Từ chỗ của Hoa Uy đi ra, Điền Lâm Hỉ nói một cách rất nghiêm túc:
- Trạch Đào, nghe ý tứ của lãnh đạo cũ thì có lẽ cậu ở Thảo Hải lâu nữa đâu!
- Đúng vậy, cảm giác như là sắp điều tôi đến một địa phương khác vậy!
- Trạch Đào, chắc đây cũng là một phần của sự khảo sát. Nếu như lúc đó cậu không đồng ý, thì có lẽ sự khảo sát của cậu cũng coi như là kết thúc!
Diệp Trạch Đào trong lòng cả kinh, nhìn về phía Điền Lâm Hỉ…
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Tôi giờ mới hiểu là sự khảo sát ở khắp mọi nơi. Mà trong đó còn có một loại tâm tính khảo sát, đó chính là nếu như cậu mà thể hiện sự lo lắng khó khăn này khó khăn nọ, không muốn đến một nơi gian khổ, thì lúc đó cậu sẽ không phải là một cán bộ lãnh đạo đủ tư cách. Lúc đó cậu đối đáp rất nhanh, rất tốt!
Diệp Trạch Đào nói:
- Thật ra thì tôi cũng cảm thấy không có vấn đề gì cả, đến nơi nào thì cũng đều là công việc mà thôi!
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Tình hình của Ninh Hải trở nên như thế này, lãnh đạo cũ cũng có một vài ý tưởng. Tập trung quyền lực thái quá cũng không phải là một chuyện tốt, sau này trong công việc cậu nhất định phải chú ý chuyện này!
Diệp Trạch Đào sớm đã nghĩ đến chuyện này, liền gật đầu nói:
- Tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề đó!
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Cậu có thể nghĩ như vậy là rất tốt, tôi thật sự yên tâm!
Từ biệt Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào liền đi về phía nhà Lưu gia. Tuy khi gặp Hoa Uy rất bình tĩnh, nhưng hiện tại lại có một số ý tưởng nảy ra trong đầu, nên Diệp Trạch Đào cũng cần có thời gian để suy nghĩ một chút.
Khi trở về đến Lưu gia, Diệp Trạch Đào thấy ngoài bố mẹ của mình đang ngồi ở đó ra, còn có khá nhiều người của Lưu gia đang ở đó.
Trông thấy Diệp Trạch Đào đi vào, ánh mắt Lưu Đống Lưu nhìn Diệp Trạch Đào đầy vẻ nghi vấn.
Ánh mắt Lưu Đống Vũ cũng tràn ngập sự hoài nghi.
Lại nhìn sang Lưu Vũ Lộ, người cô của Lưu Mộng Y đang ngồi ở đó, cũng đang đưa ánh mắt dò xét nhìn mình.
- Trạch Đào, thế nào rồi?
Lưu Mộng Y hỏi với giọng rất quan tâm.
Mặc dù rất muốn biết tình hình như thế nào, nhưng Lưu Đống Lưu vẫn nói:
- Để Trạch Đào thở cái đã!
Đối với Lưu gia mà nói thì chuyện Diệp Trạch Đào đi gặp Hoa Uy là một chuyện vô cùng đại sự. Hôm nay vốn Lưu Đống Lưu gọi một cuộc điện thoại tùy ý để hỏi han, không ngờ lại biết được một tin tức quan trọng, đó là Điền Lâm Hỉ đang đưa Diệp Trạch Đào đến gặp Hoa Uy. Tin tức đó đã khiến cho ông ta bị chấn động không nhỏ, vì thế mà ông ta là người đầu tiên chạy đến đây.
Lưu Đống Hùng nghe thấy tin tức đó cũng ngồi không yên nữa, cũng vội vàng chạy đến.
Đây là lần đầu tiên mọi người ngồi với nhau kể từ khi Lưu gia phân tách. Điều đó khiến cho Lưu gia trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Lưu Mộng Y vội vàng đi rót nước cho Diệp Trạch Đào.
Bước tới ngồi xuống ghế rồi, Diệp Trạch Đào nói:
- Bố, mẹ, hai người cũng đến rồi à?
Đầu tiên là hắn muốn hỏi thăm đến bố mẹ của mình.
Điều đó cũng biểu hiện là Diệp Trạch Đào rất có lòng hiếu tâm.
Tâm tình của bà Tôn Trí Phương rất tốt, con trai của mình cho dù ở tại một nhà giàu như Lưu gia đây mà vẫn chào hỏi mình trước!
- Trạch Đào, bố mẹ đến đây để xem xem bên này chuẩn bị như thế nào rồi!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, cười nói:
- Chuẩn bị xong xuôi hết rồi.
Ông Diệp Hằng Thành cười nói:
- Thế thì tốt!
Mọi người nghe thấy người nhà họ Diệp đang bàn đến chuyện hôn sự, vợ chồng nhà Lưu Đống Lưu thì không sao, nhưng vợ chồng nhà Lưu Đống Hùng thì chau mày, trong lòng đang nghĩ, việc gặp Hoa Uy là chuyện lớn đến như vậy cơ mà, người nhà họ Diệp này đúng thật là!
Lưu Đống Hùng không kìm nổi nữa, liền hỏi:
- Trạch Đào, tình hình đi gặp Hoa Uy thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào cười cười nói:
- Hoa Uy quan tâm đến sự phát triển của Thảo Hải, chủ yếu hỏi đến sự thoát nghèo của Thảo Hải, cũng không hỏi gì khác.
- Không nói gì đến chuyện khác sao?
Lưu Đống Vũ cũng hỏi.
- Không hỏi gì thì đã đi về rồi.
Diệp Trạch Đào biểu hiện rất thản nhiên.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, Lưu Vũ Lộ hỏi:
- Ông Hoa có nói đến chuyện kết hôn của cậu không?
- Không có!
Diệp Trạch Đào trả lời dứt khoát.
Ôi!
Lưu Đống Hùng thở dài một tiếng rồi đứng dậy:
- Tôi có chút việc, phải về trước đây!
Nói rồi Lưu Đống Hùng hướng về Lưu Đống Lưu chào từ biệt.
Nói chuyện một hồi nữa thì vợi chồng Lưu Đống Vũ cũng rời đi.
Lưu Vũ Lộ và Lưu Mộng Y rất thân thiết với nhau, sau khi nói ngày mai khi đám cưới sẽ qua giúp đỡ, thì cũng rời khỏi Lưu gia.
Thấy mọi người đã rời đi rồi, lúc này Lưu Đống Lưu mới thở dài một hơi.
Diệp Trạch Đào vẫn luôn tỏ vẻ thản nhiên, lúc nãy có ý nói sự thật về tình hình mà Hoa Uy gặp mình, để muốn thăm dò tình thân của họ ra sao. Bây giờ thì xem ra, quả nhiên tất cả đều đúng như những gì mình dự đoán. Không có trợ lực hoặc nói đối với họ những chuyện gì mà không đem đến lợi ích cho bọn họ thì cho dù là tình thân thì bọn họ cũng không màng đến.
Sắc mặt của Lưu Mộng Y cũng có chút khó coi, cô không phải là người thích nói xấu bề trên, nhưng lúc này cũng không thể nhịn nổi nữa:
- Ngồi suốt cả buổi nghe thấy ông Hoa không nhắc gì đến chuyện Lưu gia liền phủi đít mà đi luôn!
Sắc mặt của Hoàng Hân cũng khó coi không kém, nhưng bà ta kìm chế không nói ra.
Ông Diệp Hằng Thành thì không hiểu tình hình ra sao, lúc nãy chỉ nghe người của Lưu gia nói đến chuyện của Hoa Uy, thì biết Hoa Uy là một nhân vật bự lắm, tầm cỡ lắm. Bây giờ thì trông thấy tình hình như vậy, ông ta cũng đã hiểu được chút đối nhân xử thế của con người, và đây cũng là lần đầu tiên mà ông ta hiểu được nỗi khó xử của con trai mình.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, ông Diệp Hằng Thành nói:
- Trạch Đào, con phải nhớ, rèn sắt dựa vào thân mình cứng rắn, chỉ khi mình vượt qua được mọi thử thách thì lúc đó mới có được năng lực sinh tồn!
Những lời nói đó cũng rất có lý!
Lưu Đống Lưu đương nhiên là biết ý nghĩ của ông Diệp Hằng Thành, nên có chút xấu hổ:
- Thông gia nói đúng lắm, đúng là mọi việc phải dựa vào bản thân mình mới được, Trạch Đào thật sự rất cừ!
Lưu Mộng Y lúc này mới phát hiện thấy Diệp Trạch Đào tùy tiện vứt lên ghế sô pha một thứ giống như là bức tranh chữ gì đó, liền hỏi một cách tò mò:
- Trạch Đào, anh để cái gì xuống đó thế?
Cười, cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Ông Hoa nói ông ta không thể đến tham dự hôn lễ của chúng ta được nên đã tặng cho anh vài chữ.
Á!
Lưu Đống Lưu mở to mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào:
- Lúc nãy khi hỏi con, tại sao con không nói chuyện đó ra?
Diệp Trạch Đào cười cười, lắc lắc đầu:
- Có ý nghĩa gì đâu?
Lúc này thì Hoàng Hân dường như đang cầm một bảo bối trên tay, dùng một tốc độ nhanh nhất cẩn thận giở bức tranh chữ đó ra xem.
- Trạch Đào, một vật quan trọng như vậy, sao con lại tùy tiện quăng nó thế?
Hoàng Hân nói giọng oán trách.
Nếu nói lúc nãy buồn bực vì Hoa Uy không có biểu hiện gì thì giờ hai vợ chồng Lưu Đống Lưu lại vô cùng mừng rỡ.
- Mau mở ra xem sao!
Rõ ràng Lưu Đống Lưu rất kích động!
Lưu Mộng Y cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, châu đầu về phía bố mẹ, cẩn thận mở bức tranh ra xem, dường như là sợ chỉ cần sơ ý một chút thì bức tranh sẽ bị rách mất vậy.
“Phu thê hòa hợp!”
Bốn chữ đó hiện ra trước mắt mọi người.
Diệp Trạch Đào cũng không biết là Hoa Uy đã viết cái gì, rõ ràng những chữ này đã được viết từ lâu rồi, lúc ra về Hoa Uy cho người mang ra đưa cho Diệp Trạch Đào.
Giờ trông thấy mấy chữ đó, sự tôn kính Hoa Uy trong lòng Diệp Trạch Đào càng tăng lên, ông ấy rất quan tâm đến hôn nhân của mình!
- Tốt quá!
- Đẹp quá!
Lưu Đống Lưu mừng rỡ thốt lên.
- Mọi người xem này, dưới này còn có dòng chữ nhỏ nữa!
Hoàng Hân nói lớn.
Khi mọi người nhìn, thì thấy hàng chữ đó viết:
“Tặng đồng chí Tiểu Diệp nhân dịp hôn lễ. Hoa Uy”
Nhìn thấy hai chữ “Hoa Uy”, Lưu Đống Lưu dường như rũ bỏ được mọi sự nặng nề đè nặng bấy lâu. Có được chữ ký đó đúng là quý hơn mọi thứ!
- Trạch Đào, mau đóng khung, ngày mai mang đến hôn trường đi!
Mắt Lưu Đống Lưu sáng lên.
Diệp Trạch Đào nói:
- Ý của ông Hoa muốn phải khiêm tốn một chút, cái này treo ở nhà là được rồi, không cần phải khoa trương, khoe khoang làm gì cả!
Lưu Đống Lưu nói:
- Không, nếu ông Hoa đã viết tặng con hàng chữ này thì chứng tỏ ông ấy rất ủng hộ con, chuyện này không thể phụ tâm tư của ông ấy được. Thế này đi, chuyện này không lo nữa, con yên tâm, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến con đâu. Bố muốn mọi người thấy, ông Hoa đang ủng hộ chúng ta!
Biết hiện Lưu gia đang rất cần cái này, lại nghĩ đến ý tứ của Hoa Uy khi tặng cái đó cho mình, nên Diệp Trạch Đào cũng không có ý định ngăn trở nữa. Lúc trở về Điền Lâm Hỉ cũng nói, chuyện lần này hắn đến gặp Hoa Uy chắc nhiều người ở thủ đô đã biết, có muốn giấu cũng khó lòng mà giấu cho nổi.
Lưu Đống Lưu nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, con nghĩ mà xem, ngày mai là hôn lễ của con rồi, hôm nay ông Hoa lại đặc biệt tặng con bức tranh chữ này, đó chẳng phải là ông ta muốn mượn bức tranh này để nói cho mọi người hiểu sao!
Diệp Trạch Đào lúc này mới nói:
- Vậy được rồi!
Lưu Mộng Y nói:
- Để con tìm người cho đóng khung!
Lưu Đống Lưu nhìn về phía Hoàng Hân nói:
- Tôi thấy hay là bà đích thân đi làm thì hơn, đừng để rách, hỏng!
Đương nhiên Hoàng Hân cũng rất trọng thị việc này, nên vội vàng gật đầu:
- Đây là chuyện lớn, cũng là chuyện quan trọng nhất, để tôi làm!
Sắc mặt của Lưu Đống Lưu rạng rỡ như hoa:
- Đúng là chuyện tốt! Lần trước Trạch Đào cũng được tặng một bức tranh chữ, đó chính là sự hợp tác của ông Hoa và ông Phó. Giờ lại được ông ấy tặng tiếp, hai bức tranh chữ có thể thấy mức độ nặng nhẹ của Trạch Đào trong mắt ông ấy!
- Mọi người nói chuyện nhé, tôi đi làm việc đó ngay đây, nếu không lại không kịp cho hôn lễ ngày mai!
Hoàng Hân cầm bức tranh chữ rồi vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Ông Diệp Hằng Thành cũng nhìn bức tranh chữ đó, cao hứng nói:
- Ông Hoa là lãnh đạo to đến thế nào. Trạch Đào, không được phụ lòng, không được phụ sự kỳ vọng của ông Hoa nhé!
Lưu Mộng Y cũng vui vẻ không kém, mấy chữ “Phu thê hòa hợp” mà ông Hoa viết chính là bốn chữ mà cô thích nhất.
Lưu Đống Lưu lúc này nhận được một cú điện thoại, nói là có việc nên đã nhanh chóng đi về.
Lúc này chỉ còn lại người nhà họ Diệp và Lưu Mộng Y.
Bà Tôn Trí Phương nhìn Lưu Mộng Y cười, nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, Lưu Mộng Y là người tốt, con phải đối xử tử tế với cô ấy.
Ông Diệp Hằng Thành nói:
- Ông Hoa đã viết tặng con bốn chữ như vậy tức là mong muốn hai đứa con bạch đầu giai lão, quan hệ hai vợ chồng luôn luôn hòa hợp. Từ nay về sau, hai đứa các con luôn phải thông cảm cho nhau!
Đang nói chuyện thì thấy Trịnh Tiểu Nhu đang đi vào.
Một cơ thể tuyệt đẹp được khoác lên người bộ quần áo hợp thời trang, cả người cô ta như đang phát sáng.
Trông thấy Trịnh Tiểu Nhu đến, Diệp Trạch Đào lén nhìn trộm bố mẹ mình một cái.
Bà Tôn Trí Phương ánh mắt sáng lên, liền cười nói:
- Tiểu Nhu cũng đến đó à?
- Bố, mẹ, hai người cũng đến ạ?
Mặt Trịnh Tiểu Nhu tươi cười rạng rỡ, khi liếc nhìn Diệp Trạch Đào, mặt cô có vẻ ửng đỏ.
Diệp Trạch Đào biết Trịnh Tiểu Nhu đã cố tình xóa chữ “nuôi” khi gọi bố mẹ rồi.
Lưu Mộng Y dường như đã quen, cười nói:
- Tiểu Nhu, chị đã chuẩn bị xong chưa?
Nhìn thấy hai cô gái đang nói chuyện hôn sự với bố mẹ mình, Diệp Trạch Đào chỉ đành ngồi đó mà mỉm cười nhìn bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...