Mẹ của Đường Tiểu Tùng gọi là Lưu Bội Bội, làm công tác giáo dục trong phòng giáo dục. Bất ngờ nhận được cuộc điện thoại của con trai, hốt hoảng, vội chạy đến Cảnh Phong hội quán.
Trên đường đi, cô cũng biết Lưu gia không dễ đối phó, vội gọi điện thoại cho chồng là Đường Chính Dân.
- Ông Đường, con mình và người của Lưu gia đang đánh nhau, làm sao bây giờ?
Lưu Bội Bội liền hỏi:
Đường Chính Dân lúc này đang tiếp mấy vị khách nước ngoài, đang bàn bạc đến dự án sản xuất máy móc cỡ lớn, cũng không thể rời khỏi, hỏi:
- Là người nào của Lưu gia vậy?
- Nghe con nói là bọn Lưu Chính, trong đó có con rể của Lưu là Diệp Trạch Đào.
Lúc đầu còn không xem trọng, Đường Chính Dân biết căn bản Lưu Chính không có năng lực quá lớn, nhưng, lúc nghe thấy trong đó có Diệp Trạch Đào, liền hơi khẽ nhíu mày. Tuy nhiên, lúc đó Đường Chính Dân cũng không để mắt đến một đứa con rể nho nhỏ ở Lưu gia như Diệp Trạch Đào, liền nói với Lưu Bội Bội:
- Vậy làm ầm lên một chút đi!
Đường Chính Dân biết Vi gia với Lưu gia có một chút ân oán, nghĩ đến đứa con trai bị đánh của mình, làm lớn chuyện, tin rằng đến lúc đó Vi gia sẽ đứng về phía gia đình mình. Hơn nữa, Vi gia lại đang ra sức giúp đỡ sự phát triển của mình, lại thấy sự phát triển của mình đang được thăng thêm lên tầng bậc, nhân lúc có chuyện như vậy xảy ra, mình có thể bày tỏ thiện ý với Vi gia.
Thấy ông nhà ở đó nổi giận, Lưu Bội Bội yên tâm, liền gọi nhanh cuộc điện thoại cho phòng công an. Chính là muốn tìm người đến đó để làm lớn chuyện.
Diệp Trạch Đào ngồi trong đó, Đường Tiểu Tùng ngồi dưới đất, căn bản là không dám động đậy. Toàn bộ không khí có chút căng thẳng, Bàng Chân thầm than một tiếng, chuyện xảy ra ở chổ mình. Nếu như không nói vài câu, thì chắc có lẽ lát sẽ không nói được nữa, liền nói với người của hai bên:
- Các vị, có thể xem như là nể mặt tôi được không, việc này dừng ở đây được rồi?
Lúc đó, điện thoại của Đường Tiểu Tùng vang lên, nghe Lưu Bội Bội lớn tiếng nói:
- Con trai, cha con nói, việc này chúng ta không thể bỏ qua được. Con chờ đó, mẹ đang đến. Thư ký của chú Quế của con rất nhanh cũng sẽ đến đó.
Ánh mắt Đường Tiểu Tùng bỗng sáng lên. Quế Hưng Bình là Phó trưởng phòng phòng công an. Việc này nếu mẹ đã kinh động đến Quế Hưng Bình chắc chắn là không muốn bỏ qua, vậy là muốn làm lớn chuyện rồi!
Suy nghĩ như vậy, ánh mắt Đường Tiểu Tùng liền phát ra một sự căm hận, nói với Bàng Chân:
- Anh Bàng, không phải tôi không nể mặt anh, việc này không thể bỏ qua đâu. Cũng đã động đến Phó trưởng phòng Quế rồi, bọn họ đang tới đây, tôi cũng muốn xem thử người của Lưu gia giải quyết việc này thế nào. Anh xem đi, trên đầu tôi còn đang chảy máu đấy!
Diệp Trạch Đào vốn là muốn làm to chuyện, hút điếu thuốc, cũng không có sự thay đổi sắc mặt gì quá lớn.
Bàng Chân nhìn thoáng Diệp Trạch Đào, thầm nghĩ việc mình cần làm đều đã làm rồi. Bọn họ muốn đấu thì cứ để cho bọn họ đấu vậy, hôm nay đến đây là muốn xem thử Diệp Trạch Đào có thủ đoạn gì.
Lưu Chính nghe thấy đã động đến Phó trưởng phòng phòng Công an, cũng thấy hơi lo, liền nhìn Diệp Trạch Đào.
Lúc đó người xem cũng rất đông, người hiểu chuyện biết rằng đây là hiềm khích giữa Lưu gia và Vi gia, người không hiểu chuyện sẽ cho rằng Lưu gia và Vi gia đang hiềm khích nhau. Dù sao, cho dù nói như thế nào, việc này đối với bọn con ông cháu cha nhàn rỗi ở trong thành phố mà nói là một chuyện hay để đùa, cũng muốn xem thử kết quả chuyện này sẽ như thế nào.
Mọi người đều biết hiện giờ Lưu gia không có hậu thuẫn, mọi người đều suy đoán, lần này người của Lưu sẽ phải chịu thiệt thòi. Lưu Chính cũng như con cháu của Lưu gia đều không có lực lượng phản kích nào cả, chỉ dựa vào con rể, có thể xoay chuyển tình thế sao?
Hơn nữa, Đường gia có sự ủng hộ của Vi gia, bây giờ ngay đến cả Phó trưởng phòng phòng Công an cũng can thiệp, Lưu gia vốn đã ở thế yếu. Đoán rằng lần này sẽ bị Đường gia cắn một cái rồi!.
Nhìn Diệp Trạch Đào ngồi đó, cách nhìn nào cũng có. Nhiều người than thầm, gã Diệp Trạch Đào này gây thù oán ở địa phương là chuyện nhỏ, lên thành phố chẳng lẽ còn muốn gây thù, dù sao cũng là người tỉnh lẻ đến mà!
Người không coi trọng Diệp Trạch Đào lại càng nhiều.
Tuy nhiên, không ít người đã gọi điện thoại cho người ở khắp nơi kể lại sự việc đang xảy ra ở đây. Những chuyện như thế này nói người nhà, có tác dụng tham khảo khi gặp tình huống tương tự. Chuyện này ở trong thành phố không phải việc nhỏ, thường thì chuyện nhỏ sẽ dẫn tới chuyện động trời.
Trong một thời gian rất ngắn, chuyện này đã truyền ra ngoài, mọi người trong thành phố đều biết chuyện.
Lưu Chính lo lắng Diệp Trạch Đào không xử lý được, vội gọi điện cho Lưu Đống Hùng, nói người của Đường gia muốn làm to chuyện.
Bản thân Lưu Đống Hùng vốn không có nhiều chủ kiến, sau khi nghe Lưu Chính kể lại, hơi nhíu mày, vốn muốn làm ầm lên một chút, bây giờ cũng tốt. Người của Đường gia cũng muốn làm to chuyện. Nghĩ đến tình thế nguy hiểm của Lưu gia bây giờ, liền có một cái nhìn đối với Diệp Trạch Đào, trong lòng nghĩ tên Diệp Trạch Đào này cũng thật là, sao lại phải làm to chuyện như vậy chứ?
Lưu Đống Hùng vội gọi điện cho Lưu Đống Vũ và Lưu Đống Lưu, gã cảm thấy Lưu gia lại gặp phiền toái rồi.
Lưu Bội Bội đến rất nhanh, vội chạy tìm một chiếc ghế để con trai ngồi vào đó, thấy đứa con khắp mặt đầy máu, Lưu Bội Bội sợ tới mức hét lớn:
- Tiểu Tùng, Tiểu Tùng, con không sao chứ?
Phải khó khắn lắm mới thấy mẹ mình đến, Đường Tiểu Tùng liền cố sức, chỉ vào Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói:
- Mẹ à, chính thằng nhóc này đánh con.
Lưu Bội Bội giận dữ trợn mắt lên, nhìn về phía Diệp Trạch Đào trầm giọng nói:
- Cậu chính là Diệp Trạch Đào?
Lưu Bội Bội liền bênh vực, thấy bộ dạng bi thảm của con, trong lòng nghĩ lần này nhất định phải chỉnh đốn Lưu gia một chút mới được.
Diệp Trạch Đào dập tắt điếu thuốc trong tay, nhìn về phía Lưu Bội Bội nói:
- Cô đến là tốt rồi, mau đưa con trai về giáo dục lại một chút đi, đừng có động tí lại hành động như kiểu xã hội đen, cô xem, con trai của cô được chiều chuộng quá thành ra kiểu gì rồi, sớm muộn cũng sẽ mất mạng như chơi.
Lời của Diệp Trạch Đào rất bình tĩnh, nghe như đang dạy dỗ đàn em vậy.
Toát mồ hôi!
Người nghe không nghĩ Diệp Trạch Đào lại giáo huấn Lưu Bội Bội, nhiều người thích chí hô to. Diệp Trạch Đào không hổ danh là nhân vật khắc tinh của lũ con ông cháu cha, ở thành phố cũng không mất đi uy thế.
Lưu Bội Bội cũng thật không ngờ tình thế trở thành như vậy, định nói vài câu nói dễ nghe lúc đầu đều quên mất, chỉ hổ thẹn sững sờ trước Diệp Trạch Đào.
Trong suy nghĩ của cô ta, bọn Diệp Trạch Đào chỉ là hậu thế, đánh người ta hẳn là sẽ đuối lý. Mình mạnh miệng, cứng rắn một chút là có thể dọa được những người này. Sau đó nhân cơ hội để ra oai, có thể nhanh chóng khống chế bọn họ. Không ngờ bản thân Diệp Trạch Đào vốn không xem việc đánh người là chuyện lớn, lời nói ra không nhanh cũng không chậm.
Đúng lúc này, thì thư ký của Quế Hưng Bình dẫn theo mấy người mặc trang phục cảnh sát bước những bước lớn đi vào.
Lưu Bội Bội vừa thấy thư ký của Quế Hưng Bình liền lớn tiếng nói:
- Thư ký Chu, anh đến vừa đúng lúc, anh xem, con tôi bị đánh thành ra như thế này, công an các anh nhất định phải làm chủ cho con tôi, kẻ đánh người phải bị nghiêm trị!
Chu Dũng Duy là thư ký của Quế Hưng Bình, nhận được điện thoại của Quế Hưng Bình, báo gã đi qua đó xem, có thể giúp được thì giúp một chút. Tới nơi mới phát hiện không ít con ông cháu cha trong thành phố cũng đều ở đây. Cũng thấy bộ dạng của Lã Hán Càn rất giống con trai của Phó cục trưởng cục công an, sắc mặt hơi thay đổi, biết chuyện này sẽ có chút phiền phức đây.
Nghe Lưu Bội Bội nói, đành quay sang mấy người này hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đường Tiểu Tùng lớn tiếng nói:
- Anh xem, mấy người chúng tôi đều bị bọn họ đánh đấy.
Chu Dũng Duy nhìn qua, quả nhiên thương tích trên người của bọn Đường Tiểu Tùng khá nghiêm trọng, liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Người của Lưu gia anh ta cũng có biết chút ít, Lưu Chính anh ta cũng biết. Nếu là trước đây, đúng là anh ta hơi sợ người của Lưu gia, nhưng thế lực của Lưu gia không ngừng yếu đi, đặc biệt là khi biết ông chủ của mình là người của Vi hệ, rất tự nhiên đứng về phía đối đầu với Lưu gia.
Nhìn Phó cục trưởng cục Công an thành phố Tần Tinh Tuyền đang đứng phía sau, Chu Dũng Duy nói:
- Phó cục trưởng Tần, tôi thấy chuyện này đã rất rõ ràng.
Lúc Tần Tinh Tuyền đến cũng chưa nắm được tình hình, lúc đến đây mới cùng Chu Dũng Duy hội họp. Mặc dù biết về mối quan hệ giữa Diệp Trạch Đào và Trịnh gia, nhưng cũng không để ý lắm. Theo cách nghĩ của ông ta về chuyện này, có sự ủng hộ của Vi gia. Lưu gia chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi, nghe Chu Dũng Duy nói vậy, liền khẽ gật đầu.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Tần Tinh Tuyền nói:
- Các anh theo tôi đến Cục công an một chuyến đi.
Mắt nhìn thẳng Tần Tinh Tuyền, Diệp Trạch Đào trầm giọng nói:
- Thế còn bọn họ?
Ánh mắt Tần Tinh Tuyền có phần lãng tránh, nói:
- Thương tích như vậy, trước tiên đưa họ đến bệnh viện băng bó một chút rồi mới nói. Các anh là kẻ đánh người, đi cùng chúng tôi trước đã!
- Đó là thái độ của anh sao?
Diệp Trạch Đào liền nhìn Tần Tinh Tuyền.
Trong long Tần Tinh Tuyền cười khổ, giờ mới đến vấn đề của mình rồi. Xem ra Diệp Trạch Đào không muốn thỏa hiệp rồi, nếu như vậy, mình lập tức phải thể hiện thái độ, việc tỏ thái độ này cũng không phải một việc tốt lắm!
Tần Tinh Tuyền hơi hối hận vì vừa nghe điện thoại đã vội chạy tới đây, nếu mình không đến thì sẽ không khó xử như bây giờ.
Ngay khi mọi người có chút hơi sững lại, Diệp Trạch Đào liền nói.
- Nhân dịp mọi người đều ở đây, tôi phải nói mấy câu.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Chỉ thấy Diệp Trạch Đào đứng dậy, nhìn quanh mọi người nói:
- Theo lý mà nói, tôi là con rể của Lưu gia, việc này là chuyện của Lưu Chính và Đường Tiểu Tùng, tôi không nên nhúng tay vào. Nhưng có một chút đạo lý không nói rõ thì không được tốt lắm. Hôm nay tại vì sao tôi đánh Đường Tiểu Tùng, một điểm quan trọng đó chính là, tôi không phải vì Lưu gia mà đánh anh ta, mà là vì các bậc tiền bối đã khổ cực xây dựng cống hiến cho đất nước mà đánh gã.
Đám người quay sang nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ, tên Diệp Trạch Đào này đánh người còn có đạo lý, chuyện này cũng thật khôi hài quá đi!
Lưu Bội Bội mặc kệ, lớn tiếng nói:
- Anh còn nói đạo lý à!
Diệp Trạch Đào lại nhìn mọi người nói:
- Có đạo lý hay không, mọi người nói giúp một chút tiếng đi. Mọi người ở đây chắc đều là người thành phố, mọi người nghĩ thử xem, gia tộc của các vị ngày hôm nay đang hưng thịnh, các vị có thể chắc chắn sẽ còn hưng thịnh mãi không?
Diệp Trạch Đào rốt cục muốn làm gì vậy?
Mọi người đều suy nghĩ lời nói của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào trừng mắt nhìn Đường Tiểu Tùng nói:
- Cậu có biết cậu sai chỗ nào không?
Đư6ờng Tiểu Tùng lớn tiếng nói:
- Diệp Trạch Đào, hôm nay anh đánh người, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!
Diệp Trạch Đào không để ý đến lời nói của hắn, tiếp tục nói:
- Các vị, tôi nghĩ hẳn là mọi người ở đây cũng đã nghĩ một chút rồi, Đường Tiểu Tùng nói cái gì, anh ta nói là thời của Lưu gia đã qua rồi, Lưu gia bây giờ chỉ là một con trâu để người ta làm thịt! Hôm nay tôi cứ đánh người của Lưu gia các người đấy! Tôi thật không hiểu, Lưu gia là thời đại gì, thời đại của Lưu gia thì có thể đại diện cho cái gì? Tôi chỉ biết một điều, những bậc lão bối của Lưu gia và rất nhiều lão thành cách mạng đã vì sự nghiệp chấn hưng đất nước, vì sự hùng mạnh của đất nước mà liều mạng cho công việc. Có rất nhiều bậc tiền bối của các bạn bằng hữu ở đây đã cùng bậc tiền bối của Lưu gia sóng vai chiến đấu, mọi người đều kết thành tình hữu nghị chiến đấu. Lẽ nào các bậc tiền bối của Lưu gia mất đi, thì Lưu gia phải chịu để bọn người này ức hiếp sao? Nếu như vậy, liệu có thể giải thích là những người này đã nhắm vào con cháu của các bậc tiền bối không, điều này tôi thực sự không thể lý giải đấy! Cũng không tài nào đoán được! hôm nay Lưu gia trở thành một con trâu để người làm thịt, chẳng phải nói gia đình khác cũng sẽ có ngày bị bọn Đường Tiểu Tùng lôi ra giết hại sao.
A!
Những anh công tử vốn đang trông chờ, ngóng đợi liền nhìn Đường Tiểu Tùng với ánh mắt không còn thiện cảm nữa.
Rất nhiều người ngay lập tức liền có sự liên tưởng, cơn gió này không thể bành trướng được nữa rồi. Diệp Trạch Đào nói không sai, hôm này có thể chèn ép Lưu gia. Lưu gia là một gia tộc nổi tiếng, nói như vậy chẳng phải là mai sau những gia tộc nổi tiếng cũng sẽ bị ức hiếp sao?
Trong phút chốc, tình cảnh cùng chung mối thù liền xuất hiện.
Một anh công tử lớn tiếng nói:
- Mẹ kiếp, Ức hiếp người quá lắm rồi, dám lên thành phố để ức hiếp người ta, Đường Tiểu Tùng, mẹ kiếp mày, sau này bố mày gặp mày một lần sẽ đánh mày một lần.
- Không sai, phải dạy bảo thằng này một chút mới được!
- Cơn gió này không thể để bành trướng hơn nữa.
Vốn là một số công tử ở trong thành phố, không ít người là người trong các gia tộc quyền thế. Lời nói của Diệp Trạch Đào đã gợi lên sự đồng tình của bọn họ. Trong phút chốc, việc Diệp Trạch Đào đánh người lại trở thành hành vi giúp mọi người rửa hận, gió đã nhanh chóng chuyển hướng về phía Diệp Trạch Đào.
Đường Tiểu Tùng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của các anh công tử, trong lòng hoảng hốt, còn hơi run sợ nói:
- Anh, tôi không có ý đó.
Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu các cậu còn cho rằng việc tôi đánh người là không đúng, tôi muốn tìm một nơi để nói chuyện cho rõ một chút. Để những người trong thành phố bình luận đạo lý một chút. Nhiều người các cậu hôm nay trước là động thủ đánh người nhà người ta, người của Lưu phản kháng tự vệ cũng không được sao? Người của Lưu gia là con trâu để người ta đánh giết hay sao?
Coi bộ dạng Lưu Bội Bội cũng luống cuống rồi, nếu đúng như vậy, Đường gia chắc chắn sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Hậu quả sẽ rất lớn!
Làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự biến việc của Diệp Trạch Đào thành việc lớn sao?
Tần Tinh Tuyền kéo áo Chu Dũng Duy một cái.
Tên Chu Dũng Duy này cũng không biết phải xử lý việc này thế nào cho tốt. Trên đầu có mấy giọt mồ hôi. Nếu xử lý không khéo sẽ mang phiền toái đến cho sếp mình.
Nhìn Diệp Trạch Đào đang đứng đó như rất tức giận, Chu Dũng Duy biết rằng, Diệp Trạch Đào đã biến việc này thành sự đối đầu giữa các gia tộc hưng thịnh quyền quý mới với các gia đình danh giá, đó là việc mà ai cũng đều phải băn khoắn, lẽ nào muốn mình trở thành kẻ công kích đầu tiên sao?
Nghĩ đến việc này da đầu Chu Dũng Duy liền run lên, mình tuyệt đối không thể làm việc này, ngẫm nghĩ một chút liền nói:
- Hóa ra chuyện này còn có nội tình, tôi thấy giữa các vị nên nói chuyện rõ với nhau, hoà thuận làm nên phú quý mà!
Diệp Trạch Đào hừ một tiếng rồi nói:
- Anh nói đúng, tôi cũng cho rằng hoà thuận làm nên phú quý, nhưng có mấy người muốn đánh giết người Lưu gia, chẳng lẽ người của Lưu gia lại đem đầu ra cho người ta đánh giết sao?
Diệp Trạch Đào dùng đạo lý đó không buông tha cho người ta!
Mọi người cuối cùng cũng đã biết sự lợi hại của Diệp Trạch Đào.
Ai Cũng đang suy nghĩ phải làm sao giải quyết vấn đề này cho êm thấm đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...