Hồng Sắc Sĩ Đồ

Lúc Lưu Mộng Y gọi điện thoại đến, Diệp Trạch Đào đang ngủ trong nhà Điền Lâm Hỉ, công việc nhiều quá, Diệp Trạch Đào có phần mệt mỏi.
- Trạch Đào, chỉ còn nửa tháng nữa là đến lễ cưới rồi, anh chuẩn bị một chút đi, đến lúc thì trở về kinh thành nhé!
Lưu Mộng Y vẻ rất phấn chấn.
- Gần đây làm em bận rộn quá, anh chẳng còn thời gian nữa!
Diệp Trạch Đào có phần áy náy.
- Việc này anh cũng chẳng giúp gì được đâu, mình bàn một tí nhé, tổ chức một bữa tiệc ở Thảo Hải trước, sau đó mình tới thủ đô làm, anh thấy thế nào?
Diệp Trạch Đào có tâm trạng thoải mái, làm như vậy đủ thấy Lưu gia rất coi trọng gia đình mình, thế này cũng tốt thôi.
Diệp Trạch Đào cũng biết gần đây bố mẹ rất bận chuyện này, trong lòng ít nhiều cũng áy náy, việc của chính mình mà lại không giúp được gì cả.
- Được, mọi người cứ sắp xếp là được rồi!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói.
Lưu Mộng Y nói:
- Em bàn qua với Tiểu Nhu rồi, mời chị ấy làm phù dâu?
- Việc này! Tiểu Nhu là người đã từng kết hôn, hơn nữa vai đó có thích hợp với cô ấy không?
- Anh này!
Lưu Mộng Y gắt giọng.
Diệp Trạch Đào lập tức hiểu ra suy nghĩ của Lưu Mộng Y, và cũng hiểu ý của nhà họ Trịnh, đây là nghi thức từ gả một thành ra gả hai con gái cho mình đây, ít nhất thì đối với Trịnh Tiểu Nhu đây cũng là hôn lễ chính thức để gả cho mình.
Cũng thật hay là họ đã nghĩ ra chuyện này!
Không nghe thấy Diệp Trạch Đào nói gì nữa, Lưu Mộng Y nói:
- Đến hôm đó Tiểu Nhu cũng mặc váy cưới!
- Có thể có ảnh hưởng gì không?

- Không sao, chẳng ai nghĩ nhiều như thế, cứ cho là nghĩ thì cũng chẳng có gì là to tát cả!
Lưu Mộng Y không ngờ lại hào phóng như vậy!
Diệp Trạch Đào thầm reo một tiếng sao mình may mắn thế, nên cũng chẳng nói thêm gì nữa.
- Đúng rồi, Trạch Đào, còn một việc này nữa, anh còn nhớ lần trước lúc cô út đến chỗ anh thì gặp Giản Tuệ Tâm không?
- Đương nhiên là nhớ chứ, không phải là cái cô phó Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh hay sao? Chắc là cùng người nhà họ Lưu đó chứ?
Lưu Mộng Y liền nói:
- Chị Tuệ Tâm rất có năng lực, cứ bị chèn ép ở cái ghế đó mãi mà không có cơ hội phát triển, cô út nói rồi, nếu như mà anh có thể thì giúp chị ấy một tay nhé!
Một chức quan huyện nhỏ nhoi mà lại đi giúp một phó Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển của tỉnh!
Diẹp Trạch Đào hơi buồn cười.
Song Diệp Trạch Đào cũng biết tình hình hiện nay của Lưu gia, dựa vào thế lực nhà họ Lưu thì Giản Tuệ Tâm chắc chắn là không có được sự trợ giúp nào cả. Theo đà thay đổi của Tỉnh ủy thì cũng có thể giúp được cô Giản Tuệ Tâm này, quan trọng nhất vẫn là rốt cuộc người phụ nữ này có thái độ thế nào, nếu như cô ta không có ý nghĩ theo về phe mình thì không cần thiết phải giúp cô ta làm gì.
Diệp Trạch Đào cũng biết giờ đây nhà họ Lưu đã chia tách rồi, lực lượng của phe họ Lưu chỉ có thể là giúp đỡ chọn lựa mà thôi, hắn không hề có ý nghĩ làm tốt công việc.
