Kinh nghiệm của Ôn Phương rất phong phú. Cô ta biết một chuyện rất quan trọng, đó là Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y nhất định phải kết hợp lại với nhau. Có như thế thì cô ta là người có lợi nhất.
Một mặt nói hết chuyện Diệp Trạch Đào cho Lưu Mộng Y nghe, mặt khác lại chăm chú quan sát mọi thái độ của Lưu Mộng Y.
Khi một người con gái đối mặt với chuyện tình cảm thì cô ta không còn vẻ khôn khéo trước đây nữa.
Lưu Mộng Y lại gặp phải một người rất từng trải. Khi đối diện với những chiêu thức của Ôn Phương, Lưu Mộng Y phát hiện ra cô Ôn Phương này hoàn toàn có thể là một người chị có thể tâm sự được.
Lúc này Lưu Mộng Y dường như vớ được một người chị hiểu biết để tâm tình, cô ta không ngừng nói về những suy nghĩ của mình.
Chần chừ một lúc, Lưu Mộng Y nói:
- Chị Ôn Phương này, nếu như, em nói nếu như thôi, người mà chị yêu, là người mà chị định lấy làm chồng, đột nhiên lại có quan hệ tình dục với một người con gái khác, lúc đó chị sẽ thế nào?
Nhìn thấy ánh mắt đang khao khát câu trả lời của Lưu Mộng Y, Ôn Phương sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào Diệp Trạch Đào lại làm chuyện bậy bạ đó với người con gái khác?
Càng nghĩ càng thấy có vấn đề gì đó.
Nhớ lại mọi động tĩnh của Diệp Trạch Đào mấy ngày gần đây, Ôn Phương có chút nghi ngờ, Diệp Trạch Đào hình như không có cơ hội để làm chuyện đó!
Nhưng hiện tại Lưu Mộng Y lại đang hỏi đến chuyện đó, Ôn Phương hoàn toàn tin chuyện này có liên quan mật thiết đến Diệp Trạch Đào.
Xảy ra chuyện như vậy, thảo nào Lưu Mộng Y mới trở nên như vậy.
Cái tay Diệp Trạch Đào này, sao mãi mà không trưởng thành lên thế nhỉ. Nếu như chuyện giữa hắn và Lưu Mộng Y không thành, thì sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt. Không những Diệp Trạch Đào sẽ phải gánh chịu nhiều ảnh hưởng mà chính bản thân mình cũng phải gánh chịu nhiều ảnh hưởng như thế. Không thể xem thường chuyện này được!
Sau khi nghĩ vậy, Ôn Phương biết mình phải cẩn thận khi trả lời, phải tìm cách hóa giải tình hình này mới được.
Cũng không trả lời thẳng, mà Ôn Phương nói:
- Mộng Y, tôi gọi như vậy có được không?
Lưu Mộng Y vội nói:
- Chị Ôn Phương, chị cứ gọi như thế đi, em cũng coi chị như chị của em mà!
Ôn Phương liền vui mừng hẳn lên.
Nghĩ một lúc, Ôn Phương mới nói:
- Mộng Y này, chắc em đã được chứng kiến rất nhiều chuyện trên chốn quan trường rồi chứ?
Thấy Lưu Mộng Y gật đầu, Ôn Phương lại nói tiếp:
- Em cho rằng có mấy người trong chốn quan trường có thể giữ cho thân mình trong sạch?
Lưu Mộng Y nghĩ lại tất cả những người mà cô ta quen biết, rồi lắc lắc đầu:
- Chốn quan trường đúng là một cái chảo chứa đầy màu nhuộm!
Ôn Phương nói:
- Một người thân chốn quan trường, bị ở trong cái chảo nhuộm một thời gian dài như vậy mà vẫn giữ gìn được cái tâm của mình, không làm chuyện xằng bậy quả thật rất hiếm. Nhưng, không phải là không có. Có một số người bất đắc dĩ phải làm một số chuyện, chắc chắn họ cũng có nỗi khổ tâm của mình. Nếu muốn tìm một vị quan làm chồng, thì phải thật sự hiểu họ. Phải đặt mình vào địa vị của họ mà suy xét sự việc!
Tất cả những lời Ôn Phương đều là những lời ngụy biện, nhưng những lời nói ấy lại có hiệu quả đối với Lưu Mộng Y.
Lưu Mộng Y là người xuất thân từ một gia đình có thế lực, đã từng được thấy những thứ mà đến Ôn Phương cũng chưa bao giờ nhìn thấy, cô cũng đã chứng kiến rất nhiều các vị quan chức làm nhiều điều phụ với chuyện tình cảm.
Lưu Mộng Y liền nghĩ ngay đến chuyện bị bỏ thuốc kích thích, liền gật đầu.
Thấy lời nói của mình đã có hiệu quả, Ôn Phương tiếp tục nói:
- Tìm một vị quan chức để làm chồng, đã có rất nhiều người đều xả thân vì ý tưởng của mình. Người đàn ông tốt trong chốn quan trường ít lắm. Chỉ cần gặp một người đàn ông tốt mà em không lấy người ta, thì sẽ có rất nhiều cô gái khác tranh giành lấy anh ta. Nhìn người mình yêu cuối cùng lại đi lấy người con gái khác thì em sẽ cảm thấy thế nào? Hơn nữa, cho dù đã kết hôn rồi, phải đối mặt với nhiều cám dỗ như vậy, liệu anh ta có thể giữ cho mình trong sạch được mãi không? Ai có thể bảo đảm rằng anh ta không đi mát xa một chút, không chạy ra ngoài tìm gái chứ?
Ánh mắt Lưu Mộng Y thất thần nhìn Ôn Phương, cô không biết phải làm thế nào bây giờ.
Ôn Phương lại nói tiếp:
- Chị đã thấy rất nhiều người đàn ông trong chốn quan trường. Bên ngoài bọn họ đều có bồ nhí, nhưng sau khi trở về với gia đình, thì họ lại làm đúng bổn phận của họ. Những trường hợp như vậy em thấy sao?
Lưu Mộng Y quả thật không biết phải làm thế nào. Ở vào địa vị như cô bây giờ, đã nhìn thấy vô vàn chuyện. Chẳng đâu xa, cứ nhìn Vi Chính Quang ấy. Bên ngoài gã ăn chơi đàng điếm, thế mà khi về nhà lại phải làm bộ dạng vợ chồng ân ái với Trịnh Tiểu Nhu. Bản thân cô ta cũng đã bất bình thay cho Trịnh Tiểu Nhu bao nhiêu lần rồi mà?
Nghĩ đến đây, sự thù hận đối với Trịnh Tiểu Nhu bỗng chốc giảm đi rất nhiều.
- Mộng Y này, phải nghĩ thoáng lên! Bản thân mình nếu đã yêu một người thì phải có sự bao dung. Cho dù trong sự việc này sự bao dung thật là khó mà làm nổi, nhưng nếu không bao dung thì sẽ thế nào, đến lúc ấy, người nhà của em sẽ bắt em đi lấy một người mà em không yêu. Mà người đó cũng lại gây nên những chuyện không phải đối với em, đến lúc đó em sẽ thế nào? Chẳng lẽ em đi nhảy lầu à? Hay bỏ nhà đi? Trên thế gian này làm gì có nơi nào thật sự thanh tĩnh chứ?
Sức mạnh của những lời Ôn Phương nói đối với Lưu Mộng Y thật nặng, cứ nghĩ đến những tình huống đó xảy ra, cô lại nóng lòng đứng ngồi không yên.
Ôn Phương nói:
- Cũng đúng, khá nhiều người phụ nữ vì chuyện này mà sống dở chết dở. Bọn họ cũng vì những chuyện như vậy mà đã có những hành động kích động. Hãy nghĩ cho thật kỹ, kết quả của những hành động ấy liệu có tác dụng gì không? Cuối cùng cũng chỉ thiệt thân mình, chẳng được lợi lộc gì cả…
Vì chuyện của Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y mà Ôn Phương thật sự hao tâm tổn sức. Cô ta không ngừng khuyên răn Lưu Mộng Y.
Nghe những lời khuyên của Ôn Phương, đột nhiên Lưu Mộng Y nảy ra ý nghĩ, nếu như đích thân Diệp Trạch Đào sẽ nói chuyện này cho mình, thì mình sẽ bỏ qua hết.
Trong lòng cô, Diệp Trạch Đào chiếm một vị trí rất quan trọng.
- Chị Ôn Phương này, như chị nói, nếu như tha thứ cho người ta rồi thì liệu họ có còn tái diễn chuyện đó nữa không?
Lưu Mộng Y vô cùng bối rối, nên đã coi Ôn Phương như là người có thể tâm sự thật lòng.
Ôn Phương đột nhiên nhớ lại chuyện mà mình và Diệp Trạch Đào đã từng xảy ra, mặc dù vẫn chưa làm gì, nhưng sau này biết đâu lại trở thành sự thật. Nên cô ta liền muốn giải thích trước cho Lưu Mộng Y an tâm.
Nghĩ thế, Ôn Phương nói:
- Chị đã nói với em lúc nãy rồi, chốn quan trường là vốn là một cái chảo nhuộm màu lớn. Nếu như em muốn tìm một người đàn ông thuần khiết, trong sạch, thì tốt nhất đừng bao giờ tìm ở chốn quan trường này. Còn nếu đã sẵn sàng để tìm một người chồng chốn quan trường, thì em phải có công tác chuẩn bị tư tưởng. Không ai có thể bảo đảm được anh ta sau này liệu có làm những chuyện tương tự hay không?
- Em phải làm gì bây giờ?
Lưu Mộng Y kêu lên thảng thốt.
Ôn Phương cười thầm, cái cô Lưu Mộng Y này đã nói hết tâm can của mình ra rồi!
Ôn Phương đang nghĩ, không hiểu Diệp Trạch Đào rốt cuộc là đã làm chuyện đó với cô gái nào nhỉ? Không ngờ lại bị Lưu Mộng Y phát hiện.
- Mộng Y này, em có yêu anh ta không?
Lưu Mộng Y nói:
- Đương nhiên là em yêu anh ấy. Từ khi anh ấy đỡ cho em một nhát dao, em đã không thể nào quên được anh ấy!
Mắt Ôn Phương sáng lên, cô ta nghĩ còn có chuyện này nữa sao. Thảo nào một cô gái ở một địa vị cao vòi vọi này lại đi để ý Diệp Trạch Đào. Lại là chuyện tốt rồi. Nhất định phải giúp họ tháo gỡ chuyện này mới được, bèn nói:
- Chị biết từ xưa đến nay Trạch Đào luôn để ý đến em. Trạch Đào là một người đàn ông tốt. Nếu như đã làm việc gì đó không phải đối với em, thì chị tin phải có lý do đặc biệt nào đó, chắc chắn là cậu ấy không hề muốn làm như vậy. Chị vốn rất ngưỡng mộ chuyện tình cảm của hai người, có được tình cảm như vậy thật không dễ dàng gì. Cuộc đời con người ta ngắn ngủi lắm, khi hạnh phúc đến gõ cửa, nhất định phải giữ cho chặt mới phải!
Nghe những lời khuyên giải của Ôn Phương, Lưu Mộng Y nghĩ lúc đó Diệp Trạch Đào bị uống thuốc kích thích, sự đau khổ trong lòng đã vơi đi ít nhiều.
Đang nói chuyện, thì điện thoại trong túi của Lưu Mộng Y vang lên. Lấy ra nhìn, sắc mặt của Lưu Mộng Y liền thay đổi.
Cứ nghĩ đến việc muốn tìm hiểu thêm tình hình, nên Lưu Mộng Y vẫn nghe điện thoại.
Cuộc gọi đó là của Trịnh Tiểu Nhu, sau khi Trịnh Tiểu Nhu chia tay với Diệp Trạch Đào liền gọi ngay cho Lưu Mộng Y.
- Mộng Y này, tôi muốn nói với cô chuyện của Diệp Trạch Đào, nếu cô muốn nghe thì đến đây!
Lưu Mộng Y chần chừ một chút rồi mới nói:
- Cô nói địa chỉ đi.
Ôn Phương nhìn theo bóng dáng rời đi của Lưu Mộng Y, trong lòng thầm thở dài một tiếng. Cô ta đã làm tất cả những gì có thể rồi, bây giờ chỉ còn chờ vào quyết định của Lưu Mộng Y mà thôi.
Đứng bên cửa sổ nhìn xuống Lưu Mộng Y đang bước vào trong xe, Ôn Phương vẫn đang đoán không hiểu Diệp Trạch Đào đã làm chuyện đó với ai vậy.
Nhớ lại những hành động điên cuồng với Diệp Trạch Đào ở trong phòng bao đó, tự dưng dục tình trong con người Ôn Phương lại trỗi dậy.
- Hóa ra cũng là người phong tình đấy chứ!
Chiếc xe chở Lưu Mộng Y nhanh chóng đến nơi mà Trịnh Tiểu Nhu đã chỉ. Đó là một phòng trà.
Nơi này cách với nơi nói chuyện với Diệp Trạch Đào khá xa, mà khung cảnh cũng yên tĩnh hơn.
Trông thấy Lưu Mộng Y bước vào, Trịnh Tiểu Nhu chỉ chiếc ghế phía đối điện ra hiệu cho Lưu Mộng Y ngồi xuống.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Trông thấy sắc mặt không mấy thiện cảm của Lưu Mộng Y, Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười nói:
- Hôm nay tôi gọi cô đến đây, để chúng ta có thể nói chuyện một chút!
Mặc dù Lưu Mộng Y đã được Ôn Phương hết lời khuyên giải, những u uất trong lòng cũng đã vơi bớt đi rất nhiều, nhưng cứ nghĩ đến chuyện Trịnh Tiểu Nhu có khi đã từng làm chuyện đó với Diệp Trạch Đào, thì cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thở dài một tiếng, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Tôi muốn nói với cô, chuyện đó, đúng vậy, tôi và Diệp Trạch Đào đã uống phải thuốc kích thích, và hai chúng tôi cũng đã làm chuyện đó!
Nói xong câu này, Trịnh Tiểu Nhu nhìn Lưu Mộng Y.
Sau khi đã xác nhận được, Lưu Mộng Y cảm thấy đầu óc quay cuồng, cô thở dốc, khuôn ngực đầy đặn phập phồng.
Trịnh Tiểu Nhu nói tiếp:
- Bây giờ tôi cũng không muốn nói nhiều đến chuyện đó nữa. Tôi cho tìm cô đến đây, chỉ muốn không giấu giếm chuyện này. Chẳng giấu gì cô, tôi vừa cùng Diệp Trạch Đào gặp mặt, cũng đã nói đến chuyện này!
Lưu Mộng Y không biết phải nói gì nữa.
Hóa ra là sự thật!
Ý nghĩ lúc này của Lưu Mộng Y chỉ có vậy.
Làm thế nào bây giờ?
Lưu Mộng Y cảm giác như tất cả đang sụp đổ trước mắt.
- Tôi đã ghi âm lại toàn bộ lời nói của Diệp Trạch Đào. Nếu như cô muốn nghe, thì cô hãy nghe đi.
Trịnh Tiểu Nhu nói.
Nếu như không có lời khuyên giải của Ôn Phương, có lẽ lúc này Lưu Mộng Y sẽ đóng sầm cửa mà chạy đi. Nhưng vì đã nghe những lời Ôn Phương nói nên Lưu Mộng Y dần bình tĩnh lại. Tuy nhiên vẫn không nói năng gì, mà biểu hiện muốn nghe nội dung cuộc nói chuyện đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...