Từng đôi tay to vững vàng nắm chắc thành ghế, cứ như vậy Diệp Trạch Đào không ngừng được mọi người truyền về phía trước, trên ranh giới ba dặm, mọi người giống như đang thi đấu trong một cuộc thi tiếp sức.
Xã Xuân Trúc chưa từng xảy ra chuyện như vậy, quan hệ giữa những cán bộ trước kia đến đây và các thôn dân phần lớn đều có một sự đối lập hoặc tẩy chay, nhưng bây giờ tình hình lại thay đổi hoàn toàn, Diệp Trạch Đào đang được mọi người tiếp sức nhau nghênh đón hắn vào chính quyền xã.
Tuy rằng mọi người ăn mặc đều có vẻ cũ nát, nhưng những đôi tay kia của họ lại rất mạnh mẽ. Tay tuy rất đen, còn bị nứt nẻ, nhưng trên mặt mọi người lại biểu lộ ra một sự tin tưởng, dường như mong muốn dùng chính cách thức này để bày tỏ một chút tấm lòng cảm kích của mình.
Tự bản thân Diệp Trạch Đào cũng không biết những gì mình đã làm sẽ được lòng người sâu sắc như vậy. Việc hắn cứu nhiều học sinh là chuyện lớn, những gia đình chịu ơn của hắn khắp xã, mọi người lại có chút quan hệ thân thích với nhau, cứu một nhà chẳng khác nào cứu mọi nhà.
Việc quyên giúp quần áo cũng khiến mọi người chịu ơn hắn, rất nhiều người trên người hiện đang mặc quần áo do Diệp Trạch Đào đưa đến thông qua các kênh quyên giúp.
Những việc này còn chưa là gì, quan trọng nhất là kỹ thuật gieo trồng nấm Linh Chi và việc thành lập trạm thu mua dược liệu đã khiến mọi người thấy được tấm lòng vì dân làm việc của Diệp Trạch Đào. Tận mắt thấy toàn xã đang phát triển dưới sự lãnh đạo của Diệp Trạch Đào, đối với Diệp Trạch Đào, từ tận đáy lòng mọi người đã nảy sinh một lòng biết ơn sâu sắc.
Ông cụ đứng ở một bên nhìn cảnh tượng này, bùi ngùi nói:
- Còn nhớ trước kia đã từng có chuyện giống như vậy, tuy nhiên, đó là chuyện đón dâu của nhà một địa chủ xã hội cũ, phải tiêu tốn rất nhiều bạc thuê người làm việc này!
Một bà cụ khác nói:
- Đó là một cách thức nghi lễ cao nhất của xã Xuân Trúc, trước đây đều phải tốn kém rất nhiều tiền bạc!
Ông cụ nói:
- Cậu Chủ tịch xã Diệp thật sự là đang vì chúng ta làm việc, cậu ấy là một cán bộ tốt!
Bà cụ gật đầu nói:
- Có cậu Chủ tịch xã Diệp ở xã Xuân Trúc, chúng ta đều có hi vọng!
Diệp Trạch Đào cũng không biết mọi người đang bàn luận về việc của mình. Ngồi trên chiếc ghế trúc này hắn chỉ có một cảm giác, đó chính là cái ghế trúc này rất chắc chắn!
Tuy rằng Diệp Trạch Đào cũng hiểu được một cán bộ cần phải khiêm nhường, nếu quá xuất chúng tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người, nhưng hắn cũng biết, bản thân đã có ý nghĩ là làm việc vì quần chúng trong xã, thì tuyệt đối không thể là người bình thường không nổi bật được.
Thu hút đầu tư nhận được thành quả to lớn như vậy, điều này rành rành đã không thể âm thầm khiêm nhường được. Bây giờ các thôn dân lại làm ra việc này, tuy rằng chỉ là hành động bày tỏ tâm ý của các thôn dân, nhưng nếu rơi vào tai mắt của vài đối thủ, chắc chắn bọn họ sẽ lấy việc này ra mà bàn tán.
Lúc đầu Diệp Trạch Đào còn có vẻ có chút lo lắng, nhưng, theo cách nhìn của hắn khi hắn nhìn về phía những đôi tay to khỏe nắm chặt thành ghế kia, tâm trạng lo lắng cũng từ từ tan đi, lên giọng thì đã làm sao, cùng lắm thì mình không làm chức cán bộ này nữa, có gì ghê gớm chứ!
Công việc của mình ít nhất cũng được quần chúng ủng hộ, điều này đã là đủ rồi!
Trong ánh mắt Diệp Trạch Đào đã thể hiện ra một ý chí kiên nghị, cái ý nghĩ trước sợ sói, sau sợ hổ kia đã rời xa hắn.
Tự bản thân Diệp Trạch Đào cũng không biết rằng thái độ của hắn hiện tại đang phát sinh một sự biến đổi lớn.
Diệp Trạch Đào vốn đang ngồi, lúc này bỗng đứng lên.
Ghế trúc rất vững chắc, đứng lên trên đó cũng không có cảm giác lắc lư nhiều. Tiếng chiêng trống, tiếng pháo đang nổ vang trời!
Đón gió mát, trong ánh mắt Diệp Trạch Đào càng có thêm thần sắc.
Nhìn nơi thôn xã mà mình vô cùng quen thuộc này, trong lồng ngực Diệp Trạch Đào tràn ngập một cảm giác hào hùng.
Cả một đời người chẳng phải chính là muốn đạt được điều gì đó không hối tiếc sao?
Tuy bản thân mình thời gian tham gia công tác cũng không dài, nhưng, những việc làm vì quần chúng của mình là xuất phát từ trong đáy lòng, tự bản thân mình đã không hề hối hận về tất cả những việc mình đã làm này.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đứng lên trên ghế, mọi người cũng không biết Diệp Trạch Đào muốn đứng lên làm đầu tàu.
Khi Dương Phẩm Chí đưa tay lên, tiếng chiêng trống và tiếng pháo đều đã dừng lại.
Bốn bề vốn đang huyên náo liền trở nên yên tĩnh lại, chỉ có việc truyền ghế trúc là vẫn được tiếp tục.
Trong lòng Diệp Trạch Đào lúc này tràn ngập một ý chí chiến đấu lớn mạnh, hắn không còn sợ bất cứ khó khăn gì nữa, những suy nghĩ trong lòng hắn lúc này chính là muốn kiến thiết xã Xuân Trúc này thành một nơi giàu có.
- Các bà con!
Diệp Trạch Đào đứng trên ghế trúc lớn tiếng nói.
Nghe tiếng nói của Diệp Trạch Đào, việc đưa truyền ghế trúc kia cũng được ngừng lại, đếm không xuể hết những đôi tay thô to khỏe đang nắm chặt chiếc ghế trúc kia.
Tâm trạng hắn đã bình tĩnh hơn một chút, Diệp Trạch Đào đưa ánh mắt nhìn bà con thôn dân đang đứng chung quanh.
Lúc này Triệu Đại Lâm đem đến một cái loa.
Cầm lấy cái loa, Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói:
- Thưa các bà con, hôm nay các vị đã khiến cho Diệp Trạch Đào tôi cảm nhận được một sự tín nhiệm, sự tín nhiệm này đã làm cho tôi cảm động, đồng thời thúc giục tôi hăm hở tiến lên!
Nói tới đây, tâm trạng Diệp Trạch Đào lại phập phòng.
- Các bà con, xã Xuân Trúc chúng ta đã trải qua thời gian nghèo khó quá lâu rồi, lâu đến nỗi rất nhiều người đều đã đờ đẫn. Nhưng tôi hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần toàn bộ cán bộ công nhân viên chức xã chúng ta, toàn bộ quần chúng nhân dân trong xã đoàn kết lại, chúng ta hẳn sẽ có một tương lai tốt đẹp!
- Xã Xuân Trúc đã và đang bắt đầu thay đổi, chúng ta sắp tiến lên một con đường giàu có!
Tiếng nói của Diệp Trạch Đào đang vang vọng trên khắp vùng này, mọi người đều hướng ánh mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Khi Diệp Trạch Đào nhìn chung quanh, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được trong ánh mắt mọi người lộ ra một sự tin tưởng tuyệt đối.
Sự tín nhiệm của quần chúng chính là một sức mạnh to lớn!
Diệp Trạch Đào đưa ngón tay chỉ quanh bốn phía trong xã, nói với mọi người:
- Không lâu nữa, xã của chúng ta sẽ có một bộ mặt mới. Mọi người hãy xem đi, vùng đất kia sẽ là một khu luân chuyển hàng hóa nông sản được đầu tư hơn một tỷ. Đến lúc đó, sẽ có rất nhiều người từ khắp nơi trên cả nước tuôn tràn vào nơi này, rất nhiều người trong các vị cũng sẽ đến làm việc ở đó, và cũng tức là sẽ có không ít người thu được lợi ích từ khu luân chuyển hàng hóa kia!
Ánh mắt mọi người theo ngón tay Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía một mảnh đất còn hoang vu trước mắt.
Hắn lại chỉ một khu khác, Diệp Trạch Đào cất cao giọng hơn một chút nói:
- Ở nơi đó, sắp ra đời một khu giao dịch vật liệu đá thật lớn. Bên trong sẽ có rất nhiều xí nghiệp vật liệu đá khổng lồ trong nước vào đóng trụ sở, ngoài ra còn có cả doanh nghiệp nước ngoài cũng đến đấy đầu tư. Trong các vị cũng sẽ có rất nhiều người vào nơi đó làm việc, từ nơi đó sẽ có được thu nhập từ tiền lương, đồng thời cũng sẽ được phân phối các khoản lợi ích!
- Còn có cả Công ty nước ngoài!
Mọi người nhìn về phía khu đất cũng hoang vu như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi tình hình sẽ ra sao.
Ngón tay lại chỉ một chỗ khác, lời nói Diệp Trạch Đào càng ngày càng có tự tin, lớn tiếng nói:
- Ở nơi đó, sẽ có một doanh nghiệp lớn đầu tư một tỷ rưỡi vào, những sản phẩm công nghệ cao mà trước giờ các vị vẫn chưa thấy qua sẽ được sản xuất từ nơi đó, cũng sẽ được vận chuyển liên tục không ngừng từ nơi này đến cả nước, và đến các nơi trên toàn thế giới . . . .
Lúc này mọi người đều xem Diệp Trạch Đào như thần thánh, nhìn về phía Diệp Trạch Đào với ánh mắt chứa đầy một sự kính phục thật sâu sắc, càng thêm phần kính nể, anh Chủ tịch xã Diệp trẻ tuổi này thật sự đúng là người tài ba đây mà!
Ai cũng không ngờ cái xã Xuân Trúc nghèo nàn này trong lời nói của Diệp Trạch Đào thì tứ phía đều là bảo vật, nghĩ đến hễ động vào là đầu tư hơn trăm triệu, hơn một tỷ, mọi người không tính ra được rốt cuộc đã đầu tư vào hết bao nhiêu tiền.
Tuy rằng không tính ra được rốt cuộc là hết bao nhiêu, nhưng mọi người đều biết, cậu Chủ tịch xã Diệp đã quy hoạch xong nơi này, bước tiếp theo cứ đi theo Chủ tịch xã Diệp thì chắc chắn không sai.
Khi nghĩ đến nhiều doanh nghiệp ùa vào như vậy, lại nghĩ đến nơi đây đem sẽ phát sinh những thay đổi, trong lòng các thôn dân càng thêm nôn nóng.
Nếu như nói trước kia chỉ là nghe nói cậu Chủ tịch xã Diệp lại làm được một số việc cho xã Xuân Trúc, nhưng vốn không biết rõ việc này là tốt cỡ nào, nhưng bây giờ thì khác. Theo cách giải thích của Diệp Trạch Đào, mọi người có cảm giác trực quan hơn, đây là một dấu hiệu rất lớn, là dấu hiệu mà mọi người có muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Diệp Trạch Đào lúc này đã là "Thắp sáng lên khắp nơi”, đem những phát triển sắp tới giảng giải hết ra, sau khi giới thiệu xong, ngay chính Diệp Trạch Đào cũng xúc động trong lòng, lớn tiếng nói:
- Mọi người sẽ hỏi, mọi người sẽ có những thay đổi như thế nào?
Việc này đương nhiên cũng là điều mọi người quan tâm nhất, ánh mắt trong từng đôi mắt nhìn về Diệp Trạch Đào như đều chứa đầy khát vọng.
Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói:
- Bước tiếp theo, một số người trong các vị sẽ vào làm trong các xí nghiệp đó, các vị sẽ có một khoản thu nhập rất lớn. Xã chúng ta sẽ cùng đi trên con đường giàu có. Xã sẽ đem lợi ích của việc khai thác mở rộng, sự phát triển của doanh nghiệp gắn liền với lợi ích kinh tế của mọi người. Đến lúc đó, các doanh nghiệp phát triển lên, các vị cũng sẽ đi chung đường với xí nghiệp cùng được hưởng lợi ích. Hàng năm đều có thể được chia một khoản lợi tức. Cùng với sự phát triển của các doanh nghiệp, sẽ ra đời các hạng mục về vệ sinh y tế, đời sống của các vị cũng sẽ có những thay đổi lớn hơn nữa!
Lại nhìn qua mọi người, Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:
- Trong xã còn có thể tiến hành mở rộng khai thác hợp lý các loại hình thương mại. Gia tăng nhanh tiến trình thành thị hóa của xã, thống nhất quy hoạch, thống nhất phân phối, các vị sẽ có nhà ở xinh đẹp, có được tất cả mọi thứ như những người ở thành thị ...
Đây chính là một số hành động đích thực là vì dân suy nghĩ!
Nghe lời giới thiệu của Diệp Trạch Đào, bước tiếp theo sắp đến sẽ là một cuộc sống tốt đẹp, các thôn dân thật sự đang rất ngóng trông.
Ngước nhìn lên Diệp Trạch Đào đang đứng thẳng trên ghế trúc, các thôn dân lúc này đã xem hắn như thần thánh.
- Chủ tịch xã Diệp, chúng tôi đều đi theo cậu!
- Chủ tịch xã Diệp, cậu yên tâm, chỉ cần cậu nói một câu, Lưu Nhị Cẩu tôi dù là núi đao biển lửa cũng đi theo cậu!
- Chủ tịch xã Diệp, cậu là cán bộ tốt, là một cán bộ tốt, thật lòng làm việc vì chúng tôi!
Các thôn dân đã phát ra những lời nói từ tận đáy lòng mình.
- Các bà con! Mọi người phải nhớ kỹ, sự phát triển của xã ta vốn không phải chỉ một người nào đó là có thể làm được. Có rất nhiều người đang quan tâm chú ý đến sự phát triển của xã chúng ta. Trung Ương Đảng có chỉ thị, để thay đổi cục diện nghèo khó của xã chúng ta, nhất định phải làm đường cho tốt. Trong tỉnh đang gia tăng nhanh chế định xúc tiến quy hoạch phát triển của xã chúng ta. Hai cấp huyện thị rất coi trọng việc quy hoạch khu công nghiệp đối với xã chúng ta. Có rất nhiều xí nghiệp vì sự phát triển của xã chúng ta đã đầu tư vào một lượng vốn lớn. Bước tiếp theo, chúng ta phải dùng chính sự nhiệt tình của chúng ta, dùng chính lòng cảm ơn của chúng ta đi phát triển xã chúng ta. Tôi tin chắc, chỉ cần có Đảng lãnh đạo, chỉ cần mọi người đồng lòng, thì sẽ không có bất cứ điều gì làm khó được chúng ta. Chúng ta là một vùng đất nghèo khó, nhưng chúng ta có được một lòng tin mạnh mẽ!
Lời Diệp Trạch Đào nói làm mọi người trong lòng dậy sóng.
Tiếng chiêng trống, tiếng pháo lại vang lên.
Chiếc ghế trúc Diệp Trạch Đào đang đứng bên trên kia lại chầm chậm được di chuyển về phía Chính phủ xã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...