Ra khỏi văn phòng của Thôi Vĩnh Chí, Diệp Trạch Đào đi về phía văn phòng của Phó chủ tịch huyện Tiền Trung Lập.
Tiền Trung Lập vốn định tới phòng làm việc của cấp dưới, nhưng khi gặp Diệp Trạch Đào rồi thì tạm thời quyết định không đi nữa mà quay về văn phòng của mình.
Cầm chiếc bình tưới nước, xịt nước vào mấy bông hoa trong văn phòng. Ánh mặt trời chiếu vào làm cho căn phòng hơi nóng nực, thực ra thì Tiền Trung Lập đâu có để ý đến chuyện tưới nước, mà vừa xịt nước vừa suy nghĩ.
Ở huyện vốn đã có chút chuyện như vậy rồi, còn tình hình của Thôi Vĩnh Chí thì ông ta đã quá rõ, nếu không có sự giúp đỡ, tên Thôi Vĩnh Chí này căn bản là đã không còn chút hi vọng nào nữa. Nhưng, từ sau lần Thôi Vĩnh Chí kêu Diệp Trạch Đào cùng đến tỉnh về thì hào hứng ghê lắm, thay đổi hoàn toàn.
Rốt cuộc là đã có thay đổi gì đây?
Đây là điều mà Tiền Trung Lập không hiểu, ông ta cảm thấy trong chuyện này nhất định có nội tình gì đó mình không biết, mà điểm mấu chốt nằm ở Diệp Trạch Đào.
Hôm qua Tiền Trung Lập cũng đã đến huyện, tình hình của Triệu Vệ Giang dường như cũng đang có sự thay đổi.
Lạ ghê!
Thật là lạ!
Tiền Trung Lập không hiểu lắm. Nếu nói trong bọn họ Triệu Vệ Giang có sự thay đổi, Tiền Trung Lập còn có thể hiểu được. Đứng đằng sau Triệu Vệ Giang là Hà Cách Ninh, Hà Cách Ninh là Phó bí thư Thành ủy, dù ông ta không leo lên được vị trí cao hơn, nhưng bất cứ ai từng giữ chức Bí thư cũng đều phải nể mặt ông ta mấy phần, tên Triệu Vệ Giang kia là người của ông ta cho nên sống thoải mái lắm.
Nhưng, sau khi từ tỉnh về đến giờ tâm trạng của hai người đều rất tốt. Cái này có nhiều vấn đề đây.
Chẳng lẽ đúng là đã xảy ra một vài chuyện mà mình không biết?
Lúc trước Tiền Trung Lập có người hậu thuẫn, nhưng giờ người hậu thuẫn ấy cũng sụp rồi nên cứ phải dựa vào Thôi Vĩnh Chí. Thời gian trở lại đây, tình cảnh của Thôi Vĩnh Chí cũng khiến cho Tiền Trung Lập cũng lo lắng không yên.
Chắc chắn là Diệp Trạch Đào đã làm một số chuyện mà mình không biết rồi!
Đang suy nghĩ thì thấy Diệp Trạch Đào bước vào.
- Ha ha, Tiểu Diệp à, mau vào đây ngồi!
Tiền Trung Lập đặt bình phun nước xuống, mỉm cười đi tới bắt tay Diệp Trạch Đào.
- Chào Phó chủ tịch huyện Tiền.
- Ha ha, ngồi xuống nói chuyện, ngồi xuống nói chuyện!
Tiền Trung Lập cứ nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Trạch Đào.
Sau khi ngồi xuống, Tiền Trung Lập đưa cho Diệp Trạch Đào một điếu thuốc nói:
- Lần này đến huyện để báo cáo với Bí thư Hứa phải không?
- Đúng vậy, Bí thư Hứa rất quan tâm đến công tác xây dựng lại trường trung học của huyện chúng ta, đặc biệt là mắc xích công khai minh bạch của dự án.
Tiền Trung Lập liền mỉm cười nói:
- Chuyện này thì từ trên xuống dưới đều quan tâm, xã Xuân Trúc có thể xây dựng lại một ngôi trường đàng hoàng, đối với xã Xuân Trúc mà nói là một chuyện lớn, và cũng là một chuyện rất được lòng dân.
Hàn huyên mấy câu về chuyện này, Tiền Trung Lập mỉm cười nói:
- Còn chưa về thăm nhà đúng không?
- Dạo này bận quá, điện thoại cũng chưa gọi về luôn.
- Như vậy là không được rồi, có bận cỡ nào thì cũng nên gọi điện về nhà, người già lúc nào cũng muốn biết được tình hình của con cái mình!
Tiền Trung Lập tỏ ra rất nghiêm túc.
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Phó chủ tịch huyện Tiền nói đúng, tôi chưa làm tốt chuyện này!
- Tiểu Diệp à, công việc thì phải làm, nhưng cũng nên quan tâm chăm sóc tới gia đình một chút. Lần trước, sau khi nghe được chuyện của gia đình anh, tôi liền phê bình cấp dưới của tôi một trận. Ai chà, vài đồng chí của chúng ta làm việc còn hời hợt, không ngờ một gia đình lại có tới mấy người bị mất việc, còn muốn người ta sống nữa hay không chứ!
Diệp Trạch Đào cảm động nói:
- Phó chủ tịch huyện Tiền nói đúng quá, các phòng ban của chúng ta nên đi sâu đi sát vào quần chúng hơn, phải lắng nghe tiếng nói của dân nhiều hơn mới được!
Tiền Trung Lập nghiêm túc nói:
- Cậu nói rất đúng, hời hợt đã trở thành thái độ làm việc của một bộ phận các cán bộ của chúng ta. Không hiểu được tình hình của dân, không quan tâm đến cuộc sống của dân, động một chút là đuổi việc người ta, thế làm sao được! Gần đây tôi có cho người đi điều tra, quả đúng là có một số tình trạng như vậy. Tôi đã yêu cầu họ nhanh chóng sửa đổi, dân có cơm ăn thì công tác của chúng ta mới dễ dàng triển khai được chứ!
Thấy thái độ của Tiền Trung Lập, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng vui. Ít ra thì nhờ có thái độ này của Tiền Trung Lập mà rất nhiều gia đình lại có được một cuộc sống mới. Đây là một việc làm tốt!
- Phó chủ tịch huyện Tiền, tôi tin là dân sẽ vô cùng cảm ơn thái độ này của huyện!
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói, hắn cảm thấy làm bất cứ chuyện gì đều phải có tinh thần trách nhiệm mới được.
Tiền Trung Lập thở dài nói:
- Trong chuyện này cũng có chỗ tôi làm chưa được tốt. Nếu biết sớm tình hình thì gia đình các cậu thì sẽ không có nhiều người bị mất việc như vậy rồi!
Thở ra một làn khói, Tiền Trung Lập nói:
- Giờ chuyện gia đình các anh đã trở thành chuyện quan trọng cần quan tâm của tôi rồi. Sau khi cậu về thì hỏi xem người ở đó đã giải quyết xong mọi chuyện chưa, nếu chưa xong thì cậu cứ trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ không khách khí nữa!
Nhìn Tiền Trung Lập hơi có vẻ gì đó giang hồ, lời nói rất hống hách.
Diệp Trạch Đào đúng là vẫn chưa liên lạc gì với gia đình cả. Xem chừng ở nhà cũng có gọi điện, mà bản thân phần nhiều thời gian là ở trong thôn, tín hiệu miền núi lại không tốt, chuyện này nhà mình cũng đã biết. Hôm nay Tiền Trung Lập nói những lời này trước mặt mình, cũng là thể hiện ý tốt!
Chuyện này thì Diệp Trạch Đào hiểu.
- Phó chủ tịch huyện Tiền, chuyện của nhà chúng tôi đã để ông phải lo lắng rồi!
Đây là một món nợ tình cảm!
- Ha ha, Tiểu Diệp à, cậu có thể làm việc hết mình, chưa đầy hai tháng mà đã có nhiều thành tích như vậy rồi, “hộ giá tháp tùng” các cậu cũng là trách nhiệm của chúng tôi!
Diệp Trạch Đào tin là tình hình nhà mình đã thay đổi rồi, cũng không còn nói về chuyện trong nhà nữa.
Tiền Trung Lập cứ nhìn Diệp Trạch Đào, cảm thấy có chút không vừa lòng với Diệp Trạch Đào. Tính ra thì mình cũng đã giúp Diệp Trạch Đào làm không ít chuyện sao chẳng thấy hắn có biểu hiện gì cả?
Nghĩ lại, Tiền Trung Lập lại có một suy nghĩ mới, có khi Diệp Trạch Đào không hề coi mình ra gì cũng nên.
Ngẫm lại chuyện của bọn Thôi Vĩnh Chí, Tiền Trung Lập chau mày, dù là Diệp Trạch Đào có hậu thuẫn hùng mạnh như nào đi nữa thì lúc đối diện với một Phó chủ tịch huyện như mình cũng không nên coi thường chứ? Điều này chỉ có thể chứng tỏ một điều là hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào quá mạnh!
Chuyện của Diệp Trạch Đào luôn là vấn đề trọng điểm mà ông quan tâm và điều tra. Thông qua điều tra, về cơ bản có thể khẳng định Diệp Trạch Đào không hề có một hậu thuẫn nào từ phía gia đình cả, có khả năng nhất chính là Diệp Trạch Đào đã tìm được một hậu thuẫn hùng mạnh nào đó.
Chuyện này chỉ có một khả năng, đó chính là bạn gái Diệp Trạch Đào rất có thể là con gái của một nhân vật tầm cỡ.
Khỏi phải nói, phân tích lập luận của Tiền Trung Lập rất có bài bản.
Phân tích như vậy xong, Tiền Trung Lập liền hiểu được nguyên nhân về thế lực của Diệp Trạch Đào.
