Bắt Điền Gia Anh về trước nhưng Diệp Trạch Đào vẫn không về. Anh tìm một quán trà khác ngồi suy nghĩ, ngâm một bình trà và ngồi suy nghĩ lại mọi việc một cách chi tiết. Có vẻ như hắn đã hiểu được một chút câu chuyện, vẫn phải nhờ đến Thường Minh Quang mới được.
Diệp Trạch Đào càng nghĩ càng phát hiện ra việc này đối với mình mà nói là một mối nguy hiểm. Đối với việc tranh chấp quyền hành từ trước tới nay bản thân đều không có thái độ tốt, không ngờ đến cuối cùng cũng phải dấn thân vào.
Diệp Trạch Đào coi như cũng biết được chút chuyện bất đắc dĩ của những người trong xã hội.
Hắn cũng nhận ra rằng, nếu bản thân không tham gia vào trận chiến này, đến khi những kẻ có tâm địa nắm được quyền lực thì mình sẽ trở thành kẻ đáng thương trong mắt bọn chúng. Biện pháp chủ động nhất là mình cũng làm ngư ông đắc lợi.
Cầm di động, Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Thường Minh Quang.
Tuy rằng không biết Diệp Trạch Đào vì sao nhanh như thế đã gọi điện thoại đến, nhưng Thường Minh Quang cũng rất vui. Gã biết rằng thái độ như thế chứng tỏ Diệp Trạch Đào đã xem anh ta là người có thể dùng được.
Tình hình trong huyện là như thế, Diệp Trạch Đào tạm thời cũng không có mấy người có thể sử dụng được. Bản thân gã là người đầu tiên đến đầu quân. Chỉ cần theo sát từng bước đi của Diệp Trạch Đào thì sẽ có khả năng trở thành người thân cận của Diệp Trạch Đào. Chỉ cần đến bước đó thì tiền đồ của bản thân xem như đã có rồi.
- Chủ tịch xã Diệp, có chuyện gì à?
Thường Minh Quang rất tự nhiên xem như mình là người thân cận của Diệp Trạch Đào vậy, lời nói cũng rất cung kính.
- Minh Quang, tôi muốn tìm hiểu vài chuyện, anh có biết gì về tình hình bất động sản Thảo Hải không?
Vô cùng ngạc nhiên, Thường Minh Quang nói:
- Tôi biết, tổng giám đốc của công ty này là Miêu Phong, rất thân thiết với bên vợ Bí thư Thôi!
Diệp Trạch Đào trực tiếp hỏi chuyện, Thường Minh Quang rất hứng thú, đúng là đã không xem mình như người ngoài cuộc.
Diệp Trạch Đào biết những chuyện mà Điền Gia Anh nói quả đúng là sự thật. Nhất định có người đã nắm được nhược điểm Thôi Vĩnh Chí
Thường Minh Quang còn nói thêm:
- Chủ tịch xã Diệp, công ty này mới thành lập vài năm thôi nhưng trong huyện đã phát triển rất mạnh.
Chuyện này xem như quá rõ ràng rồi, thời gian ngắn vài năm đủ để phát triển mạnh như thế sao, chắc chắn chuyện này có liên quan mật thiết tới Thôi Vĩnh Chí.
Thường Minh Quang cũng là người rất khôn khéo, chỉ nghe Diệp Trạch Đào hỏi đã nghĩ được nhiều thứ như thế, bèn nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch Diệp, anh không nói thì tôi cũng quên mất chuyện này, có một vài chuyện rất kì lạ. Gần đây bất động sản Thảo Hải lại có vẻ ngừng hoạt động. Nghe nói muốn rút khỏi huyện Thảo Hải, đến nơi khác phát triển.
Việc này Diệp Trạch Đào hoàn toàn có thể hiểu được, là Thôi Vĩnh Chí tìm ra một số chuyện cần phải phát triển lên, đây là điều rất bình thường, điểm yếu của hắn là hắn xử lí mọi việc không được sạch sẽ, cuối cùng thì để xảy ra chuyện.
Diệp Trạch Đào nói:
- Thế bất động sản Đại Địa lại có chuyện gì?
- Cái này thì tôi vẫn chưa tìm hiểu rõ lắm, nếu anh muốn biết, tôi sẽ nhanh chóng tìm cho anh những thông tin được giấu kín về công ty này. Công ty này luôn bị chèn ép, phát triển chậm chạp, mấy lần tranh đấu với bất động sản Thảo Hải đều thua, việc hai công ty có chút oán hận là thật.
Diệp Trạch Đào trầm tư một lát bèn nói:
- Gần đây công ty này chẳng có chút động thái gì, một công ty đã bị chèn ép lâu năm như thế chẳng nhẽ không có một chút phản công nào sao?
Thường Minh Quang nói:
- Công ty này ở Thảo Hải không có nhiều mối làm ăn, một năm trở lại đây phát triển ở các địa phương khác, căn bản là bỏ qua việc gây dựng ở Thảo Hải.
- Anh hãy đi tìm hiểu chuyện này xem.
Diệp Trạch Đào cúp máy.
Xem ra chẳng có ai xem trọng bất động sản Đại Địa.
Diệp Trạch Đào thở dài, bị một công ty nhỏ nhắm vào, có lúc sự uy hiếp cũng không phải là lớn lắm. Nhưng nếu như đối phương có mục đích sẵn, chỉ cần bỏ ra một khoản tiền, chắc chắn sẽ có thể đạt được một số thứ có ích.
Người đứng đằng sau âm thầm sắp xếp thật lợi hại, vô tình toàn bộ cục diện đã được xếp đặt trước rồi.
Diệp Trạch Đào bây giờ xem như là không hiểu mọi chuyện, hắn biết chuyện này đối với Thôi Vĩnh Chí là vô cùng bất lợi.
Không biết bản thân nên làm gì mới được.
Từ việc bất động sản Thảo Hải chỉ cần một thời gian rất ngắn thôi đã có sự phát triển lớn như vậy, có thể thấy, Thôi Vĩnh Chí đã đứng đằng sau để hoạt động. Trước đây hắn ta có thể không có cách nào để thăng tiến được, đã nghĩ đến việc dùng đồng tiền hên xui một chút, bây giờ đã biến hóa khôn lường. Cùng với sự phát triển công tác thu hút đầu tư của xã Xuân Trúc, hơn nữa lại đầu quân về phía Hứa Phu Kiệt, khó mấy cũng nghĩ được cách giải quyết. Thôi Vĩnh Chí rất có khả năng sẽ tiến thêm một bước. Thôi Vĩnh Chí lúc này sẽ phải xem xét đến nguy cơ của bất động sản Thảo Hải, vì vậy hắn muốn tận dụng cơ hội này ngừng hoạt động của công ty lại.
Đáng tiếc là những việc đã làm thì sao có thể trốn tránh được, lại thêm hành động của một số người có tâm địa, tin chắc bọn họ đã nắm được nhược điểm của Thôi Vĩnh Chí rồi.
Nếu đối phương đã muốn ra tay, lại thêm lời ra tiếng vào của cấp trên, Thôi Vĩnh Chí nhất định sẽ gặp chuyện không may.
Diệp Trạch Đào không nghĩ tới chuyện cứu Thôi Vĩnh Chí. Sau khi biết rằng bất động sản Thảo Hải được Thôi Vĩnh Chí tiếp tay, Diệp Trạch Đào nhận ra Thôi Vĩnh Chí không hề trong sạch. Đối với loại người này Diệp Trạch Đào đương nhiên không muốn giúp đỡ gì cả.
Mấu chốt là bây giờ ở huyện Thảo Hải, Diệp Trạch Đào cũng là cấp dưới của Thôi Vĩnh Chí. Mọi người tự nhiên coi hắn là người thân cận của Thôi Vĩnh Chí. Nếu như Thôi Vĩnh Chí xảy ra chuyện thật, khó tránh khỏi không có tình hình mới gì xảy ra cả. Việc được thăng chức phó Chủ tịch huyện của hắn sẽ gặp rất nhiều trở ngại!
Làm sao bây giờ
Hay là về phe của Triệu Vệ Giang.
Diệp Trạch Đào lắc đầu, lực lượng của Triệu Vệ Giang ở huyện Thảo Hải không phải là mạnh, cũng đủ để hiểu được tình hình. Bành Học Vân rất có khả năng đã kéo được Lí Binh, Chung Thủ Phú về phía mình.
Nếu ThôiVĩnh Chí xảy ra chuyện gì, tình hình ở trong huyện sẽ có những biến động rất lớn. Mượn cơ hội này, Bành Học Vân sẽ là ngư ông đắc lợi, trong tay hắn sẽ nhanh chóng nắm được lực lượng lớn.
Diệp Trạch Đào hiện tại cơ bản đã xác định được từng bước của sự việc với sự liên quan của Bành Học Vân.
Bành Học Vân âm thầm triển khai hoạt động, bên trên lại có sự giúp đỡ của Triệu Diệc Hiền, vì thế người đạt được nhiều lợi tích nhất trong chuyện này chính là gã ta.
Đương nhiên không thể để Bành Học Vân đạt được mục đích của hắn được.
Diệp Trạch Đào càng nghĩ càng thấy chua xót, không ngờ được tình hình trong huyện lại có nhiều chuyện thay đổi như vậy, những thay đổi này sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của bản thân.
Bành Học Vân đã có manh mối có thể xác định là một vài người phái đến để trừng trị người của chính hắn. Thôi Vĩnh Chí gặp chuyện không may, Bành Học Vân lên leo lên vị trí cao cũng là điều đương nhiên.
Phải tính toán cẩn thận một chút.
Về nhà rồi, Diệp Trạch Đào vẫn lòng dạ rối bời.
- Trạch Đào, con thật sự không thích Gia Anh à?
Bà Tôn Trí Phương nhìn Diệp Trạch Đào ngồi đó trầm tư suy nghĩ, bèn ngồi xuống hỏi thăm.
Nghe mẹ hỏi, Diệp Trạch Đào nói:
- Mẹ, con mới nhận công tác, công việc còn nhiều, chuyện này mẹ đừng bận tâm nữa được không, sợ gì con không tìm được vợ ạ!
Bà Tôn Trí Phương nói:
- Chu A Hiệp thật sự mong gả Gia Anh cho con đó, ta thấy con bé Gia Anh cũng được đó, biết nghe lời, lại hiểu chuyện, lại không phải là đứa xằng bậy. Có thể lấy được một cô gái như thế đúng là có phúc phận.
Diệp Trạch Đào trong lòng thấy buồn cười, Điền Gia Anh này xem như giả vờ quá giỏi, có ai biết được cô ta còn có một bộ mặt khác.
- Mẹ, yên tâm đi, con sẽ tìm một người vợ thật tốt, con còn nhiều việc lắm, tạm thời gác chuyện này lại nhé.
Bà Tôn Trí Phương liền thở dài:
- Nhìn chị con ấy, con cái đã lớn thế rồi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Mẹ yên tâm, Chủ tịch xã như con mà chẳng nhẽ phải buồn chuyện tìm người phụ nữ của mình.
Bà Tôn Trí Phương liền cười nói:
- Nói cũng đúng, nhớ lại lúc đầu, nhà Điền Gia Anh cứ nghĩ con không có tiền đồ, không xem trọng con. Bây giờ Trạch Đào nhà ta có tiền đồ rồi, bọn họ đến để nịnh bợ đây mà!
Diệp Trạch Đào nói:
- Con đi ra ngoài một chút.
Đang suy nghĩ về những chuyện trong huyện, những lời của mẹ nói lại làm Trạch Đào có chút phiền lòng.
Nói xong rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Trạch Đào vừa hút thuốc vừa trầm tư suy nghĩ.
Phương Mai Di gọi điện thoại tới, Diệp Trạch Đào bèn đến một nơi cách nhà không xa lắm. Đây là một công ty thuốc lá kinh doanh cũng khá tốt. Phong cảnh bên trong cũng khá là đẹp, lại có cả những cái xích đu cho những người muốn nghỉ ngơi.
Diệp Trạch Đào nằm xuống và nghĩ ngợi.
- Trạch Đào, anh đang ở đâu đó?
Biết Diệp Trạch Đào đã về huyện rồi cũng không đi tìm cô, Phương Di Mai liền có những suy nghĩ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Ở trên đường.
Phương Di Mai nói:
- Trạch Đào, em đã hiểu được một số chuyện.
Diệp Trạch Đào nói:
- Nói đi.
- Em nghe ở trong huyện người ta đồn thổi, nói là cơ cấu của khu công nghiệp Xuân Trúc đang được điều chỉnh lại.
Chuyện này Diệp Trạch Đào đã biết rồi, anh nói:
- Xã Xuân Trúc phải được cải cách là điều đương nhiên, cùng với khoản tiền vốn đầu tư vào, thì công tác quản lí và phục vụ cũng cần được nâng cao.
- Trạch Đào, em cảm giác ở đây có sự nhúng tay của huyện, anh phải suy nghĩ kĩ chuyện này, cũng không thể dễ dàng để người ta hớt tay trên được.
Lại trầm tư, Diệp Trạch Đào cảm thấy nếu có chuyện xảy ra có thể thương lượng với Phương Di Mai một chút, bèn nói:
- Cô đang ở đâu?
Phương Di Mai trong lòng sung sướng vội nói:
- Em sẽ sắp xếp địa điểm, chờ điện thoại của em nhé.
Diệp Trạch Đào liền cười, Phương Di Mai làm việc trước nay đều rất cẩn thận.
Một lúc sau, Phương Di Mai mới gọi điện tới, đó là một căn nhà riêng của một người chị em của cô ấy, nơi này là do cô trông nom.
Lúc đến đây Diệp Trạch Đào thấy nơi này thật lạ lẫm, nên vẫn lo lắng nếu bị ai đó phát hiện.
Đi vào trong phòng, Phương Di Mai sớm đã nhào vào lòng Diệp Trạch Đào.
Sau khi hai người đã trải qua một trận mưa gió xong, Phương Di Mai nói:
- Có thời gian em sẽ đi thuê một căn nhà ở tiểu khu mới!
Diệp Trạch Đào nghĩ rằng có nhiều chuyện riêng tư cần phải trao đổi với Phương Di Mai bèn nói:
- Bây giờ nhà ở huyện Thảo Hải giá cả cũng không đắt lắm, thế này đi, tôi bỏ tiền, cô đi mua lấy một căn.
Phương Di Mai nhìn về phía Diệp Trạch Đào
Diệp Trạch Đào nói:
- Yên tâm, nguồn tiền này tuyệt đối không có vấn đề gì, làtôi bán hoa lan kiếm được.
Phương Di Mai ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào, từ chuyện này cô biết rằng cô đã có chỗ đứng trong lòng Diệp Trạch Đào rồi.
- Em sẽ mua một căn nhà, dùng tên của em gái em đăng kí, không ai có thể điều tra ra điều gì đâu.
Phương Di Mai vừa nghĩ đến tới việc mình đã có được một ngôi nhà, tâm trạng trong chốc lát đã khá lên, bèn nói về việc mua sắm đồ đạc với Diệp Trạch Đào.
Nhìn Phương Di Mai vui vẻ như thế, Diệp Trạch Đào chợt thở dài một hơi, hắn cũng không biết việc mình làm là đúng hay sai nữa.
Diệp Trạch Đào nhận ra đời sống tình cảm của mình đã bắt đầu quá hỗn loạn.
Nhưng có điều sau khi cùng Phương Di Mai làm chuyện đó, tinh thần của Diệp Trạch Đào cũng giảm bớt căng thẳng, suy nghĩ cũng nhiều hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...