Trên thế giới này không có bức tường nào ngăn được gió lùa qua, chuyện của huyện Thảo Hải đã nhanh chóng truyền tới thủ đô.
Là người lãnh đạo thành phố, bọn họ sao lại có thể không quan tâm tới sự thay đổi của cấp dưới. Huyện ủy của huyện Thảo Hải khiến mọi người thấy khó hiểu, sự việc đã xảy ra một cách rõ ràng kỳ lạ như vây!
Trong thủ đô vốn đang có một chút tranh giành đấu đá nhau, bây giờ Thảo Hải xảy ra chuyện quá kỳ lạ. Kỳ lạ đến nổi có thể ảnh hưởng tới cục diện chính trị của thành phố. Không có người nào là không hướng ánh mắt về huyện Thảo Hải, đều muốn biết sự tranh giành bên trong của huyện Thảo Hải nhằm để dò xét một chút về hướng đi của những đại lão trong thành phố này.
Bí thư Thành ủy Hứa Phu Kiệt cũng nhận thấy vô cùng khó hiểu, Thôi Vĩnh Chí của huyện Thảo Hải này cũng quá khác thường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chuyện như thế này đi dò hỏi thật không hay lắm.
Hai ngày đầu Hứa Phu Kiệt cũng không có để ý lắm, sau đó sự việc càng tiến triển khiến ông ta cảm thấy có vấn đề, không được rồi, phải đi hỏi một chút về sự việc này mới được!
Sự việc càng ngày càng trở nên kỳ lạ, sự liên kết của Thôi Vĩnh Chí và Bành Học Vân khiến người trong thành phố nhìn nhận ra sao? Hứa Phu Kiệt nhíu mày, người trong thành phố nhất định sẽ cho rằng chính mình và Triệu Diệc Hiền đã đạt được thỏa thuận gì đó, đã liên kết lại với nhau, nhưng mình và Triệu Diệc Hiền thật sự có thể liên kết sao? Hứa Phu Kiệt lắc mạnh đầu, đúng là đã phát sinh thay đổi tế nhị với tình hình thành phố rồi!
Khi Hứa Phu Kiệt đã điện thoại cho Thôi Vĩnh Chí, tên Thôi Vĩnh Chí đó tại sao lại dám đem chuyện tham ô, tham nhũng của mình bị Bành Học Vân nắm được điểm yếu nói ra nhỉ, chỉ cần nói hắn vì giữ gìn đoàn kết tập thể, dốc hết khả năng giúp đỡ công việc của mọi người.
Gọi điện thoại xong, Hứa Phu Kiệt liền nhíu mày, nhận thấy, lời của Thôi Vĩnh Chí có nhiều chỗ không thật.
Trù tính nhân viên của Thảo Hải một hồi, Hứa Phu Kiệt nhận thấy lúc trước chính mình quá coi trọng Thôi Vĩnh Chí. Không có người nào đáng có thể hỏi được, suy nghĩ một hồi, nhận thấy nếu không làm rõ việc này, thì sẽ phát sinh ảnh hưởng đến tình hình chính trị của thành phố.
Hứa Phu Kiệt cũng nảy sinh ra một cảnh giác, ở một địa phương không thể chỉ có một thân tín, phải đào tạo thêm mấy người nữa mới được. Nếu Thôi Vĩnh Chí của huyện Thảo Hải thật sự xảy ra chuyện, thì lực lượng mà mình khó khăn lắm mới gầy dựng được ở huyện Thảo Hải có thể sẽ bị sụp đổ trong nháy mắt. Sự phát triển của huyện Thảo Hải càng ngày càng mạnh mẽ, mình tuyệt đối không thể bỏ nơi này!
Xem ra chỉ có thể hỏi Tiểu Diệp thôi!
Đây chính là cách nghĩ cuối cùng của Hứa Phu Kiệt, dù sao đi nữa Diệp Trạch Đào cũng là một người thuộc hệ của ông ta.
Gọi điện thoại trực tiếp vào di động của Diệp Trạch Đào.
Khi gọi cuộc điện thoại này, Hứa Phu Kiệt lộ ra một chút bất mãn đối với Thôi Vĩnh Chí, làm cho thân phận một Bí thư Thành ủy như Ông ta phải trực tiếp gọi điện cho một Chủ tịch xã.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một cách nghĩ của Hứa Phu Kiệt mà thôi, khi nghĩ đến thế lực sau lưng của Diệp Trạch Đào, Hứa Phu Kiệt cảm thấy cuộc điện thoại này không phải là một cơ hội làm sâu sắc thêm tình cảm đối với Diệp Trạch Đào. Đừng thấy tình tình hiện nay của Diệp Trạch Đào như vậy mà coi thường, ai có thể biết trước được khi nào Diệp Trạch Đào sẽ lại lên chức.
Cứ cho là quan tâm Diệp Trạch Đào đi!
Khi Diệp Trạch Đào nhận được điện của Hứa Phu Kiệt, lúc đó Ôn Phương cũng vừa đi khỏi.
Diệp Trạch Đào cũng thật sự không ngờ Hứa Phu Kiệt lại đích thân gọi điện thoại đến, hết sức giật mình, Diệp Trạch Đào vội vàng cung kính nói:
- Xin chào Bí thư Hứa!
Giọng nói của Hứa Phu Kiệt chứa đầy sự thân thiết, cười một tiếng ha ha nói:
- Tiểu Diệp, công việc phát triển khu công nghiệp thế nào rồi?
Bí thư Hứa đích thân gọi điện thoại đến để thăm hỏi công việc của khu công nghiệp, Diệp Trạch Đào cảm thấy nhận được sự coi trọng của Thành ủy, vội vàng đem những tình hình công việc phát triển khu công nghiệp báo cáo với Hứa Phu Kiệt.
Mục đích của Hứa Phu Kiệt đương nhiên là không phải vì chuyện này, nhưng, vẫn chăm chú lắng nghe báo cáo của Diệp Trạch Đào.
Từ trong báo cáo của Diệp Trạch Đào, Hứa Phu Kiệt cũng nhận thấy, Diệp Trạch Đào đã rất chuyên tâm làm việc, toàn bộ tiến trình công tác tiến triển rất nhanh.
Người thanh niên trẻ này là một cán bộ có khả năng làm việc đây!
Đối với Diệp Trạch Đào, tình cảm yêu thích của Hứa Phu Kiệt đã tăng thêm được mấy phần.
- Tiểu Diệp, huyện của các anh có phải đã xảy ra chuyện gì phải không? Anh cứ nói!
Hứa Phu Kiệt vừa chuyển đề, giống như một nụ hôn không được nói trước, nghiêm túc nói.
Diệp Trạch Đào cũng đang đợi câu hỏi này của Hứa Phu Kiệt.
Thấy Hứa Phu Kiệt dò hỏi, trên mặt của Diệp Trạch Đào lộ ra nét rạng rỡ. Bản thân hắn đã bố trí cục diện như vậy, gây ra tin đồn khắp nơi trong huyện, không phải là hy vọng xảy ra tình hình như vậy sao?
Bí thư Hứa, cái này…!
Biểu hiện của Diệp Trạch Đào lộ ra một vẻ ngần ngại.
Nghe Diệp Trạch Đào có vẻ ngần ngại, trong lòng Hứa Phu Kiệt liền trầm lắng, nhận thấy Thảo Hải quả nhiên đã xảy ra chuyện, hỏi:
- Tiểu Diệp, có gì muốn nói cứ can đảm nói đi, Thảo Hải cũng là cấp dưới của lãnh đạo Thành ủy!
- Bí thư Hứa, không phải tôi không muốn nói, có một chút phức tạp!
Diệp Trạch Đào đi ra đóng cửa văn phòng lại.
- Nói đi!
Hứa Phu Kiệt trầm giọng nói.
- Thôi được, Bí thư Hứa, tôi sẽ đem những tình hình mà tôi biết được báo cáo với sơ qua với ngài, có một số sự việc chỉ là suy đoán!
Hứa Phu Kiệt không nói gì, chỉ cầm ống nghe lặng im nghe.
Diệp Trạch Đào liền đem chuyện người thân của Thôi Vĩnh Chí mở công ty và xảy ra tranh chấp, đã chèn ép sự phát triển một Công ty bất động sản. Kết quả Chủ tịch của Công ty bắt động sản đó lại có quan hệ với Bành Học Vân, sau đó hai bên đấu đá nhau, kể tỉ mỉ lại tình hình về sau của Thôi Vĩnh Chí thất thế.
Nói xong những lời này, Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Hứa, cũng đúng lúc tôi có người bạn biết được nội tình sự việc, cho nên mới biết được những chuyện này.
Trong lúc tường thuật lại Diệp Trạch Đào cũng không có giấu diếm, kể lại nội tình tranh chấp bên trong của hai bên công ty mà mình biết được. Nói cả nội tình chứng cứ bị Bành Học Vân nắm được, là một người bạn nhiều năm cùng nhau lớn lên tình cờ biết được.
Âm thanh thở dồn dập của Hứa Phu Kiệt trong điện thoại khiến Diệp Trạch Đào cũng nghe thấy.
Kể xong những lời này, Diệp Trạch Đào cũng không có nói thêm nhiều lời nữa, lời đã truyền tới tai Hứa Phu Kiệt vậy là được rồi, mình cũng chỉ đem tình hình trên cơ bản của sự thật kể với Hứa Phu Kiệt, Diệp Trạch Đào hoàn toàn tin tưởng vào trí tuệ của Hứa Phu Kiệt, sự việc này ông ta sẽ biết phân tích ra thêm một số nội tình sự việc.
Qua một hồi lâu, Hứa Phu Kiệt mới nói:
- Tiểu Diệp, tốt lắm, cứ như vậy đi!
Nghe thấy Hứa Phu Kiệt cúp điện thoại, trong lòng Diệp Trạch Đào thở phào hơi dài nhẹ nhõm.
Bây giờ chuyện đã lan rộng đến thành phố rồi, để xem trong thành phố sẽ đi xử lý như thế nào đây!
Hứa Phu Kiệt lúc này cũng đã thật sự có chút sững sờ, ngồi trên ghế lặng thing một lúc lâu, tình hình báo báo của Diệp Trạch Đào khiến ông ta hoảng hốt.
Một đại tướng của chính mình lại là một người như vậy!
Việc này mà bại lộ ra, cục diện mình khó khăn lăm mới gầy dựng được sắp bị sụp đổ.
Làm hỗn loạn hết rồi!
Hứa Phu Kiệt chửi rủa một tiếng.
Liên tưởng tới sắc mặt u sầu của Thị trưởng Địch Mãnh hôm nay, cuối cùng Hứa Phu Kiệt cũng biết được tại sao Địch Mãnh lại có biểu hiện như vậy.
Thật không ngờ sự việc của huyện Thảo Hải đã ảnh hưởng tới công việc ở thành phố!
Đáng lẽ là không biết được tình hình, thông qua Diệp Trạch Đào, có lẽ Hứa Phu Kiệt nhận được dẫn đường của Diệp Trạch Đào, mới biết rõ được những biến đổi của sự việc này.
Rõ ràng là Bành Học Vân đã nắm được chứng cứ về tội tham ô, tham nhũng của Thôi Vĩnh Chí, đang mượn chuyện này để xếp đặt thế lực của hắn. Sau khi Thôi Vĩnh Chí bị uy hiếp, đối với chuyện bị uy hiếp này chỉ có thể nhịn nhục, mới gây ra cục diện hỗn loạn cho huyện Thảo Hải.
Thành ủy chẳng lẽ lại để cho chuyện như vậy tiếp tục xảy ra hay sao?
Đáp án là không thể, làm một Bí thư Thành ủy, Hứa Phu Kiệt đã suy nghĩ rất nhiều. Hiện nay chuyện này đang lan truyền rộng, nếu thật sự lan truyền tới trong tỉnh, năng lực khống chế trong tỉnh đối với trong thành phố sẽ mạnh tay hơn. Đối với năng lực công việc của chính mình thế nào cũng nảy sinh nghi ngờ, nhất định phải giải quyết trước khi sự việc gây ảnh hưởng nghiêm trọng hơn.
Hơn nữa, bản thân Thôi Vĩnh Chí cũng đang găp vấn đề, khi sự việc còn có thể cứu vãn được nên đưa hắn lên một vị trí không bị ảnh hưởng lớn, gầy dựng lại cục diện cũng sẽ thuận tiện hơn một chút, Thôi Vĩnh Chí tuyệt đối không thể dùng được rồi!
Khi nghĩ tới tên Bành Học Vân kia, sự bực tức của Hứa Phu Kiệt chưa đánh đã nổi lên, đường đường là một phó Bí thư huyện ủy, lại lấy điểm yếu của đối thủ để làm việc áp chế, thật sự chỉ coi huyện ủy là một xã hội đen!