Lưu Mộng Y cũng rất thông minh, liền biết ngay suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, bèn nói:
- Lần đầu tiên em đến Ninh Hải thì quen chị Tuệ Tâm, sau đó em giới thiệu cho cô út đấy!
Câu này vừa nói ra Diệp Trạch Đào liền hiểu ngay, người phụ nữ này nhiều nhất cũng chỉ xem là người của Lưu Vũ Lộ mà thôi.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến Lưu Vũ Lộc cũng không hề có được sự giúp đỡ lớn lao gì lắm, Diệp Trạch Đào có đôi chút thích thú, có lẽ có thể nói chuyện với cô ta một chút.
- Mộng Y, em có thể nói với cô ấy về tình hình hiện nay một chút, anh chắc chắn sẽ giúp được đấy.
Diệp Trạch Đào nói một câu như vậy.
Lưu Mộng Y cười nói:
- Anh yên tâm, em sẽ nói rõ với chị ấy, nếu như không được thì thôi.

Gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào phán đoán sự việc, nếu như dùng được Giản Tuệ Tâm và cứ cho là cô ta không lên được đến chức Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh, thì cũng vẫn hoàn toàn có thể qua tác động mà chuyển về cơ sở làm nhân vật số một số hai, thì cũng sẽ là một đại tướng.
Lại nghĩ đến kiểu tổ chức hôn lễ của Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào bèn ngẩn người ra.
Kêu lên một tiếng, Diệp Trạch Đào phát hiện rất nhiều chuyện nói thì rất dễ nhưng mà làm thì lại khó!
Đang ngồi nghĩ chuyện thì lại có một cú điện thoại nữa.
Vừa nhìn số thì ra là Cao Chấn Sơn gọi tới.
Nhìn thấy số của Cao Chấn Sơn, Diệp Trạch Đào lặng người, đã lâu lắm rồi không gọi cho nhau.
Nghĩ đến việc Cao Chấn Sơn đối với mình, Diệp Trạch Đào vẫn còn nhớ đến ân tình cũ, tay Cao Chấn Sơn này nói thật ra thì cũng rất tốt với mình đó chứ!
- Bí thư Cao, chào anh!
Diệp Trạch Đào vẫn biểu hiện rất cung kính.
- Trạch Đào, đừng khách sáo, cậu gọi tôi là anh Cao được rồi!
Lời nói này!
Diệp Trạch Đào có phần im lặng, Cao Chấn Sơn lúc trước là một người thế lực rất mạnh, bây giờ tự dưng lại bảo mình gọi ông ta là anh Cao, thật là một việc mà trước đây chưa từng nghĩ đến.
Diệp Trạch Đào vẫn có phần ngại không dám gọi người ta là “anh Cao”
Lúc Diệp Trạch Đào còn đang do dự, Cao Chấn Sơn cười ha ha lớn tiếng nói:
- Tôi hơn cậu có vài tuổi, thế này nhé, cậu gọi tôi là “anh Cao” tôi gọi cậu là “Trạch Đào” thế này thân mật hơn.
Thật ra lúc này trong lòng Cao Chấn Sơn đang gấp gáp, ông ta không thể nào lại coi Diệp Trạch Đào là một con người nhỏ bé nữa. Nghĩ đến thư ký của mình ngày đó chớp mắt cũng đã lên được chức phó Chủ tịch huyện, còn mình thì đã nhảy mấy chỗ rồi mà vẫn chỉ là phó Giám đốc sở. Nếu mà còn không tính kế nữa thì không khéo Thương Minh Quang sẽ vượt mặt mình mất.
Cầm điện thoại trong tay, nhìn sang phó Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy Mạc đang ngồi đối diện.
Phó Chủ nhiệm Mạc ngó sang Cao Chấn Sơn gật gật đầu.
Lúc hai người rảnh rỗi thường bàn luận về sự phát triển của Diệp Trạch Đào, thấy hậu thuẫn cho Diệp Trạch Đào là một lực lượng lớn mạnh, hai người đều biết nếu như không hạ mình một chút để kết giao tốt với Diệp Trạch Đào thì không khéo sẽ phải bỏ dở con đường làm quan.

Cả hai đều là những người dám nghĩ dám làm.
Cao Chấn Sơn lại nói:
- Tôi đang ngồi cùng với anh Mạc, anh ấy thường nhắc về cậu với tôi, thế nào, thu xếp thời gian rảnh rỗi chúng ta gặp nhau?
Diệp Trạch Đào nghe thấy Cao Chấn Sơn đang ngồi cùng với Phó chủ nhiệm Mạc, trong lòng rúng động, tình trạng của hai người này hiện nay đều không được tốt, nếu như mình mà kéo được hai người về phe mình, thì cũng thêm được một nguồn trợ lực lớn, hai người đều đã từng trải và có kinh nghiệm ở bên đó, hoàn toàn có thể đặt vào những vị trí quan trọng được.
- Anh Cao, tôi hiện giờ đang ở trên tỉnh, tôi đúng là còn có một số việc muốn nói với hai anh, nhưng tạm thời chưa thể về thành phố được.
Câu này của Diệp Trạch Đào có hàm ý rồi, đầu tiên sẽ dùng “anh Cao” trước. Cái kiểu xưng hô này là để thử Cao Chấn Sơn một chút, xem anh ta có phải là muốn tiếp nhận hay không, tiếp theo, nói là hắn đang ở trên tỉnh chưa về được là muốn xem xem thái độ của Cao Chấn Sơn thế nào.
Phó Chủ nhiệm Mạc lúc này cũng ghé tai vào nghe điện thoại, nghe tới đây và nhìn thấy Cao Chấn Sơn chần chừ, ông ta vội vã làm dấu tay, ý nói Cao Chấn Sơn hãy đồng ý đi.
Nhìn thấy Phó chủ nhiệm Mạc ra dấu tay, Cao Chấn Sơn mới cả kinh, vội cười nói:
- Trạch Đào, thế được rồi, tôi với anh Mạc cũng phải lên tỉnh một chuyến, cậu cho một địa điểm, chúng tôi lập tức đến đó.
Diệp Trạch Đào bèn vui vẻ nói:
- Được, tôi đợi hai anh ở trên tỉnh.
Gọi xong điện thoại, Cao Chấn Sơn nhìn Phó chủ nhiệm Mạc, Phó chủ nhiệm Mạc thở dài nói:
- Anh Cao, không phải tôi nói anh, nhưng mà thái độ của anh vẫn chưa đủ khiêm tốn đâu đấy, đừng có cho rằng cái chức Bí thư huyện ủy của anh đã là cừ lắm rồi nhé, anh xem xem Diệp Trạch Đào người ta kìa, bây giờ cũng sắp trở thành Bí thư rồi, tin chắc rằng anh ta sẽ còn tiến rất nhanh nữa!
Cao Chấn Sơn thở dài:
- Có hậu thuẫn thì dĩ nhiên là thuận lợi rồi!
Phó chủ nhiệm Mạc lắc đầu nói:
- Anh Cao, chúng ta đã nghĩ ngược rồi, lúc đầu chẳng ai lập hậu thuẫn cả, rốt cuộc thì nguyên nhân khiến người ta cứ giậm chân một chỗ là gì? Mọi sự việc trên thế gian này có nguyên nhân tất có kết quả, nếu đã bại rồi, thì phải dũng cảm thừa nhận thất bại đó, chỉ cần nhận ra được lỗi lầm của mình, rồi tiếp tục đấu tranh, cuối cùng sẽ thành công thôi! Anh xem Diệp Trạch Đào xem, lúc nãy lời trong điện thoại là có ẩn ý, nếu như lúc đó anh không hứa với cậu ta sẽ lên tỉnh gặp mặt, tôi thấy chắc chắn sẽ mất đi một cơ hội lớn đấy!
Cao Chấn Sơn sửng sốt nói:
- Không thể nào, cậu ta chỉ là muốn nói chuyện với chúng ta mà thôi!
Phó chủ nhiệm Mạc cười nói:
- Anh cũng nhìn thấy sự thay đổi trên tỉnh mà, hiện nay trên tỉnh phức tạp như vậy, cậu ta đã dám ghé vào nơi phức tạp như thế, nếu không có vài phần bản lĩnh thì chẳng ai dám ghé vào đó làm gì. Nếu cậu ta đã nói câu đấy chính là để thử thái độ của chúng ta một chút, đã đến lúc chúng ta đứng vào hàng ngũ rồi đấy!
- Anh nói chũng ta nghe Diệp Trạch Đào à?

Cao Chấn Sơn có phần thất kinh nhìn sang Phó chủ nhiệm Mạc, anh ta vẫn còn đang nhớ lại lúc trước khi Diệp Trạch Đào còn là thuộc hạ dưới quyền.
- Anh Cao à, dẹp bỏ cái kiêu hãnh của anh sang một bên đi, con người thì phải đối diện với hiện thực, chỉ có theo kẻ mạnh thì anh cũng sẽ trở thành kẻ mạnh, về phương diện này thì Diệp Trạch Đào chính là kẻ mạnh đó!
Biểu hiện của Cao Chấn Sơn đã thay đổi một lèo, lúc này mới biết:
- Anh Mạc, thực ra anh nói những điều này tôi đều hiểu, chỉ là trong chốc lát không nghĩ ra cách tiếp cận mà thôi.
Phó chủ nhiệm Mạc cười nói:
- Trong thế giới quan trường, có người chỉ vì giữ thể diện quá mà càng ngày càng tụt hậu, trên Trường Giang sóng sau sô sóng trước. Lăn lộn chốn quan trường thì phải thích nghi với hoàn cảnh. Tôi còn nhớ có một người quen, anh ta từng làm thầy giáo, đã dậy học rất nhiều năm sau đó có một cơ duyên mà theo nghiệp chính trị, ban đầu cũng đã làm chức Trưởng khoa, nhưng anh ta không hề có sự ứng biến linh hoạt gì cả thế là bị tụt hậu lại. Sau đó một người học sinh trước kia trở thành lãnh đạo của anh ta. Rồi lại một người học sinh nữa trở thành lãnh đạo anh ta, khi đó các học sinh đều muốn kéo anh ta lên, nhưng anh ta vì không thể hạ thể diện, một đến hai đi, các học sinh không ngừng thăng tiến, dần dần cũng chẳng còn ai quan tâm đến anh ta nữa. Thế là cuối cũng anh ta về hưu ở cấp khoa mà thôi. Nếu hôm nay anh cũng không thích ứng thì ngày mai kết cục của anh cũng như vậy thôi!
Cao Chấn Sơn nghe thấy những lời này, quay sang ngó Phó chủ nhiệm Mạc rồi gật đầu nói:
- Xem ra chúng ta phải thay đổi thôi, thực ra thì Trạch Đào con người hắn cũng nhớ ân tình cũ, chỉ cần chúng ta tìm được hắn thì nhất định hắn sẽ giúp chúng ta thôi.
Phó chủ nhiệm Mạc nghiêm túc nói:
- Anh Cao, tôi vẫn phải nói thêm câu này nữa, anh phải suy nghĩ cặn kẽ, anh muốn hắn giúp anh lần này sau đó thì hết chuyện hay là anh muốn đi theo hắn suốt đây?
Cao Chấn Sơn nói:
- Đương nhiên là muốn theo hắn luôn để hưởng tiếng thơm lây rồi!
Phó chủ nhiệm Mạc nói:
- Đây hoàn toàn là hai việc khác nhau, nếu như chỉ là giúp một lần thì hắn cũng nhất định sẽ giúp, song đó chỉ là vì ân tình cũ thôi, chứ không hề lâu dài được. Nếu như anh muốn được lâu dài thì phải hoàn toàn nhảy vào guồng của phe họ Diệp, chính thức luồn vào được vòng trung tâm của hắn mới được. Tôi tin rằng, chỉ cần luồn vào được đến vòng trung tâm của hắn thì viễn cảnh tương lai của anh sẽ tươi sáng vô cùng. Tôi dù sao cũng đã hạ quyết tâm theo hắn để phát triển rồi!
- Anh Mạc, hắn mới là Chủ tịch huyện, anh lại đã là phó Trưởng ban thư ký Thành ủy rồi mà!
Bĩu môi một cái, Phó chủ nhiệm Mạc nói:
- Anh thật sự cho rằng cái chức quan này của tôi đã to lắm rồi à?
Cao Chấn Sơn lúc này mới hạ quyết tâm nói:
- Được, chúng ta cùng nhau đọ sức một phen nhé!
Hai người đứng dậy cùng nhau đi ra.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui