch huyện!
- Vậy thì con đi ăn với Phó chủ tịch huyện Tiền đi!
Tôn Trí Phương thay đổi cực nhanh.
Điện thoại cố định trên bàn reo lên, Tôn Tri Phương nghe máy rồi nói với Diệp Trạch Đào:
- Điện thoại của chị con, mau nghe máy đi.
Cầm điện thoại, nghe chị cả Diệp Oánh trong điện thoại nói:
- Em à, em về rồi hả?
- Dạ, vừa mới về tới nhà.
Diệp Trạch Đào biết tình hình của xí nghiệp này, có chút chuyện gì đó là đồn ầm cả lên, lần này mình đi xe con về chắc còn đồn đại nhanh hơn nữa.
- Em à, là như thế này, vừa nãy Quản đốc Cao gọi chị tới, nói là nghe nói em về, ông ta muốn mời em đi ăn tối, em thấy chuyện này sao?
Diệp Trạch Đào cười đau khổ nói:
- Chị, thôi thì như vậy đi, chị nói với Quản đốc Cao một tiếng, tối nay Phó chủ tịch huyện Tiền nói em cùng đi ăn rồi, nên giờ em qua gặp Quản đốc Cao là được rồi.
Diệp Oánh cũng kinh ngạc, ngẩn ra một hồi rồi mới vui vẻ nói:
- Phó chủ tịch huyện Tiền?
Trong lòng Diệp Trạch Đào thở dài, cái chức vị Phó chủ tịch huyện này quả là có hiệu quả, khiến cho chị mình cũng bị chấn động không nhẹ.
- Dạ
- Vậy đi, đợi chị báo cáo với Quản đốc Cao một chút.
Diệp Oánh vội vàng cúp điện thoại.
Thấy còn sớm, Diệp Trạch Đào thở dài chán ngán với sự thay đổi trong nhà, chị mình giờ cũng đã bắt đầu thích nghi với hoàn cảnh rồi!
Cũng không lâu sau, Cao Phong Thanh đích thân gọi điện thoại tới.
- Chủ nhiệm Diệp à, nghe nói cậu về, tôi định mời cậu đi ăn uống một chút, không ngờ Phó chủ tịch huyện Tiền đã sắp xếp rồi, bây giờ cậu qua à?
- À, Quản đốc Cao, tôi định đến thăm ông lâu rồi mà cứ sợ làm phiền ông, tôi qua đây.
Giờ cả nhà Diệp Trạch Đào đều ở trong xưởng này, đương nhiên hắn cũng phải nể mặt Cao Phong Thanh một chút rồi.
Cao Phong Thanh cười ha hả nói:
- Vậy đi, tôi ở văn phòng “cung kính” chờ cậu tới!
Buông điện thoại xuống, Diệp Trạch Đào nói với mẹ:
- Quản đốc Cao mời con qua đó nói chuyện một chút, con đi qua đó nha!
Tôn Trí Phương cười nói:
- Con trai tôi giờ đã thành người quan trọng rồi!
Có thể thấy là tâm trạng của Tôn Tri Phương rất tốt.
Tòa nhà xưởng cách nhà không xa, đi qua mấy dãy nhà là tới rồi, Diệp Trạch Đào cũng không cầm theo đồ gì cả, cứ như vậy đi qua.
Tới tòa nhà xưởng, Diệp Trạch Đào liền thấy chị cả mình đã đứng dưới tòa nhà rồi, Cao Phong Thanh cũng đứng đó.
- Em à!
Diệp Oánh trong nháy mắt đã nhìn thấy Diệp Trạch Đào liền vội vàng đi tới, nói nhỏ với Diệp Trạch Đào:
- Quản đốc Cao đợi lâu rồi đó.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Cao Phong Thanh đang nhanh chóng bước tới, thì chìa tay ra bắt nói:
- Quản đốc Cao sao lại xuống đây, thật là thất lễ rồi!
Hai tay nắm chặt tay Diệp Trạch Đào, Cao Phong Thanh nói to:
- Chủ nhiệm Diệp đã tới, tôi định qua chào hỏi không ngờ cậu lại đến đây!
Nhìn chị Diệp Oanh đứng bên cạnh, Diệp Trạch Đào nói:
- Mong Quản đốc Cao quan tâm tới chị cả tôi. Tôi sớm đã muốn đến cảm ơn ông.
Cao Phong Thanh cười ha hả nói;
- Tiểu Diệp giỏi lắm, năng lực làm việc rất mạnh, triển khai công việc rất nhanh.