Chuyện này tuyệt đối không thể vượt quá được!
Tên Bành Học Vân này nhất định phải hạ xuống, bất luận là người của ai, nhất định phải hạ hắn xuống mới được, nếu không, mọi người sẽ đều học theo, như vậy không phải đã loạn hết rồi sao!
Bành Học Vân gây ra chuyện như vậy, sẽ trở thành vấn đề cho người khác!
Lại nghĩ tới tin đồn trong huyện mà Diệp Trạch Đào nói Chủ tịch huyện Triệu Vệ Giang đó trong lúc xây dựng đường lộ cũng có chút vấn đề, Hứa Phu Kiệt liền đập mạnh bàn, tâm trạng thật sự suy sụp. Lãnh đạo của huyện đều là lũ thối nát. Chuyện này may mà có Diệp Trạch Đào thông tin nói lại, nếu không, đã xảy ra chuyện lớn, bản thân mình làm sao báo cáo lại với cấp trên!
Nhất định phải giải quyết vấn đề trong thời gian nhanh nhất!
Huyện Thảo Hải không thể dùng Thôi Vĩnh Chí rồi, chuyện này có chút hơi gấp rút, chính mình cũng chưa có sắp đặt tốt!
Chỉ có thể dốc hết khả năng dùng Diệp Trạch Đào thôi!
Đây chính là ý nghĩ của Hứa Phu Kiệt.
Trầm tư một hồi, Hứa Phu Kiệt liền điện thoại kêu phó Bí thư Thành ủy Triệu Diệc Hiền tới văn phòng của ông ta.
Triệu Diệc Hiền lúc này cũng không biết sự việc của huyện Thảo Hải, ông ta mới dự cuộc họp từ trên tỉnh về. Lần này lên tới tỉnh, rồi lại một mình đi đến nhà của Tạ Dật, còn nhận được sự khen ngợi của Tạ Dật.
- Bí thư Hứa, có chuyện gì vậy?
Triệu Diệc Hiền mỉm cười đi vào.
Nhìn thấy nét mặt rạng rỡ của Triệu Diệc Hiền, Hứa Phu Kiệt càng thấy khó chịu, về sự việc của Thảo Hả, Hứa Phu Kiệt nhận thấy, chính Triệu Diệc Hiền đã tiếp tay cho hành vi đó.
Anh tiếp tay thì cứ tiếp đi, gây ra chuyện hoàn toàn đã phạm vào đại kị của chốn quan trường, nếu quả thật lan truyền ra ngoài thì tất cả mọi người đều biết trong huyện làm ra chuyện hỗn loạn như vậy. Bản thân là một Bí thư sẽ phải hứng mũi rìu, còn anh là một phó Bí thư, Bành Học Vân kia lại là người của anh, lẽ nào anh không bị phê phán?
Nhìn thấy biểu hiện nghiêm túc lộ ra trên vẻ mặt của Hứa Phu Kiệt, Triệu Diệc Hiền hồi tưởng lại một chút tất cả những gì mình đã làm, nhận thấy về phía ở thành phố theo biểu hiện bên ngoài cho thấy vẫn còn có sự phối hợp của Hứa Phu Kiệt, khi nhận thấy vấn đề cũng không quá lớn, trong lòng liền lẩm bẩm hiểu ra.
Chẳng lẽ trong thành phố đã xảy ra chuyện lớn gì?
Lần này trở về Triệu Diệc Hiền cũng đã suy nghĩ tới, tiến hành đối phó bất ngờ khiến Diệp Trạch Đào không nhận thấy được, cần sử dụng lực lượng vốn có của huyện Thảo Hải để làm, chỉ có như vậy mới có thể đối mặt được với dò xét của các bên.
Khi vừa đang định gọi điện thoại kêu Bành Học Vân đến thủ đô thì nhận được điện thoại của Hứa Phu Kiệt, còn đang suy nghĩ không biết đưa ra vấn đề như thế nào để nối với Bành Học Vân, đối với Bành Học Vân, Triệu Diệc Hiền vẫn thấy rất hài lòng, đây là một nhân vật làm việc có kế hoạch chu đáo, rất chắc chắn, để cho hắn đối phó với Diệp Trạch Đào là người vô cùng thích hợp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...