Cùng đi với Dương Hiên xuống xã Xuân Trúc để kiểm tra còn có Bí thư Thành ủy Hứa Phu Kiệt, Chủ tịch thành phố Sở Tuyên. Ngoài ra còn có Cao Vệ, Diệp Trạch Đào và Trần Tỏa Nguyên. Quách Xán vẫn ở huyện vì trong huyện còn có quá nhiều việc cần phải giải quyết.
Kỳ thật là Hứa Phu Kiệt không muốn gã đi cùng, đó cũng là niềm thống khổ của Quách Xán.
Vừa trông thấy đội hình đi theo tháp tùng, mọi người đều có một dự cảm, Bí thư huyện uy Quách Xán lần này chắc có chuyện rồi.
Cảnh vật hai bên đường đã khác trước rất nhiều rồi. Hứa Phu Kiệt đã từng đến xã Xuân Trúc, trông thấy tình trạng như vậy, liền quay qua nói với Dương Hiên:
- Bí thư Dương, con đường này trước đây vô cùng tệ, lần trước khi tôi đến đây ngồi trong xe việt dã mà ê ẩm hết cả người, giờ ngồi trong xe con mà cũng cảm thấy tốt hơn nhiều lắm. Tu sửa lại đường khiến cho nó hoàn toàn khác hẳn!
Trần Tỏa Nguyên cũng ngồi trong xe, lập tức liền rút từ trong cặp ra một vài bức ảnh nói:
- Thưa các vị lãnh đạo, đây là những bức ảnh chụp trước khi con đường này được tu sửa.
Dương Hiên lập tức vui vẻ đưa tay đón lấy những bức ảnh đó.
Trông thấy Trần Tỏa Nguyên đến chuyện như thế này mà cũng nhớ, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất thán phục. Thảo nào thằng ranh này có thể leo lên làm chức Trưởng ban thư ký, quả nhiên là nhiều thủ đoạn mà.
Dương Hiên, Hứa Phu Kiệt và Sở Tuyên cùng nhau xem ảnh.
Vừa hay có một tấm ảnh chụp tình trạng của con đường lúc bấy giờ, mọi người cùng giơ lên để đối chiếu.
Không đối chiếu sẽ không thể biết, khi đối chiếu rồi mọi người mới phát hiện thấy đúng là khác nhau một trời một vực.
Trong những tấm ảnh của Trần Tỏa Nguyên cũng có vài tấm chụp cảnh các thôn dân đang nô nức đi tu sửa đường.
Nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, Dương Hiên đưa mắt về phía Diệp Trạch Đào hỏi:
- Tiểu Diệp, đây là những thôn dân tự phát đi tu sửa sao?
Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Dương, xã Xuân Trúc đã nghèo khổ quá lâu rồi, bọn họ cần một sư phát triển mới, một sự phát triển lớn, nếu không bọn họ sẽ vĩnh viễn lạc hậu so với thời cuộc! Vì thế mà bọn họ đều tự phát đến tu sửa, lương thực cũng do bọn họ tự mang đến!
Diệp Trạch Đào là người được chứng kiến tận mắt tình hình của xã Xuân Trúc nên khi nói những lời lẽ này với vẻ rất xúc động.
Dương Hiên thở dài:
- Một địa phương nếu như muốn phát triển đi lên, điều quan trọng là phải xem lực lượng cán bộ của chúng ta. Phải xem bọn họ có thực sự vì nhân dân phục vụ hay không!
Trần Tỏa Nguyên lại rút từ trong cặp ra một xấp ảnh, nói với Bí thư Dương:
- Thưa Bí thư Dương, thưa các vị lãnh đạo, ở chỗ tôi còn rất nhiều ảnh năm ngoái của xã Xuân Trúc.
Lúc này Hứa Phu Kiệt thấy có cảm tình với Trần Tỏa Nguyên, liền liếc Trần Tỏa Nguyên một cái, khi nhớ đến gã là người mà Diệp Trạch Đào tiến cử với mình, trong lòng Hứa Phu Kiệt nghĩ, tay Trần Tỏa Nguyên này cũng là người có thể sử dụng được, cũng được đấy!
Dương Hiên cầm lấy xấp ảnh, xem từng cái một cách cẩn thận.
Xem xong xấp ảnh, Dương Hiên nói với Hứa Phu Kiệt:
- Công tác thoát nghèo là một công tác quan trọng của tỉnh, nhất định phải làm tốt, phải làm cho ra hiệu quả!
Hứa Phu Kiệt nói:
- Lần này sự phát triển của khu công nghiệp xã Xuân Trúc đúng là một cơ hội cho xã, diện mạo của toàn xã đã có sự thay đổi rõ rệt!
Diệp Trạch Đào nói:
- Từ đầu năm đến nay, Thành ủy rất coi trọng mọi công tác của xã Xuân Trúc, đã cho tổ chức nhiều cuộc họp nghiên cứu về sự phát triển của xã. Hiện tại cùng với sự phát triển nhanh chóng của việc xây dựng khu công nghiệp, thu nhập của các thôn dân đã được nâng cao rõ rệt, không những thế, các thôn còn tiến hành công tác xây dựng nông thôn mới, mà trước tiên là cải thiện điều kiện sinh hoạt cho người dân.
Dương Hiên không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào mấy bức ảnh.
- Đây là những bức ảnh chụp từ năm ngoái sao?
Dương Hiên nhìn Trần Tỏa Nguyên hỏi.
Trần Tỏa Nguyên đáp:
- Đúng thế, là những bức ảnh chụp từ năm ngoái. Lúc đó khi đồng chí Diệp Trạch Đào mới đến xã Xuân Trúc. Bí thư Dương, ngài xem chỗ này, đấy chính là bức ảnh của trường trung học xã Xuân Trúc lúc đó.
Dương Hiên chăm chú nhìn vào ngôi trường tồi tàn, cũ nát đó rồi khẽ gật đầu:
- Không giải quyết điều kiện học tập của bọn trẻ đúng là sự tắc trách của các cấp lãnh đạo chúng ta!
Nói xong lời đó thì xe đi đến một khúc quanh, qua ngọn núi là nhìn thấy xã Xuân Trúc.
Mọi ánh mắt đều hướng về xã Xuân Trúc.
Xe ở trên một vị trí cao nên vừa hay có thể thu gọn toàn cảnh xã Xuân Trúc vào trong tầm mắt.
- Dừng xe ở đây một chút.
Dương Hiên nói.
Xe vừa dừng lại, Dương Hiên liền là người đầu tiên bước xuống xe.
Đứng ở lưng chừng núi, nhìn về phía xã Xuân Trúc, đây đâu phải là những cảnh thôn núi nghèo khổ, mà hoàn toàn đã có sự thay đổi lớn rất ra dáng là một đại khu kinh tế mới!
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Tuyên đến xã Xuân Trúc, phóng tầm mắt nhìn ra xa, trông thấy tình cảnh đó mà cũng giật mình.
Khắp nơi đều là cảnh tượng bận rộn xây dựng, xe cộ qua lại đông đúc, các loại máy móc thi công đã biến toàn bộ xã Xuân Trúc thành một đại công trường.
Hứa Phu Kiệt có chút kích động, ông ta nhớ lần trước đến đây, nơi này chỉ là một vùng đất chết, thế mà chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, nơi này đã hoàn toàn lột xác. Mặc dù ông ta cũng biết nơi này đang phát triển, nhưng không ngờ nó lại phát triển nhanh đến như vậy.
- Trạch Đào, phát triển nhanh quá!
Sự buồn bực mấy ngày vừa của Hứa Phu Kiệt đã tan biến đi phần nào. Xã Xuân Trúc này là một tay Diệp Trạch Đào gầy dựng nên, mà Diệp Trạch Đào lại là người của ông ta, điều đó cũng chứng tỏ ông ta rất biết dùng người, Diệp Trạch Đào đã làm cho ông ta nở mày nở mặt!
- Bí thư Hứa, ngài nhìn xem, lần trước ngài đã từng đến nơi đó, bây giờ nơi đó đã đang cho xây dựng một khách sạn lớn, đến lúc nó sẽ trở thành một khách sạn cao cấp của xã Xuân Trúc!
Diệp Trạch Đào chỉ vào một chỗ cho Hứa Phu Kiệt rồi nói vậy.
Nhìn theo hướng tay chỉ, Hứa Phu Kiệt nhẩm tính:
- Tôi nhớ ra rồi, năm ngoái khi tôi đến có đến nơi đó, lúc đó nó chỉ là một mảnh vùng núi!
- Đúng thế, lúc đó ngài còn ra chỉ thị chúng tôi phải nhanh chóng phát triển!
Tuy Dương Hiên không nói năng gì, nhưng trong ánh mắt ông ta lại lộ rõ vẻ kích động.
Ông ta lại lật giở lại những bức ảnh cũ lên đối chiếu một lần nữa, ông phát hiện, trên bức ảnh quả nhiên có hiện rõ ngày tháng chụp, đúng là ngày tháng của năm ngoái.
Lại nhìn lại quang cảnh trong bức ảnh, từng nơi, từng chỗ đều có sự thay đổi rõ rệt.
- Tiểu Diệp, đã có những dự án nào rồi?
Dương Hiên quay lại hỏi Diệp Trạch Đào.
- Thưa Bí thư Dương, ngài xem này, chỗ kia là khách sạn lớn, chỗ kia là khu lưu thông hàng hóa nông sản, chỗ kia là khu vật liệu đá…..
Diệp Trạch Đào bắt đầu giới thiệu lần lượt từng địa điểm cho Dương Hiên nghe, lại còn tiến hành giới thiệu chi tiết từng dự án một.
Lại chỉ vào một địa điểm khác nói:
- Bí thư Dương, ngài xem chỗ này nhé, đó là khu vực đầu tư nước ngoài. Chúng tôi cho tập trung các dự án đầu tư của các quốc gia như Đức, Pháp, Mỹ lại chỗ đó, cùng với sự đầu tư không ngừng thì khu vực đó sẽ ngày càng được mở rộng.
Ánh mắt của Dương Hiên càng sáng bừng lên, nhìn theo hướng Diệp Trạch Đào chỉ, gật đầu nói:
- Quả nhiên sự phát triển của xã Xuân Trúc rất nhanh!
Mọi người lại vào xe và tiếp tục đi đến xã Xuân Trúc.
Lúc này đã thấy các vị lãnh đạo của Ủy ban xã, các lãnh đạo của khu công nghiệp đều đến đông đủ.
Trông thấy nhiều người đến như vậy, Dương Hiên nói:
- Cần gì phải cho gọi nhiều người đến thế, các cậu đi theo tôi đến thăm thú các nơi là được rồi mà.
Diệp Trạch Đào liền nói lại những lời đó cho các vị lãnh đạo xã Xuân Trúc.
Mọi người trông thấy Diệp Trạch Đào đi cùng đoàn với Bí thư Tỉnh ủy về thì ai nấy đều rất kích động. Chuyện ở trên huyện mọi người cũng đã nghe được ít nhiều, trông thấy một Tôn Cương hùng mạnh vậy mà lại bại thảm hại dưới tay của Diệp Trạch Đào, liền hiểu ngày mình được ngóc đầu lên đã đến.
Nghe thấy những lời của Diệp Trạch Đào, Ôn Phương liếc nhìn người Diệp Trạch Đào một cái rồi dẫn theo người của khu công nghiệp đi. Tô Trung Toàn hiện giờ đã là Bí thư Đảng ủy xã, đang định rời đi thì Diệp Trạch Đào nói với Dương Hiên:
- Thưa Bí thư Dương, chúng ta đi xem các thôn dân tự ý cho xây dựng lại khu nhà ở của mình ở trong xã nhé.
Dương Hiên rất thích thú với việc này, liền mỉm cười nói:
- Được, chúng ta đi xem sao.
Diệp Trạch Đào vẫy tay gọi Tô Trung Toàn và Thường Minh Quang đến, nói với Dương Hiên:
- Đây là hai vị Bí thư và Chủ tịch xã, mời bọn họ dẫn chúng ta đi xem sao, được chứ ạ?
