Hồng Sắc Sĩ Đồ

Từ trong nhà của Điền Lâm Hỉ bước ra, tâm trạng của Diệp Trạch Đào rất tốt. Hắn biết chỉ cần cánh Hoa Uy ra tay giải quyết sự việc thì đương nhiên Tôn Cương sẽ phải phản ứng lại thôi. Người như hắn ta kể cả Điền Lâm Hỉ cũng xem không ra gì, bọn Hoa Uy đó cũng nhất định sẽ tấn công mạnh mẽ thôi.
Diệp Trạch Đào cũng biết việc như vậy vẫn không động được đến Tôn Tường Quân. Nhưng có thể ngăn chặn được thế tiến thân của ông ta, trong việc này đối với Diệp Trạch Đào cũng đủ để hắn tự hào.
Quay về ký túc xá vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi thì Phương Di Mai liền gọi điện thoại tới.
Trong điện thoại cô nói:
- Trạch Đào, có một chuyện này em phải nói cho anh biết, Tôn Cương ép Ôn Phương làm chuyện đó với cậu ta, kết quả là cô ta không đồng ý bây giờ hai người họ đã náo động lên rồi kìa!
Nghe thấy Phương Di Mai nói thế, trong lòng của Diệp Trạch Đào có chút vui mừng. Với tình hình này của Ôn Phương cho dù là đã làm chuyện đó rồi thì cũng không ai có thể nhận ra được. Bây giờ cô ta đã biểu hiện rõ là không muốn làm chuyện đó với Tôn Cương thì đủ nói rõ là cô ta đã thật sự bằng lòng theo mình.
- Trạch Đào, Ôn Phương và em đã tán gẫu hơi lâu và quả thật cô ta rất đáng tin!
Lần đầu tiên Phương Di Mai nói lý lẽ giúp Ôn Phương.
- Anh biết rồi, Tôn Cương không làm càn được mấy ngày nữa đâu!
Diệp Trạch Đào cũng tiết lộ một chút thông tin cho Phương Di Mai biết.
Phương Di Mai nói:
- Trạch Đào, Thảo Hải bây giờ đã có chút hỗn loạn rồi. Tôn Cương đã kéo được Hàn Mẫn và Ngũ Thúy Miêu về phe cậu ta. Đa số các ủy viên thường vụ lại không dám chống lại cậu ta ngay cả Bí thư Quách bây giờ cũng phải nhường cậu ta nhiều rồi. Không có anh ở Thảo Hải chống đỡ cục diện thì mọi người không ai có bất cứ hành động gì!
Diệp Trạch Đào đã biết được vấn đề này, do không rõ được tình hình của Tôn Cương, một số ủy viên thường vụ cũng không dám đứng ra chống lại tên Tôn Cương. Bây giờ đến ngay cả Cao Vệ cũng không dám nói gì, việc này đúng là tạo một thế mạnh lớn cho Tôn Cương.
Nói chuyện điện thoại với Phương Di Mại xong Diệp Trạch Đào suy nghĩ một hồi và rồi hắn cũng gọi điện cho Ôn Phương. Điện thoại vừa thông, Ôn Phương liền nói:
- Em biết là anh nhất định không thể không lo cho em mà, chắc chắn là Phương Di Mai đã gọi cho anh.
Cô Ôn Phương này quả là người lanh lợi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Thứ mà em đem tới chỗ anh quả là rất có tác dụng đó!
Nói ra câu nói như vậy, Ôn Phương liền cười òa lên, nói với Diệp Trạch Đào:
- Em biết là anh nhất định sẽ dùng tới mà, bây giờ trung tâm xe hơi đã có rồi. Anh đừng có lo nghĩ gì nữa, chỉ cần thứ đó lộ ra, thì Tôn Cương sẽ không trụ được mấy ngày nữa đâu!
Diệp Trạch Đào động viên nói:
- Em cứ làm lo cho tốt công việc của em đi, đừng lo cho anh!

- Em rất yên tâm về anh dù sao thì em đã theo phe anh rồi!
Diệp Trạch Đào lại cùng Ôn Phương nói thêm vài câu rồi mới cúp máy.
Mới vừa nói xong điện thoại với Ôn Phương thì Quách Xán lại gọi điện tới.
Giọng nói lần này của Quách Xán có vẻ nghiêm trọng, nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, ngày mốt sẽ mở một cuộc hội nghị thường vụ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Được rồi, tôi xin nghỉ rồi sẽ quay về.
Có chút chần chừ Quách Xán nói:
- Trạch Đào, Tôn Cương đề xuất muốn thay đổi chủ nhiệm văn phòng UBND huyện, suy xét đến tính quan trọng và để tiện lợi cho công tác của văn phòng UBND huyện thì không thể không coi trọng ý kiến của cậu ta, cậu chuẩn bị tâm lý đối diện với vấn đề này đi!
Diệp Trạch Đào liền hiểu rõ Quách Xán đang không hiểu rõ vấn đề. Đối với việc Tôn Cương muốn thay đổi chủ nhiệm văn phòng, cái mà Quách Xán lựa chọn là đồng ý.
Quả nhiên sau khi Tôn Cương lợi dụng sức mạnh của gia tộc, đến ngay cả Quách Xán cũng đều lựa chọn con đường nhượng bộ hắn rồi!
- Bí thư Quách, thái độ của tôi rất là rõ ràng, công tác của đồng chí Tôn Dân Phú rất tốt, cũng rất chịu trách nhiệm về việc điều chuyển ông ta là một việc hết sức vô lý!
Diệp Trạch Đào tỏ thái độ rất rõ ràng!
- Ừ, nghiên cứu trong cuộc hội nghị đi!
Quách Xán nói xong câu như vậy, liền cúp điện thoại.
Nói xong điện thoại Diệp Trạch Đào liền nghĩ, bây giờ Quách Xán cũng không đỡ nỗi sự công kích của Tôn Cương rồi, xem ra tên Tôn Cương này rất có thế mạnh đó!
Diệp Trạch Đào đã tới huyện Thảo Hải sớm hơn dự định, trên đường đi nhận ra được sự thay đổi của Thảo Hải, rất nhiều đoạn đường đang được thi công. Quốc lộ từ thành phố đến huyện cũng đang mở rộng xây dựng.
Nhìn thấy một số tình hình như vậy, Diệp Trạch Đào liền biết được, theo việc xã Xuân Trúc đã trở thành trung tâm của một trong ba tỉnh, tỉnh Ninh Hải đã có vẻ coi trọng đối với sự phát triển của Thảo Hải. Tin rằng chỉ cần tăng thêm tiến độ thì xã Xuân Trúc đó sẽ trở thành một vùng đất nổi tiếng.
Trong lòng cũng có chút xúc động, tất cả những thay đổi này đều có sự cố gắng của mình trong đó. Nếu không có sự cố gắng của mình, thì xã Xuân Trúc sao có thể phát triển lớn mạnh như vậy!
Xe mới đến ranh giới để vào huyện, Diệp Trạch Đào liền phát hiện ven đường có hai chiếc xe đậu ở đó.
Vương Báo Quốc nói.

- Phó chủ tịch huyện, đây chắc hẳn là xe của Phó bí thư Bàng và Trưởng ban thư ký Trần rồi!
Quả nhiên liền nhìn thấy Bàng Huy và Trần Tỏa Nguyên đang ngồi dưới bóng cây.
Không ngờ hai người này lại ở đây đón mình!
Dừng xe ở ven đường, Diệp Trạch Đào đã nhìn thấy hai bọn họ nghênh đón mình.
Bàng Huy bắt tay với Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, vất vả cho cậu rồi!
- Mọi người đây là…?
Diệp trạch đào hỏi:
Trần Tỏa Nguyên nói:
- Biết là anh phải quay về đây, Phó bí thư Bàng nói là hẹn ở chỗ nào đó rồi chúng tôi cùng ra đón cậu.
Diệp Trạch Đào liền cười, hắn biết rõ hai người này biết mình sẽ về và muốn trao đổi với mình một chút ý kiến trước khi cuộc hội nghị diễn ra
- Được rồi, vậy thì ăn no đã rồi tính.
Lần lượt ngồi vào xe của mình, ba chiếc xe đi theo hướng xe của Trần Tỏa Nguyên, đi vào một con đường nhỏ và tiến vào một khu resort.
Tất cả đều là do Trần Tỏa Nguyên sắp xếp, nhìn thấy bộ dáng thần bí của hai người này, Diệp Trạch Đào liền biết tình trạng của Thảo Hải không được tốt lắm, áp lực của hai người này khá lớn.
Tình hình bây giờ của huyện Thảo Hải mọi người đều không thể hiểu rõ được nữa rồi, theo thế mạnh của Tôn Cương mọi người không hề biết được thái độ của tỉnh thành. Chỉ là bề ngoài có thể nhìn ra được sự ủng hộ của cấp trên dành cho Tôn Cương. Đồng thời, trong việc Tôn Cương cố ý muốn mở rộng sức mạnh gia tộc của cậu ta, muốn đối nghịch với Tôn Cương thì mọi người phải thương lượng lại về sức mạnh lực lượng của mình mới được.
Bọn họ sợ rằng bản thân không thể chống đỡ nổi!
Diệp Trạch Đào nhìn vào hai chiếc xe phía trước, thì có thể hiểu được áp lực ở chỗ hai người họ.
Lái xe tiến vào trong khu resort, sớm đã có người phụ trách của resort chạy ra nghênh đón.
Ba người họ bước vào phòng đã được chuẩn bị sẵn, những người lái xe của thư ký đều đi vào một căn phòng khác. Sau khi ngồi xuống, Trần Tỏa Nguyên nói:
- Phó chủ tịch huyện Diệp, anh đã quay về rồi, chúng tôi cũng coi như có chút sức mạnh lại rồi.

Bây giờ Bàng Huy cũng không ăn nói theo kiểu của phó bí thư nữa, thở dài nói:
- Trạch Đào anh chắc hẳn cũng đã biết việc ồn ào dạo gần đây của Tôn Cương và Tôn Dân Phú, không được hay ho cho lắm!
Diệp Trạch Đào nói:
- Lão Tôn này làm việc rất kiên định, Tôn Cương còn muốn đổi ai chứ?
Bàng Huy nói:
- Tôn Cương dự tính đưa Hàn Bộ Tùng đảm nhiệm chức Chủ nhiệm.
Diệp Trạch Đào hỏi một câu:
- Hàn Bộ Tùng?
Tên Hàn Bộ Tùng này vốn dĩ là người của xã Xuân Trúc, vì đánh nhau mà bị dời đi, không ngờ lại được Tôn Cương giúp đỡ!
Trần Tỏa Nguyên nói:
- Cuộc sống của lão Tôn rồi sẽ khó khăn đây!
Vừa mới nói vài câu, liền thấy tiếng động ở ngoài xe.
Trần Tỏa Nguyên cười nói:
- Lão Tôn đến rồi.
Quả nhiên, không được bao lâu Tôn Dân Phú liền vội vội vàng bước vào. Nhìn thấy Diệp Trạch Đào tiến đến đón tiếp nhiệt tình đó, Tôn Dân Phú liền nắm chặt lấy tay của Diệp Trạch Đào, nhất thời giữa họ thật sự có chút không nói nên lời. Nhìn thấy dáng vẻ này của Tôn Dân Phú, Diệp Trạch Đào vỗ nhẹ lên vai của hắn nói:
- Được rồi đến ngồi xuống nói chuyện nào.
Mọi người lại ngồi xuống, lúc này Tôn Dân Phú mới nói ra suy nghĩ trong lòng mình:
- Phó chủ tịch huyện Diệp, tên Tôn Cương đó lần này xem tôi như là cái đinh trong mắt hắn rồi!
Diệp Trạch Đào nhìn Bàng Huy nói:
- Có phải hội nghị của ngày mai chủ yếu nghiên cứu về việc của lão Tôn không?
Bàng Huy nói:
- Không chỉ là việc của lão Tôn, mà có một số nghiên cứu nhân sự, đều là những người không đi theo Tôn Cương! Ôi!
Nhìn thấy dáng vẻ của Bàng Huy, Diệp Trạch Đào có vẻ không vui. Cho dù tên Bàng Huy này không có hậu thuận mạnh mẽ, sự lo lắng của tên này vẫn không bằng Trần Tỏa Nguyên và Tôn Dân Phú. Xem ra bước tiếp theo phải tốn thêm chút sức lực cho Tôn Dân Phú và Trần Tỏa Nguyên mới được.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào không thể hiện ra suy nghĩ của mình, nhìn ba người đó cười nói:

- Huyện Thảo Hải không phải ai muốn làm sao cũng được!
Nhìn thấy vẻ mặt này của Diệp Trạch Đào, tâm trạng bất ổn của Tôn Dân Phú liền bình tĩnh lại, việc cậu ta lo lắng nhất vẫn là thấy thế mạnh của Tôn Cương, Diệp Trạch Đào cũng không đỡ nỗi.
Không chỉ là Tôn Dân Phú, tâm trạng của hai người khác cũng đã ổn định lại. Việc họ lo ngại chính là người mà mình đi theo sẽ không chống đỡ nổi. Bây giờ xem ra Diệp Trạch Đào vẫn không có bất cứ thay đổi gì, vẫn là người có thể chống đỡ nỗi. Chỉ cần Diệp Trạch Đào chống đỡ được, thì huyện Thảo Hải sẽ không để cho Tôn Cương muốn làm gì thì làm.
Nhìn Bàng Huy, Diệp Trạch Đào nói:
- Lão Bàng này, hội nghị của ngày mai, việc nào có thể đỡ được thì nên chống lại, chúng ta không thể để các đồng chí bị uy hiếp!
Bàng Huy gật đầu nói:
- Dù sao có Trạch Đào cậu ở đây, thì chúng tôi coi như đã có sức mạnh rồi!
Trong những câu nói này, mọi người liền tìm thấy được tiếng nói chung.
Trần Tỏa Nguyên có vẻ không hiểu nói:
- Quái lạ, trong nội dung nghiên cứu nhân sự lần này còn có một việc đó chính là thay đổi Ôn Phương, không phải Tôn Cương rất ủng hộ cô ta sao? Sao mới trong một thời gian ngắn, Tôn Cương lại muốn đổi cô ta?
Thực ra, bọn họ đều có một suy đoán, cảm giác được trong chuyện này Tôn Cương đã trúng kế của Diệp Trạch Đào. Chỉ là chưa nhìn ra được rốt cuộc kế sách này sẽ được sử dụng ra sao, câu hỏi của Trần Tỏa Nguyên cũng chính là câu mà mọi người muốn mà không dám hỏi.
Diệp Trạch Đào liền nói:
- Ôn Phương trước giờ rất nghe lời tôi.
Tôn Dân Phú vỗ vào đùi nói:
- Tôi đã nói rồi mà! Tên Tôn Cương này cứ nghĩ rằng hắn có khí phách, rống một tiếng là có thể triệu tập mọi người đứng về phía hắn cơ!
Nhìn thấy Tôn Cương chịu thiệt, Tôn Dân Phú tỏ ra rất là vui mừng.
Diệp Trạch Đào nói:
- Chỉ cần chăm chỉ làm tốt công việc, cho dù lúc nào cũng không cần phải lo lắng. Lão Tôn à, anh là một đồng chí làm việc rất chăm chỉ, cho dù bất cứ khi nào tôi cũng nói tốt cho anh!
Việc này rõ ràng đã biểu hiện rõ được sự ủng hộ nhiệt tình với Tôn Dân Phú.
Tâm trạng vốn đang được khống chế rất tốt nghe được lời nói này của Diệp Trạch Đào ông ta lại hào hứng lên, Tôn Dân Phú cảm động nói:
- Thưa Phó chủ tịch huyện, cậu cứ xem biểu hiện của tôi đi!
Trần Tỏa Nguyên và Tôn Dân Phú vừa ăn cơm vừa kể tình hình gần đây cho Diệp Trạch Đào nghe. Tuy cũng biết nhiều việc rồi nhưng theo lời kể của hai người họ Diệp Trạch Đào cũng biết rõ hơn về tình hình trong huyện.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui