Từ sau khi có cuộc trao đổi với Ninh Quân, Diệp Trạch Đào biết là chuyện này sẽ không liên quan gì nhiều đến mình. Công tác thu hút đầu tư lần này cũng đạt được thành công vô cùng lớn. Trong toàn tỉnh thành quả thu hút đầu tư ở huyện Thảo Hải như là hành động phóng vệ tinh vậy. Càng vinh dự hơn nữa là còn được đi cùng Thôi Vĩnh Chí mấy người họ, đối với điều này, Diệp Trạch Đào lại không có suy nghĩ gì nhiều, chuyện ở tỉnh lần này đã khiến cho thể xác lẫn tinh thần hắn mệt mỏi lắm rồi.
Đương nhiên là Diệp Trạch Đào cũng hiểu, mình đã làm nhiều chuyện như vậy, chính tích này chắc chắn sẽ rất lớn, chẳng ai dám gạt bỏ thành tích của mình đâu.
Thấy con trai bước vào nhà, bà Tôn Trí Phương rất vui, hai ông bà già ngày nào cũng xem tin tức ở Ninh Hải, đã biết đôi chút tình hình thu hút đầu tư ở tỉnh lần này, cũng biết thành quả của huyện Thảo Hải trong việc thu hút đầu tư, điều khiến cho bà vui mừng không kém đó là nhìn thấy con trai mình trên TV giới thiệu với Chủ tịch Mặt trận Tổ Quốc Tang Văn tình hình khu công nghiệp của xã Xuân Trúc. Đối với một gia đình như thế này mà nói thì đây là một chuyện rất vinh dự.
Hai ngày nay, ánh mắt hàng xóm láng giềng nhìn qua ngó vào cũng khiến cho họ rất phấn khởi, con trai họ đã nở mày nở mặt rồi!
Bà Tôn Trí Phương trước giờ chưa từng nghĩ là con trai mình lại có tiền đồ lớn như vậy, thấy con trai về, niềm vui mừng và phấn khởi thật khó nói thành lời.
- Trạch Đào, mau ngồi xuống uống nước đi, xem con mệt chưa này!
Bà Tôn Trí Phương mừng rỡ kéo Diệp Trạch Đào ngồi xuống nói chuyện.
- Bố đâu mẹ?
Không nhìn thấy ông Diệp Hằng Thành, Diệp Trạch Đào liền hỏi.
- Ông ta à, Quản đốc lại tìm ông ta rồi.
- Sao vậy mẹ?
Bà Tôn Trí Phương liền cười nói:
- Nói là trong xưởng thành lập một tổ chuyên viên, bảo ba con làm Tổ trưởng.
Tổ chuyên viên?
Diệp Trạch Đào cảm thấy rất lạ, Quản đốc này thật là biết bày trò, từ trước tới giờ chưa nghe nói trong xưởng có bộ phận như vậy bao giờ.
Sau đó thì cũng hiểu được dụng ý của Quản đốc Cao Phong Thanh. Không chừng là muốn dùng chuyện này để qua lại thân thiết với mình cũng nên.
Gặp gỡ nhiều nhân vật trong giới quan lại như vậy, thủ đoạn này của Cao Phong Thanh, hắn rất dễ dàng nhận ra, gã đang lợi dụng bố và chị cả mình, Cao Phong Thanh cũng đang tiến hành đầu tư đây!
Lúc này bà Tôn Trí Phương đã vội vàng gọi điện thoại, đem chuyện Diệp Trạch Đào nói với mọi người.
Thấy mẹ đang gọi điện thoại, Diệp Trạch Đào mỉm cười nhìn những động tác của bà, trong lòng cuối cùng cũng có được sự yên bình, ở nhà vẫn tốt nhất, ở đây không có bất kỳ đấu đá, giành giựt nào cả!
Một lát sau, ông Diệp Hằng Thành vội vội vàng vàng đi vào, nhìn ông rõ ràng là rất vui.
Từ xa đã nghe tiếng của ông rồi, xem ra thì tinh thần càng ngày càng tốt.
Lại một hồi lâu sau, chị cả Diệp Oánh cũng về, sau lưng, Quản đốc Cao Phong Thanh đang cười híp cả mắt cùng với Chủ nhiệm xưởng Quách Tâm Tâm cũng cùng về, trong tay Quách Tâm Tâm còn cầm theo một ít quà.
- Em, Quản đốc Cao tới này!
Chị Diệp Oánh vừa vào tới cửa đã nói lớn.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía chị cả, chị cả bây giờ cũng bắt đầu trang điểm rồi, dáng vẻ rạng rỡ.
Diệp Trạch Đào vội vàng đứng dậy đưa tay về phía Cao Phong Thanh bắt rồi nói:
- Quản đốc Cao tới đấy à?
- Ha ha, nghe Tiểu Diệp nói cậu đã về, tôi liền vội vàng tới đây, không làm phiền cậu chứ?
Cả nhà vội mời Cao Phong Thanh ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Cao Phong Thanh cười nói:
- Lần này cậu em thật là khiến cho chúng tôi được nở mày nở mặt rồi! Chuyện của cậu, chúng tôi đều đã biết cả, nhiều vốn đầu tư bỏ vào xã Xuân Trúc như vậy, tôi tin là xã Xuân Trúc sẽ nhanh chóng có sự phát triển lớn thôi!
Tâm trạng bây giờ của Cao Phong Thanh cũng rất tốt, thông qua cha con nhà họ Diệp, bản thân coi như là đã tạo dựng được mối quan hệ với Diệp Trạch Đào rồi!
Ngầm quan sát Diệp Trạch Đào, Cao Phong Thanh cũng thầm thán phục, cậu con trai thứ của nhà họ Diệp coi như là đã có tiền đồ rồi, chắc chắn là sự phát triển của cậu ta còn lớn lắm, cần phải tăng cường mối quan hệ với gia đình họ mới được, có được chỗ dựa vững chắc như thế này, cũng coi như là mở rộng thêm mạng lưới các mối quan hệ sau này của mình.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Còn cần có sự ủng hộ mạnh mẽ của các lực lượng nữa mới được, tấm lòng giúp đỡ của Quản đốc Cao đối với xã Xuân Trúc tôi xin ghi nhớ trong lòng!
Cao Phong Thanh liền cười nói:
- Chuyện nên làm, nên làm mà, gần đây, xưởng chúng tôi có kế hoạch, muốn mở rộng thị trường, đầu tư một khoản nhất định vào việc phát triển xã Xuân Trúc, muốn mượn lực lượng cách mạng của xã Xuân Trúc các cậu, cũng mong là Chủ tịch xã Diệp ủng hộ một chút.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Quy mô khu công nghiệp của xã Xuân Trúc vô cùng lớn, sắp tới, sau khi giao thông ba tỉnh được nối liền, ở đó sẽ phải trở thành trung tâm, lúc này quyết định đến xã Xuân Trúc đầu tư của Quản đốc Cao là một quyết định chính xác, tôi tin là sẽ thu về được một khoản rất lớn.
Chị Diệp Oánh đã giúp Cao Phong Thanh và Quách Tâm Tâm pha trà bưng tới.
Cao Phong Thanh liền nói:
- Đúng vậy, cần phải mở rộng thị trường khác mới có hi vọng, đó, thành lập một tổ chuyên viên trong xưởng, mục đích chính là muốn nghiên cứu phương hướng phát triển của xưởng, trong chuyện này, ông Diệp đã đề xuất rất nhiều đề nghị có tính xây dựng.
Diệp Hằng Thành vội xua tay nói:
- Đâu có, đâu có, tôi chỉ là tùy ý đưa ra vài ý kiến thôi.
Cao Phong Thanh nghiêm túc nói:
- Đừng coi thường những đề nghị này, tiếp theo nếu xưởng có thể có sự phát triển nào đó, những đề nghị này chính là “biện pháp vàng” đó!
Diệp Hằng Thành nói là ý kiến, Cao Phong Thanh lại sửa thành đề nghị, từ này hoàn toàn đã làm thay đổi ý tứ rồi.
Diệp Trạch Đào không hề biết bố mình đã đề xuất những gì, chỉ mỉm cười nhìn Cao Phong Thanh diễn kịch. Tên Quản đốc Cao này cũng là người tinh lanh, biết lợi dụng bố và chị cả để tạo mối quan hệ với mình.
Cao Phong Thanh tỏ ra rất nhiệt tình, cố gắng lôi kéo cả chị cả và bố cùng đi ăn cơm, Diệp Trạch Đào cũng chẳng còn cách nào đành phải ra ngoài ăn cơm với Cao Phong Thanh.
Sau khi về đến nhà, nhìn thấy mọi người ngồi đó, tâm trạng của chị cả vui vẻ hơn, Diệp Trạch Đào tỏ ra nghiêm túc nói với mọi người:
- Có chút chuyện con cần phải nói với mọi người.
- Em à, có chuyện gì thì cứ nói đi, làm gì mà nghiêm túc vậy.
Chị cả Diệp Oánh nói.
Bà Tôn Trí Phương cũng nói:
- Có gì thì con cứ nói đi.
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Bố mẹ, anh chị, nói thật, tình hình nhà chúng ta đã có chuyển biến tốt rồi, nhưng, phải duy trì cuộc sống như thế này không phải là chuyện dễ, hôm nay nhìn thấy tình hình của Quản đốc Cao, con có vài lời thật sự muốn nói.
- Em à, Quản đốc Cao người ta thật sự đối với nhà chúng ta rất tốt, ý của em là ông ta không tốt sao?
Diệp Oánh nói.
- Chị cả, giờ chúng ta đóng cửa lại bảo nhau, có vài chuyện em phải nhắc nhở mọi người một chút mới được, chị cho rằng Quản đốc Cao thật sự đối tốt với chị, với bố sao? Em thấy ông ta cũng là một người có có ý đồ đó!
Anh rể Lâm Phi liền nói:
- Con thấy Diệp Trạch Đào nói không sai.
Diệp Oánh liền trừng mắt nhìn anh ta.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía ba mẹ nói:
- Bố mẹ, bố mẹ đã từng nghĩ, lúc trước Quản đốc Cao có nhiệt tình với chúng ta như thế này không? Chị cả đã tìm đến xưởng nhiều lần nhưng có việc làm không?
- Trạch Đào, chuyện này bố đều hiểu cả, đều là nể mặt con thôi!
Ông Diệp Hằng Thành nói.
- Không sai, chính là nể mặt con, Quản đốc Cao mới thân thiết với nhà mình như vậy. Chuyện hôm nay em phải nói với chị cả một chút, chuyện em về nhà sao lại để cho Quản đốc Cao biết?
- Chuyện này thì có gì ghê gớm đâu, Quản đốc Cao đã nói, nếu em về nhà, ông ta đến chào hỏi em, lúc nghe điện thoại của em thì ông ta đang ở văn phòng, chị nói luôn, sao, điều này không có gì ghê gớm mà!
Diệp Trạch Đào than thở:
- Chị, sao chị không chịu suy nghĩ một chút chứ, chuyện như vậy thực sự không phải là chuyện to tát gì, nhưng, rất nhiều chuyện cũng từ những cái nhỏ nhặt mà thành đó.
Nghĩ đến tình hình ở tỉnh lúc này, lại nghĩ đến chuyện có người muốn đánh đổ nhà họ Lưu, Diệp Trạch Đào cảm thấy gia đình mình có thể sẽ là đích nhắm của người ta, không lo chuyện trong nhà mình cho tốt, thật sự có thể xảy ra chuyện.
Lúc này Lâm Phi cũng nói:
- Băn khoăn của Diệp Trạch Đào là đúng đó, con cũng cảm thấy chuyện này phải chú trọng, Trạch Đào không có bất kỳ thế lực hay người nâng đỡ gì, phát triển đến bây giờ thật là không dễ, chắc chắn có quá nhiều người đang nhòm ngó vị trí của cậu ấy, cái xã hội này, người chơi trò âm mưu nhiều lắm, nếu Trạch Đào có sơ xuất gì tình hình trong nhà sẽ không còn được như thế này nữa đâu! Tiểu Oánh, em cũng phải chú ý một chút, đừng đem bán Diệp Trạch Đào rồi giúp người ta đếm tiền đó!
Lần này Diệp Oánh lại không nói lời nào, đừng cho là cô ta có thể quản Lâm Phi, cô ta cũng biết Lâm Phi có suy nghĩ của anh ta, lúc bình thường không nói, nhưng đã nói ra thì rất có hiểu biết.
Diệp Trạch Đào cũng tỏ ý tán thành nhìn về phía anh rể nói:
- Anh Lâm Phi nói rất đúng, đừng cho rằng bây giờ trong xưởng dường như rất trọng dụng chúng ta, tất cả những thứ này đều xây dựng trên cơ sở cái chức Chủ tịch xã của em cả, nếu ngày nào đó em không còn làm Chủ tịch xã nữa, em tin chắc là tình hình sẽ khác đó!
Nghĩ đến tình hình nhà họ Diệp lúc Diệp Trạch Đào chưa làm Chủ tịch xã, mọi người đều có vẻ trầm tư suy nghĩ, nếu quả thật là xảy ra chuyện Diệp Trạch Đào mất chức thì nhà họ Diệp chắc chắn sẽ có sự đổi khác!
Diệp Oánh hơi nóng nảy hỏi:
- Em à, em nói coi chúng ta phải làm sao mới được đây, ông ta là Quản đốc, chẳng lẽ chị không nên nghe theo lời ông ta?
Nghĩ đến giai đoạn này, tình hình công việc đang nhẹ nhàng, thoải mái, Diệp Oánh nhất thời không biết phải làm sao mới tốt, lúc này điều mà Diệp Trạch Đào nghĩ đến là chuyện sắp tới mình sẽ phải bước vào một môi trường phức tạp hơn nữa, cũng đang suy nghĩ xem phải sắp xếp chuyện trong nhà sao đây.
- Chuyện này con sẽ suy nghĩ giúp mọi người.
Tạm thời cũng chưa nghĩ ra, lúc đầu Diệp Trạch Đào vốn đã nghĩ sẽ mở một Công ty ở huyện để mọi người cùng làm, sau lại nghĩ, như vậy là để người ta nắm đằng chuôi rồi, không ổn, thật là khó giải quyết, nghĩ đi đâu cũng được, quan trọng vẫn là vấn đề của chị cả và anh rể, có lẽ phải bảo họ chuyển chỗ khác thôi!
- Chị, nếu đi khai phá phát triển đô thị, chị có đồng ý không?
Ánh mắt của Diệp Oánh chợt sáng lên:
- Ai lại không muốn đến nơi tốt chứ, ở cái nơi nghèo nàn Thảo Hải này, chị ớn lắm rồi, nhưng, với năng lực của chị, chị đi thì làm được chuyện gì chứ?
Diệp Trạch Đào thấy chị đồng ý đi liền nhìn về phía bố mẹ.
Diệp Hằng Thành suy nghĩ rất thấu đáo, nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, con đừng nhìn bố mẹ, bố mẹ đều hiểu rõ mà, chỉ cần con có thể sắp xếp ổn thỏa cho anh chị thì bố và mẹ con không sao hết.
Diệp Trạch Đào nói:
- Chỉ là con có một vài suy nghĩ, tạm thời vẫn chưa nghĩ xong, dù sao thì cũng sẽ sắp xếp đâu vào đó cả thôi, bây giờ cứ như vậy trước cái đã!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...