Diệp Oánh nghe Quản đốc khen khuôn mặt tràn ngập niềm vui.
Thấy nét mặt không được tự nhiên của chị cả, Diệp Trạch Đào cười thầm, chị mình vẫn chưa hiểu tình hình đây!
Diệp Trạch Đào cũng không nói rõ những chuyện này, mỉm cười nhìn Cao Phong Thanh.
- Đi, lên văn phòng nói chuyện!
Cao Phong Thanh vỗ vai Diệp Trạch Đào nói.
Chị cả không cùng đến văn phòng Cao Phong Thanh, mà về phòng làm việc của mấy chị, nhìn nét mặt của chị là thấy được em trai đã nhận được sự đãi ngộ của Cao Phong Thanh rồi, đối với chị ấy mà nói thì đây là chuyện rất tự hào.
Cao Phong Thanh trước giờ cứ ngầm quan sát tình hình của Diệp Trạch Đào. Chuyện Cao Phong Thanh có thể lên làm Quản đốc, ở huyện cũng có quá nhiều nguồn tin rồi. Rất tò mò về người thanh niên đang ngồi trước mặt mình, rốt cuộc là người như thế nào đây!
Xem hồ sơ của nhà họ Diệp đã mấy lần rồi, Cao Phong Thanh có thể nói tình hình nhà họ Diệp rõ như trong lòng bàn tay. Diệp Trạch Đào căn bản không có người thân nào là người có quyền có thế cả. Một gia đình như vậy tại sao các vị lãnh đạo huyện lại quan tâm, chú trọng đến như vậy. Đặc biệt là Phó chủ tịch huyện Tiền Trung Lập đã vì chuyện nhà họ Diệp mà hao tâm tổn sức không ít.
Nhất định là có nội tình gì mà mình không biết đây!
Cao Phong Thanh cũng đã nhiều lần thăm dò Diệp Oánh, hỏi han tình hình Diệp Trạch Đào, nhưng trong những lời nói của Diệp Oánh cũng không hề nói Diệp Trạch Đào có mối quan hệ gì đặc biệt cả!
Dù không hiểu rõ tình hình của Diệp Trạch Đào, nhưng thấy Tiền Trung Lập để ý đến chuyện của Diệp Trạch Đào như vậy thì Cao Phong Thanh sẽ không xem thường tên Diệp Trạch Đào này đâu.
- Tối nay định uống với cậu em mấy ly!
Cao Phong Thanh tỏ vẻ rất tiếc nuối.
Diệp Trạch Đào biết là ông ta đang thăm dò, mỉm cười nói:
- Ông cũng biết đó, tôi cũng không thể làm khác được, hôm nay Chủ tịch huyện Thôi gọi tôi đến nghe báo cáo một hồi, lúc đi ra thì gặp Phó chủ tịch huyện Tiền, Phó chủ tịch huyện Tiền liền sắp xếp công việc buổi tối cho tôi luôn!
Ánh mắt Cao Phong Thanh lộ vẻ ngưỡng mộ nói:
- Cậu có thể có được sự sắp xếp của Phó chủ tịch huyện Tiền, như vậy là Phó chủ tịch huyện Tiền rất quan tâm tới cậu đó!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Quản đốc Cao, tôi vẫn chưa cảm ơn ông về chuyện nhà tôi. Hôm khác Quản đốc Cao có thời gian rảnh, tôi sẽ sắp xếp, lúc đó gia đình tôi sẽ mời Quản đốc Cao ăn bữa cơm.
Cao Phong Thanh cười nói:
- Cậu em khách sáo rồi, chuyện nhỏ mà, nói thật, tôi cứ thấy áy này về chuyện này lắm, không rõ tình hình nhà anh nên chưa quan tâm đầy đủ!
Quản đốc Cao, chuyện này thật là cảm ơn ông!
- Ha ha, sau này cậu có chuyện gì cần thì cứ nói, chuyện gì khác thì tôi không thể chứ trong xưởng thì vẫn có thể nói được!
Diệp Trạch Đào lại cảm ơn thêm một hồi nữa.
Lúc về tới nhà, cả nhà đều đang ngồi đợi, tất cả họ đều không hiểu tại sao lại có một sự thay đổi lớn như thế này.
Diệp Trạch Đào chỉ đáp lại mấy câu, không hề phân tích sâu xa gì cả, chuyện của mình đã quá phức tạp rồi, nói ra lại khiến mọi người sợ.
Nhìn điệu bộ vui vẻ của mọi người, Diệp Trạch Đào biết gia đình mình đã thay đổi thật rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...