Hồng Sắc Sĩ Đồ

- Anh Phàm…
Bỗng truyền đến một âm thanh rất quyến rũ.
Chợt thấy một thiếu nữ ăn vận thật trẻ trung từ ngoài bước vào.
Nhìn thấy người thiếu nữ này, Diệp Trạch Đào vừa nhìn liền nhận ra, là một ngôi sao ca nhạc, hát nhạc tình ca.
Nhìn thấy người thiếu nữ này bước đến, Lưu Phàm liền khẽ nhíu mày nói:
- Làm thế nào mà bây giờ mới tới!
- Anh Phàm, tôi thu xong một bài liền chạy tới ngay.
Lưu Phàm lúc này mới gật đầu một cái nói:
- Cô gọi anh ấy là anh Diệp, hôm nay tiếp anh Diệp cho tốt.
Thiếu nữ kia liền nhẹ giọng nói một tiếng:
- Anh Diệp.
- Cô tên Tô Ảnh sao?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Trạch Đào, anh biết cô ấy?
Lưu Phàm cười nói.
- Nghe qua cô ấy hát, rất ngọt!
Vỗ tay một cái, Lưu Phàm nói:
- Còn lo anh không thích, lần này thì tốt rồi!
Diệp Trạch Đào không hiểu nói:
- Tôi đến dự một hội đấu giá hay mà, tìm những người đó làm gì?
Lưu Phàm nói:
- Đây là Phạm Nhi! Hiểu chưa? Người có thân phận, nếu không có người đẹp bên cạnh, là chuyện hạ thấp!
Diệp Trạch Đào liền lắc đầu.
Cùng ngồi vào chiếc Mercedes Benz của Lưu Phàm, anh ta lái xe nói:
- Hôm nay xem có chút gì đó ngốc để tiêu số tiền lớn!
Tô Ảnh lúc đầu nghĩ là mình tới bên cạnh Lưu Phàm, vốn rất vui. Nhưng, những gì nhìn thấy lại là Diệp Trạch Đào bình thường, trong lòng có một vài suy nghĩ. Khi nhìn đôi giày da của Diệp Trạch Đào phát hiện giá tiền của đôi giày đó cũng chỉ khoảng một trăm tệ, liền có chút không hiểu. Anh công tử của Lưu gia tồn tại hùng mạnh như thế, sao lại bắt mình phục vụ một người quê mùa đến vậy nhỉ?

Tô Ảnh lại âm thầm quan sát một chút, trên quần của Diệp Trạch Đào kia còn bắn tung tóe một ít bùn, vừa nhìn đã không giống người được xe lên xe xuống, giống người tới từ một vùng quê nào đó hơn.
- Anh Diệp, anh là người ở đâu?
Tô Ảnh hỏi một câu.
- Không nên hỏi thì đừng hỏi.
Lưu phàm nói một câu.
Diệp Trạch Đào lại thấy không có gì, mỉm cười nói:
- Một địa phương nhỏ, một thị trấn của Ninh Hải.
Tô Ảnh càng thêm hiếu kỳ, người của một thị trấn nhỏ?
Nghĩ đến tình hình Lưu Phàm mà mình biết, anh ta là công tử của đại gia tộc họ Lưu, bây giờ tới một huyện làm việc, nên đi mạ vàng. Khi nhìn lại phía Diệp Trạch Đào, Tô Ảnh có chút hiểu ra, anh Diệp này có lẽ là làm việc trên huyện, và là người Lưu Phàm quen mà thôi.
Có được sự phán đoán như vậy, Tô Ảnh liền hiểu, anh Diệp này không phải là nhân vật quyền thế.
Có được phát hiện này, Tô Ảnh đối với việc Lưu Phàm bắt mình phục vụ Diệp Trạch Đào có phần không thoải mái. Mục tiêu của mình là câu được con cháu nhà đại gia, là người như Lưu Phàm, một nhân vật nhỏ bé thực sự không cần mình phải tiêu hao nhiều tinh lực.
