Họp xong trở về huyện Thảo Hải đã mấy hôm rồi, tất cả mọi việc dường như đều chưa có động tĩnh gì, Diệp Trạch Đào lại càng không thể yên tâm, cảm giác cái tay Tra Tiểu Vĩ này còn lợi hại hơn Âu Dương Trường Dương gấp nhiều lần, mà cũng không biết được anh ta sẽ chơi kiểu gì nữa.
Có điện thoại trực tiếp gọi tới chỗ Diệp Trạch Đào, lúc cầm điện thoại lên Diệp Trạch Đào nghe thấy Tra Tiểu Vĩ cười sang sảng:
- Trạch Đào à, tôi mới về Hắc Lan, tất cả còn mơ hồ lắm nên muốn đến thăm các huyện, trạm đầu tiên muốn đến là huyện Thảo Hải các cậu, ngày mai tôi sẽ đến đấy!
- Hoan nghêng Trưởng ban Tra đến Thảo Hải kiểm tra chỉ đạo công việc!
Diệp Trạch Đào cũng tỏ vẻ vui mừng.
- Trạch Đào, người một nhà thì đừng nói chuyện người hai nhà nhé, dù có nói thế nào, quan hệ của chúng ta vẫn sâu sắc một chút đấy!
Diệp Trạch Đào đành phải nói:
- Được, tôi không khách sáo nữa, ha ha! Trưởng ban Tra có yêu cầu gì không, để tôi sắp xếp.
- Trạch Đào à, đã nói rồi đừng xa lạ thế, tôi hơn cậu vài tuổi nhỉ, khi không có ai cậu cứ gọi tôi là anh Vĩ được rồi mà!
Diệp Trạch Đào đành phải nghe đối phương mà thôi, cười nói:
- Thế thì được, tôi nghe anh Vĩ!
- Thế mới đúng chứ, ha ha!
Nghe thì nhận ra Tra Tiểu Vĩ rất vui mừng, dường như thật sự là người thân vậy.
Nghe xong điện thoại, Diệp Trạch Đào vẫn ngồi đó trầm tư suy nghĩ, Tra Tiểu Vĩ quả nhiên là đã bắt đầu ra tay rồi. Trạm đầu tiên anh ta đến là Thảo Hải, lời sao dễ nghe thế mà chẳng ai biết được rốt cuộc anh ta có chủ ý gì đây.
Tuy nhiên, hiện tại Tra Tiểu Vĩ vẫn chưa xuất chiêu nên Diệp Trạch Đào cũng không thể tiến hành bước phản kích đầu tiên được.
Đương nhiên rồi, Diệp Trạch Đào không phải là con người bị động mà đợi đối phương xuất chiêu, việc này Diệp Trạch Đào nghĩ một hồi lâu, cảm thấy vẫn phải lợi dụng một chút thế lực của Trịnh Tiểu Nhu mới được.
- Tiểu Nhu, em giúp anh bí mật điều tra về tình hình của Tra Tiểu Vĩ nhé!
Hai người nói điện thoại không hề có chút lời thừa thãi nào.
Trịnh Tiểu Nhu đương nhiên là một con người sáng dạ, vừa nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy, lập tức hiểu ngay dụng ý của hắn, bèn nói:
- Yên tâm đi, từ lúc anh ta đến Hắc Lan, em đã bí mật cho người thu thập tình hình của anh ta rồi, gần đây chắc là đã có tiến triển rồi!
Từ lúc cô theo Diệp Trạch Đào thì toàn bộ tâm tưởng của cô đều hướng về Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào bèn cười nói:
- Em vẫn là tri kỷ của anh nhỉ!
Trịnh Tiểu Nhu lập tức vui vẻ nói:
- Đương nhiên rồi, cũng phải xem xem em là ai kia chứ!
Hàn huyên vài câu, gác điện thoại rồi, tâm trạng của Diệp Trạch Đào cũng tốt lên đôi chút, con người Trịnh Tiểu Nhu này thật là tốt, tất cả đều nghĩ cho sự nghiệp của mình.
Không biết Tra Tiểu Vĩ có phải có chuyện ở Kinh thành hay không?
Nếu như có thể nắm được một số nhược điểm của anh ta thì có lẽ đối phó với anh ta sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng mà, Diệp Trạch Đào cũng không thể bỏ hết trứng gà vào một cái giỏ, trông chờ vào Trịnh Tiểu Nhu đã đành rồi nhưng tự mình cũng phải bày bố một ít nữa mới được.
Tra Tiểu Vĩ làm việc ở Thành phố thì phải có người theo dõi anh ta mới được.
Lúc Diệp Trạch Đào nghĩ mãi không ra nên chọn ai, đột nhiên lại nhận được điện thoại của Lỗ Nghệ Hương gọi tới.
Điện thoại vừa mở, giọng Lỗ Nghệ Hương đã có chút giận dỗi:
- Anh Diệp, anh không còn nhớ đến em nữa rồi à, anh rể nhờ anh quan tâm đến em mà, đến Thành phố họp cũng không thèm tìm em nữa.
Diệp Trạch Đào bèn cười xòa:
- Công việc nhiều quá nên rất bận, lần sau anh nhất định sẽ tìm em.
Nói đến đây, Diệp Trạch Đào nghĩ đến chị gái của Lỗ Nghệ Hương chắc chắn vẫn còn ở Thành phố, bèn cười nói:
- Nhờ em gửi lời thăm hỏi chị gái em nhé, cô ấy vẫn còn ở thành phố chứ?
- Đi đến chỗ anh rể em một chuyến lại quay về rồi, hình như hai người có chuyện gì đó.
Diệp Trạch Đào nói:
- Cố Minh Trung làm cái gì thế nhỉ, để anh gọi điện nói anh ta một trận.
- Thế thì nhờ cậy anh vậy, cũng chỉ có anh mới có thể kiểm soát được anh ấy.
Lỗ Nghệ Hương vui vẻ nói.
Diệp Trạch Đào đang nghĩ trong lòng, cái tay Cố Minh Trung này sao thế nhỉ, có một người vợ đẹp như vậy rồi mà còn không gìn giữ, lúc nào thuận tiện cũng phải gọi điện hỏi cho rõ ngọn ngành mới được.
- Anh Diệp, đúng rồi, em gọi điện cho anh để nói chuyện này, có một lần em tình cờ nhìn thấy phó Chủ tịch huyện các anh Ngô Hiểu Bình cùng ngồi ăn cơm với Trưởng ban Tra Tiểu Vĩ mới đến nhận chức đó. Em nghe thấy hai người đó hình như có nói đến anh, nghe nói cái tay Ngô Hiểu Bình đó trước đây cũng đối đầu với anh, nên anh phải cẩn thận một chút nhé!
Diệp Trạch Đào rúng động trong lòng, nói với Lỗ Nghệ Hương:
- Nghệ Hương, Trưởng ban Tra vừa mới tới Thành phố nên quan tâm nhiều một chút tới Thảo Hải cũng không có gì, đương nhiên rồi, em có thể kịp thời nói tin này cho anh, anh rất cảm kích, lần sau anh mời em ăn cơm nhé!
Lỗ Nghệ Hương cười nói:
- Anh yên tâm, cứ có việc gì em lập tức báo cho anh ngay.
Lại là một tình thế mới rồi đây!
Sau khi nói chuyện điện thoại với Lỗ Nghệ Hương, Diệp Trạch Đào biết lần này trước khi Tra Tiểu Vĩ đến Thành phố Hắc Lan chắc chắn đã tìm hiểu rất kỹ rồi, nên đã hiểu nhiều về tình hình của hắn rồi, bước đầu tiên đã chiêu nạp Ngô Hiểu Bình sang phe anh ta rồi.
Việc này thiết nghĩ cũng thông thường thôi, Ngô Hiểu Bình bây giờ không còn hậu đài nữa, mà có một vị Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy chiêu nạp thì chắc chắn sẽ ngả vào thôi. Cái tay Ngô Hiểu Bình này hiểu rất rõ về tình hình của huyện Thảo Hải, đặc biệt là trước đây gã ta còn có ý muốn có được Phương Di Mai, bây giờ thấy không có cách nào chiếm được cô ta, thì trong lòng chắc chắn là rất hận.
Nếu như Lỗ Nghệ Hương không gọi điện nói về việc này thì hắn suýt nữa quên mất một Ngô Hiểu Bình thế này rồi!
Lúc Diệp Trạch Đào ngồi đây suy nghĩ thì Tra Tiểu Vĩ cũng ngồi bên đó suy mưu tính kế.
Đường đường là Thư kí cho Vi Hoành Thạch mà còn không hiểu được mục đích phái anh ta đến Thành phố Hắc Lan là gì thì bốn năm làm Thư ký của Tra Tiểu Vĩ coi như đi tong. Anh ta rất hiểu suy nghĩ của Vi Hoành Thạch, tuy ông ta không nói ra mồm là phải chỉnh cho Diệp Trạch Đào một trận, thì tất cả cũng đã rõ ràng. Anh ta đến Thành phố Hắc Lan này, việc đặt lên hàng đầu là lật đổ Diệp Trạch Đào, đấy mới là thành tích lớn nhất của anh ta!
Cái tay Diệp Trạch Đào này chả lẽ lại không có khuyết điểm gì ư?
Đây là chỗ mà Tra Tiểu Vĩ không hiểu, cố tìm những người đã từng đối đầu với Diệp Trạch Đào như Ngô Hiểu Bình để tìm hiểu về tình hình của hắn, mà bọn họ đều không nghĩ ra Diệp Trạch Đào có vấn đề lớn nào. Thì đấy xem Ngô Hiểu Bình nói gì nhé: Cái tay Diệp Trạch Đào này có sức mạnh cực lớn, không tham không chiếm, về tiền bạc không thể tìm thấy một kẽ hở nào cả, nhiều nhất là một số tin đồn về nhan sắc thôi. Thế nhưng nếu như nói anh ta lăng nhăng thì cũng không thể tìm ra chứng cứ.
Ngô Hiểu Bình cũng có nói đến việc Diệp Trạch Đào với cái cô tên Phương Di Mai nào đó có thể có chuyện này chuyện nọ đấy. Lại cũng có ý kiến nói rằng mọi người đoán Diệp Trạch Đào và cô gái tên Ôn Phương kia có tình ý, thế nhưng hai người phụ nữ này đều đã bị điều đi xa huyện Thảo Hải rồi, cứ cho là giữa họ có chuyện đi chăng nữa thì cũng không thể nắm được bất kỳ điểm yếu nào.
Nghĩ một hồi, Tra Tiểu Vĩ ấn số gọi điện cho Vi Hoành Thạch.
Thế nhưng, lúc này có lẽ Vi Hoành Thạch đang bận, người thư ký mới của ông ta nghe điện xong nói sẽ lập tức chuyển lời.
Tra Tiểu Vĩ châm một điếu thuốc ngồi đó nghĩ ngợi, trong lòng lại nghĩ, vẫn cho rằng đến nơi là có thể triển khai công việc một cách thuận lợi ngay, bây giờ nhìn lại, cái Thành phố Hắc Lan này cũng không dễ triển khai công việc đâu.
Đã nửa tiếng trôi qua, cuối cùng Vi Hoành Thạch cũng gọi điện thoại tới.
- Tiểu Vĩ, thế nào rồi, đến nơi mới, công việc triển khai tốt chứ?
- Lãnh đạo cũ ơi, em đang muốn báo cáo với anh tình hình công việc ở đây đấy. Tình hình ở Thành phố Hắc Lan phức tạp lắm, lực lượng trong thành phố của Sở Tuyên rất mạnh, Trưởng ban Thư ký Thành ủy và Bí thư Đảng ủy Công an đều nghe anh ta. Mà cái này chưa phải là quan trọng, quan trọng là em đã phát hiện ra lực lượng của Điền Lâm Hỷ là mạnh nhất ở đây. Do phó Bí thư Phương Thuận Chương cầm đầu, phó Chủ tịch Thành phố, Chính ủy khu Quân đội, lại thêm Ninh Quân của họ Ngô Diên Ngạo Bác nữa, bọn họ vây kín một vòng chặt chẽ. Ngoài ra chỉ còn thừa lại Chủ tịch Thành phố Triệu Diệc Hiền là người của họ Tạ, chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật là người của họ Liêu, em tạm thời chưa có tiếng nói gì tại Hội nghị Thường vụ đâu.
Nhanh chóng báo cáo tình hình thành phố Hắc Lan cho Vi Hoành Thạch.
Tra Tiểu Vĩ không biết Vi Hoành Thạch sẽ nghĩ thế nào về việc này, giới thiệu một hồi về tình hình ở đó rồi đợi ý kiến.
Một hồi lâu, Vi Hoành Thạch mới nói:
- Tiểu Vĩ, cậu triển khai công việc rất tốt, nắm được tình hình thành phố Hắc Lan nhanh như vậy, đã đủ để chứng minh rằng cậu đã mất nhiều công sức rồi!
Lời nói này hoàn toàn biểu dương việc Tra Tiểu Vĩ đã làm.
Tra tiểu Vĩ cũng rất vui mừng, vội nói:
- Đến một nơi mới, em chắc chắn phải nhanh chóng triển khai công việc.
Khi nói câu này, Tra Tiểu Vĩ cũng rất hưng phấn. Mượn một chút tiếng tăm của Vi Hoành Thạch, hôm đó tại buổi tiệc chiêu đãi, sau khi anh ta hé lộ mình nguyên là Thư ký cho Vi Hoành Thạch thì cũng đã có mấy người chạy về phe anh ta. Chính là do mấy người chạy về phe anh ta này nên mới tìm hiểu được tình hình thành phố Hắc Lan một cách nhanh chóng như vậy.
Vi Hoành Thạch lại nói:
- Gần đây tôi và mấy đồng chí có tiến hành một số cuộc thảo luận, sự phát triển của một vùng đất, bế quan tự thủ thì không thể thành công được, việc giao lưu cán bộ trở thành tất nhiên, chỉ có cơ chế điều động luân lưu cán bộ của chúng ta thì mới không vì ở một nơi lâu quá mà sinh tật. Thành phố Hông Đô và tỉnh Ninh Hải các cậu cơ bản đã hình thành ý đồ luân chuyển cán bộ rồi, thành phố Hắc Lan là một thành phố có nền kinh tế đang nổi lên, cán bộ càng cần phải bồi dưỡng kiến thức, mở mang tầm nhìn, rất nhanh thôi sẽ có một đợt luân chuyển cán bộ với quy mô lớn, cậu cứ chăm chút cho gốc rễ bám chắc vào, nhẫn nại làm tốt công việc đi, đừng nên sốt ruột mà làm gì!
Mắt Tra Tiểu vĩ sáng lên, anh ta đã hiểu ra ý của Vi Hoành Thạch rồi, chắc là ông ta và tỉnh Ninh hải đã đạt được một sự trao đổi gì đó như thế rồi. Tất cả người của tỉnh Ninh Hải đều mong muốn có được sự trao đổi này, theo đà tiến hành của cuộc trao đổi có lẽ bộ máy thành phố Hắc Lan sẽ có sự thay đổi lớn, chỉ cần phá vỡ được sự biến hóa hiện nay, theo đó lời nói của anh ta trong bộ máy sẽ có trọng lượng hơn, đến lúc đó thì triển khai một số việc sẽ dễ dàng hơn ngay!
- Lãnh đạo nhìn được xa thật!
Tra Tiểu Vĩ tán dương một câu.
Vi Hoành Thạch mỉm cười nói:
- Cái gì cần tuyên truyền thì cứ tuyên truyền thêm đi, một số đồng chí của chúng ta đã đạt được thành tích lớn như vậy thì không thể gạt bỏ thành tích đó được.
Biết là nói đến Diệp Trạch Đào, Tra Tiểu Vĩ nhất thời còn chưa hiểu ý của Vi Hoành Thạch, nhưng có một điều chắc chắn là yêu cầu mình tuyên truyền mạnh mẽ Diệp Trạch Đào.
Rốt cuộc là có mục đích gì?
Tra Tiểu Vĩ thật sự không hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...