Lúc mọi người đang muốn xoay người đi, Diệp Trạch Đào vô ý nhìn thấy một người đang mỉm cười đi đến.
Nhìn người này, trong lòng Diệp Trạch Đào liền vui lên, đi thật nhanh qua đó.
Nắm chặt tay của người vừa đến, Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Sở, anh đến rồi?
Trên mặt mang theo nụ cười, Sở Tuyên nói:
- Nghe nói đám cưới của cậu, tôi lập tức chạy vội đến đây, nhưng mà không có thiệp mời!
Sở Tuyên rất có hứng thú nói, Diệp Trạch Đào lúng túng nói:
- Anh ở xa quá, nghĩ đến anh lại mới đến nơi mới làm việc nhất định sẽ rất bận, nên không có gửi thiệp đến anh. Tôi còn dự định lúc nào đó sẽ đích thân đi qua đó thăm anh, anh có thể đến đây, tôi thật sự rất vui mừng.
Từ sau khi Diệp Trạch Đạo biết được một chút ít ý tưởng của Sở Tuyên, trong lòng cũng có sự kính nể đối với người này. Hắn ta biết được rằng Sở Tuyên có rất nhiều ý tưởng giống với mình, cũng đều là người thật sự có lòng vì nhân dân làm một chút việc hiện thực.
Ở trên quan trường muốn tìm được một người cùng chung chí hướng với mình thật sự là rất khó!
- Nhanh lên, ở bên trong cũng đã có vẻ ổn định rồi đấy!
Lúc này Lưu Đống Hùng vội vội vàng vàng chạy ra, lên tiếng nói với Diệp Trạch Đào.
Lưu Đống Hùng vốn không biết thân phận của Sở Tuyên.
Diệp Trạch Đào cũng không để ý đến lời nói của Lưu Đống Hùng, nắm chặt tay của Sở Tuyên nói:
- Bí thư Sở, Tôi không biết anh đã đến thủ đô, nếu tôi biết, nhất định sẽ đi qua đó hỏi thăm.
Sở Tuyên nhìn thoáng qua Lưu Đống Hùng, có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của Diệp Trạch Đào đối với mình, ông ta biết được mình và Diệp Trạch Đào là loại người có cùng một tính cách, có một cảm giác rất hợp nhau.
- Trạch Đào, đừng để mọi người chờ lâu nữa, mau đi vào trong đi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Không sao, nói chuyện với bí thư Sở vài câu, trong lòng tôi rất vui.
- Cậu còn bí thư Sở cái gì, gọi tôi là anh Sở được rồi!
- Anh Sở, tôi vẫn nên xưng hô với anh như thế này.
Hai người căn bản là không quan tâm đến việc có mặt của Lưu Đống Hùng, đứng ở đây nói chuyện với nhau.
Ánh mắt của Lưu Đống Hùng không ngừng nhìn trên người của Sở Tuyên, trong lòng thật sự không hiểu, suy nghĩ một chút tình hình ở thủ đô, cũng thật sự là không biết người này là người như thế nào.
Lúc này Lưu Đống Vũ cũng chạy ra, lớn tiếng nói:
- Cũng sắp đến giờ rồi, mau đi vào trong thôi.
Ông ta đã từng đến thành phố Hắc Lan, đối với nhân viên ở thành phố Hắc Lan cũng có hiểu biết, nhìn thấy Sở Tuyên, liền nghĩ đến, Sở Tuyên này hiện là nguyên chủ tịch thành phố Hắc Lan còn là trong loại bí thư nữa.
Nhìn thấy một nhân vật nhỏ ở nơi đó đến đây, Lưu Đống Vũ liền nhíu mày, trong lòng suy nghĩ, người này là do ai mời đến thế này!
Trong lòng không được vui, sắc mặt cũng có chút thay đổi không tốt lắm.
Sở Tuyên là người khôn khéo, nhìn thấy các vẻ mặt của người Lưu gia, nói:
- Trạch Đào, Tôi đến đây chính là muốn chúc mừng cậu một chút, không làm phiền cậu nữa.
Diệp Trạch Đào cũng phát hiện ra tình huống này, sắc mặt liền trầm xuống, nghiêm túc nói với Sở Tuyên:
- Anh Sở, hôm nay là người khách mời quan trọng nhất của tôi, tôi đưa anh đi vào trong.
Cũng không quan tâm đến vẻ mặt của Sở Tuyên, Diệp Trạch Đào liền kéo Sở Tuyên đi vào bên trong.
Sở Tuyên bị Diệp Trạch Đào làm như vậy, ban đầu còn có chút ít không vui nhưng nháy mắt một cái đã mất đi cảm giác đó.
Sở Tuyên cũng là một người thoải mái, nghĩ đến chính mình lúc đầu đến đây vốn là vì Diệp Trạch Đào, bây giờ Diệp Trạch Đào lại đối xử với mình như thế, tâm trạng cũng cảm thấy vui lên, mỉm cười nói:
- Được, phải uống vài ly mới được.
Thật sự không thể ngờ rằng Diệp Trạch Đào lại đối xử như vậy với một nhân vật nhỏ bé ở đó đến đây, Lưu Đống Hùng mặt mày nhăn lại, tâm trạng cũng có một chút ít không vui, bên trong có quá nhiều nhân vật lớn, Diệp Trạch Đào này thật là không biết chuyện à!
Đương nhiên, bọn họ cũng biết, hôm nay là ngày kết hôn của Diệp Trạch Đào, việc này cũng thật sự không đến phiên bọn họ xen miệng vào. Hôm nay bọn họ cũng chỉ là nhân vật thừa ở lại nơi này thôi, chỉ có thể rất không vui vẻ theo Diệp Trạch Đào đi vào bên trong.
Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu đối với cách làm của Diệp Trạch Đào căn bản là không có bất kì sự phản đối nào cả, trên mặt luôn mang theo nụ cười. Đối với bọn họ mà nói, có thể đi đến ngày hôm nay đã vô cùng vui mừng rồi.
Sau khi Diệp Trạch Đào và Sở Tuyên cùng nhau đi vào trong, dẫn Sở Tuyên đi thẳng đến vị trí sắp xếp riêng cho nhân vật quan trọng ngồi.
- Anh Sở, cùng với sư phụ của tôi bọn họ cùng nhau ngồi một bàn đi.
Dẫn Sở Tuyên trực tiếp đi đến chỗ Điền Lâm Hỉ nơi phòng riêng bọn họ đang ngồi.
Lần này sắc mặt của Lưu Đống Hùng rất khó coi, nhắc nhở nói:
- Trạch Đào, đây là nơi các lãnh đạo ngồi.
- Con biết.
Diệp Trạch Đào nói một tiếng, nhưng không có ngừng lại, vẫn tiếp tục đưa Sở Tuyên đi vào.
Sắc mặt của Lưu Đống Hùng thay đổi một chút, cuối cùng cũng không nói gì được nữa, chỉ có điều, sắc mặt của ông ta xem ra rất khó coi.
Vừa đi vào trong phòng, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy Điền Lâm Hỉ, Hô Diên Ngạo Bác, Trịnh Thành Trung, thư ký của Hoa Uy đều ngồi ở trong này.
Nhìn về mọi người chào một tiếng, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Đây là anh Sở của con, con mời anh ấy cùng ngồi một bàn với mọi người.
Lúc Điền Lâm Hỉ nhìn qua Sở Tuyên, ánh mắt liền sáng lên, trên mặt lập tức tràn ngập vui mừng nói:
- Tiểu Sở lại đây, mau qua đây ngồi xuống.
Nói đến đây, nhìn về hướng mọi người nói:
- Sở Tuyên, bây giờ đang ở tỉnh Tây Trúc đảm nhiệm chức phó chủ tịch tỉnh.
Giới thiệu như vậy một chút.
Sau khi nhìn thấy Sở Tuyên qua đó ngồi xuống, Điền Lâm Hỉ cố ý nói:
- Ba con ra nước ngoài phỏng vấn vẫn chưa quay về à?
Câu nói vốn là một câu nói dư thừa, nếu Thủ Tướng Sở quay về, thì báo chí sớm đã đưa tin rồi, ông ta chính là dùng cách này để gợi ý cho mọi người.
Sở Tuyên mỉm cười nói:
- Tôi cũng không biết nữa.
Tuy rằng hai câu nói như thế này, những người ngồi ở chổ này đều là người khôn ngoan, chớp mắt một cái sắc mặt của mọi người liền xảy ra sự biến đổi.
Nhân vật xuất ngoại phỏng vấn trong câu nói của Điền Lâm Hỉ, họ Sở là ai mọi người không thể không biết được, mọi ánh mắt liền nhìn về phía Sở Tuyên.
Ai cũng không có nói nhiều, nhưng mà, mọi người đều đã hiểu được. Diệp Trạch Đào đích thân dẫn đến một người tên Sở Tuyên có lai lịch không phải là một nhân vật nhỏ đâu, đây là công tử của thủ tướng Sở!
Cũng đều là người có thể giúp đỡ cho Diệp Trạch Đào, cấp bậc của Sở Tuyên tuy rằng có thấp một chút, nhưng mà, đằng sau lưng anh ta có một người ba là phó thủ tướng. Việc này làm cho mọi người đều chú trọng, nếu Diệp Trạch Đào lại có được sự ủng hộ của phó thủ tưởng Sở, đó chính là một lực lượng giúp đỡ lớn mạnh.
Người của Lưu gia lăn lộn ở thủ đô, lại không biết sao lại không hiểu rõ một chút ít tình hình ở thủ đô, lúc thuận theo câu nói vừa rồi của Điền Lâm Hỉ với Sở Tuyên, sắc mặt của Lưu Đống Hùng liền trở nên phấn chấn hẳn lên.
Người của Lưu gia thật sự không thể ngờ được, công tử của phó thủ tướng Sở với Trạch Đào lại thân với nhau đến cấp độ như thế này, có thể không mời cũng tự đến!
Lưu Đống Hùng xoa xoa tay, thật sự không biết nên nói cái gì.
Diệp Trạch Đào nói với Sở Tuyên:
- Anh Sở, tạm thời tôi không thể tiếp anh được rồi.
Sở Tuyên mỉm cười nói:
- Cậu bận cậu đi đi.
Trong câu nói vừa rồi của Điền Lâm Hỉ, dường như Sở Tuyên đã đủ tư cách ngồi ở nơi này rồi.
Diệp Trạch Đào vừa mới từ trong phòng đi ra, Lưu Đống Lưu dẫn theo một người trung niên đi qua.
Người trung niên này mỉm cười nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Phó biết cậu đám cưới, phái tôi đến tham gia hôn lễ của cậu.
Lúc nhìn thấy nét mặt mỉm cười của người trung niên này, ánh mắt Diệp Trạch Đào liền sáng lên nói:
- Cảm tạ cảm tạ!
Lúc này Lưu Đống Lưu đã vô cùng vui mừng rồi, Phó Thủ Hách có thể phái người đến đây, điều đó nói rõ Phó Thủ Hách cũng rất coi trọng Diệp Trạch Đào. Nghĩ đến việc lúc đầu Phó Thủ Hách và Hoa Uy cùng nhau tặng bức họa chữ cho Diệp Trạch Đào, ông ta cảm nhận được Lưu gia bắt đầu hùng mạnh lên rồi.
Diệp Trạch Đào lại dẫn vị thư ký của Phó Thủ Hạch đi vào bên trong.
Sau một hồi nói chuyện, Diệp Trạch Đào thở phào nhẹ nhõm đi ra ngoài.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi ra, trong ánh mắt của mỗi người Lưu gia đều phát ra những ánh sáng hào quang, tuy rằng hôm nay làm tiệc mừng này có chút khiêm tốn. Nhưng mà, ai cũng không dám nói bữa tiệc rượu này của Lưu gia là không được, chỉ cần những người ngồi trong căn phòng đó, cũng đủ làm cho chấn động cả nước!
Lưu Đống Vũ thở dài nói:
- Thật sự là không tệ! Thật sự là không tệ!
Lưu Đống Hùng cũng thở dài nói:
- Vẫn còn rất nhiều lãnh đạo quan tâm đến Lưu gia chúng ta!
Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, những người của Lưu gia có chút ít tự kỷ rồi!
Không ngờ Lưu Hùng đứng ở một bên nói:
- Cũng là do thể diện của Trạch Đào thôi, từ hôm nay bắt đầu tôi sẽ gọi anh là anh Diệp, sau này phải dựa vào sự bao che của anh rồi!
Câu nói này có chút ít giọng điệu nói đùa, nhưng cũng nói lên một sự thật.
Đúng lúc này, chỉ thấy có không ít người ngồi trên ghế đứng dậy, hướng về một người chào gọi.
Lúc Lưu Đống Lưu ngẩng đầu nhìn một cái, vội vàng chạy vọt qua bên đó.
Lần này là ông Diệp Hằng Thành dẫn theo một người trung niên đi vào.
Ông Diệp Hằng Thành thấy mọi người đã đi vào bên trong, lúc đứng ở ngoài đây thay Diệp Trạch Đào đón tiếp, người này tự xưng là thư ký của bí thư Hạo Vũ, điều này làm cho ông Diệp Hằng Thành kinh ngạc đến ngây dại ra.
Bí thư Hạo Vũ là người như thế nào thì ông ta làm sao mà có thể không biết, như thế nào cũng không thể ngờ rằng bí thư của ông ta lại đến đây tham dự hôn lễ của con trai mình, không dám chậm trễ, ông Diệp Hằng Thành liền có một cảm giác kính nể dẫn người này tự xưng là bí thư của Hạo Vũ đi vào bên trong.
Dù sao cũng là thư ký của bí thư đương nhiệm, anh ta đến buổi lễ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, có không ít lãnh đạo đều tiến lên phía trước nói vài câu với anh ta.
- Trạch Đào, bí thư Hạo Vũ phái thư ký Phương đến tham gia đám cưới của con!
Hôm nay Lưu Đống Lưu thật sự có một cảm giác tràn ngập hạnh phúc, trong lòng luôn nghĩ, có buổi lễ đám cưới ngày hôm này, thì xem ai còn dám trêu chọc đến Lưu gia!
Sau khi mời vị thư ký này vào bên trong phòng ngồi, Diệp Trạch Đào cũng rất phấn khởi.
Lúc đi ra ngoài nhìn thấy cơ thể của ba mẹ vẫn còn có một chút rung rung, Diệp Trạch Đào hiểu rằng bọn họ có chút choáng váng, mỉm cười nói:
- Ba mẹ, hai người đã mệt rồi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi!
Bà Tôn Trí Phương nhỏ tiếng nói:
- Những người ngồi ở bên trong là thật đúng không?
Diệp Trạch Đào liền cười lên, đến bây giờ, mẹ của mình con lo lắng những người ngồi bên trong là giả!
Ông Diệp Hằng Thành nói:
- Những người ngồi bên trong đều là các nhân vật lớn đấy!
Lúc này Lưu Đống Lưu cũng thở dài nói:
- Trạch Đào à, thật sự là không thể ngờ được lại có nhiều người đến tham dự như vậy!
Đối với người của Lưu gia mà nói, kết quả tốt nhất mà bọn họ nghĩ đến đó chính là Trịnh Thành Trung có thể đến là tốt lắm rồi, bây giờ lúc nhìn thấy các nhân vật đến đây, bọn họ mới biết, vẫn còn không ít người chú ý đến Diệp Trạch Đào.
Lưu Đống Lưu vẫn còn tỉnh táo một chút, biết được mọi người là vì Diệp Trạch Đào mà đến, Lưu Đống Hùn bọn họ thì không nghĩ như thế này. Trong suy nghĩ của bọn họ, những người này đến tham dự là vì bọn họ nể mặt Lưu gia, trong khoảng thời gian ngắn, tâm trạng của Lưu Đống Lưu bọn họ vốn có chút nản lòng đã được chuyển biến rất nhiều.
Lưu Đống Vũ càng có một loại suy nghĩ sẽ phát triển tay chân.
Lúc nhìn về phía các khách mời, Diệp Trạch Đào có một cảm giác, những người đến tham gia buổi lễ trước đó có nét mặt đều thay đổi giống nhau một cách tinh tế.
Lúc này Trần Tỏa Nguyên bọn họ đang ở trong này, cũng có chút cảm giác dường như chân mình không thật sự đang đặt trên mặt đất. Bọn họ nghe và nhìn thấy nhiều nhân vật lớn như thế đến tham gia hôn lễ của Diệp Trạch Đào, điều này làm cho bọn họ phát hiện ra Diệp Trạch Đào căn bản là vững chắc như thế nào.
Lúc Trần Tỏa Nguyên nghĩ đến còn một số người còn muốn đấu với Diệp Trạch Đào, trong lòng thầm nghĩ, sau này ở Thảo Hải còn ai có thể đủ sức để đấu với Diệp Trạch Đào nữa đây?
Đối với chính mình sớm đã đầu quân bên phía Diệp Trạch Đào rồi, Trần Tỏa Nguyên càng ngày càng cảm thấy chính mình sao lại tinh mắt như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...