Xe chạy vào đến thành ủy mọi người cùng nhau xuống xe. Ngũ Thúy Miêu lúc này mới có cảm giác nhẹ nhõm hơn một chút. Nhìn thấy có nhà vệ sinh liền đi qua đó.
Nhìn bóng dáng cô ta rời đi, trong lòng Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, người phụ nữ này không đáng tin lắm!
Tới Thành ủy mới biết trong đó cũng đang mở cuộc họp, bảo mọi người ở lại trước, sáng ngày mai cùng nhau nói chuyện tập thể.
Nói như vậy những người đến đây lập tức giải tán. Mọi người đều có một chút quan hệ ở trong thành phố, đều muốn nhân cơ hội này đến lôi kéo thêm quan hệ.
Bàng Huy nói chuyện với Diệp Trạch Đào một chút rồi cũng không biết là đi nơi nào rồi.
Trần Tỏa Nguyên nhìn Diệp Trạch Đào hỏi:
- Trạch Đào, cậu sắp xếp sao đây?
Diệp Trạch Đào nói:
- Các anh cứ làm việc của mình đi, khỏi lo cho tôi.
- Được rồi, tôi cũng đi dạo đây.
Trần Tỏa Nguyên cũng đã rời khỏi khách sạn.
Biết được suy nghĩ của mọi người, Diệp Trạch Đào cũng không hề để ý họ sẽ đi đâu chắp nối quan hệ. Dù sao mỗi người đều có phe phái riêng của mình.
Diệp Trạch Đào tin là cuộc nói chuyện hôm nay sau khi ba người họ rời đi, rất nhanh sẽ được truyền tới thành phố, đây chính là kết quả mà hắn trông đợi.
Mới tắm xong nằm trên giường xem tivi, Diệp Trạch Đào nghe thấy tiếng gõ cửa. Lúc ra mở cửa liền nhìn thấy một người trung niên mặt có vẻ tươi cười đứng ở đó.
- Chủ tịch xã Diệp, tôi là Mạc Lâm Bưu.
Người đến thăm đó tự giới thiệu về mình.
Tuy không biết đối phương là ai, nhưng Diệp Trạch Đào lại biết cái tên này, thì ra là sự ghé thăm của Phó chủ nhiệm văn phòng Thành ủy.
Diệp Trạch Đào kinh ngạc nói:
- À! Ra là Phó chủ nhiệm Mạc!
Mạc Lâm Bưu vẫn luôn quan sát Diệp Trạch Đào, vẻ mặt càng tỏ vẻ vui mừng hơn.
- Chủ nhiệm Mạc mời vào trong ngồi.
Diệp Trạch Đào không biết là một chủ nhiệm của văn phòng thành ủy vì sao lại tìm đến nơi này của mình, đành phải nhiệt tình mời đối phương vào bên trong ngồi.
Mạc Lâm Bưu vừa đi vừa nói:
- Sao chủ tịch xã Diệp không đi ra ngoài dạo?
- Ở thành phố tôi không có người quen, chỉ muốn ở lại xem tivi.
Diệp Trạch Đào vội pha trà.
Mạc Lâm Bưu ngồi xuống nói:
- Tôi và Cao Chấn Sơn là bạn học cũ, hắn thường hay nhắc tới cậu. Tôi nghe nói cậu tới thành phố liền đến thăm.
- À, ra là bạn học của bí thư Cao, tôi đã rất lâu rồi không được gặp ông ấy!
Diệp Trạch Đào cuối cùng hiểu ra một chút, nghĩ một hồi lâu ai ngờ tên này là bạn học của Cao Chấn Sơn.
Cho dù là bạn học của Cao Chấn Sơn, với một Phó chủ nhiệm văn phòng thành ủy chỉ đứng sau chủ nhiệm như ông ta thì việc đích thân tới đây quả là một việc không hề bình thường.
Trong đầu Diệp Trạch Đào có rất nhiều suy nghĩ, đang đoán già đoán non về sự có mặt của Mạc Lâm Bưu.
- Chấn Sơn bây giờ đang đảm nhiệm chức Phó cục trưởng chăn nuôi trong thành phố, thế nào hay chúng ta hẹn nhau cùng gặp mặt?
Mặc kệ trong lòng của Cao Chấn Sơn có suy nghĩ như thế nào, dù sao hắn ta cũng là lãnh đạo của mình. Bản thân mình đã biết được tình hình của hắn thì phải đi xem sao mới được, Diệp Trạch Đào vội nói:
- Tôi không hề biết là bí thư Cao đã về tới thành phố, phải đi thăm ông ta mới được.
Mạc Lâm Bưu vui mừng nói:
- Cứ vậy đi, tôi lập tức liên lạc với Chấn Sơn.
Nói xong Mạc Lâm Bưu cầm điện thoại lên và gọi.
Nhìn Mạc Lâm Bưu ở chỗ đó gọi điện thoại, Diệp Trạch Đào hiểu ra một chút vấn đề, xem ra tên Mạc Lâm Bưu này là có ý gì với mình.
Vốn dĩ đối với việc bản thân ở trong thành phố mà không hề có nguồn tin tức nào vẫn làm hắn đau đầu. Bây giờ biết được Cao Chấn Sơn ở trong thành phố lại biết được lúc Mạc Lâm Bưu có ý gì đó với hắn thì tâm tư của Diệp Trach Đào lại có chút sức sống, đây chính là một nguồn tin tức.
Rất nhanh đã gọi điện thoại xong, Mạc Lâm Bưu liền nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Chấn Sơn nghe nói cậu đến cậu ta rất vui, nói là muốn mời cậu ăn cơm. Cậu xem, sao chúng ta lại không đi qua đó chứ?
Dù sao cũng không có việc gì, Diệp Trạch Đào liền nói:
- Được thôi, dù sao cũng lâu không gặp bí thư Cao rồi.
Hai người liền cùng nhau đi khỏi khách sạn.
Tên Mạc Lâm Bưu này quả rất biết nói chuyện, dọc theo đường không ngừng giới thiệu với Diệp Trạch Đào về một số tình hình của thành phố.
Diệp Trạch Đào có cảm giác giống như tên Mạc Lâm Bưu này đã có chuẩn bị từ trước, xe thì đã đợi ở ngoài sẵn, tự mình hắn lái xe chạy về phía ngoài của khách sạn thành ủy.
Lúc nhìn thấy Cao Chấn Sơn, Diệp Trạch Đào liền kinh ngạc. Phong thái hào nhoáng trước đây của Cao Chấn Sơn giờ trở nên rất già dặn.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, mắt của Cao Chấn Sơn lộ vẻ rất là do dự. Cuối cùng cũng giơ tay ra nắm tay với Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, cậu đến thành phố vậy mà không tới chỗ tôi.
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Tôi cũng vừa biết tin anh đang ở thành phố từ chỗ chủ nhiệm Mạc, liền qua đây.
Mục đích của Mạc Lâm Bưu là muốn thông qua Cao Chấn Sơn và Diệp Trạch Đào để thiết lập mối quan hệ, thấy Cao Chấn Sơn đã hiểu rõ liền nói:
- Đi nào, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Trong lúc này ba người họ đều đang có suy nghĩ trong lòng.
Có nhiều tâm sự nhất vẫn là Cao Chấn Sơn, hắn ta biết việc của vợ hắn rất có thể chính là kết quả của việc Diệp Trạch Đào và Lâm Dân Thư thầm đấu nhau mà gây ra. Cũng có thể là bị Diệp Trạch Đào bày mưu tính kế sẵn. Nghĩ tới những gì mình đã trải qua, đầu tiên là bị điều đến huyện khác, ở huyện đó thì bị xa lánh, sau này phải dựa vào quan hệ với Mạc Lâm Bưu mua chuộc hắn ta mới có thể đảm nhiệm chức vụ phó cục trưởng cục chăn nuôi xem như là để dưỡng lão. Sau lần bị chịu đả kích, trong lúc không có việc gì Cao Chấn Sơn đã nghĩ kỹ tới việc của trước đây, lại thêm vào sự khuyên giải của Mạc Lâm Bưu, hắn ta cũng đã nghĩ thoáng hơn nhiều.
Dù sao cũng là Cục trưởng cục chăn nuôi thành phố, gần đây Cao Chấn Sơn lại cưới thêm một cô gái trẻ đẹp của cục chăn nuôi. Tuy cũng biết cô gái đó coi trọng quyền lực của mình hơn nhưng cũng buông xuôi rất nhiều.
So sánh người phụ nữ bây giờ với người vợ trước, có lúc Cao Chấn Sơn cũng đã nghĩ là nếu như không xảy ra việc đó thì người phụ nữ đẹp này cũng khó có thể trở thành vợ mình được.
Việc làm cho Cao Chấn Sơn khiếp sợ vẫn là hắn ta nghe được rất nhiều nội dung liên quan đến tình hình của Diệp Trạch Đào. Hắn ta mới phát hiện lúc đó mình vẫn chưa coi trọng Diệp Trạch Đào lắm, nếu như mà coi trong hắn ta nhiều hơn thì cuộc đời của mình sẽ có một con đường phát triển khác.
Gần đây sau khi biết được Thôi Vĩnh Chí cũng xảy ra chuyện, mối hận trong lòng Cao Chấn Sơn đối với Diệp Trạch Đào sớm đã phai đi. Dưới sự cổ vũ của Mạc Lâm Bưu, hắn ta đã có chút vui vẻ trở lại. Nếu như không nhớ tới chuyện quá khứ nữa, mượn việc cùng với Diệp Trạch Đào vẫn còn chút tình nghĩa đó sẽ một lần nữa chắp nối quan hệ với hắn. Có lẽ mượn lực lượng phía sau của hắn thì bản thân vẫn có khả năng ngóc đầu lên.
Đôi khi bị một lần đả kích thì suy nghĩ cũng sẽ có sự thay đổi lớn.
Mạc Lâm Bưu vẫn luôn theo dõi tình hình của Cao Chấn Sơn và Diệp Trạch Đào. Hắn biết việc của hai người này đối với mình mà nói cũng rất là quan trọng. Nếu như hai người họ vẫn còn tình nghĩa thì có lẽ mình sẽ có khả năng chắp nối quan hệ rất tốt.
Mạc Lâm Bưu rất là biết nhìn người, sau khi nhìn thấy thái độ của Diệp Trạch Đào đối đãi với Cao Chấn Sơn hắn liền biết tên Diệp Trạch Đào này vẫn nhớ tình nghĩa xưa kia. Nếu như Cao Chấn Sơn có thể hạ thấp thái độ một chút thì mối quan hệ này sẽ không bị rạn nứt.
Thấy được tình hình này, trong lòng của Mạc Lâm Bưu cũng rất là vui mừng.
Thành phố thay đổi quá lớn, Bí thư Thành ủy mới lên cũng không coi trong mình cho lắm. Nguyên nhân mấu chốt vẫn là chưa có một người đứng ra giật dây. Nếu như Diệp Trạch Đào có thể giúp kéo sợi dây đó, Mạc Lâm Bưu biết tình hình của mình sẽ có một thay đổi lớn.
Ba người vừa nói vừa cười rồi bước vào một căn phòng đã được đặt sẵn.
Diệp Trạch Đào có ý mời hai người họ ngồi lên, hắn ngồi ở dưới.
Ba người họ nhường nhau một hồi, Mạc Lâm Bưu ngồi lên trên, Cao Chấn Sơn và Diệp Trạch Đào mỗi người ngồi một bên.
Sau khi mọi người đều ngồi xuống, Mạc Lâm Bưu nói:
- Chủ tịch xã Diệp à, Cao Chấn Sơn đã rất nhiều lần nhắc tới cậu, nói cậu là cấp dưới mà anh ta coi trọng nhất. Cậu xem quả nhiên là cậu đã phát triển rất nhanh!
Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ nhiệm Mạc, anh gọi tôi là tiểu Diệp được rồi.
- Được, vậy tôi sẽ gọi cậu là Trạch Đào, gọi theo Chấn Sơn.
Cao Chấn Sơn có chuyển biến trong tư tưởng, cũng thay đổi suy nghĩ kiêu căng của một vị Bí thư, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào à, đã lâu không gặp, chớp nhoáng anh đã là ủy viên thường vụ của huyện ủy rồi, quả nhiên tôi không nhìn nhầm người!
Diệp Trạch Đào nói:
- Cũng là nhờ vào sự bồi dưỡng của Bí thư Cao mới có tôi ngày hôm này!
Mạc Lâm Bưu nói:
- Cuộc đời của con người thì phải có một vài chỗ để nhớ lại. Nhớ lúc tôi cùng với Chấn Sơn còn ở trường học cũng là bằng hữu thân thiết, hai người cùng ăn cùng tán gái, tình cảnh lúc đó như đang ở trước mắt vậy!
Cao Chấn Sơn liền mỉm cười nói:
- Hoa hậu giảng đường đều trở thành vợ của anh cả rồi!
- Anh cũng đâu có kém, người vợ mới cưới của anh là một đóa hoa đẹp của Cục chăn nuôi!
Hai người trêu đùa lẫn nhau, giống như ba người họ rất thân nhau vây.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới biết Cao Chấn Sơn lại lấy một người vợ mới, cười nói:
- Những người trong huyện đều nói Bí thư Cao rất có phong độ của một Bí thư!
Xua tay, Cao Chấn Sơn nói:
- Chuyện cũ thì đừng nói nữa.Nhưng Diệp Trạch Đào à, tình hình của Thảo Hải tôi rất rõ, rất là phức tạp. Cùng với sự phát triển khu công nghiệp của xã Xuân Trúc thì sẽ càng phức tạp thêm. Cậu nhất định phải chú ý đó!
Câu nói này giống như là một người bề trên quan tâm tới sự trưởng thành của Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào nhìn thấy thái độ như vậy của Cao Chấn Sơn, trong lòng cũng nghĩ tới một số ưu đãi trước kia Cao Chấn Sơn dành cho mình, liền nói:
- Bí thư Cao nắm rất rõ tình hình huyện Thảo Hải, sau này tôi phải mời Bí thư Cao chỉ giáo nhiều hơn.
Mạc Lâm Bưu nói:
- Trạch Đào, cậu yên tâm bây giờ chúng ta coi như là đã thân nhau rồi. Sau này tới thành phố nếu như có chuyện gì thì cậu cứ tới kiếm tôi, việc lớn tôi không giúp được thì việc nhỏ vẫn có thể giúp được.
Diệp Trạch Đào nói:
- Chắc sẽ làm phiền Phó chủ nhiệm Mạc rồi.
Ba người vừa ăn cơm vừa nói tới bước tiếp theo trong tình hình phát triển của Thảo Hải.
Mạc Lâm Bưu cũng biết hôm này chính là quá trình đầu tiên trong lần chắp nối quan hệ. Duy trì đường dây này chính là việc tiếp theo của ông, trong lời nói rất muốn tỏ ý với Diệp Trạch Đào.
Sau khi Diệp Trạch Đào nói chuyện một hồi, đã hoàn toàn hiểu rõ ý muốn của hai người. Đặc biệt là sau khi biết được ý của Mạc Lâm Bưu, Diệp Trạch Đào cũng nhiệt tình đáp lại.
Mạc Lâm Bưu nói:
- Trạch Đào, sau này công việc của thành phố cũng sẽ tiếp xúc nhiều hơn. Trong thành phố tôi và Chấn Sơn vẫn còn một số bạn cũ, tranh thủ thời gian mọi người cùng nhau ngồi ở đây giao lưu nhiều một chút. Đối với công việc tiếp theo của cậu cũng sẽ có giúp đỡ nhất định.
Hôm nay Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vui mừng, đây coi như là thu hoạch ngoài ý muốn. Có được sự giật dây của hai người này, bản thân chỉ cần mở rộng một chút, mạng lưới trong thành phố sẽ được mở ra nhanh chóng hơn.
Sau đó ba người cũng tán gẫu thêm một số chuyện thú vị khác,cũng không hề đề cập đến vấn đề đó sâu sắc hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...