Sau khi có suy đoán trong lòng, Tô Ảnh liền đánh mất đi tâm tình muốn lấy lòng của Diệp Trạch Đào, ngồi ở đó bên cạnh Lâm Cầm Tiên nói chuyện.
Hai người nói chuyện rất tình cảm, đều là chuyện mà phụ nữ con gái hay nói.
Diệp Trạch Đào cũng chỉ thích nghe Tô Ảnh hát mà thôi, không quá hứng thú với cô gái này. Nhìn thấy bộ dạng đối phương như vậy, hắn đương nhiên hiểu suy nghĩ của cô gái này.
Diệp Trạch Đào ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe rất nhanh chạy đến một nơi khí thế.
Đưa mắt nhìn ra, xe con đắt giá đỗ rất nhiều.
- Trạch Đào, nhìn thấy chưa, người tới đều là những kẻ có tiền có quyền!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Người có tiền có quyền trong Bắc Kinh này quả không ít.
Khi mọi người đi vào bên trong, Diệp Trạch Đào nhìn thấy quả nhiên đều là trai thanh gái lịch, nhiều hơn cả là những mỹ nữ xinh đẹp.
Tô Ảnh miễn cưỡng kéo tay Diệp Trạch Đào vào.
Diệp Trạch Đào vốn có chút không tự nhiên, nhìn thấy dáng vẻ mọi người như vậy, cũng sẽ kéo Tô Ảnh vào tay mình.
Cảm giác được bộ dạng không tự nhiên đó của Diệp Trạch Đào, Tô Ảnh thầm nghĩ, dáng vẻ người này khá đẹp trai.
Đáng tiếc là không phải mẫu người mình thích, đáng tiếc!
- Nơi này phân ra mấy tầng, thường là chơi tranh chữ tại tầng hai và đấu giá những vật phẩm bình thường. Tầng ba trở lên thì khác, là khác về phương thức .

Lưu Phàm biết Diệp Trạch Đào không rõ những chuyện này, liền giới thiệu.
- Xem tầng hai trước.
Diệp Trạch Đào thật sự có chút tò mò.
Lưu Phàm cười nói:
- Được, hôm nay đưa anh đi chơi.
Khi bước vào bên trong, Diệp Trạch Đào nhìn thấy quả là rất náo nhiệt, mọi người đều nhao nhao nâng bảng tranh nhau vỗ một bộ y phục của cầu thủ bóng đá. Nghe nói là trang phục của minh tinh nào đó từng mặc, giá này cũng lên đến trên vạn.
Nhìn một hồi, đều là đồ dùng linh tinh của một vài danh nhân.
- Tiền của cuộc đấu giá này làm thế nào?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Một bộ phận nhỏ sẽ đầu tư vào từ thiện theo phương thức đã định, những người chức to thì sẽ do những người phía sau phân chia, tôi không mạnh, nếu không thì cũng làm một nơi như vậy, kiếm rất nhiều tiền!
Tuy rằng Lưu Phàm nói kiếm tiền, nhưng Diệp Trạch Đào lại nghĩ không hiểu kiếm tiền thế này là kiếm thế nào.
- Đi thôi, nơi này không thú vị lắm, tiền đấu giá không nhiều, trên tầng ba mới nhiều.
Nhìn những người ngồi ở đây, tuy rằng một đám tượng khuôn ra dáng, nhưng xem việc bọn họ ra tay là biết, tiền thực sự không phải nhiều, đương nhiên rồi, cũng có thể có vài người có tiền thực sự, ngoài ra đều chỉ có ý chơi một chút.
Sau khi lên tầng ba, tình hình ở đây hoàn toàn khác, thiếu nữ thiếu nam tiếp khách cũng không ngừng lên vài cấp bậc, trải thảm đỏ thẫm, đi trên thảm này, giầy của Diệp Trạch Đào tự dưng nổi bật rõ, có vẻ không hợp chút nào với tấm thảm này.
