Ngồi đó mà suy nghĩ một hồi lâu, rồi ánh mắt Diệp Trạch Đào lộ ra một vẻ dứt khoát, mình từ trước tới nay đều ở thế bị động bị người ta đánh, làm cho hắn rất buồn tẻ, bây giờ tình hình đã rất rõ ràng rồi, Tra Tiểu Vĩ đến đây là để đối phó với mình, lẽ nào còn phải đợi anh ta đánh đến cửa ư?
Từ cuộc điện thoại với Điền Lâm Hỷ cũng có thể cảm nhận được, ở Kinh thành sẽ có một số đổi thay. Thế lực nhà họ Vi giờ đây đã lớn mạnh lên rồi, sẽ có chút động chạm tới nhà họ Lưu. Tra Tiểu Vĩ đến để đối phó với mình, do anh ta làm thế này sẽ khiến cho người họ Diệp không thể nhận biết được tình huống, do mù mờ về sự việc sẽ dẫn đến làm không tốt công việc thì sẽ bị anh ta hãm hại.
Bất luận bên trên có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì ở trong địa phận của mình đừng ai nghĩ đến việc gây chuyện.
- Thông báo cho Giám đốc sở Uông đến phòng tôi một chút!
Ngày hôm sau khi vừa đến văn phòng, Diệp Trạch Đào liền giao việc cho Bàng Phí Vũ ngay.
Giao xong việc, Diệp Trạch Đào lại nhấn điện thoại gọi cho Khương Chính Quyền:
- Bí thư Khương, tôi có việc phải lên thành phố một chuyến nên không tháp tùng Trưởng ban Tra được rồi!
Khương Chính Quyền tuy không biết Diệp Trạch Đào vì việc gì mà đột nhiên lại phải lên thành phố, nhưng có một điểm mà ông ta cũng hiểu, giữa Diệp Trạch Đào và Tra Tiểu Vĩ không hề có sự hòa hợp. Tối qua đã gọi điện cho Tạ Dật, Tạ Dật cũng chịu không thể nghĩ ra.
- Được, có tôi tháp tùng được rồi, chút nữa tôi sẽ giải thích với Trưởng ban Tra.
Gọi điện thoại xong thì Uông Lăng Tùng nói đã đến văn phòng Diệp Trạch Đào rồi.
Nhìn thấy Uông Lăng Tùng đi vào, Diệp Trạch Đào đứng dậy nói:
- Chúng ta vừa đi vừa bàn chuyện nhé!
Uông Lăng Tùng không hề biết Diệp Trạch Đào tìm mình có việc gì, chỉ nghe đáp một tiếng, liền đi theo Diệp Trạch Đào ra ngoài.
Bây giờ Diệp Trạch Đào rất yên tâm về Uông Lăng Tùng, con người này coi như là đã hoàn toàn thuộc về phe hắn rồi.
- Anh tìm một nơi thông với hướng vào thành phố, chúng ta đi chơi.
Uông Lăng Tùng hơi ngạc nhiên, Trưởng ban Tra đến rồi, Diệp Trạch Đào không tháp tùng lại gọi mình đến kêu tìm một nơi vui chơi, thế là thế nào nhỉ!
Tuy nhiên, trong lòng Uông Lăng Tùng cũng vẫn hiểu, từ việc này có thể nhận ra Diệp Trạch Đào không hề muốn tiếp đãi Trưởng ban Tra.
Khi nghĩ lại , Uông Lăng Tùng liền hiểu đôi chút, Diệp Trạch Đào muốn truyền một ám hiệu cho mình, thế thì đúng là Tra Tiểu Vĩ và Diệp Trạch Đào không phải cùng phe cánh với nhau rồi!
Việc này thật sự rất quan trọng đây!
- Sếp này, trên đường lên thành phố có một sơn trại, chỗ đó hay lắm.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười:
- Được!
Xe mở ra, Uông Lăng Tùng và Diệp Trạch Đào ngồi phía sau, Bàng Phí Vũ ngồi ghế trước, Tư Đồ Vũ cẩn thận lái xe đi, chẳng ai nói câu gì nữa.
Rất nhanh xe đã tới sơn trại đó.
Uông Lăng Tùng thể hiện rất quen thuộc nơi này, nhanh chóng dẫn đến bên cạnh một ao cá.
Diệp Trạch Đào và Uông Lăng Tùng cùng ngồi xuống, Bàng Phí Vũ và Tư Đồ Vũ đương nhiên rẽ sang một bên khác.
- Anh Uông, công việc có thuận lợi không?
Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.
- Có sự hỗ trợ của sếp, mọi công việc đều rất thuận lợi.
Diệp Trạch Đào bèn cười nói:
- Năng lực của anh là rất cao, phó Giám đốc Thường trực Công an thành phố sắp phải nghỉ hưu rồi!
Hơi thở của Uông Lăng Tùng lập tức trở nên gấp gáp.
Lén quan sát biểu hiện của Diệp Trạch Đào nhưng Uông Lăng Tùng không hiểu nổi ý của hắn.
Tuy nhiên, nếu như có thể lên thành phố đảm nhận chức phó Giám đốc Thường trực Công an thành phố thì tiền đồ chắc chắn sẽ còn lên hơn nữa.
- Đi theo sếp làm việc, tôi vẫn cảm thấy rất vui sướng.
Uông Lăng Tùng vội biểu lộ một chút thái độ.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Mọi người đều hướng về phía trước mà!
Uông Lăng Tùng nói:
- Tôi nghe theo sếp vậy.
Diệp Trạch Đào bèn gật gật đầu.
Nhìn ánh nắng chiếu xuống mặt nước, Diệp Trạch Đào nói:
- Bất luận là lúc nào, dưới mặt nước này cũng không yên tĩnh đâu.
Bỗng nhiên lại nói đến cảnh tượng bên dưới mặt nước điều này khiến cho Uông Lăng Tùng có đôi chút không theo kịp luồng suy nghĩ của Diệp Trạch Đào. Nhìn mặt nước một thoáng, Uông Lăng Tùng rúng động trong lòng, lúc này Diệp Trạch Đào đang nói với mình việc lên sở trên thành phố làm việc, trong đó lẽ nào lại không hàm ý điều gì đặc biệt ư?
Khi liên tưởng đến chuyện hôm nay Tra Tiểu Vĩ đang ở Thảo Hải, Diệp Trạch Đào không những không tháp tùng anh ta mà lại gọi mình đến để nói những lời này, Uông Lăng Tùng cũng đã lờ mờ hiểu, Diệp Trạch Đào đã bắt đầu nhúng tay vào việc bố trí thành phố rồi.
Lại nghĩ kỹ hơn nữa, Uông Lăng Tùng chấn động tâm thần, mục đích chính mà Diệp Trạch Đào kéo mình lên thành phố có lẽ là khiến mình đi làm một số việc mà tự hắn làm không tiện cho lắm đây!
Bây giờ đối với Diệp Trạch Đào mà nói, sở trên thành phố kia vẫn là một nơi quan trọng lắm!
Suy nghĩ lại rất nhanh, trong lòng Uông Lăng Tùng rất vui sướng, từ việc này có thể nhận ra, Diệp Trạch Đào thật sự đã cho mình vào làm con át chủ bài cho hắn, việc này thật là tốt!
- Thưa sếp, có việc gì cần tôi làm, anh cứ giao!
Uông Lăng Tùng nói.
Hài lòng nhìn thoáng qua Uông Lăng Tùng, Diệp Trạch Đào nói:
- Đây chỉ là suy nghĩ của riêng cá nhân tôi, còn phải xem tình hình biến đổi thế nào nữa.
- Tôi hiểu rồi, thực ra nếu theo anh ở Thảo Hải thì công việc tôi làm càng thuận lợi hơn.
- Việc chọn người cho bước tiếp theo anh có ý kiến gì không?
Lời nói này thể hiện Diệp Trạch Đào không hề nhúng tay quá nhiều vào những chuyện ở cấp huyện.
- Tôi nghe lời sếp mà.
- Việc của các anh tôi không hỏi nhiều nữa, tôi tin tưởng anh!
Trong lòng Uông Lăng Tùng lập tức vui vẻ trở lại, Diệp Trạch Đào thật sự có ý muốn trọng dụng mình rồi.
Nghĩ đến chuyện mình còn chưa hiểu lắm về Tra Tiểu Vĩ, khi mà Diệp Trạch Đào có thể có hành động với Tra Tiểu Vĩ, Uông Lăng Tùng cảm nhận nhất định phải làm rõ việc này mới được.
- Thưa sếp, mọi người đều đang đồn đại, nói anh và Tra Tiểu Vĩ quan hệ thân thiết lắm.
Diệp Trạch Đào thầm khen tính mẫn cảm về chính trị của tay Uông Lăng Tùng này, tay này quả nhiên là một nhân tài, chỉ cần tạo điều kiện chắc chắn gã ta sẽ tiến được rất xa, gã đúng là lực lượng mà mình có thể mượn.
Khẽ mỉm cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Thực ra thì, cũng có một chút quan hệ, tôi cũng không gạt anh đâu, cô của Mộng Y là Lưu Vũ Giang, chồng của bà ấy là Vi hồng Lâm, họ có một người con trai tên là Vi Chính Quang, anh trai của cái ông Vi Hoành Lâm đó hiện nay làm Bí thư Thành uỷ thành phố Hồng Đô.
Uông Lăng Tùng rúng động, Diệp Trạch Đào vừa nói một tin tức vô cũng quan trọng, từ mối quan hệ này có thể nhận ra, Lưu gia và Vi gia đúng là có mối quan hệ thân thiết. Mọi người đều đã nghe Tra Tiểu Vĩ nói anh ta từng làm thư ký cho Vi Hoành Thạch, tính như vậy thì đương nhiên là có quan hệ với Diệp Trạch Đào rồi.
Nhìn Uông Lăng Tùng một cái, Diệp Trạch Đào nói:
- Có một số chuyện tôi không tiện nói ra, dù sao thì bây giờ giũa hai nhà cũng có một chút mâu thuẫn rồi!
Nói xong, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Được rồi, anh gọi người đến đón anh nhé, tôi phải lên thành phố có việc.
Nói xong, Diệp Trạch Đào đứng dậy quay lưng bước tới chỗ chiếc xe đang đậu trong bãi.
Nhìn theo xe của Diệp Trạch Đào rời đi, Uông Lăng Tùng cứ đứng ngây ra đó. Hôm nay Diệp Trạch Đào làm những việc này thật đúng là thiên mã hành không. Cái gì cũng bất thình lình, lại làm cho người ta chẳng thể đoán được hành động.
Việc này phải suy nghĩ kỹ mới được.
Quay lại ngồi bên ao cá, Uông Lăng Tùng rút thuốc ra châm lửa, vừa hút thuốc, vừa nghĩ đến dụng ý hôm nay Diệp Trạch Đào tìm đến mình.
Diệp Trạch Đào đương nhiên không thể nói cho rõ những ý nghĩ của hắn cho mình được, tuy nhiên có một điểm chắc chắn là Diệp Trạch Đào không phải là nhàn rỗi mà nói những chuyện đó với mình, lại còn nói tình hình căng thẳng giữa Vi gia và Lưu gia với mình nữa.
Uông Lăng Tùng cũng làm Giám đốc Sở Công an nhiều năm rồi, trong công việc cũng có nhiều mối quan hệ, rút điện thoại ra gọi cho một người bạn học cũ đang làm ở Cục công an tỉnh.
Anh bạn cũ này tuy rằng không có mấy quyền lực, nhưng cũng có không ít tin tức sát thực, hỏi thăm vài câu thông thường về gia đình, Uông Lăng Tùng mới hỏi:
- Ông bạn, hình như lần trước anh nói với tôi về chuyện Quang Thiếu gia gì đó, lúc đó tôi không để ý, anh nói lại được không.
Ông bạn cũ bèn cười nói:
- Suy đoán về việc này thì nhiều lắm, nhưng mà có một điều là chắc chắn, đó chính là công tử của nhà phó Chủ tịch tỉnh Hoàng cũng đã dính líu vào, bây giờ đã biến thành trò cười rồi. Nghe nói công tử của phó Chủ tịch tỉnh Hoàng với mẹ của Quang Thiếu gia xảy ra chuyện điên rồ, kết quả là có chuyện….
Quan hệ giữa hai người cũng tốt nên ông bạn học cũ bèn kể lại hết cho Uông Lăng Tùng nghe.
Nghe xong sự trần thuật có phần suy đoán này, Uông Lăng Tùng trợn tròn hai mắt, gã ta cuối cùng cũng hiểu được dụng ý chủa Diệp Trạch Đào rồi.
Gọi điện thoại xong, Uông Lăng Tùng thở dài:
- Hóa ra là như thế!
Quả nhiên đúng như lời Diệp Trạch Đào nói, Vi gia với Lưu gia giờ đây có rất nhiều vấn đề rồi. Lúc liên tưởng đến lần trước lên tỉnh có nghe bạn học cũ nói về chuyện Diệp Trạch Đào với vợ của Vi Chính Quang trong căn phòng bao đó, tuy rằng những điều suy đoán thì nhiều lắm, nhưng có một điều chắc chắn là nhà họ Vi cũng đã có một số nghi ngờ rồi!
Dù sao cũng là người làm trong ngành công an, Uông Lăng Tùng biết nhiều tình tiết mà những người khác không biết, càng nghĩ càng cảm thấy sắp sửa xảy ra một trận đại chiến đến nơi rồi, lần này là chiến tranh lạnh giữa Vi gia và Lưu gia đây!
Đã hiểu rồi!
Diệp Trạch Đào lấy cái ghế của một phó Giám đốc Thường trực ra để cho mình, thực ra là để thử mình. Nếu như mình hiểu được suy nghĩ của hắn, lại còn làm cho hắn vừa lòng nữa, cái ghế này dựa vào năng lực của Diệp Trạch Đào, rất có khả năng sẽ rơi vào tay mình. Đương nhiên rồi, nếu như mình làm không tốt, không phải hắn ta còn có một câu nói nữa sao, hắn chỉ là thử một chút thôi mà, thành hay không thành đều được.
Sau khi đã nghĩ ra được chân tướng sự việc, Uông Lăng Tùng lại càng hiểu thêm rằng việc Diệp Trạch Đào không tháp tùng Tra Tiểu Vĩ, đấy chính là tỏ rõ thái độ cho mọi người trong huyện thấy, bất kể Tra Tiểu Vĩ ngươi có tỏ rõ mối quan hệ với Diệp Trạch Đào thân thiết đến mức nào đi chăng nữa thì hắn cũng không đi cùng một con đường với Tra Tiểu Vĩ.
Kín đáo gọi mình đến đây để nói những lời như vậy, Diệp Trạch Đào cần mình để làm cái việc đó là giúp hắn nghĩ cách để đánh đổ Tra Tiểu Vĩ!
Đôi mắt ánh lên vẻ tàn khốc, Uông Lăng Tùng tự nhủ:
- Tra Tiểu Vĩ cũng muốn đến đánh Diệp Trạch Đào, đánh Diệp Trạch Đào tức là đánh Lão Uông này, thế thì phải đánh đổ Tra Tiểu Vĩ thôi!
Uông Lăng Tùng biết là hiện nay mình sẽ gắn liền với Diệp Trạch Đào. Nếu như Diệp Trạch Đào không được nữa rồi thì mình đừng nghĩ đến việc thăng chức, chứ bảo vệ được cái ghế cũng là khó lắm rồi. Tuy rằng Diệp Trạch Đào có suy nghĩ như vậy, mình bất luận thế nào cũng phải xung phong đi đầu, hơn nữa nếu Diệp Trạch Đào thăng chức thì mình cũng lên theo.
Gọi môt cuộc điện thoại về phòng, Uông Lăng Tùng kêu Chánh văn phòng gọi mấy người đáng tin cậy nhất chạy đến đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...