Vệ Hùng Phi là một ông chủ lớn, thật ra, bên ngoài cũng có bồ nhí, ngoài ra còn âm thầm vui chơi với không ít phụ nữ khác. Thế nhưng chuyện này lại rơi vào đúng con gái gã, Vệ Hùng Phi thật khó mà tiếp nhận.
Tính con người ta là như vậy, chơi người phụ nữ khác thì được. Nhưng khi người khác chơi con gái của mình thì sẽ tỏ ra hết sức phẫn nộ.
Lần này biết được tin tức con gái của mình bị Diệp Trạch Đào làm cho có thai. Cơn thịch nộ này khó có gì có thể so sánh được.
Trước khi tới Vệ Hùng Phi quả thật là có ý định giết người, nhưng sau khi xảy ra những chuyện này. Đặc biệt là sau khi nghe được lời nói của Lưu Mộng Y liền ngồi đó ngẩn người ra.
Hiện giờ chuyện mà Vệ Hùng Phi muốn giải quyết không phải là chuyện của con gái, mà là chuyện của chính mình.
Bản thân cũng vừa bao một sinh viên đại học, cô sinh viên này với bản thân cũng chỉ là giao dịch bằng tiền chứ không hề có chút tình cảm nào. Mình so với Diệp Trạch Đào còn tệ hơn nhiều, nên mình dùng tư cách gì mà nói Diệp Trạch Đào?
Khi nghe tiếng khóc của đứa bé nằm trong lòng, Vệ Hùng Phi phát hiện bản thân thật sự không có tư cách phê bình đối phương.
Khi ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Tiểu Nhu, không hiểu sao cơn thịnh nộ của Vệ Hùng Phi cũng nguôi đi. Con gái của mình và con gái của Trịnh Thành Trung đồng thời là vợ ba của thằng nhóc này!
Nghĩ đến đây, Vệ Hùng Phi cảm thấy vị trí của bản thân được nâng lên nhiều hơn.
Tôi Vệ Hùng Phi là một thương nhân nhỏ thì đã làm sao, ông Trịnh Thành Trung là Ủy viên Bộ chính trị thì sao, con gái đều chung một chồng.
Trịnh Thành Trung có thể chấp nhận, mình Vệ Hùng Phi sao lại không thể chấp nhận?
Hơn nữa, khi Diệp Trạch Đào có thể thu phục được lợi ích khổng lồ là Trịnh Thành Trung, trong lòng Vệ Hùng Phi cũng có những thay đổi rất lớn.
Bỏ đi, con gái mình cũng đã có con với người ta rồi, không cần lo lắng cho nó nữa, nó muốn làm gì thì làm.
Vệ Hùng Phi trong chốc lát loáng thoáng tìm thấy cái cớ để bỏ qua chuyện này.
Do đã tìm thấy cái cớ nên Vệ Hùng Phi cũng dần dần thấy nguôi giận hơn.
Làm một thương nhân Vệ Hùng Phi cũng hy vọng có thể dựa vào một cây đại thụ. Trước kia thấy Diệp Trạch Đào tốt là bởi thấy được tương lai của Diệp Trạch Đào. Thật không ngờ, hiện giờ Diệp Trạch Đào không chỉ phát triển mà còn phát triển rất mạnh, vượt ra ngoài sức tưởng tượng của Vệ Hùng Phi.
Có thể thấy ba người phụ nữ đều quyết tâm đi theo Diệp Trạch Đào.
Không được, chuyện này mình phải nghĩ cho con gái mới được. Con gái mình thật quá yếu đuối.
Nghĩ đến con gái Lưu gia, Lưu Mộng Y vẫn là vợ chính. Lại nghĩ đến bố của Trịnh Tiểu Nhu có lực lượng hùng mạnh như vậy, nghĩ lại con gái mình, phát hiện con gái mình là người nép vế nhất trong ba người. Việc này bất luận thế nào cũng phải giúp con gái một tay.
Sắc mặt trầm lại, Vệ Hùng Phi hạ giọng nói:
- Giờ cậu tự nói đi xem nên làm thế nào?
Thấy Vệ Hùng Phi đã nguôi giận, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Diệp Trạch Đào cứ nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy khó xử, trả lời thế nào cũng không hay.
Trịnh Tiểu Nhu vẫn luôn quan sát thái độ của Vệ Hùng Phi. Khi thấy nhắc tới bố mình Trịnh Thành Trung nét mặt của Vệ Hùng Phi đã thay đổi rất nhiều, lại nghe thấy câu hỏi của Vệ Hùng Phi, Trịnh Tiểu Nhu liền nghĩ tới dụng ý trong câu hỏi của ông.
Trịnh Tiểu nhu mỉm cười đáp:
- Bác trai, thật ra chỉ cần yêu thương lẫn nhau là đủ rồi, bố cháu không có phản đối gì về vấn đề này. Hiện giờ cháu cũng đã có thai, đến lúc đó con cháu sinh ra cũng mang họ Trịnh, đến lúc đó cũng để lại cho Trịnh gia một người nối dõi, bố cháu rất vui! Nghe Vũ Hinh nói cô ấy cũng là con gái duy nhất của nhà bác, Trạch Đào cũng đồng ý cô ấy sinh con ra sẽ mang họ Vệ. Đến lúc đó Vệ gia cũng coi như có hậu duệ, chuyện này đối với mọi người đều có lợi, bác thấy sao?
Câu nói này làm cho tim Vệ Hùng Phi đập không ngừng, chơi bời bên ngoài quá nhiều, gã bao gái cũng rất nhiều nhưng lại không thể có được hậu duệ. Lần này có đứa cháu ngoại họ Vệ cũng xem như đã có hậu duệ, nếu lại sinh thêm một đứa nữa thì lại càng viên mãn hơn.
- Con gái của ta cứ như vậy không danh phận gì đi theo thằng nhóc này sao?
Vệ Vũ Hinh nói:
- Bố, chị Tiểu Nhu cũng không có ý kiến gì. Chị ấy cũng rất vui vẻ, con gái làm bạn với chị ấy không phải là một chuyện rất tốt hay sao?
Vệ Hùng Phi nhìn con gái, rồi lại nhìn sang Trịnh Tiểu Nhu trong lòng thầm nghĩ, xem ra chỉ có thể như vậy thôi!
Ngoài miệng lại nói:
- Vũ Hinh cũng đã có con, tôi có thể không so đo chuyện này. Nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu, bắt đầu từ hôm nay, cậu phải xem Vũ Hinh như vợ của mình! Cậu mà dám bắt nạt nó thì cứ xem chừng!
Diệp Trạch Đào thấy Vệ Hùng Phi đồng ý chuyện này, trong lòng cũng nhẹ hơn nhiều liền nhìn về phía Vệ Vũ Hinh.
Lúc này trong lòng Vệ Vũ Hinh cũng cảm thấy rất vui, sự việc mà mình lo lắng cuối cùng cũng đã được giải quyết, dịu dàng nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
- Bố, bố yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với Vũ Hinh.
- Hừ, chuyện này tôi đã gặp nhiều rồi, đừng có nói trước như vậy, tôi còn chưa mắng hết đâu. Nếu cậu dám bắt nạt con gái tôi thì cho dù phải tán gia bại sản cũng không tha cho cậu. Người không có việc làm hiện giờ quá nhiều, chỉ cần bỏ ra năm nghìn một trăm thì đã có thể khiến tay chân cậu tơi bời rồi. Lão đây cũng không cần đến gia sản, nếu thật sự muốn đối phó với cậu, có thể bỏ ra mười nghìn hoặc hơn trăm nghìnđể mua cái mạng của cậu.
Lời nói này!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nhìn về phía Vệ Hùng Phi, lão già này quả là dân giang hồ, lại có thể nói ra những lời như vậy!
Vệ Vũ Hinh không im lặng nữa, lớn tiếng nói:
- Bố, bố nói cái gì vậy?
- Bố đây nói như vậy đấy, thế thì đã sao? Bố đây muốn nhắc nhở thằng nhóc này một chút, đừng tưởng rằng chơi con gái ta xong rồi bỏ!
Diệp Trạch Đào toát mồ hôi hột, một người con gái dịu dàng như Vệ Vũ Hinh sao lại có người bố giang hồ đến vậy!
Diệp Trạch Đào cũng không phải là một người sợ phiền phức, nếu không cũng đã không dám động đến con cháu của nhiều quan lớn đến vậy. Đối với Diệp Trạch Đào nếu như không vì nể Vệ Vũ Hinh thì cũng không thèm nhìn tới ông ta.
Tuy nhiên, vẫn phải để Vệ Hùng Phi có chút thể diện. Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Xin bố cứ yên tâm. Con nhất định sẽ đối xữ tốt với Vũ Hinh.
Vệ Hùng Phi cũng coi như để giữ thể diện. Sau khi nghe Diệp Trạch Đào nói những lời này mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thấy mọi việc cơ bản đã được giải quyết Lưu Mộng Y nói:
Thế này đi, chúng ta ra bên ngoài ăn bữa cơm. Mọi người đều vui vẻ, trong thời gian này Vũ Hinh cũng đã phải lo lắng nhiều rồi.
Trịnh Tiểu Nhu cũng vui vẻ nói:
- Rất hay, vui vẻ ăn với nhau bữa cơm.
Trên mặt Vệ Vũ Hinh nở ra một nụ cười, nói với Vệ Hùng Phi:
- Bố, bố muốn ăn gì?
Thật không ngờ khuôn mặt của Vệ Hùng Phi lại biến sắc. Vô cùng nghiêm túc quay sang nói với mấy người:
- Nếu đã như vậy, tôi có lời này muốn nói với mọi người.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Vệ Hùng Phi, Diệp Trạch Đào cũng chỉ còn cách ngồi xuống.
Thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống Vệ Hùng Phi mới nói:
- Có nhiều chuyện tôi không hiểu, nhưng có chuyện này tôi đã hiểu rồi, thương nhân có quy tắc của thương nhân, quan trường có quy tắc của quan trường. Tôi không muốn con gái tôi phải chịu khổ vì những quy tắc này, cho nên tôi cần nhắc nhở các người một chút.
Diệp Trạch Đào thấy bộ dạng nghiêm túc của Vệ Hùng Phi vội nói:
- Bố, bố cứ nói.
Vệ Hùng Phi rất vừa lòng với cách xưng hô của Diệp Trạch Đào.
Vệ Hùng Phi tiếp tục nói:
- Diệp Trạch Đào là cán bộ, điều cấm kỵ của cán bộ chắc mọi người đều biết. Nếu trong lúc then chốt mà bị kẻ khác tấn công vào điểm yếu thì sẽ rất không có lợi cho tiền đồ của Diệp Trạch Đào. Các con nếu đã quyết định theo nó thì cũng cần nghĩ cho nó.
Vệ Vũ Hinh nói:
- Trạch Đào luôn rất cẩn thận.
Xua tay một cái, Vệ Hùng Phi nói:
- Nó cẩn thận là chuyện của nó, các con cũng cần chú ý mới được, các con ở đây mà an toàn sao? Tiểu Nhu, cháu cũng thật là ảnh của các cháu sao có thể vứt tùy tiện ở đây như thế. Ngộ nhỡ bị kẻ địch phát hiện được trong thời khắc quan trọng mang ra uy hiếp Diệp Trạch Đào thì chuyện nghiêm trọng lắm!
Trịnh Tiểu Nhu mặt đỏ ửng lên lén nhìn sang chỗ Diệp Trạch Đào:
- Cháu cũng chỉ thỉnh thoảng mới chụp một bức thôi.
Vệ Hùng Phi nghiêm giọng:
- Đây là giai đoạn phát triển của Trạch Đào, bất luận hành vi nào có thể gây hại cũng không được thực hiện. Những thứ như thế này bác cho rằng nên tiêu hủy đi là tốt nhất, đừng để kẻ khác có cơ hội nắm được điểm yếu.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Cháu sẽ tiêu hủy hết.
Vệ Hùng Phi giờ mới nhìn sang con gái:
- Nếu con đã quyết định làm người đàn bà của nó, chuyện này bố cũng không có gì để nói nữa. Con cần nghi nhớ chú ý người trước người sau, con đừng có những hành vi tỏ ra quá thân thiết với nó.
Vệ Vũ Hinh nói:
- Con nghe lời bố!
Lưu Mộng Y nói:
- Vũ Hinh cần tới huyện Lục Thương chủ trì hạng mục, khó tránh chạm mặt.
Vệ Hùng Phi vội hỏi thăm tình hình.
Diệp Trạch Đào liền đem chuyện hạng mục điện ảnh và truyền hình ra kể cho Vệ Hùng Phi nghe.
Nghe đến đoạn Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu đều đầu tư tiền vào, Vệ Hùng Phi xua tay:
- Hai trăm triệu Vệ gia chúng ta có thể chi ra, bất luận thế nào tôi cũng giúp Vũ Hinh đầu tư số tiền này.
Vệ Vũ Hinh trong lòng cảm thấy được an ủi, tuy rằng Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu đều ngỏ ý muốn giúp đỡ, cô cũng cảm thấy mình bị lép vế nhiều. Hiện giờ có được sự ủng hộ của bố, đây đúng là một chuyện đáng mừng.
Hiểu đây là hành vi tạo ra thế đứng cho con gái mình, Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu cũng không tranh chấp làm gì.
Vệ Hùng Phi nói:
- Thế này đi, đến lúc đó đón mẹ con lên đây. Để mẹ giúp con chăm sóc em bé, bố cũng sẽ thường xuyên đến huyện Lục Thương. Nếu đã là phát triển sản nghiệp dân tộc, xí nghiệp của bố cũng là sản nghiệp tinh khiết của dân tộc. Sữa chế phẩm vẫn luôn là sản phẩm mà những công ty có vốn đầu tư nước ngoài chiếm ưu thế, bố cũng muốn mượn sự việc lần này phát triển một chút.
Nghe được những lời nói này từ Vệ Hùng Phi, Diệp Trạch Đào cũng vui mừng. Xem ra ông bố vợ này đã nhập vai rồi, có sự giúp đỡ của ông ấy đối với tiền đồ của mình cũng có những lợi ích nhất định.
Điều khiến Diệp Trạch Đào vui nhất vẫn là Vệ Hùng Phi đã bắt đầu biết nghĩ cho mình, đây là một thay đổi lớn.
Sau khi nói chuyện một hồi, Vệ Hùng Phi liền hỏi thăm về tình hình hạng mục ở huyện Lục Thương.
Theo suy nghĩ của Vệ Hùng Phi. Có sự tham gia của ông ta cũng làm cho thành tích của Diệp Trạch Đào được mở rộng hơn. Kết quả là khi nghe Diệp Trạch Đào nói về tình hình lần lượt từng hạng mục, đặc biệt là hạng mục đầu tư vài tỷ. Ánh mắt Vệ Hùng Phi biến sắc thầm nghĩ thằng nhóc này làm việc thật khá, tiền đầu tư của mình là nhỏ nhất rồi.
Lại nghĩ đến việc Diệp Trạch Đào có quan hệ tốt với một số Tổng giám đốc của các tập đoàn lớn, Vệ Hùng Phi nghĩ về chỗ dựa cho công ty của mình. Nếu có được sự ủng hộ của Diệp Trạch Đào, giấc mộng phát triển công ty lớn mạnh của mình không còn khó nữa rồi.
- Ừ, xí nghiệp của bố đều đã đi vào phát triển ổn định rồi. Bố có một suy nghĩ, nếu có thể bố muốn chuyển trọng tâm đến huyện Lục Thương.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Hiện giờ huyện Lục Thương đã trở thành huyện thí điểm, các chính sách ưu đãi quả là không ít, có thể tạo ra một thương hiệu dân tộc về chế phẩm sữa ở huyện Lục Thương.
Vệ Hùng Phi gật đầu nói:
- Bố có thể thấy được, bố sẽ lập tức tiến hành ngay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...