Từ lúc Âu Dương Trường Dương bị làm xấu mặt ở hội nghị thường vụ thì gã dường như cũng đã hiểu rõ tình hình ở Hắc Lan, tạm thời không có động tĩnh gì, tất cả đều tỏ vẻ bình thường.
Qua sự việc ở trên bàn rượu, quyền uy của Diệp Trạch Đào ở Thảo Hải càng tăng lên, rất nhiều công việc đều được xử lý tốt. Chỉ cần hắn hạ mệnh lệnh thì cấp dưới không dám trái lời, các ban ngành của Thảo Hải lập tức làm theo.
Diệp Trạch Đào sớm đã biết được một ít tình hình từ phía Ninh Quân, nghĩ đến hành vi của Tôn gia hắn cũng không dám sơ suất. Tôn Tường Quân là một người khôn khéo, đặc biệt là lần nhìn thấy cái người tên là Lâm Bá Thành ở sân bay, Diệp Trạch Đào liền cảm thấy con người đó có chút bí ẩn. Bề ngoài thì tỏ vẻ hòa hảo nhưng chẳng ai biết rốt cục gã đang nghĩ gì. Nếu nói một cách nghiêm túc thì Diệp Trạch Đào chẳng lo lắng gì về Âu Dương Trường Dương, mà lại thấy có chút lo lắng về Lâm Bá Thành, đây mới là nhân vật lợi hại.
Tuy nhiên bây giờ trung ương còn chưa có văn kiện thông báo chính thức, tỉnh Ninh Hải vẫn như cũ, chưa có gì thay đổi nhiều nên Diệp Trạch Đào cũng có thời gian làm việc của mình.
Bận rộn cả một ngày Diệp Trạch Đào trở về nhà, tắm rửa xong ngồi trên sô pha xem tin tức của Ninh Hải, cha mẹ hắn đều ngồi bên cạnh cùng xem ti vi.
Hai người già thực sự thấy hài lòng với sự phát triển của con trai, mới không đầy một năm mà con của mình đã là Chủ tịch huyện Thảo Hải.
Cứ nghĩ đến việc con trai là Chủ tịch huyện thì Tôn Trí Phương lại cảm thấy là lạ, việc này cũng thật khó hiểu.
Tuy nhiên dù thế nào đi nữa thì con trai thành đạt như vậy cũng là một niềm an ủi lớn đối với hai người già.
Địa vị của Diệp Hằng Thành cũng đã có biến đổi lớn, trước kia mọi người nhìn thấy ông thì gọi là “thầy Diệp” nghe cũng đã rất tôn kính rồi, bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, đến các vị lãnh đạo trong huyện nhìn thấy ông cũng chào một tiếng “ Lão Diệp”. Diệp Hằng Thành cười thầm, từ lúc nào mà ông đã được xếp vào hàng bề trên để xưng hô như thế rồi!
- Trạch Đào, con xem con cũng đã trưởng thành rồi, lại là Chủ tịch huyện, việc của con có lẽ cũng nên bàn bạc một chút rồi nhỉ?
Tôn Trí Phương vẫn quan tâm đến chuyện này nhất.
Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này cứ từ từ, con sẽ suy nghĩ.
- Suy nghĩ cái gì, bây giờ mỗi ngày đều có người đến nhà giới thiệu con gái cho, mẹ của con cũng đã xem mặt vài cô rồi.
Diệp Hằng Thành nói.
Diệp Trạch Đào cười méo mó:
- Chẳng phải là con không tìm được nổi vợ, hai người lo lắng cái gì? Đến lúc đó khắc sẽ mang một cô về.
- Gia Anh cháu bác Điền cũng rất khá, hôm trước có đến đây một lần với mẹ cô ta. Mẹ nghĩ con bé Gia Anh này rất thích con đấy.
Nghe thấy Điền Gia Anh, Diệp Trạch Đào liền đau đầu, lắc đầu nói:
- Bố mẹ không hiểu Điền Gia Anh đâu.
- Thế nào là không hiểu, con bé đó ta nhìn nó trưởng thành nên hiểu rất rõ, đó là một cô gái chất phác.
Tôn Trí Phương nói.
Diệp Trạch Đào cười thầm một tiếng, Điền Gia Anh mà chất phác à?
Đang nói chuyện thì di động của Diệp Trạch Đào để trên bàn chợt vang lên.
Cầm điện thoại lên thì thấy Lưu Mộng Y gọi điện tới.
- Mộng Y, có việc gì?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Trạch Đào, là thế này. Mẹ vừa mới nói chuyện với em, muốn cho chúng ta mau chóng kết hôn, ý của anh thế nào?
Lưu gia muốn nhanh chóng kết hôn?
Diệp trạch đào liền hiểu ra, Lưu gia có lẽ bây giờ không gượng được nữa, hi vọng thông qua cuộc hôn nhân của hắn và Lưu Mộng Y để lôi kéo thêm một ít lực lượng.
- Được, vậy em xem khi nào thích hợp thì chúng ta sẽ tổ chức đám cưới là được rồi, nhưng mà em cũng phải đến Thảo Hải gặp gỡ bố mẹ anh chứ.
Diệp Trạch Đào biết hôn sự của mình và Lưu Mộng Y đã không thể trì hoãn được nữa, những gì lão Điền cần đàm phán cũng đã đàm phán xong cả rồi.
Tắt điện thoại Diệp Trạch Đào liền thấy cha mẹ đang nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc, biết hai người đã nghe được nội dung cuộc trò chuyện. Đã quyết định rồi thì việc này cũng nên nói với hai người lớn một chút mới đúng.
- Thật ra thì con sớm đã có đối tượng rồi.
Diệp Trạch Đào cười nói.
Ánh mắt Tôn Trí Phương sáng ngời, vội vàng nói:
- Chả trách chúng ta thì sốt ruột mà con thì cứ bình thản, mau nói cho mẹ nghe, đó là người như thế nào? Gia đình ra sao?
Lúc này cửa mở ra, chị cả Diệp Oánh cũng đi vào.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi ở đó ánh mắt Diệp Oánh cũng rạng rỡ, khuôn mặt sáng ngời lớn tiếng nói:
- Chủ tịch huyện Diệp đã về rồi đấy à?
- Con trời đánh, em trai mình mà cũng gọi như vậy được à?
Tôn Trí Phương cười mắng.
Diệp Oánh bước đến ngồi xuống nói:
- Mọi người không biết chứ em trai lên làm Chủ tịch huyện con cũng được thơm lây nhiều.
Diệp Hằng Thành trầm giọng nói:
- Ta nói với con nhiều lần rồi, con mà dám gây chuyện gì bừa bãi cẩn thận ta đánh gãy chân con đấy!
- Cha! Cha nghĩ con là đồ ngốc sao, con hiểu mà, bọn họ đối xử với con tốt như vậy chẳng qua là nhằm vào thế lực của em trai con thôi. Cái này con hiểu rất rõ, mọi người cứ sợ cái lão Quản đốc kia lợi dụng con, tâm địa gian ác của gã con còn lạ gì, mọi người cứ yên tâm đi, con sẽ không bao giờ gây thêm rắc rối gì cho tiểu Diệp nữa đâu.
Diệp Hằng Thành lúc này mới chậm rãi nói:
- Hiểu được là tốt, đừng thấy em trai con là Chủ tịch huyện rồi, sự việc ở chốn quan trường chẳng ai nói trước được, lên nhanh đó rồi lại bị đẩy xuống đó. Con xem xem tình hình của huyện Thảo Hải mấy năm nay, đổi lãnh đạo như đổi đèn kéo quân, rồi những người đã ngã xuống cũng đầy rẫy, nếu Diệp Trạch Đào có gặp phải chuyện gì thì ngươi cũng đừng mong thăng tiến được gì ở nhà máy.
- Biết rồi! Biết rồi!
Diệp Oánh nói.
Tôn Trí Phương nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Nãy đang nói lại dừng lại, suýt chút nữa thì quên rồi. Trạch Đào, mau nói cho mẹ nghe tình hình đối tượng của con ra sao?
Diệp Oánh cũng vui mừng nói:
- Diệp Trạch Đào yêu rồi à? Em trai à, bây giờ em là Chủ tịch huyện, nếu như là một gia đình nhỏ bé tầm thường nào đó thì đừng nghĩ nữa. Mẹ cũng thế, đừng nhìn người ở trong nhà máy nữa, phải tìm lấy một gia đình xứng đáng mới được.
Diệp Trạch Đào nói:
- Cô ấy tên là Lưu Mộng Y.
Vừa nghe thấy tên Diệp Oánh liền vui mừng nói:
- Vẫn nghe mọi người đồn đại em có bạn gái là con của một gia tộc lớn ở thủ đô, chị còn đang muốn hỏi em xem việc này có đúng là như bọn họ nói không.
- Không sai, Lưu gia là một dòng họ khá có tiếng tăm, gia đình họ là…
Diệp Trạch Đào liền đem tình hình sơ bộ của Lưu gia nói cho cả nhà nghe một lần.
Nghe Diệp Trạch Đào giới thiệu xong, Diệp Hằng Thành có chút kích động,lớn tiếng nói:
- Công lao khai quốc của Lưu gia ta có biết, đúng là một nhân vật lợi hại. Nếu đúng là gia tộc đó thì đấy chính là một dòng họ lớn ở thủ đô. Trạch Đào, chúng ta chỉ là một gia đình nhỏ bé, người ta chịu nhìn đến chúng ta hay sao?
Tôn Trí Phương nghe Diệp Hằng Thành nói vậy cũng có chút lo sợ nói:
- Trạch Đào, bọn họ có gia thế lớn như vậy, con cưới con gái nhà họ liệu có sợ bị khinh bỉ hay không?
Diệp Oánh cũng biết sơ sơ về tình hình Lưu gia liền nói:
- Chả trách mọi người cứ nói em trai dựa vào thế lực nhà họ Lưu để phát triển. Nếu quả thật Lưu gia tự nguyện giúp đỡ Trạch Đào thì đừng nói là một chức Chủ tịch huyện, chức quan lớn hơn nữa cũng có thể làm. Trạch Đào à, nếu đã là một gia tộc như thế thì không còn gì phải bàn cãi nữa, mau kết hôn đi thôi. Phải biết là nếu như cô gái ấy đã đồng ý lấy cậu thì cô ta sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ cậu.
Diệp Oánh suy xét đến việc tiến thêm một bước, lợi dụng thế lực của nhà họ Lưu để Diệp Trạch Đào phát triển.
Diệp Trạch Đào cũng không giải thích thêm gì về tình hình nhà họ Lưu.
Việc này có nói chắc gì cha mẹ hắn đã hiểu, chẳng lẽ lại nói bây giờ Lưu gia đang cầu cạnh hắn? Có nói cha mẹ cũng chẳng tin.
- Mộng Y mai kia sẽ đến nhà ra mắt mọi người.
Diệp Trạch Đào nói một câu.
Tôn Trí Phương thấy tình hình trong nhà liền nóng nảy nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào à, người ta là Lưu tiểu thư cao quý biết chừng nào, đến nơi thấy nhà chúng ta như thế này liệu có chê hay không?
Diệp Oánh thấy vậy liền nói:
- Hay vậy đi, con lập tức thông báo nhờ mấy chị em trong nhà máy đến giúp một chút, dù sao cũng phải để cái nhà gọn gàng ngăn nắp một chút mới được, đừng để người ta xem thường nhà chúng ta quá.
Nhìn thoáng qua Diệp Hằng Thành Tôn Trí Phương nhíu mày nói:
- Còn anh nữa, anh cũng đi cắt tóc cạo râu sửa sang lại một chút, mau đến tiệm cắt tóc đi.
Diệp Hằng Thành nghe thấy Lưu gia là gia tộc lớn như vậy trong lòng cũng có chút chột dạ, vội nói:
- Được được, tôi đi ngay đây!
Nói xong cũng đứng dậy đi ra bên ngoài.
Nhìn mọi người trong nhà tất tả đứng lên, Diệp Trạch Đào nói:
- Không sao, Lưu Mộng Y rất hòa đồng, không cần phải như thế, cô ấy lấy con chứ có lấy cái nhà đâu.
Diệp Oánh nói:
- Em không cần phải lo chuyện này, cứ để mọi người xử lý, em cứ lo công chuyện của em đi.
Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, đi vào phòng của hắn.
Việc này hắn cũng phải nghĩ thật cẩn thận mới được, nếu hắn cưới Lưu Mộng Y thì phải chính thức mang thân phận con rể Lưu gia. Có được thân phận như vậy các trợ lực ở địa phương chắc chắn sẽ nhiều lên. Nhưng đồng thời cũng sẽ trở thành đối thủ của họ Tạ và một số dòng họ khác đối địch với nhà họ Lưu, đến lúc đó hắn sẽ phải đối mặt với một sự đả kích lớn.
Chần chừ một hồi Diệp Trạch Đào quyết định gọi điện thoại cho Trịnh Tiểu Nhu.
Trịnh Tiểu Nhu dường như đang ngủ, mắt nhắm mắt mở nói:
- Mấy giờ rồi?
Diệp Trạch Đào không biết nói gì nữa, khái niệm về thời gian của người phụ nữ này không tốt lắm, đêm hôm khuya khoắt thì tinh thần lại rất tỉnh táo, bây giờ còn chưa đến lúc ngủ cô ta đã ngủ rồi.
Hỏi xong một câu chắc là nhìn ra điện thoại của Diệp Trạch Đào liền reo lên nói:
- Biết là anh sẽ gọi điện tới hỏi tình hình mà, em nói cho anh biết, Lưu gia hiện tại đang gặp khó khăn, trợ lực ở các nơi không nhiều lắm, nhân viên hệ Lưu ở vài địa phương đều có vấn đề. Chỉ cần lôi kéo được anh là coi như lôi kéo được Điền Lâm Hỉ rồi, có sự gia nhập của Điện Lâm Hỉ thì sẽ có luôn hậu thuẫn của Điền Lâm Hỉ là Hoa Uy, đây là một tấm bùa hộ mệnh vô cùng quan trọng của nhà họ Lưu, đủ để họ thở phào nhẹ nhõm rồi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Còn họ Trịnh của em nữa mà.
Thấy Diệp Trạch Đào nói vậy Trịnh Tiểu Nhu mãi không nói gì, hồi lâu sau mới nói:
- Mẹ của Mộng Y có đến một mình tìm em nói chuyện một lần.
Diệp Trạch Đào khó hiểu nói:
- Bà ấy đi một mình đến tìm em nói chuyện gì?
Một hồi sau Trịnh Tiểu Nhu mới nói:
- Thôi, việc này không nói với anh đâu, anh cứ yên tâm cưới Lưu Mộng Y đi, em ủng hộ anh!
Câu này khiến Diệp Trạch Đào vò đầu, trong lòng nghĩ không biết mẹ của Lưu Mộng Y đã nói gì với Trịnh Tiểu Nhu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...