Hồng Sắc Sĩ Đồ

Nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào gọi đến nhanh như vậy, Điền Lâm Hỉ nghi ngờ hỏi:
- Trạch Đào, còn có chuyện gì?
- Thầy, con nghĩ tới một tình huống, nếu đối phương có thể dùng một người phụ nữ đến tố cáo con, vậy thì công ty của Dương Quân kia liệu sẽ trở thành đòn công kích của đối phương hay không?
Điền Lâm Hỉ là người khôn khéo cỡ nào cũng không thể nghĩ tới khả năng đó, được Diệp Trạch Đào nhắc nhở lập tức nghiêm túc nói:
- Trạch Đào, chuyện này rất có khả năng xảy ra, chúng ta cần phải chia nhau ra liên lạc.
Dù nói thế nào thì Dương Quân cũng hiểu rõ tình hình của công ty đó nhất, nếu như có thể biết được công ty từ tay Dương Quân là do Diệp Trạch Đào điều hành quản lý thì đó là một bằng chứng đủ để làm Diệp Trạch Đào phải lao đao, trong lòng Điền Lâm Hỉ hiểu được, công ty này là do Diệp Trạch Đào quản lý điều hành nên đương nhiên không thể để Dương Quân xảy ra bất cứ chuyện không may nào.
- Thầy, chuyện công ty này trong những thời điểm nhạy cảm cũng có chút tác dụng, trải qua chuyện này, công ty lại chuyền cho Dương Quân, đối phương liền thấy không có điểm hữu dụng gì nữa rồi!
- Cho dù như vậy cũng vẫn phải cẩn thận một chút, Trạch Đào à, có khả năng đối phương chính là muốn nắm bắt Dương Quân để xem Dương Quân đối với bọn họ liệu còn có ích lợi gì hay không!
Thấy Điềm Lâm Hỉ cũng cho rằng như vậy, Diệp Trạch Đào cảm thấy phỏng đoán của mình càng có khả năng hơn.
Lúc định gọi điện thoại cho Dương Quân, nghĩ đi nghĩ lại, anh lại không gọi đi mà lại bấm gọi cho Trịnh Thành Trung.
- Trạch Đào à, có chuyện gì vậy?
Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Trịnh, vừa rồi con nói chuyện với Chủ nhiệm Phương, có một chuyện, mẹ con trước kia có đăng kí một công ty. Hiện tại công ty này đã giao lại cho Dương Quân. Nghe nói có người tố cáo con chuyện này, con lo lắng sẽ có kẻ sử dụng thủ đoạn để xử lý Dương Quân.
Ồ!
Trịnh Thành Trung sửng sốt:
- Được, tôi sẽ để ý đến chuyện này.
Trịnh Thành Trung cũng có chút khó hiểu, liền gọi điện thoại cho vợ, sau khi hỏi về việc này, hiểu được tình hình, Trịnh Thành Trung cũng biến sắc, khả năng mà Diệp Trạch Đào nói không thể không tồn tại!
Trịnh Thành Trung trong lòng không thoải mái gì, Chủ tịch tỉnh Nam Hải là người của ông. Xảy ra sự việc như vậy mà bản thân ông lại không biết, nếu quả thực chuyện như vậy xảy đến với Diệp Trạch Đào ở Ninh Hải thì không phải là đòn nhằm vào ông ta sao? Nếu không may sự việc là như vậy thì đó là một đòn đả kích lớn đối với ông. Có kẻ nào đó đang nhằm vào ông sao?
Trầm tư một hồi, Trịnh Thành Trung liền gọi điện thoại cho Bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam Hải, Dương Thăng Hải.
Lúc này Diệp Trạch Đào đang ngồi đợi hành động tiếp theo của hai bên.

Đúng lúc này, Cục trưởng Cục Công an huyện Thảo Hải VươngBáo Quốc lại gọi điện thoại đến.
Điện thoại vừa mới thông, Vương Báo Quốc nhỏ giọng nói:
- Bí thư Diệp, tôi là Vương Báo Quốc.
Diệp Trạch Đào nói:
- Báo Quốc, có chuyện gì vậy?
Ngoài miệng đang hỏi nhưng trong lòng Diệp Trạch Đào vẫn đang nghĩ nhất định là có chuyện của Dương Quân rồi.
Quả nhiên Vương Báo Quốc nói:
- Bí thư Diệp, có chút việc lạ, tòa án tỉnh bí mật tổ chức một tổ công tác đến huyện của chúng ta. Mà ngay cả tôi cũng không có thông tin, họ liên hệ với một phó cục trưởng trong huyện, anh biết đấy, tôi cũng đã có sắp xếp, cho nên, việc trên cục huyện tôi vẫn biết, theo như tôi được biết, tổ công tác này dường như là muốn nhằm vào Dương Quân.
Diệp Trạch Đào trong lòng giật mình hỏi:
- Dương Quân đã phạm phải chuyện gì rồi?
- Tình hình cụ thể thì chưa rõ, chỉ là lúc đang nói chuyện thì để lộ ra việc về Dương Quân. Tôi biết chuyện liền gọi điện thoại cho anh đây.
- Cậu chú ý sát sao chuyện này, có việc gì hãy gọi điện báo cho tôi!
Quả nhiên đối phương đã động thủ với Dương Quân!
Rốt cuộc là ai đang làm vậy?
Người ở Tòa án tỉnh nhiều khả năng là do Tạ Dật phái đi!
Đương nhiên cũng không chắc chắn là Tạ Dật.
Vẻ mặt Diệp Trạch Đào đông cứng lại, xem ra đã có kẻ ở sau lưng gây chuyện!
Đối phương rốt cuộc muốn đối phó với Dương Quân thế nào đây?
Diệp Trạch Đào trầm tư.

Con người Dương Quân này có lẽ không có quá nhiều nhược điểm, Diệp Trạch Đào tự thấy là hiểu rõ Dương Quân. Con người này rất thực tế, quyết sẽ không làm chuyện vi phạm pháp luật.
Nếu đã không làm chuyện như vậy, người của Tòa án tỉnh dựa vào cái gì để xử lý Dương Quân chứ?
Diệp Trạch Đào nhanh chóng gọi cho lái xe Phương Minh Dũng.
Không lâu sau, Phương Minh Dũng liền đi tới trước mặt Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào vô cùng tín nhiệm Phương Minh Dũng liền trực tiếp nói:
- Minh Dũng, các cậu ở tỉnh Ninh Hải có quen biết gì không?
Diệp Trạch Đào tin tưởng dùng lực lượng của bọn Phương Minh Dũng, ở các tỉnh chắc có lẽ cũng có không ít người.
Quả nhiên lúc này Phương Minh Dũng cũng không hỏi tình hình cụ thể đã nói:
- Có!
Chỉ một câu rất đơn giản như vậy.
Diệp Trạch Đào yên tâm đôi chút nói:
- Có một chút việc như vậy.
Diệp Trạch Đào liền nói có kẻ muốn nhằm vào Dương Quân, do đó chuyện lúc này hắn phải đối phó nên nói qua với Phương Minh Dũng.
Nghe Diệp Trạch Đào nói xong, Phương Minh Dũng nói:
- Bí thư Diệp hãy yên tâm, tôi sẽ đi sắp xếp ngay, tuyệt đối sẽ không để Dương Quân xảy ra chuyện.
Nhìn Phương Minh Dũng rời đi, Diệp Trạch Đào trong lòng vẫn còn có chút không yên tâm, hắn cũng không rõ sau khi nói cho Phương Minh Dũng biết chuyện này liệu có thể được ủng hộ hay không.
Một lát sau, Điền Lâm Hỉ cuối cùng cũng gọi điện thoại tới.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Trạch Đào, ta đã tìm hiểu qua rồi, cũng chưa có chuyện gì xảy ra.

Đến cả Điền Lâm Hỉ cũng không phát hiện được chuyện gì!
Diệp Trạch Đào càng thêm giật mình.
- Trạch Đào, phía bên tỉnh Ninh Hải bây giời tạm thời xem là yên ổn.
Ý của Điền Lâm Hỉ là ông ta vẫn nắm được mọi chuyện trong tay.
Diệp Trạch Đào cười khổ, cuối cùng vẫn nên báo chuyện của Vương Báo Quốc với Điền Lâm Hỉ.
Vừa mới nói xong, Diệp Trạch Đào chợt nghe trong điện thoại truyền đến một âm thanh đập đồ vật.
Biết Điền Lâm Hỉ đã không thể nhịn nổi nữa rồi, đã tức giận đến cực độ rồi, Diệp Trạch Đào chưa từng thấy Điền Lâm Hỉ tức giận đến như vậy.
- Thầy, việc này là do Vương Báo Quốc tình cờ biết được.
- Trạch Đào, đây không phải là vấn đề biểu hiện bên ngoài, xem ra ta mới đi có một thời gian ngắn đã có ít người đến sinh sự rồi!
Diệp Trạch Đào cũng không muốn nghĩ ngợi chuyện Điền Lâm Hỉ và tỉnh Ninh Hải, đối với anh mà nói, sau khi càng có hiểu biết sâu sắc hơn về chuyện chốn quan trường thì càng nhìn nhận rõ hơn các loại quan hệ. Người trung thành thực sự vô cùng ít. Phần lớn đều là do có cùng lợi ích mà kết hợp lại, chuyện xảy ra với Thảo Hải kỳ thực Diệp Trạch Đào cũng có suy nghĩ rồi, Tòa án tỉnh đã phái người đi chẳng lẽ ngay cả một chút tin tức cũng không có sao?
Nếu đã có tin tức, tại sao lại không có ai gọi điện thoại đến báo cho hắn, chẳng lẽ bọn họ không biết Dương Quân là người của hắn sao?
- Thầy, con đã giao cho Phương Minh Dũng đi xử lý việc này rồi.
Diệp Trạch Đào liền nói ra việc đã bố trí Phương Minh Dũng.
Nghe xong chuyện Diệp Trạch Đào đã chỉ thị cho Phương Minh Dũng đi xử lý, Điền Lâm Hỉ nói:
- Chuyện này con làm tốt lắm, có bọn Phương Minh Dũng rồi. Con cứ yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì quá lớn đâu.
Chắc hẳn Điền Lâm Hỉ còn nắm rõ tình hình của bọn người Phương Minh Dũng hơn cả mình, ông đã nói cứ yên tâm, Diệp Trạch Đào liền thấy thoải mái hơn đôi chút.
Tuy nhiên. Diệp Trạch Đào cũng lo lắng có người dùng đủ mọi cách để gây sự, liền nói với Điền Lâm Hỉ:
- Xem ra có không ít người sẽ dốc hết tâm sức vì việc này!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Ta đã rời Ninh Hải một thời gian rồi, thế này đi, ta sẽ mau chóng quay trở về Ninh Hải!
Điều khiến Diệp Trạch Đào khá hơn đôi chút là vào lúc đã tương đối muộn rốt cuộc thì Bí thư huyện ủy Thảo Hải Trần Tỏa Nguyên cũng đã gọi điện tới.
Sự ủy thác Diệp Trạch Đào với Trần Tỏa Nguyên sau khi anh rời khỏi Thảo Hải là quá lớn, Diệp Trạch Đào đương nhiên không hy vọng sẽ có sự thay đổi gì.

Thế nhưng, cuộc điện thoại gọi tới lại là một chuyện khiến cho Diệp Trạch Đào không dễ chịu gì.
Giọng nói của Trần Tỏa Nguyên lộ ra sự mỏi mệt, hắn nói với Diệp Trạch Đào:
- Bí thư Diệp, có một chuyện xảy ra!
- Anh nói đi.
- Là như vậy, thư ký của tôi bỗng nhiên bị người của Tòa án tỉnh bắt, nghe nói là đã dính vào một vụ án.
