- Sao đột nhiên lại đến Thảo Hải vậy?
Tuy rằng đã biết dụng ý của Lưu gia, nhưng với chuyện Trịnh Tiểu Nhu đến đây, Diệp Trạch Đào vẫn cảm thấy có chút khó hiểu, liền hỏi một câu như vậy.
- Cậu không hy vọng tôi đến à?
Trịnh Tiểu Nhu liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào hỏi.
Trông thấy ánh mắt có chút thất vọng của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào liền vội nói:
- Đâu có, đương nhiên là mong cô đến đây rồi, chỉ là hơi bất ngờ một chút thôi.
Trịnh Tiểu Nhu lúc này mới cười nói:
- Là Mộng Y gọi tôi đến đây đó.
Diệp Trạch Đào mở to hai mắt, hắn cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ, sao lúc này rồi mà Lưu Mộng Y lại gọi Trịnh Tiểu Nhu đến cơ chứ.
Cười, cười, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Chẳng phải Thường Duy Chân cũng đã nói chuyện khai thác về mảng bất động sản với cậu rồi hay sao?
Lúc này Diệp Trạch Đào mới sực nhớ ra chuyện mình và Thường Duy Chân có nói chuyện với nhau về việc nghiên cứu tình hình mở rộng khai thác trên diện rộng bất động sản của xã Xuân Trúc, liền nhìn Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Cô cũng muốn tham gia sao?
- Trạch Đào, cậu không thể so bì với người khác được, cậu mới bắt đầu con đường phát triển. Cậu đã bao giờ từng nghĩ chuyện này chỉ mình Mộng Y thì không đủ sức làm sao. Nếu muốn thực hiện thì phải là người khác thực hiện mới được. Nếu như hai người kết hôn với nhau rồi, cậu thử nghĩ xem, vợ của cậu kinh doanh bất động sản ở xã Xuân Trúc, thì bất luận kết quả như thế nào thì cuối cùng cậu cũng là người bị người ta nói ra nói vào nhiều nhất.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi cũng đang suy tính chuyện này. Mặc dù trong toàn bộ công cuộc khai thác, phát triển ở đây, chính phủ và quần chúng nhân dân đều không ai bị thiệt cả, nhưng nếu như để cho Mộng Y làm thì đúng là sẽ nảy sinh vấn đề!
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Có rất nhiều chuyện phải có mâu thuẫn mới được. Hiện tại thì Lưu Mộng Y vẫn chưa được gả cho cậu, nên vẫn có thể tiến hành được. Nhưng nếu như cô ấy gả cho cậu rồi, thì lúc đó tình hình đã thay đổi. Đến lúc đó, chuyện này lại trở thành một lỗ hổng của cậu, đến lúc có người muốn kiếm cớ gây chuyện thì sẽ mang lại rất nhiều phiền phức không đáng có. Nếu bây giờ giải quyết ổn thỏa rồi, thì cho dù có kẻ nào muốn nói ra nói vào với cậu thì cậu cũng không làm sao cả!
- Đã khiến cho mọi người phải lo lắng rồi!
Diệp Trạch Đào cũng cảm nhận được bọn Trịnh Tiểu Nhu đã phải nhọc sức rất nhiều trong chuyện này.
- Cậu vẫn cố tình khách sáo với tôi đó hả?
Trịnh Tiểu Nhu bĩu môi hỏi.
Diệp Trạch Đào phát hiện cô Trịnh Tiểu Nhu này rất thích bĩu môi, mà động tác đó thật cuốn hút người khác. Trông thấy cô ta như vậy, Diệp Trạch Đào chỉ muốn hôn vào cái môi xinh kia một cái, hắn liền vội vàng đưa mắt đi nơi khác.
- Chúng tôi đã nghiên cứu chuyện này rồi. Lần này tiền của Mộng Y ở chỗ tôi, tôi sẽ mở công ty, sau đó Thường Duy Chân sẽ chủ trì công việc. Đến lúc đó thì mối liên quan với cậu sẽ không còn lớn nữa.
Diệp Trạch Đào ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy đấy đúng là một biện pháp. Mặc dù Trịnh Tiểu Nhu cũng là một thành viên của Lưu gai, nhưng thật ra bên ngoài thì không có quan hệ gì với mình hết. Hiện giờ Trịnh gia đang rất mạnh, cho dù Trịnh Tiểu Nhu đến phụ trách hạng mục đó, thì cũng chỉ có thể hiểu đó là hành vi của Trịnh gia mà thôi.
Hơn nữa, phụ thân của Trịnh Tiểu Nhu cũng không nhúng tay vào chuyện này, không thể phá mối quan hệ với Trịnh gia, đúng là một người thích hợp.
Diệp Trạch Đào hiểu, chuyện này Lưu Mộng Y đã bàn bạc với bọn Trịnh Tiểu Nhu rồi. Thay đổi phương thức đầu tư kinh doanh một chút, mọi người sẽ đều cho rằng Trịnh gia đến Ninh Hải, không liên quan gì đến mình cả, đúng là chuyện tốt mà.
- Người nhà cô gia nhập vào Ninh Hải không có gì khó khăn chứ?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
- Chỉ tôi gia nhập thôi!
Lườm Diệp Trạch Đào một cái, Trịnh Tiểu Nhu nói vẻ không vui.
Trông thấy bộ dạng của Trịnh Tiểu Nhu như vậy, Diệp Trạch Đào càng hiểu, thật ra sản nghiệp này cuối cùng vẫn là của mình.
- Ở tỉnh Ninh Hải này Trịnh gia chúng tôi cũng có tiếng nói nhất định. Cậu cứ yên tâm là được. Chuyện công ty cũng đã hòm hòm rồi, các hạng mục liên quan cũng không có vấn đề gì. Ngày kia cậu giới thiệu tôi với Khương Chính Quyền là được rồi.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Cô định ở huyện Thảo Hài này lâu dài sao?
Trịnh Tiểu Nhu liền cười nói:
- Đúng vậy, mặc dù hạng mục này là do Thường Duy Chân chủ trì vận hành, nhưng cậu không thể không biết, bên trong còn có cổ phần của bao nhiêu người. Thông qua hạng mục này, có thể lôi kéo được rất nhiều mối quan hệ. Việc này đối với sự phát triển của cậu vô cùng có lợi. Hơn nữa, có nhiều người đến tham gia như vậy, thì cho dù có kẻ muốn gây chuyện, bọn họ cũng phải xem có dám động đến những người này hay không!
Đến lúc này Diệp Trạch Đào mới coi như thở phào một hơi dài thoải mái. Cái cô Trịnh Tiểu Nhu này cũng thật là một người tinh tế, thông minh. Có cô ta xử lý công việc, thì đúng là không thể xảy ra chuyện gì được.
Cứ nói đến chuyện các hạng mục công tác thì tinh thần của Trịnh Tiểu Nhu lại phấn chấn hẳn lên, cô hoa tay múa chân để nói chuyện.
Vốn dĩ mặc một bộ quần áo rộng rãi, động tác của cô ta lại mạnh mẽ, nên phần da thịt trắng muốt trên người cô cứ lồ lộ, nhất là khe ngực sâu hun hút giữa đôi gò bồng đảo cứ rung lên theo từng nhịp.
Vốn dĩ cũng đã từng làm chuyện đó với Trịnh Tiểu Nhu, bây giờ lại được chứng kiến cảnh tượng đẹp mê hồn này, Diệp Trạch Đào lại cảm thấy tâm hồn mình có chút xao động.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn là mình sẽ không thể kìm chế nổi!
Biết được ý tưởng của mọi người rồi, nên Diệp Trạch Đào cũng hiểu, người phụ nữ này là của mình. Có được ý nghĩ như vậy rồi, Diệp Trạch Đào phải nhẫn nại đè nén dục tình đang nổi lên trong lòng.
Nghĩ đến Lưu Mộng Y vừa từ ở đây đi, cơn dục tình trong Diệp Trạch Đào cũng dịu đi phần nào. Hắn hiểu, hiện giờ không phải lúc, chưa biết chừng Lưu Mộng Y đang suy nghĩ đến chuyện của mình và Trịnh Tiểu Nhu cũng nên.
Cười cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Đã đến Thảo Hải rồi, thì đi thăm bố mẹ tôi nhé.
Trịnh Tiểu Nhu kỳ thật cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Khi Diệp Trạch Đào đến, cô cũng vô cùng muốn được bổ nhào vào lòng Diệp Trạch Đào, nên đành phải nói huyên thuyên để đè nén cảm xúc của mình.
Lúc nãy khi nói chuyện, cô cũng đã thấy tình trạng quần áo của mình, nhưng cô ta đã cố ý không che dấu ánh mắt của Diệp Trạch Đào mà trong lòng lại còn cảm thấy có chút đắc ý.
Đang lúc tâm trí bất an, thì Diệp Trạch Đào lại đề xuất ý muốn đến nhà của Diệp Trạch Đào.
Trịnh Tiểu Nhu có vẻ hơi nhăn nhó đứng lên, cơn hứng tình lúc nãy cũng đã nguôi ngoai đi phần nào, trong lòng thầm nghĩ, coi như đi gặp bố mẹ chồng đây mà! Có nên đi không nhỉ? Mặc dù trước khi đến cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng hiện tại cô lại có chút ngần ngừ, nhưng rồi cuối cùng cũng vẫn nói:
- Nên đi chứ.
Diệp Trạch Đào ra xe ngồi đợi một hồi lâu mới thấy Trịnh Tiểu Nhu trang điểm, ăn vận rất xinh đẹp bước ra.
Nhìn cách ăn mặc cầu kỳ của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, không ngờ lại như vậy! Sự sắp xếp của Lưu gia đúng là khiến cho người ta không thể nói gì được. Mà chắc cũng chỉ có Lưu gia mới có sự sắp xếp như vậy, mà cũng có khả năng chỉ có người phụ nữ giống như Trịnh Tiểu Nhu mới đồng ý sự sắp xếp này.
- Trạch Đào, đi xe của tôi nhé.
Trịnh Tiểu Nhu nói với Diệp Trạch Đào.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới để ý thấy chiếc Audi mang biển số Ủy ban nhân dân tỉnh của Trịnh Tiểu Nhu.
Nhìn qua thì chiếc xe cũng không có gì đặc biệt.
Trịnh Tiểu Nhu tự động ngồi ở ghế phụ lái, nói với Diệp Trạch Đào:
- Tôi không biết đường.
Diệp Trạch Đào lái xe hướng về nhà của mình.
Xe tới trước cửa nhà Diệp gia, Trịnh Tiểu Nhu nói với Diệp Trạch Đào:
- Anh cầm giúp tôi một số đồ nhé.
Mở thùng xe phía sau, Diệp Trạch Đào liền nhìn Trịnh Tiểu Nhu.
Cái liếc này khiến cho mặt của Trịnh Tiểu Nhu ửng đỏ lên.
Hóa ra cái cô Trịnh Tiểu Nhu này cũng đã có dự tính cả rồi, lễ vật cô ta đã chuẩn bị rất nhiều.
Giúp Trịnh Tiểu Nhu xách một đống đồ, hai người dường như một đôi vợ chồng son.
Trông thấy Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu bước vào cửa, sắc mặt của Lưu Mộng Y có chút thay đổi.
Trong tưởng tượng của Lưu Mộng Y thì chắc là hai người bọn họ đã ở khách sạn làm chuyện đó rồi, không ngờ hai người họ lại không hề làm gì cả, nên tâm tình cũng thấy thoải mái hơn vài phần.
Đồng ý với ý tứ của bố mẹ, cũng đã biết giữa hai người Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu đã từng có quan hệ tình ái với nhau, bây giờ lại thấy Trịnh Tiểu Nhu đến nhà của Diệp gia, trong lòng của Lưu Mộng Y cũng có gì đó hơi khó chịu.
Tuy nhiên, đã được nghe bố mẹ nói về nguy cơ nghiêm trọng trước mắt, cần phải để cho Trịnh Tiểu Nhu và Lưu gia cùng đi chung một con thuyền, thì trong lòng Lưu Mộng Y không khỏi thở dài.
Hoàng Hân đang cùng bà Tôn Trí Phương trò chuyện, cô ta dạo gần đây đã thả lỏng tâm tư, nên nói chuyện với bà Tôn Trí Phương có vẻ rất tâm đầu ý hợp.
Trông thấy một thiếu phụ vô cùng xinh đẹp cùng con trai của mình bước vào cửa, ông Diệp Hằng Thành và bà Tôn Trí Phương đều cảm thấy có chút kỳ lạ, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Trịnh Tiểu Nhu.
Không thể không nói Trịnh Tiểu Nhu quá đẹp, thêm vào đó lại trang điểm, ăn vận cầu kỳ, nên khiến cho ánh mắt của mọi người đều sáng lên.
Diệp Oánh càng ngạc nhiên hơn, cô cứ nhìn chằm chằm vào Trịnh Tiểu Nhu.
Thời gian này Diệp Oánh xin nghỉ phép ở nhà. Quản đốc đương nhiên là có nghe thấy chuyện hôn nhân của Chủ tịch huyện và nhạc mẫu, liền lập tức phê chuẩn cho Diệp Oánh được nghỉ phép.
Trịnh Tiểu Nhu có chút sợ hãi nép đằng sau lưng Diệp Trạch Đào.
Kiên trì, Diệp Trạch Đào nói với bố mẹ của mình:
- Bố, mẹ, đây là chị dâu của Mộng Y từ Bắc Kinh mới đến, tên là Trịnh Tiểu Nhu, hôm nay cô ấy đến để thăm bố mẹ đấy ạ.
Nghe Diệp Trạch Đào giới thiệu, bố mẹ của Diệp Trạch Đào lúc này mới bình tĩnh trở lại. Bà Tôn Trí Phương nói:
- Sao lại xấu hổ thế, đi từ xa đến thăm chúng tôi cơ đấy.
Diệp Trạch Đào giới thiệu cùng với Trịnh Tiểu Nhu:
- Tiểu Nhu, đây là bố mẹ tôi.
Diệp Trạch Đào giới thiệu xong, Trịnh Tiểu Nhu liền cung kính, lễ phép nói:
- Cháu chào bố anh Diệp, mẹ anh Diệp ạ!
Nghe thấy cách xưng hô của Trịnh Tiểu Nhu, hai người đều có chút sửng sốt.
Diệp Trạch Đào đứng bên cạnh của Trịnh Tiểu Nhu, nghe thấy tiếng anh Diệp rất nhỏ, hầu như chỉ nghe thấy hai tiếng “bố, mẹ” mà thôi, nên chỉ có thể lắc đầu. Trịnh Tiểu Nhu đúng là, bây giờ còn cố ý gọi bố với mẹ nữa!
Lưu Mộng Y liếc nhìn Trịnh Tiểu Nhu, đương nhiên là cô cũng nghe thấy cách xưng hô của Trịnh Tiểu Nhu như vậy.
Sắc mặt của Hoàng Hân có chút biến đổi.
Người nhà Diệp gia đương nhiên không biết bên trong chuyện này còn có rất nhiều nội tình. Bà Tôn Trí Phương liền kéo Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Cô xưng hô như vậy hay lắm, tôi rất thích, sau này năng đến đây chơi nhé.
Ông Diệp Hằng Thành chỉ cảm thấy các xưng hô này có chút kỳ quái, có vẻ không quen lắm.
- Vâng ạ, cháu nghe lời của mẹ anh Diệp. Mẹ anh Diệp này, đây là những món quà cháu chuẩn bị để mang đến tặng mọi người, không biết mọi người có thích không ạ.
Nói xong liền phân phát từng món quà một.
Trịnh Tiểu Nhu là một người có tiền, nên những món quà của cô cũng rất phong phú.
Khi đến trước mặt của Diệp Oánh, Diệp Trạch Đào nói với Trịnh Tiểu Nhu:
- Đây là chị gái tôi, Diệp Oánh.
- Em chào chị. Món quà này em dành riêng tặng chị.
Trịnh Tiểu Nhu liền vội vàng giúi món quà vào tay của Diệp Oánh.
Cô ta cũng gọi người ta là chị nữa cơ đấy.
Phân phát hết quà, bà Tôn Trí Phương cười nói với Hoàng Hân:
- Tiểu Nhu đúng là người rất lễ phép. Người của nhà các cô được lắm.
Hoàng Hân gượng cười nói:
- Tiểu Nhu được lắm ạ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...