Xem ra từ sau lần đến tỉnh này, bọn Thôi Vĩnh Chí cũng đã nhận được sự giúp đỡ của Diệp Trạch Đào!
Tiền Trung Lập mỉm cười nói:
- Tiểu Diệp à, cậu cũng vất vả rồi, về nhà thăm ba mẹ đi! Thế này nhé, tối nay đi ăn với tôi, lúc đó tôi lại gọi cho mấy người họ tới nữa, nếu chưa giải quyết vấn đề tôi sẽ lại phê bình họ.
Thái độ này!
Diệp Trạch Đào quả không biết nói gì.
Nói thật, trước khi tham gia công tác, Diệp Trạch Đào cũng có đọc một vài cuốn tiểu thuyết nói về chốn quan trường. Trong tiểu thuyết đều miêu tả các vị lãnh đạo là thần võ anh minh, nói năng, làm việc đều tỏ ra rất uyên thâm. Thế nhưng, đến khi bản thân thực sự tiếp xúc với những vị lãnh đạo, hắn mới thấy là khác một trời một vực. Những vị lãnh đạo này nói năng, làm việc đều nhìn người, không giống những vị lãnh đạo ở trong truyện kia. Nếu trước mặt ông ta, anh không phải là một nhân vật quan trọng gì cả, thì những lời nói ra cứ như sương khói vậy. Nhưng, khi ông ta đã coi trọng một người nào đó, đặc biệt khi đã coi người đó như là một nhân vật tầm cỡ thì thái độ lại hoàn toàn trái ngược.
Tiền Trung Lập chính là một minh chứng!
Ngẫm lại mỗi lần ở hội trường nghe những bài phát biểu thao thao bất tuyệt của các vị lãnh đạo huyện, thấy họ thật hùng mạnh và uy ngiêm, còn bây giờ thì lại như thế này đây, Diệp Trạch Đào có phần không thích ứng lắm.
- Phó chủ tịch huyện Tiền, tôi nghe theo sự sắp xếp của ông!
Diệp Trạch Đào vẫn tỏ ra rất cung kính.
Nhìn thấy điệu bộ cung kính như vậy của Diệp Trạch Đào, lòng Tiền Trung Lập cũng dịu đi được phần nào, sắc mặt cũng vui vẻ hơn, mỉm cười nói:
- Đến lúc đó thì gọi điện nha!
Diệp Trạch Đào ra khỏi Ủy ban huyện thì về nhà luôn.
Ngồi vào trong xe, Diệp Trạch Đào nói hướng nhà mình, Vương Báo Quốc cũng không hỏi han gì, lái xe chạy thẳng theo hướng của nhà Diệp Trạch Đào.
Xe chạy vào một khu nhà nhỏ, Vương Báo Quốc cho xe dừng trước tầng lầu nhà Diệp Trạch Đào ở, lanh lẹ phụ cầm ít đồ đặc sản mà Diệp Trạch Đào mang về, theo sát Diệp Trạch Đào đi về phía nhà họ Diệp.
Thấy dáng vẻ của Vương Báo Quốc, Diệp Trạch Đào đòi cầm bớt, Vương Báo Quốc nói:
- Không sao, nhẹ mà!
Chỉ vài tiếng như vậy rồi bước nhanh lên lầu.
Bên trong khu nhà, đâu đâu cũng có người đang ngồi nói chuyện phiếm, thấy xe con tới, lại thấy Diệp Trạch Đào từ trong xe bước ra, mấy người về hưu đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, xì xào bàn luận sự thay đổi của Diệp Trạch Đào.
Đối với sự thay đổi dạo gần đây của Diệp Trạch Đào, mọi người vừa ngạc nhiên lại vừa đố kị. Tên Diệp Trạch Đào này rốt cuộc là gặp vận may gì mà dạo này xem ra phát lắm!
Khi Diệp Trạch Đào mở cửa vào phòng, trong nhà lại chẳng có một ai.
- Chủ nhiệm Diệp, mọi thứ để xuống hết rồi.
Vương Báo Quốc nói.
- Như vậy đi, anh tìm chỗ nào đó gần đây ở đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện cho anh, tối có thể có việc cần dùng tới xe, anh đậu xe dưới lầu là được rồi.
Diệp Trạch Đào cũng muốn thử xem Vương Báo Quốc nghe lệnh ra sao.
Vương Báo Quốc không nói gì, giao chìa khóa xe cho Diệp Trạch Đào nói:
- Được!
Thấy Vương Báo Quốc đi ra, Diệp Trạch Đào gật gật đầu. Tên Vương Báo Quốc này thật đúng là một ứng cử viên để làm người thân cận của lãnh đạo!
Lúc Diệp Trạch Đào còn là sinh viên, trong một lần ghi danh học lấy bằng lái xe do trường tổ chức, hắn đã biết lái xe rồi.
Lúc đó, bằng lái xe do trường tổ chức nên lấy rất dễ, hắn có bằng lái cũng đã lâu rồi.
Rót một cốc trà, Diệp Trạch Đào cảm thấy nhà mình vẫn thoải mái nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...