Diệp Trạch Đào trong lòng hơi chấn động, xem ra đối phương không chỉ đối phó với Dương Quân mà còn đối phó với ngay cả người của Trần Tỏa Nguyên.
Lại nghĩ đến sự chặt chẽ của thủ đoạn này, Diệp Trạch Đào có dần hiểu ra, nếu tiêu trừ đi lực lượng của mình ở Thảo Hải thì bước tiếp theo chắc chắn sẽ thay đổi, thật sự đã đến nước này rồi thì hoàn toàn có khả năng có kẻ muốn đến gây sự ở Thảo Hải, mục đích chỉ có một, nhằm vào các sự việc xảy ra ở Thảo Hải. Cuối cùng nhắm mục tiêu vào chính mình, nếu bản thân mình đã bị xử lý rồi thì công tác thí điểm ở huyện Lục Thương cũng bị bôi nhọ.
Tất cả những âm mưu đó đều đang được âm thầm tiến hành, nếu không phải mình đột nhiên nghĩ đến việc này mà đi điều tra thì sẽ bị đối phương đánh úp hoàn toàn. Nếu làm không tốt còn có thể bị đối phương gây thêm vô vàn rắc rối nữa.
Cũng may đến hiện tại đối phương vẫn chưa biết mình đã biết được thủ đoạn của bọn chúng nên vẫn còn có thời gian để đối phó.
Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng. Tính nhạy bén chính trị của bản thân đúng là càng ngày càng mạnh rồi!
- Lão Trần, không có chuyện gì lớn, giữ vững tinh thần, tôi cũng không tin ai dám gây sự lung tung!
Diệp Trạch Đào nổi giận rồi, đối phương gây chuyện như vậy, động thái rõ ràng như vậy, không đánh trả không được.
Sau đó, Diệp Trạch Đào gọi điện thoại đến Hô Diên Ngạo Bác, nói qua tình hình với Hô Diên Ngạo Bác.
Hô Diên Ngạo Bác cũng nổi giận, loại chuyện này hoàn toàn là hành vi có chủ đích, hiện tại ở tỉnh Ninh Hải, Trịnh Thành Trung, Hô Diên Ngạo Bác và Điền Lâm Hỉ đều là lực lượng hùng mạnh, có những kẻ muốn ngầm gây sự thì chính là đánh vào mặt bọn họ.
- Trạch Đào, việc này con đừng lo nữa, cứ làm tốt công việc của con, ta muốn xem xem rốt cuộc là ai muốn gây sự!
Gọi xong mấy cuộc điện thoại, Diệp Trạch Đào thở phào nhẹ nhõm, ý của đối phương chắc hẳn là âm thầm tiến hành, hy vọng là thông qua một loạt chuyện như vậy đả kích được đến lực lượng của mình, mấu chốt nằm chính tại phía Dương Quân, đồng thời nếu xử lý gọn thư ký của Trần Tỏa Nguyên có lẽ có thể thông qua tên thư ký kia để xử lý Trần Tỏa Nguyên, vận mệnh của huyện Thảo Hải bước tiếp theo đây nhất định sẽ có sự biến hóa, nếu như có thể đạt được gì đó từ phía Trần Tỏa Nguyên, hệ thống của Diệp Trạch Đào ắt sẽ xảy ra chuyện, thật sự đến lúc đó, cho dù là có người trên Thành ủy ủng hộ mình thì đối phương cũng có thể thông qua con đường này để đã kích huyện Thảo Hải, chỉ cần thành tích chính trị của huyện Thảo Hải bị hủy hoại thì những thành tựu mà mình đã gây dựng nên ở huyện Thảo Hải này cũng trở nên vô nghĩa, chuyện này là một đả kích lớn đối với con đường làm quan của mình.
Đây là một hành vi gây rối
Không thể không nói, đợt gây rối này nếu quả thật đã bắt đầu không chừng vẫn có thể đủ để lay động lực lượng của mình!
Từ khi nào mà bản thân mình đã trở nên quan trọng như vậy rồi!
Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui