Trong lúc vô tình nhìn ra phía bên ngoài, Triệu Vĩnh Tú nhìn thấy Diệp Trạch Đào một mình đi về phía tòa nhà, trong đầu của Triệu Vĩnh Tú liền suy nghĩ, cảm thấy hình như cơ hội đang đến với mình.
Phương án đó đã thông qua huyện ủy, hiện tại lại được thành phố thông qua, bước tiếp theo chính là giai đoạn thực hiện, mình đến khu kinh tế mới làm việc mới có thể liên hệ nhiều với Diệp Trạch Đào, đây chính là điểm quan trọng. Nếu như được Diệp Trạch Đào xem trọng, thì con đường công danh của cô mới có thể sáng lạn được, cho nên hiện tại nhất định phải làm cho Diệp Trạch Đào có những ấn tượng sâu sắc với bản thân cô mới được.
Triệu Vĩnh Tú nghiêm túc suy nghĩ, cô tin rằng Diệp Trạch Đào có hậu thuẫn lớn như thế, khi làm việc nhất định sẽ có tính toán của riêng mình, người khác nhìn vào có thể không thấy được tính khả thi trong phương án, chẳng lẽ bí thư Diệp cũng không biết? Nếu như hắn đã biết mà vẫn muốn làm, thì nhất định sẽ có trợ thủ đằng sau, trong tình huống như thế đi theo sau hắn, như thế mới có thể trở thành trung tâm của hắn được.
Nhìn lại tướng mạo của bản thân mình trong gương, Triệu Vĩnh Tú vô cùng tự tin, bản thân cô có tướng mạo xinh đẹp, hơn nữa trong khoảng thời gian này, ngày nào cô cũng chú tâm đến cách ăn mặc, cho nên càng mê hồn người.
Từ trước đến giờ vẫn không có cơ hội, hôm nay hẳn là một cơ hội tốt, khó mới có cơ hội bí thư Diệp đi một mình lên lầu.
Triệu Vĩnh Tú đã đợi cơ hội này nhiều lần lắm rồi, mỗi lần Diệp Trạch Đào đi lên lầu đều có rất nhiều người đi cùng, hôm nay đúng là cơ hội khó có thể có được, một mình Diệp Trạch Đào đi lên lầu.
Nhìn thoáng cánh cửa đã đóng lại của phòng làm việc Cam Lệ Bình, Triệu Vĩnh Tú lặng lẽ đi ra ngoài.
Điều chỉnh hơi thở một chút, Triệu Vĩnh Tú đem cách làm của mình suy nghĩ lại một lần, cảm thấy chuyện này cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Vừa nghĩ đến việc mà mình phải làm, trên khuôn mặt của Triệu Vĩnh Tú không hiểu vì sao lại nóng lên vô cùng, loại cảm xúc phức tạp này lập tức biểu lộ ra bên ngoài.
Mặc kệ, cho dù là có phải vật lộn như thế nào, phải tự mình nắm giữ vận mệnh trong tay mới được.
Sau khi đưa ra được quyết định, Triệu Vĩnh Tú buông tất cả xuống.
Văn phòng Ủy ban kỷ luật ở tầng bốn, văn phòng Huyện ủy ở tầng năm, Triệu Vĩnh Tú đi về phía cầu thang.
Tầng lầu của Ủy ban kỷ luật bình thường cũng có vẻ rất yên tĩnh, đối với những nơi như thế, trong lòng các cán bộ đều có một cảm giác sợ hãi, không có việc gì thì cũng không thích chạy đến nơi này, chỉ sợ bị Ủy ban kỷ luật ghi nhớ lại, từ khi hai thế lực lớn của huyện lục Thương bị đổ ngã mọi người cũng không dám chạy đến chỗ này.
Khi Triệu Vĩnh Tú đi qua cũng không đụng phải người đối diện đang đi tới, khi chạy đến cửa cầu thang, Triệu Vĩnh Tú nhìn thoáng qua tâm gương cầu thang đối diện, quả nhiên là nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang đi lên tầng trên.
Trong lòng hốt hoảng, Triệu Vĩnh Tú liền đứng đó nhìn trước ngó sau, cũng may là không có người nào cả.
Trong tai nghe được tiếng bước chân, Triệu Vĩnh Tú đoán được khoảng cách của cô với Diệp Trạch Đào.
Đến rồi đây.
Khi nhìn thấy một chân của Diệp Trạch Đào đã bước lên trên, trong lòng Triệu Vính Tú thêm phần căng thẳng, giống như năm cô bước chân vào trường thi cao đẳng vậy, thậm chí so với lúc đó còn căng thẳng hơn.
Hôm nay Triệu Vĩnh Tú mặc một chiếc váy ngắn, đi tất dài, bộ quần áo trên người làm lộ ra cơ thể đầy đặn của cô đến mê người.
Lúc này Diệp Trạch Đào đang đi lầu, dự án được báo cáo lên trên và đã được thành phố thông qua, ngay tối hôm qua Diệp Trạch Đào còn nhận được điện thoại của Điền Lâm Hỉ. Theo lời Điền Lâm Hỉ nói thì dự án đã được đưa cho Hoa Uy xem rồi, Hoa Uy tán thưởng đối với nội dụng của dự án này, nghe nói Hoa Uy cũng đã tỏ rõ thái độ, muốn huyện Lục Thương làm thí điểm, yêu cầu phải làm thành công chuyện này.
Diệp Trạch Đào rõ ràng cực kỳ hưng phấn, có Hoa Uy và bí thư Hạo Vũ ủng hộ, lần này hắn làm sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.
Khi một mình đi lên lầu, Diệp Trạch Đào cũng không biết là có một mỹ nữ đã có kế hoạch sẵn đứng đợi hắn, vừa mới đi lên cầu thang, Diệp Trạch Đào liền phát hiện lòng ngực mình đụng phải một người nào đó đang đi tới.
A
Âm thanh rất nhỏ, dường như không thể nghe thấy.
Ngay khi Diệp Trạch Đào vẫn còn chưa có phản ứng gì, hắn liền phát hiện thắt lưng của mình đã bị một đôi tay ôm chầm lấy.
Trong tòa nhà của Huyện ủy lại có thể gặp phải chuyện như thế này, đang suy nghĩ Diệp Trạch Đào thực sự không thể nào ngờ được, đang trong trạng thái sửng sốt, nhưng động tác của hắn lại vô cùng nhanh, trong tình huống không biết rõ mà bị đối phương ôm chầm lấy, Diệp Trạch Đào dùng chiêu hổ bao trong Ngũ Cầm Hí, lập tức ôm chầm lấy phần eo của đối phương.
Đây là chiêu hổ bao, chỉ cần nhanh chóng ôm được đối phương vào người, thì lực lượng của đối phương sẽ tiêu tán đi rất nhanh, cho dù là tay có chiêu sau nhưng trong nháy mắt cũng không cách nào có thể đưa ra được.
Điều Diệp Trạch Đào cần đó là thời gian trong nháy mắt, chỉ cần hóa giải vòng công kích thứ nhất của đối phương, Diệp Trạch Đào có thể tiến hành chiêu sau.
Ngay khi Diệp Trạch Đào đưa ra chiêu hổ bao, liền cảm nhận được, trong lòng ngực mình là một cô gái.
Vốn ban đầu Diệp Trạch Đào định sau khi ra chiêu đầu tiên sẽ dùng đầu gối công kích vào phần dưới của đối phương, khi chân đưa lên được nửa đường, cũng may mà dừng lại kịp, vừa đúng lúc kề sát ở vị trí quan trọng của Triệu Vĩnh Tú.
Diệp Trạch Đào biết rất rõ sức mạnh chiêu này của mình, nếu như thực sự dùng đầu gối công kích vào bộ hạ của đối phương, thì đối phương chắc chỉ còn nửa mạng.
Khi đầu gối dừng lại, điều nguy hiểm chính là dừng lại ngay vị trí đó của đối phương.
Lúc này Triệu Vĩnh Tú cũng không biết chính mình thiếu chút nữa bị Diệp Trạch Đào sát thương, cố lấy dũng khí lên lầu gặp Diệp Trạch Đào, không ngờ trong nháy mắt lại có thể có cơ hội trong lòng Diệp Trạch Đào như thế này, khuôn mặt cô sớm đã ửng đỏ vì xấu hổ.
Đúng lúc này, Triệu Vĩnh Tú ý thức được đầu gối của Diệp Trạch Đào đang nằm ở vị trí quan trọng của cô.
Điều này làm cho Triệu Vĩnh Tú nhất thời toàn thân cứng đờ, không biết nên làm gì mới tốt, toàn bộ tinh thần đều tập trung đến nơi quan trọng của mình.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng đang hoảng hốt trong lòng, hắn đã nhìn thấy thư ký xinh đẹp này của Cam Lệ Bình rồi, trong lòng hoang man, đầu gối của Diệp Trạch Đào lướt nhẹ vào vị trí quan trọng của Triệu Vĩnh Tú.
Như vậy cũng tốt, Triệu Vĩnh Tú vốn đang lo lắng toàn thân dường như đều tập trung ở nơi đó, bị Diệp Trạch Đào xoa nhẹ vào đó một cái Triệu Vính Tú liền “hơ” một tiếng.
Theo tiếng “hơ” Triệu Vĩnh Tú phát hiện trong nháy mắt phía dưới của cô đang nóng lên, cảm giác này cô chưa từng có, nó hướng về toàn thân, thích thú vô cùng.
Toàn thân mềm nhũn, Triệu Vĩnh Tú đã hoàn toàn ngã vào lòng của Diệp Trạch Đào.
Nếu như vừa rồi là cố ý thì hiện giờ không còn cố ý làm nữa rồi, từ trước đến giờ chưa bao giờ có một cảm giác mạnh liệt được tỏa ra như vậy, trong đầu Triệu Vĩnh Tú hoang man, đã không còn ý thức được gì nữa rồi.
Âm thanh đó, chỉ khilàm chuyện đó với phụ nữ của mình mới có thể nghe được, lại nhìn thấy ánh mắt mê li của Triệu Vĩnh Tú, đặc biệt là dáng bộ của cô làm mê lòng người, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng có chút rung động.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào khôi phục rất nhanh, nhanh chóng buông Triệu Vĩnh Tú đang mềm nhũn ra khỏi tay.
Không ngờ Triệu Vĩnh Tú bây giờ hoàn toàn là không có chút sức lực nào đứng vững, cùng với sự buông tay của Diệp Trạch Đào thì thân thể của cô cũng lảo đảo ngã xuống đất.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy tình huống này, đành phải ôm chặt lại.
Trong nháy mắt thân thể hai người lại dính vào với nhau.
Ngay tại thời điểm Diệp Trạch Đào buông tay, Triệu Vĩnh Tú cũng đã khôi phục được một ít thần trí, trong lòng có một cảm giác tiếc nuối.
Nhưng ngay khi trong lòng cô có chút cảm giác tiếc nuối, lại cảm thấy thân thể mình được một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy.
Lần này Triệu Vĩnh Tú hoàn toàn cảm nhận được sức mạnh của Diệp Trạch Đào, phần eo của cô nhanh chóng bị ôm chặt lại, toàn thân hoàn toàn đã bị áp sát.
A
Triệu Vĩnh Tú đột nhiên thở nhẹ một tiếng.
Diệp Trạch Đào lúc này mới phát hiện ra tình huống của hai người lúc này, vội vã buông tay ra.
Lúc này Triệu Vĩnh Tú đã có thể đứng vững được rồi.
Khi hai người nhìn nhau, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Là Tiểu Triệu?
- Anh Diệp!
Tay của Triệu Vĩnh Tú cũng không biết nên đặt ở đâu, việc hôm nay vốn là việc do chính mình hao tâm tổn sức để thiết kế, không ngờ bản thân mình lại ở trong lòng của Diệp Trạch Đào, cô xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên nhìn Diệp Trạch Đào.
Nhìn thấy Triệu Vĩnh Tú xinh đẹp, lại nhìn đến dáng điệu ngượng ngùng của cô lúc này, trong đầu liền nhớ lại tình cảnh vừa rồi, hắn liền hướng đến nhìn đến người của Triệu Vĩnh Tú.
Cô gái này dáng người quả thực là quyến rũ.
- Cô không sao chứ?
Nghe được câu hỏi của Diệp Trạch Đào, Triệu Vĩnh Tú hoảng hốt nói:
- Anh Diệp, em không sao cả, có đụng vào anh không?
- Tôi không sao.
Nói đến đây, Diệp Trạch Đào còn nói thêm:
- Người ngã là cô, thiếu chút nữa là gây thương tích cho cô rồi.
Diệp Trạch Đào nghĩ mà sợ, nếu như hắn thực sự dùng đầu gối để công kích thì đối phương chắc chắn là sẽ xảy ra vấn đề.
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào theo bản năng nhìn nơi đó Triệu Vĩnh Tú.
Diệp Trạch Đào vừa nhìn vừa lo lắng, làm cho Triệu Vĩnh Tú thực sự xấu hổ chỉ muốn tìm một chỗ mà chui vào, lúc này cô cảm nhận được bộ hạ của mình lạnh lạnh, dường như cô đã bị Diệp Trạch Đào nhìn thấu.
- Anh Diệp, anh cứ đi việc của anh đi, em không sao cả.
Nói xong câu này, Triệu Vĩnh Tú liền chạy thục mạng xuống dưới lầu.
Nhìn thấy dạng bộ của Triệu Vĩnh Tú, Diệp Trạch Đào nghi ngờ nói:
- Tiểu Triệu này!
Lắc lắc đầu, Diệp Trạch Đào nghĩ thầm, thoạt nhìn thì là một người phụ nữ dịu dàng, không ngờ hành sự hấp tấp như thế.
Lúc đi tiếp, Diệp Trạch Đào đột nhiên nghĩ đến cảm giác lúc ôm Triệu Vĩnh Tú.
Không có phụ nữ bên cạnh, trong thời gian này Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy khó chịu, sau khi luyện Ngũ Cầm Hí, Diệp Trạch Đào phát hiện dục vọng của hắn có chút mãnh liệt hơn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, tinh thần của Diệp Trạch Đào nhanh chóng chuyển đến cuộc trò chuyện với đối phương.
Kỳ thực Triệu Vĩnh Tú chạy không xa, cô chạy đến tầng một.
Đứng ở đó, trong tai nghe tiếng nói chuyện điện thoại của Diệp Trạch Đào, cô lại cảm thấy bộ hạ phía dưới vô cùng khó chịu, trong lòng kinh hãi, tại sao có thể như thế được.
Triệu Vĩnh Tú cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, chính bản thân cô cũng không thể nào ngờ được.
Âm thanh nói chuyện điện thoại của Diệp Trạch Đào càng ngày càng nhỏ, Triệu Vĩnh Tú biết hắn đã lên đến tầng năm, lúc này cô mới cẩn thận đi về phía lầu trên.
Giống như đang làm chuyện gì xấu vậy, Triệu Vĩnh Tú mau chóng đi vào phòng làm việc, cầm một vài thứ rồi phóng vào phòng vệ sinh.
Nội dung của vở kịch được thiết kế rất tốt, không ngờ Diệp Trạch Đào lại mạnh mẽ đến như thế, đôi tay kia ôm thắt lưng của cô nhanh vô cùng.
Trên đường đi Triệu Vĩnh Tú mới phát hiện, thắt lưng của mình bị đau.
Vở kịch lần này hoàn toàn không tiến triển theo kế hoạch mà cô thiết kế, điều này làm cho Triệu Vĩnh Tú cảm thấy rất buồn bực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...