Tô Ảnh lập tức đỏ mặt, cảm thấy kéo tay Diệp Trạch Đào có chút hạ giá, vô tình liền buông tay hắn ra.
Diệp Trạch Đào nhìn Tô Ảnh không kéo mình nữa, thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Khi đi vào bên trong, Diệp Trạch Đào cũng không nhìn thấy có thứ gì đấu giá đặt ở đó, ngược lại mọi người ra giá rất hào phóng, mới đi vài bước, giá này liền chuyển sang một trăm ngàn.
- Bán đấu giá cái gì?
Diệp Trạch Đào liền hỏi.
Tìm một chỗ ngồi xuống, Lưu Phàm nói:
- Nơi này nội dung bán đấu giá khá nhiều, chia ra nhiều loại, đây hẳn là nội dung đấu giá cùng một nhân sĩ thành công nào đó ăn một bữa tối.
Quả nhiên, Diệp Trạch Đào nghe một chút mới ra, chả là gần đây chủ tịch của một doanh nghiệp nào đó trong nước có thể cùng đi ăn.
Rất nhanh, phiên đấu giá lần này liền có kết quả, một người trông có vẻ là ông chủ đã bỏ ra gần hai mươi vạn đạt được và được cùng đi ăn bữa tối.
Nhìn bộ dạng ông chủ vui vẻ của cơ hội đấu giá lần này, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Không tồi, nếu hai doanh nghiệp có thể đạt được hợp tác, đầu tư hai mươi vạn cũng không phải là nhiều!
Lưu Phàm cười nói:
- Đây là hành động loại kém, còn có đấu giá cùng ăn cơm thư nhàn với minh tinh.
Diệp Trạch Đào liền ngạc nhiên nói:
- Thế này cũng được?
- Đương nhiên trên đấu giá sẽ không nói như vậy, chỉ là có một thỏa thuận cá nhân như vậy, cũng là cùng nhau ăn bữa trưa bữa tối gì đó, bữa trưa bữa tối có chú ý rồi, vậy thì thời gian khác nhau, cũng không giống rồi!
Trước hai người phụ nữ Lưu Phàm nói lên lời này không hề có bất cứ điều gì băn khoăn, dường như không nhìn thấy sự tồn tại của hai người ấy.
Nghe thấy Lưu Phàm nói như vậy hai cô gái có chút ngại ngùng, Tô Ảnh nói với Cầm Tiên:
- Chúng tôi vào nhà vệ sinh một chút đi.
Lâm Cầm Tiên vội đáp ứng, hai người liền đi ra ngoài.
Nhìn thấy hai cô đi rồi, Lưu Phàm cười nói:
- Bây giờ con gái cũng chia ra nhiều loại, hôm nay tôi nói một chút với anh về chuyện này.
Nói xong liền cẩn thận giảng giải cho Diệp Trạch Đào.
- Trạch Đào à, con gái cũng chia thành chục cấp, bốn cấp trên thì bình thường rồi, còn lại đều là gái vườn hoa, gái bên đường, gái tiệm uốn tóc, gái bên đường, khách sạn.
Những người linh tinh như nhân viên phục vụ, ngâm chân, mát xa, tắm hơi, bồi bàn tán gẫu. Đối tượng phục vụ cũng là những ông chủ nhỏ các ngành nghề, dân cổ vàng, cổ cồn, thành phần tri thức, dân công chức. Chơi những phụ nữ không đẳng cấp, mấy người chúng tôi phải chơi người từ cấp bốn trở lên!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nhìn Lưu Phàm, thật sự thật không ngờ là lại có cách nói như vậy!
Nhìn thấy ánh mắt này của Diệp Trạch Đào, Lưu Phàm tự đắc cười nói:
- Bắt đầu từ cấp bốn mới coi là được một chút, là một vài người mẫu, những cô gái bằng cấp cao, minh tinh điện ảnh. Những người này mới an toàn, mới thú vị. Anh đừng nghĩ là minh tinh, minh tinh cũng có không ít đẳng cấp, từ loại thấp cấp đến minh tinh nổi tiếng, giá tiền yêu cầu cũng khác, không có gì là không đạt được!
- Chuyện này có liên quan gì đến bán đấu giá?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Chỉ ra đài đấu giá, Lưu Phàm nói:
- Anh nghe đi.
Quả nhiên, lần này đấu giá bữa ăn trưa cùng một ngôi sao.
Giá cả lập tức tăng lên, rất nhanh đã qua triệu tệ.
Diệp Trạch Đào mở to nói:
- Tranh tư cách ăn một bữa tối nhiều tiền như vậy, có lầm hay không!
Lưu Phàm cười nói:
- Bữa tối là bao đêm rồi, một buổi tối trên tiền triệu, với một số người mà nói không phải là chuyện lớn.
Diệp Trạch Đào nói:
- Không phải ăn cơm?

Lưu Phàm liền cười ha hả.
Lúc này vài người ở đó tranh nhau ra giá, rất nhanh đã vượt qua hai triệu.
- Mẹ kiếp!
Diệp Trạch Đào thầm mắng một tiếng, cảm thấy có chút không nói lên lời, quả nhiên chuyện ở Bắc Kinh này làm mình không hiểu, chuyện gì cũng có.
Nhìn thấy cuối cùng là hình dáng một người đàn ông trung niên mập mạp đạt được tư cách này, nhìn dáng vẻ ông ta cười lớn, Diệp Trạch Đào chỉ có thể lắc đầu nói:
- Đây phải chăng cũng xem là một chút cống hiến từ thiện?
Lưu Phàm liền cười nói:
- Đó là đương nhiên rồi, có một chút tiền thì phải đầu tư vào việc từ thiện, nếu không thì không thể nào nói nổi.
Tất cả đều là chuyện làm việc trong hộp kín!
Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện này không có ai quản sao?
Lưu Phàm nói:
- Có chỗ nào trái pháp luật sao?
Diệp Trạch Đào nghĩ, nếu thức sự đạt được tư cách đấu giá, thì đây chỉ là chuyện ăn một bữa tối thật là không tìm thấy được nhược điểm xử phạt. Với những chuyện này Diệp Trạch Đào đúng là không rõ lắm.
Trong lòng nhiều ít có chút bực mình Diệp Trạch Đào nói:
- Xem như tôi đã được mở mang kiến thức rồi!
- Anh không phải là muốn gom một khoản tiền để xây dựng huyện sao? Anh cũng có thể đấu giá một bữa tối của anh!
Lưu Phàm liền cười nói.

Diệp Trạch Đào liền trừng mắt nhìn Lưu Phàm một cái.
Lưu Đan vội nói:
- Đây không phải phụ nữ bán đấu giá cùng ăn một bữa tối, mà là một vụ đấu giá thực sự để cùng ăn bữa tối, chỉ là mọi người ngồi cùng nhau ăn cơm thôi, tán gẫu vài chuyện là xong.
Diệp Trạch Đào lại cảm thấy khó hiểu, liền nhìn về phía Lưu Phàm.
Lưu Đan nói:
- Thật sự thì, ở Bắc Kinh có vài anh công tử thích chơi trò này, có một gia thế tốt, thân phận của họ cũng cao lên. Có rất nhiều thương nhân hi vọng cùng bọn họ nâng cao quan hệ, cho nên, bữa tối mang đầy vẻ quyền lực này lại có vị không giống nữa, giá đưa ra đấu giá cũng rất cao.
Diệp Trạch Đào tuy rằng có ý lay động, cuối cùng vẫn lắc đầu, tình hình hiện giờ của mình không giống, mỗi lời nói hành động đều phải chú ý mới được.
Lưu Phàm cũng không ép buộc, cười rồi không nói đến chuyện này nữa!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui