- Trạch Đào à, sự phát triển của Thảo Hải cần phải ổn định!
Khương Chính Quyền hơi oán hờn nhìn sang Diệp Trạch Đào, trong lòng Khương Chính Quyền thấu hiểu, lần này tự mình cũng bị trúng đạn.
- Ôi, ai mà ngờ được lại xảy ra chuyện thế này cơ chứ, ngành giải trí của chúng ta xem ra phải chỉnh đốn một chút rồi.
Diệp Trạch Đào nói.
Nghĩ đến việc Uông Lăng Tùng đã dùng thủ đoạn này, Diệp Trạch Đào ít nhiều vẫn cảm thấy bó tay, cái thủ đoạn này không được quang minh cho lắm, đương nhiên là Diệp Trạch Đào cũng biết thủ đoạn này rất có kết quả.
Không dưng lại bị phạt cảnh cáo khiến cho Khương Chính Quyền cảm thấy rất oan khuất, chỉ là bố trí một chút hoạt động giải trí cho Tra Tiểu Vĩ, ai mà ngờ Tra Tiểu Vĩ lại làm cái trò kinh động mọi người như vậy.
Nếu Uông Lăng Tùng không phải là người của Diệp Trạch Đào nên mình không dám động vào gã, thì tận sâu trong đáy lòng Khương Chính Quyền đã muốn xử gã rồi, bẽ mặt quá!
Mấy ngày nay huyện Thảo Hải cũng coi như là lại nổi tiếng lần nữa rồi!
Nhìn sang Diệp Trạch Đào, trong lòng Khương Chính Quyền đột nhiên có một suy nghĩ, sau này phải đứng xa Diệp Trạch Đào ra một chút, tay này đúng là một thùng thuốc nổ, đi tới đâu là nổ tới đó, hãy xem người người ngã gục trước hắn ta, ai mà không hùng mạnh chứ!
- Trạch Đào à, Thành ủy có ý kiến phải xử một số người rồi, Bí thư Sở vừa mới điện thoại thông báo cho tôi, có lẽ anh Quản và anh Tào đều bị xử, sở Công an cũng sẽ có sự điều chỉnh, việc này cậu thấy nên làm thế nào?
Tối qua Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của Ninh Quân, trong sự việc của Tra Tiểu Vĩ thì Trưởng ban Thư ký Huyện ủy Quản Ngọc Quý có trách nhiệm gánh vác công việc, Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Tào Diên Bình không làm tốt công việc tuyên truyền, sở công an không tận lực trong công tác bảo an, cứ như vậy thì ba vị trí sẽ có sự thay đổi.
Diệp Trạch Đào cũng đang suy nghĩ về việc này.
Tào Diên bình là người của Sở Tuyên, chắc là sẽ điều đi nơi khác mà không có vấn đề gì lớn. Quản Ngọc Quý là người của Phương Thuận Chương, cũng sẽ chuyển đi nơi khác thì được rồi. Với bên Sở công an, Uông Lăng Tùng đương nhiên sẽ tìm một người để thay thế. Điền Lâm Hỷ cũng sẽ tác động thêm vào thì Uông Lăng Tùng cũng sẽ được điều lên thành phố, những cái khác đều không thành vấn đề gì lớn lắm, quan trọng là sau khi bọn họ đi rồi có xảy ra vấn đề thay đổi gì không mà thôi.
Khương Chính Quyền chắc là cũng đang nghĩ chuyện này.
- Bí thư Khương, tôi nghĩ, việc này cấp trên sẽ suy nghĩ.
- Cậu xem, hay là chúng ta cũng trình lên trên một danh sách nhỉ?
Khương Chính Quyền liền nói một câu như vậy.
Diệp Trạch Đào nhìn Khương Chính Quyền một cái, cười thầm một tiếng, cái tay Khương Chính Quyền này đang thăm dò đây, chắc là anh ta cũng đã có được chỉ thị gì đó, muốn giơ tay ra đoạt quyền đây.
- Bí thư Khương, anh cũng biết đấy, mấy vị trí đó không ai động vào được đâu, một cái đinh một cái hố đấy!
Khương Chính Quyền cười cười nói:
- Gần đây công việc hợp tác giữa thành phố Hồng Đô và tỉnh Ninh Hải đã triển khai rồi, trên tỉnh chắc sẽ nhanh chóng thúc đẩy công tác trao đổi cán bộ.
Diệp Trạch Đào lúc này mới sửng sốt, nhìn lại Khương Chính Quyền một lần nữa, trong lòng đã hiểu đôi chút, tay Khương Chính Quyền dùng cách này để biểu lộ cho mình thấy anh ta là người vô hại đây mà.
Tự mình làm nên nhiều chuyện như vậy, Khương Chính Quyền xem ra đã có chút sợ hãi rồi, ý của anh ta là tất cả đều do cấp trên quyết định chẳng liên quan gì đến anh ta.
Gật gật đầu, Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng thế, trên tỉnh cần phát triển nhanh hơn!
Khương Chính Quyền nói:
- Cục diện tốt đẹp của Thảo Hải có được thật không dễ, thật sự mong rằng Thảo Hải sẽ ảnh không bị ảnh hưởng lớn. Đương nhiên là chúng ta cũng phải chuẩn bị trước một số tư tưởng mới được, không thể đủ ảnh hưởng đến quyết định thống nhất của Tỉnh ủy.
Từ văn phòng của Khương Chính Quyền đi ra, Diệp Trạch Đào hiểu anh ta ngầm bảo mình nên hành động sớm đi thôi, nên sắp xếp thì hãy sắp xếp đi.
Nghĩ đến mình đã tìm hiểu được Mạnh gia và Vi gia có thể đã có một thỏa thuận nào đó, Diệp Trạch Đào lại nghĩ rốt cuộc sẽ phát triển phương hướng nào đây.
Đang ngồi trong văn phòng suy nghĩ công việc thì Điền Lâm Hỷ gọi điện tới.
- Trạch Đào, có vài việc có khả năng sẽ gây ảnh hưởng tới huyện Thảo Hải. Liêu Vĩ ở tỉnh Ninh Hải sẽ điều sang tỉnh Hồng Minh đảm nhận là nhân vật số 2, phó Chủ tịch Thường trực Tỉnh Quế Phù Phong điều sang tỉnh Mông Thảo đảm nhận là nhân vật số 2, phó Chủ tịch tỉnh Cao Tuyên điều sang tỉnh Hộ Thực nhận chức Thường trực, Sở Tuyên của thành phố Hắc Lan các cậu cũng sẽ bị điều sang tỉnh Tứ Trúc nhận chức phó Chủ tịch tỉnh.
Tin tức này làm cho Diệp Trạch Đào bị trấn động mạnh, cả kinh nói:
- Thầy, sự thay đổi này rất lớn!
- Lãnh đạo cũ ngã một cái tuy rằng không có chuyện gì, nhưng mà ông ấy gần đây cũng không quản nhiều về những chuyện bên dưới rồi, Trạch Đào à, lãnh đạo cũ nói với thầy một câu thế này, ông nói nên buông tay thì hãy buông tay, cần phải cho những người trẻ tuổi có được cơ hội cọ xát, càng trong hoàn cảnh phức tạp thì sẽ càng có khả năng nhào nặn ra được một nhân tài, cậu hiểu ý câu nói này chứ?
Diệp Trạch Đào đã hiểu rồi, Hoa Uy đối với sự việc ở Thảo Hải và nhất là mong muốn được nhìn thấy năng lực của mình lớn thế nào, đây cũng là gợi ý của ông ấy.
Chẳng trách gan nhà họ Mạnh lại to lên như thế.
Tuy nhiên, thế này cũng đã nói lên rằng người cấp một trên tỉnh vẫn còn chưa trực tiếp ra tay với mình, tất cả vấn đề vẫn đang giải quyết ở cấp một của huyện thị thôi.
- Thầy yên tâm, tôi sẽ chống được.
Điền Lâm Hỷ bèn cười ha ha:
- Tôi đến là rất muốn nhìn thấy một ai đó có thể làm được chuyện!
Lần điều chỉnh này rất lớn, toàn bộ bộ máy của tỉnh Ninh Hải đều có sự điều chỉnh lớn, đến lúc đó không biết Mạnh gia sẽ đạt được bao nhiêu lợi ích, thiết nghĩ chắc sẽ rất nhiều, điều ngoài mong muốn nhất là Sở Tuyên bị điều đi, anh ta được thăng chức, nhưng mà sau khi anh ta đi thì tình hình ở thành phố Hắc Lan chắc chắn sẽ phức tạp trở lại.
- Trạch Đào, việc về tay Uông Lăng Tùng mà cậu nói đó không vấn đề gì rồi, rất nhanh sẽ có giấy bổ nhiệm làm phó Giám đốc Thường trực sở công an thành phố Hắc Lan, ngoài ra Quản Ngọc Quý điều sang đảm nhiệm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Thành phố.
Đây là do Điền Lâm Hỷ lợi dụng thực hiện trước khi Tỉnh ủy điều chỉnh, Diệp Trạch Đào cũng yên tâm nhiều rồi, cứ như thế này, điều mình cần suy nghĩ là việc trong huyện thôi.
- Sếp, Giám đốc Sở Uông đến rồi ạ.
Bàng Phí Vũ đi vào nói.
- Mời anh ta vào đi.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào thêm vào từ “mời”, Bàng Phí Vũ nghĩ thầm, lần này anh Uông lập được công lớn, sếp đối với anh ta thật tốt.
Lúc Uông Lăng Tùng đi vào văn phòng của Diệp Trạch Đào biểu hiện dè dặt giống như mọi khi, không hè có vẻ đắc ý vênh váo của kẻ vừa làm được mấy việc.
- Anh Uông, ngồi xuống đây nói chuyện.
Thấy Uông Lăng Tùng đã ngồi xuống, Diệp Trạch Đào nói:
- Công tác đảm bảo an ninh của Thảo Hải nhất định phải nắm chắc nắm chặt.
- Sếp cứ việc yên tâm là được rồi, thời gian này đều không hề buông lỏng chỉnh lý, các phương diện đều đã qua thử thách rồi.
- Như vậy rất tốt, người dân quan tâm nhất vẫn là vấn đề trị an, đây là hình ảnh của một địa phương, nếu như người ngoài đến đầu tư mà vừa nhìn thấy một môi trường hỗn loạn, thì sẽ ảnh hưởng vô cùng lớn đến ham muốn đầu tư của họ.
Thực ra trong lòng Uông Lâm Tùng sớm đã có chút bất an, tuy rằng mình đã dùng một cách không bình thường để làm chuyện đó, nhưng việc này đúng là một con dao hai lưỡi, làm mà không tốt thì mình cũng phải chịu trách nhiệm. Bất luận nói thế nào thì khi Tra Tiểu Vĩ đến Thảo Hải công tác bảo đảm an ninh vẫn là do Sở công an phụ trách, nhiều cán bộ lãnh đạo tập trung ở đấy như vậy mà lại để xảy ra sự việc đáng tiếc này ngay trước mắt các vị, cái trách nhiệm của một vị Giám đốc sở như mình không chạy đi đâu cho được, vì giúp cho Diệp Trạch Đào hất cẳng được Tra Tiểu Vĩ nên lần đầu tiên mình đã phạm tội rồi.
Nghĩ đến việc Khương Chính Quyền đối đãi với mình chẳng ra sao, Uông Lăng Tùng bèn cười gượng.
Nhìn sang Diệp Trạch Đào, Uông Lăng Tùng biết sự việc lần này phải dựa vào lực lượng của hắn rồi, nếu như chống chọi được thì mình sẽ không sao hết, nếu thất bại có thể mình sẽ bị quay trở về số 0.
Cơ hôi của mình càng ngày càng ít đi rồi, không liều một phen thì không được rồi!
Vài ngày gần đây các loại tin đồn rất nhiều, Uông Lăng Tùng cũng muốn đến thăm dò một chút ý tứ của Diệp Trạch Đào.
- Anh Uông, lệnh bổ nhiệm anh sắp sửa có có rồi, Thường vụ sở Thành phố!
Uông Lăng Tùng nghe thấy câu này, đôi mắt sáng lên, trong lòng thầm nghĩ, lại đặt đúng cửa rồi!
- Cảm ơn Sếp đã tín nhiệm tôi, xin Sếp hãy yên tâm, có việc gì cứ giao cho tôi làm!
Biểu hiện thái độ này của Uông Lăng Tùng rất là thẳng thắn!
Nghe thấy thái độ rất biết điều như thế của Uông Lăng Tùng, Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười:
- Anh Uông, năng lực làm việc cử anh rành rành ra đó, điều này không một ai có thể phủ nhận cả, tôi cho rằng anh còn có thể tiến xa hơn nữa!
Câu nói này cũng chính là kiểu nói bóng gió.
Trong lòng Uông Lăng Tùng hiểu rõ, có được thành tích to lớn của huyện Thảo Hải thì việc Diệp Trạch Đào làm Chủ thịch huyện cũng chỉ là chuyện tạm thời mà thôi, bước tiếp theo chỉ cần không có sơ xuất gì, thì sự phát triển của hắn sẽ còn tiến xa hơn nữa, đi theo Diệp Trạch Đào, đó mới là nền móng tồn tại cho sự phát triển của mình.
- Sếp! về công việc của Sở huyện tôi có suy nghĩ thế này: để đồng chí Đinh Minh Tiến làm Giám đốc, đồng chí ấy rất biết nghe lời, cũng đã theo tôi nhiều năm rồi!
Diệp Trạch Đào vẫn để cho Uông Lăng Tùng đề cử người tiếp nhận cái ghế anh ta để lại, bây giờ đã chọn ra được người rồi.
- Được!
Diệp Trạch Đào chỉ nói một câu.
Uông Lăng Tùng trong lòng nhẹ nhõm, lại nói thêm:
- Có một việc, đồng chí Vương Báo Quốc sau khi lên Sở trên thành phố giờ đã lên chức phó phòng rồi, tôi có một suy nghĩ, tôi cho rằng đồng chí Vương Báo Quốc phải kinh qua rèn luyện ở cơ sở mới được, phải chăng cần phải tác động một chút, để cho cậu ta về Thảo Hải làm phó Giám đốc Sở công an đi?
Đây cũng đúng là suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, tán thành nhìn sang Uông Lăng Tùng và nói:
- Đây là việc trong ngành dọc các anh, anh xem xem có thể tác động vào thêm một chút không.
Diệp Trạch Đào càng hiểu rõ hơn, việc này cũng là Uông Lăng Tùng biết đối nhân xử thế, để cho lái xe cũ của hắn về Công an huyện, chính là tránh cho hắn khỏi phải nghĩ này nọ, tay Uông Lăng Tùng này suy xét vẫn đề thật hợp lý!
Uông Lăng Tùng bèn khẽ cười nói:
- Nếu như nói trước đây thì đương nhiên là rất khó, nhưng bây giờ chắc là không vấn đề gì rồi!
Diệp Trạch Đào liền bật cười, tin tưởng Giám đốc sở Ngụy cũng biết việc Uông Lăng Tùng lên thành phó nhận chức phó Giám đốc Thường trực, trong hoàn cảnh Uông Lăng Tùng sẽ lên Sở công an trên thành phố thì Giám đốc Ngụy chắc chắn sẽ nể mặt anh ta, vì việc đó chỉ là bổ nhiệm một phó Giám đốc Sở công an huyện cỏn con mà thôi, ông Ngụy chắc chắn sẽ đồng ý thôi.
- Được, để cho Vương Báo Quốc về Công an huyện làm việc là có thể được.
Nhìn Uông Lăng Tùng hài lòng đi ra, Diệp Trạch Đào xoa nhẹ lên huyệt nơi thái dương, sự việc đúng là cái nọ nối tiếp cái kia, một việc của Tra Tiểu Vĩ mà dẫn đến một chuỗi những hoạt động tiếp theo, việc này Vi Hoành Thạch phỏng chừng cũng lỗ vốn rồi!
Vi Hoành Thạch tuy rằng không tự mình ra tay, làm cho tỉnh Ninh Hải thêm lọan cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ đến Sở Tuyên được thăng chức, Diệp Trạch Đào hiểu, đây có lẽ là một kiểu lấy lòng của Vi Hoành Thạch đối với cha của Sở Tuyên, việc này vừa có thể lấy lòng được cha của Sở Tuyên lại vừa bố cục lại được thành phố Hắc Lan, thật là một mũi tên trúng hai con chim!
Cũng chẳng còn gì phải lo lắng cả, nếu ai đến gây chuyện, hắn nhất định đánh cho đối phương chạy về mới thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...