Dương Hiên đưa mắt nhìn Diệp Trạch Đào một cái, với sự thông minh, khôn khéo của ông ta, đương nhiên là ông ta hiểu Diệp Trạch Đào muốn giới thiệu hai người này cho mọi người, nên ông ta càng xem trọng Diệp Trạch Đào hơn. Cái cậu Diệp Trạch Đào này thảo nào có thể làm nên một trận lớn như vậy, xem ra cậu ta rất biết làm người!
- Được, vậy phiền hai vị rồi!
Dương Hiên cười nói.
Tô Trung Toàn và Thường Minh Quang trong lòng kích động, hiểu rằng đây là cơ hội mà Diệp Trạch Đào tạo ra cho hai người tiếp cận gần hơn với các vị lãnh đạo của tỉnh và thành phố. Hai người liền xốc lại tinh thần, cẩn thận dẫn mọi người đến một tiểu khu đang trong giai đoạn xây dựng.
Kỳ thật trước khi mọi người đến thì Trần Tỏa Nguyên cũng đã cho thông báo xuống xã rồi, nên bọn họ cũng đã có chút chuẩn bị.
Một con đường mới đã làm xong nối thẳng đến tiểu khu của thôn dân.
Xe chạy đến nơi đó, phóng tầm mắt nhìn thì thấy một khung cảnh như trong bản đồ.
Dương Hiên đứng đó nhìn bản vẽ thiết kế rất đẹp mắt của khu dân cư mới, hơi chau mày nói với Tô Trung Toàn:
- Tốn nhiều tiền không? Mọi người đều nghèo khó như vậy, lấy tiền đâu ra, đừng mù quáng làm liều!
Tô Trung Toàn thật thà nói:
- Thưa Bí thư Dương, ngài có thể tùy ý chỉ định một nhà, đích thân đến là hiểu mà. Nếu như để chúng tôi nói e rằng không được chính xác cho lắm.
Lời nói của Tô Trung Toàn khiến cho mọi người sửng sốt, thằng ranh này đúng là bạo mồm quá!
Nhưng những lời nói ấy đúng là lại hợp với ý của Dương Hiên, khuôn mặt đang sa sầm của ông ta bỗng chốc thay đổi, cười ha hả nói:
- Được, tôi sẽ tùy ý đến một nhà xem sao.
Rồi nhìn về phía Tô Trung Toàn nói:
- Đưa danh sách những hộ nghèo nhất xã lại đây cho tôi, mà phải là năm kia nhé!
Dương Hiên cũng quả thật rất khôn khéo, ông ta lo mọi người đã sớm sắp xếp để gạt ông ta, nên không cần bản danh sách của năm ngoái mà cần bản của năm kia.
Nói tới đây, ông ta quay lại nói với thư ký đứng đằng sau:
- Cậu đi theo bọn họ về xã lấy nhé!
Mọi người đứng đó vừa ngắm bản vẽ vừa đợi.
Một lúc sau, bí thư của Dương Hiên đã cầm được bản danh sách đến.
Dương Hiên nhìn rõ ràng là một bản danh sách đã cũ, liền gật gật đầu. Thứ này chắc chắn không thể là giả được, vì trông giấy đã có vẻ ố vàng, trông chữ viết cũng không có vẻ gì là giả tạo cả.
Thư ký nói:
- Thưa Bí thư Dương, bản danh sách này được lấy từ phòng tư liệu đấy ạ.
Dương Hiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Trung Toàn và Thường Minh Quang, nói:
- Tôi sẽ tùy ý chọn vài nhà.
Thường Minh Quang cũng phản ánh chữ ký của lãnh đạo trên bản danh sách đó:
- Lúc đó chúng tôi cũng chưa đến đây người nhậm chức.
Dương Hiên liền nhìn xuống chỗ chữ ký, gật gật đầu, liền tùy ý chọn 3 nhà:
- Chọn 3 nhà này đi.
Hứa Phu Kiệt không kìm nổi, liếc nhìn Diệp Trạch Đào một cái.
Khuôn mặt của Diệp Trạch Đào vẫn lộ rõ vẻ tươi cười, không tỏ vẻ gì là bất an cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...