Diệp Trạch Đào sững sờ khi thấy Ôn Phương bước vào phòng.
Phương Di Mai vừa mới đi khỏi thì Ôn Phương lại đến, điều này làm cho Diệp Trạch Đào nghi ngờ, suốt buổi đâu có nhìn thấy Ôn Phương đi qua vườn trường đâu, vậy thì chỉ có một khả năng là Ôn Phương đã đến từ lâu rồi.
Với vẻ mặt cười mà như không cười, Ôn Phương nói:
- Hai người cũng thật là, đây là trường học mà không chú ý một chút!
Diệp Trạch Đào nghe thấy Ôn Phương nói ra những lời như vậy liền biết ngay chuyện mình với Phương Di Mai khi nãy đã bị Ôn Phương phát hiện ra rồi.
Trong lòng cũng hơi có chút cảnh giác, thường thường khi cho rằng việc khó bại lộ nhất thì sẽ bại lộ, sau này phải cố nhịn mới được, luôn luôn phải tự khống chế mình thì mới không bị người ta phát hiện ra được, may mà lại là Ôn Phương chứ nếu là người khác thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.
Ôn Phương đã dám vào phòng và nói về chuyện này thì cô ta sẽ không làm gì có hại cho mình cả, đối với Ôn Phương thì Diệp Trạch Đào có đôi chút hiểu cô.
- Đã đến rồi thì ngồi đi.
Diệp Trạch Đào nói với Ôn Phương.
Vỗn dĩ cứ tưởng Diệp Trạch Đào sẽ phải cực kỳ hoảng sợ, nhưng thấy hắn vẫn bình thường, Ôn Phương không hiểu, nói:
- Anh không sợ tôi đã phát hiện việc gian díu của các người sao? Việc này lan truyền ra ngoài sẽ chết đấy.
Diệp Trạch Đào khẽ cười nói:
- Dù sao tôi chưa cưới vợ, Tiểu Phương cũng chưa có chồng, cô có phát hiện thì đã sao, không được thì chúng tôi sẽ làm đám cưới, ai dám ngăn trở?
Ôn Phương bật cười lớn:
- Trạch Đào, không thấy da mặt anh giờ trở nên rất dày à, tốt lắm, lăn lộn trên quan trường phải như vậy mới được.
Thực ra Diệp Trạch Đào không muốn tỏ ra yếu mềm trước mặt Ôn Phương nên rắn giọng nói ra điều này.
- Anh không sợ bạn gái anh biết được sẽ đòi chia tay ư?
Câu này làm cho Diệp Trạch Đào rất khó chịu, lần đi thủ đô này làm cho hắn cảm thấy tương lai của hắn và Lưu Mộng Y thật là mịt mờ, rốt cuộc có thành đôi với Lưu Mộng Y được hay không vẫn chưa xác định được.
Quay trở về hắn lại phát sinh quan hệ với Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy khó chịu ít nhiều trong lòng.
- Đây là việc riêng của tôi!
Diệp Trạch Đào nói.
Ôn Phương nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi không xía vào chuyện của anh, đó là tự do của các người, nhưng tôi muốn nhắc nhở các người một chút, có một số việc cần phải chú ý thì nên chú ý.
Nhìn vẻ mặt khó chịu của Diệp Trạch Đào, Ôn Phương liền nghĩ ngay đến cái mình đã nghe được, cô biết tâm trạng chán chường của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng thả lỏng dần, tuy việc của mình với Phương Di Mai không phải là chuyện to tát gì, nhưng nếu như bị phanh phui thì cũng sẽ bị ảnh hưởng đôi chút, thái độ như này của Ôn Phương thật là tốt.
Diệp Trạch Đào tin rằng Ôn Phương đã đến đây rồi là trong lòng đã có chút quyết đoán, nghĩ đến những câu nói của mình với Phương Di Mai đã bị Ôn Phương nghe thấy hết, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng có chút đối phó.
Từ khi chạm mặt bọn Hoa Uy, tâm tính của Diệp Trạch Đào đã có đôi chút biến đổi, hắn hiểu ra một đạo lý, tất cả thử thách đều phải tự mình vượt qua, hậu thuẫn là rất cần thiết, năng lực cũng quan trọng không kém, nếu muốn lên càng cao, thì phải vùi đầu làm tốt công việc.
Ánh mắt hướng sang Diệp Trạch Đào, Ôn Phương nói:
- Nội dung cuộc đối thoại giữa anh với Tiểu Phương tôi dã nghe hết nên tôi cũng biết anh đã có mối quan hệ rồi.
Diệp Trạch Đào cũng nhìn Ôn Phương hỏi:
- Vậy cô có suy nghĩ gì?
- Vỗn dĩ tôi có thể giả đò như không hay biết gì, tìm một dịp nào đó đến tìm anh, như vậy sẽ thể hiện rõ hơn thành ý của tôi, nhưng tôi đã không làm vậy, mà đến ngay lúc này thì anh cũng hiểu là tôi nghĩ gì rồi chứ!
Diệp Trạch Đào vừa nghĩ lời Ôn Phương nói, vừa gật gật đầu, Ôn Phương muốn cho mình biết cô ta thật sự muốn cùng đi trên một con đường với mình đây.
- Cho dù anh tin cũng được không tin cũng được, tôi muốn nói với anh rằng, dù sao tôi cũng sẽ đi theo anh.
Ôn Phương điềm tĩnh nói.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tốt thôi!
Bây giờ có nói thêm gì nữa cũng vô ích, Diệp Trạch Đào biết Ôn Phương đã có quyết định rồi.
Nhìn thấy trên bàn còn bày bức tranh chữ, Ôn Phương bèn đi đến ngồi cạnh xuống bên bàn chăm chú xem.
Ngắm một hồi mới nói:
- Có thứ này rồi, con đường anh đi sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều, bây giờ nhân cơ hội cái tay Tôn Cương kia còn chưa tới, sắp đặt trước một chút đi!
Hai người nói vào công việc, nói nhiều đến việc sắp xếp nhân sự của huyện, nói về vấn đề này Ôn Phương có ý hay không đều thể hiện năng lực của cô ta, nói ra rất nhiều cách.
Bàn một hồi, Ôn Phương nói:
- Tiểu Phương nói rất đúng, việc cưới Mộng Y vẫn nên tiến hành, bất luận thế nào anh đều có thể mất mặt, tôi không tin một con rồng mạnh từ bên ngoài tới lại có thể khuất phục được rắn địa phương. Về vấn đề này, tôi sẽ chọn thời gian để nghiên cứu với Tiểu Phương, một vài âm mưu quỷ kế anh đừng bận tâm làm gì. Bây giờ với anh việc quan trọng nhất là làm ra chiến tích đi.
Diệp Trạch Đào có đôi chút kinh ngạc nhìn Ôn Phương, khi nghe thấy Ôn Phương nói sẽ đi tìm Phương Di Mai để bàn mưu đối phó với Tôn Cương, Diệp Trạch Đào cảm thấy vô cùng quái lạ.
Nhìn sang Ôn Phương, lúc này vẻ mặt Ôn Phương tịnh không chút dục vọng trai gái, nói với vẻ rất quyết đoán.
Người đàn bà này rốt cuộc có toan tính thế nào đây?
Diệp Trạch Đào có đôi chút mơ hồ, hắn phát hiện tự mình vẫn không thể hiểu nổi Ôn Phương đang nghĩ gì.
Ôn Phương đã đi một lúc rồi mà Diệp Trạch Đào vẫn không thể hiểu ra rốt cuộc Ôn Phương đang nghĩ gì trong đầu, chỉ có cảm giác khi một người phụ nữ mà đã có mưu kế thì người đàn ông không thể nào đoán ra được.
Vứt bỏ đi âm mưu quỷ kế này Diệp Trạch Đào cũng không muốn mệt óc, trên thành phố chắc là đã có quyết định rồi!
Cẩn thận xếp gọn bức tranh chữ đó lại, Diệp Trạch Đào rời ký túc xá đi về phía công trường xây dựng.
Vừa mới đi được vài bước chân, tiếng chuông tan học liền vang lên, các em học sinh chạy ùa ra từ trong các phòng học.
Nhìn thấy mọi người đều đứng vây quanh để ngắm nhìn công trình mới đang được xây dựng, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vui lây với các em học sinh.
Hiệu trưởng Ngưu cũng bước ra từ một phòng học, đến trước mặt Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch xã Diệp, khu này sắp xây xong rồi!
- Đúng vậy, học kỳ sau chắc sẽ được sử dụng các phòng học mới rồi, cơ sở vật chất của các em học sinh có thể nói là đã được cải thiện.
- Em chào thầy Diệp!
Một số em học sinh thấy Diệp Trạch Đào tới liền chạy đến vây quanh.
Nhìn thấy những ánh mắt đầy phấn chấn của các em học sinh, Diệp Trạch Đào cũng nở nụ cười tươi.
- Chủ tịch xã Diệp, anh đã làm một việc tốt cho xã Xuân Trúc rồi đấy!
Hiệu trưởng Ngưu nhìn khu giảng đường mới từng ngày từng ngày được xây dựng, trong lòng vô cùng xúc động.
Nhìn thấy quần áo của các em học sinh cũng đã có đôi chút biến đổi, Diệp Trạch Đào biết ngay bố mẹ của các em này cũng có tham gia vào công việc xây dựng này, đồng lương làm công đã có tác dụng biến đổi cuộc sống của gia đình họ.
Nhìn thấy một em học sinh nam gia cảnh vô cũng nghèo khổ, Diệp Trạch Đào nói:
- Trương Chí, hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng cơ đấy!
Em học sinh tên Trương Chí đó cười ha hả, nghiêng nghiêng đầu nói:
- Mẹ em mới mua đấy ạ!
Diệp Trạch Đào nói:
- Cả bố mẹ em đều làm việc trên công trường à?
- Vâng, nghe nói cũng được khá tiền, về nhà có thịt để ăn rồi!
Diệp Trạch Đào bật cười nói:
- Xem em kìa, phải ăn nhiều thịt một chút để bù lại nhé!
Các em học sinh khác đều cười ầm lên.
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của các em học sinh, Diệp Trạch Đào cảm thấy áp lực đè nặng trong lòng đã tiêu tan hết.
Những việc mình làm đang dần dần thay đổi xã Xuân Trúc, đây là điều khiến cho Diệp Trạch Đào cảm thấy tự hào nhất.
- Thầy giáo Diệp, thầy trở về rồi ạ?
Tiếng reo ngạc nhiên mừng rỡ của Dương Ngọc Tiên vọng lại.
- Ngọc Tiên à, mẹ của em dạo này sao rồi?
Mỗi khi gặp mặt Dương Ngọc Tiên, Diệp Trạch Đào đều hỏi han tình hình bà mẹ.
Lần trước đã mời Dương Quân đến rồi lại còn đem cho một món tiền để gia đình dùng cho việc chữa bệnh, biết bệnh tình của mẹ Dương Ngọc Tiên đang có chuyển biến tốt.
- Thầy giáo Diệp, mẹ em giờ đã có thể ra đồng làm việc rồi ạ!
Trên khuôn mặt của Dương Ngọc Tiên lộ ra niềm vui khôn tả.
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vui cho cô, nói:
- Đừng để mẹ em làm mệt quá, dưỡng bệnh là quan trọng hơn.
- Thầy giáo Diệp, chúng em đã trồng một ít hoa lan trên ban công phòng thầy đấy, thầy có nhìn thấy không ạ?
Thôi Nguyệt Lan không biết từ nơi nào bỗng chạy tới, thở hổn hển, bộ ngực đã trưởng thành phập phồng theo nhịp thở.
- Nhìn thấy rồi, các em lấy ở đâu ra thế?
Diệp Trạch Đào vừa cười vừa nói.
- Biết là thầy thích hoa này, bố em đã đi vào trong rừng đào về rất nhiều, mấy gốc này nở ra rất giống những bông hoa trong quyển sách của thầy, nên em liền mang đến cho thầy.
Diệp Trạch Đào còn không chú ý mấy đến các gốc lan đó, lúc đó vừa về đến phòng còn chưa kịp thở thì Phương Di Mai đã đến rồi, ngay sau đó là màn mây mưa trên giường với cô ta rồi, sau đó lại đến Ôn Phương tới, nên nào đã kịp để ý đến mấy bông hoa đó đâu, thầm nghĩ chắc không phải là loại rất đắt tiền đấy chứ?
- Thầy giáo Diệp, đến phòng thầy đi, em giới thiệu với thầy về các bông hoa đó.
Thôi Nguyệt Lan không chút ngại ngần lôi kéo Diệp Trạch Đào đi về phía phòng ở.
Một số nữ sinh cũng theo sau Thôi Nguyệt Lan kéo tới, tất cả đều cười hi ha đi về phía phòng ở của Diệp Trạch Đào.
Dương Ngọc Tiên bĩu môi một cái, rồi cũng theo sát gót đám đông đi tới.
Thôi Nguyệt Lan móc chìa khóa ra mở cửa rồi mọi người cùng bước vào trong phòng.
Vừa bước qua cửa, Thôi Nguyệt Lan liền nhíu mày nói:
- Hôm nay là ngày Ngọc Tiên phụ trách việc mở cửa thoáng khí mà, làm cái gì thế này, sao trong phòng lại có mùi gì lạ thế!
Dương Ngọc Tiên liền to giọng nói:
- Ai nói là tôi chưa mở cửa sổ cho thoáng khí! Hôm nay mới sáng sớm tôi đã đến đây dọn dẹp rồi.
Sắc mặt vốn dĩ tươi cười của Diệp Trạch Đào liền biến đổi, hắn đương nhiên biết nguyên nhân là vì sao, làm chuyện đó với Phương Di Mai trong phòng tất nhiên sẽ có mùi lạ, khi đi đã đóng hết các cửa, cái mùi vị này như vẫn còn phảng phất trong phòng mà chưa tan hết, nhưng cô nữ sinh Thôi Nguyệt Lan này có khứu giác nhạy cảm quá!
- Không trách Ngọc Tiên, không trách Ngọc Tiên, lúc thày về đã mở cửa sổ ra, lúc nãy thầy đóng rồi, chắc là mùi trên người thầy đó thôi! Diệp Trạch Đào đành phải nói vậy.
Thôi Nguyệt Lan đi đến bên Diệp Trạch Đào ngửi ngửi một chút rồi nói:
- Đúng thật là mùi trên người thầy rồi, có phải đã lâu rồi thầy chưa tắm không ạ?
Trên trán Diệp Trạch Đào đã lấm tấm mồ hôi, con ranh này!
- Trên suốt đường đi thầy chẳng có cơ hội nào tắm rửa cả.
- Thầy giáo Diệp, chúng em đun nước nóng cho thầy!
Thôi Nguyệt Lan động tác nhanh nhẹn định đi đun nước.
Diệp Trạch Đào vội vã nói:
- Thôi để tối đi, để tối đi, ở Xã còn nhiều việc, thầy phải đi một chút đây.
Nói dứt câu thân hình đã bước ra khỏi phòng.
Ra khỏi khu ký túc, Diệp Trạch Đào vẫn không ngừng lắc đầu, con ranh này bị mẹ nó huấn luyện thành ra thế nào rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...