Hồng Sắc Sĩ Đồ

Lý Binh bỏ ra rất nhiều tiền để mua lại toàn bộ nội dung thu trong camera của từng phòng hôm đó. Cầm trong tay toàn bộ số nội dung đó, ngày thứ hai của cuộc triển lãm, Lý Binh không tham gia, mà trốn trong một nhà ở tỉnh thành để xem lại một lượt toàn bộ nội dung từ đầu đến cuối.
Lý Binh biết, trong những nội dung đó rất có khả năng sẽ tìm thấy cái gì đó để đối phó với Diệp Trạch Đào.
Vợ của Lý Binh xem vài lần, cảm thấy vô cùng kỳ quái, liền hỏi:
- Chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là một lối đi mà sao ông lại xem hàng chục lần như thế, đến tôi còn thuộc đến nơi rồi!
Trong nội dung ghi lại đó, người đi lại trên lối nhỏ đó hầu hết là khách, cũng không xem xét gì được nhiều.
Hai mắt Lý Binh vẫn dán vào cái máy vi tính, nói:
- Có nội tình đấy!
- Nội tình gì vậy?
- Bà đã tính toán thời gian chưa. Sau khi cô gái kia vào phòng thì Diệp Trạch Đào cũng đi vào. Trước tiên không nói đến việc trong phòng đó xảy ra chuyện gì, mà bà chỉ cần nhìn việc sau khi Diệp Trạch Đào đi vào trong phòng đó thì hai tên thanh niên kia chạy ra, sau đó thì không thấy có động tĩnh gì cả, mãi cho đến khi cô gái kia đi khỏi. Khoảng thời gian này rất lâu, không hiểu trong thời gian ấy, trong phòng đã xảy ra việc gì nhỉ?
Vợ của Lý Binh liền cười:
- Chuyện gì xảy ra thì đã xảy ra rồi!
Vỗ đùi đét một cái, Lý Binh cười lớn:
- Chỉ cần tìm được hai tên thanh niên kia, kiếm được chút thông tin từ họ, tôi tin chắc chắn sẽ có thể đoán được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!
Vợ Lý Binh lắc đầu:
- Làm gì mà dễ ăn như thế. Cho dù bọn họ có làm chuyện gì đó trong phòng, thì ông cũng làm sao có thể điều tra ra được chứ. Trông cô gái kia chắc chắn là đã kết hôn rồi, cho dù là đã hành sự xong thì quần áo cũng đã biết chỉnh đốn ngay ngắn lại. Ai mà biết được đã xảy ra chuyện gì chứ!
Lý Binh liền chau mày trầm tư suy nghĩ.
Một lúc sau, ông ta nói:
- Không cần biết, đây cũng coi như là một chút manh mối!
Ông ta cũng đã hết cách, muốn dùng cách này để ít nhiều cũng nói lên ông ta cũng làm một số chuyện.
Thời gian gần đây áp lực của Lý Binh rất lớn, ông ta gần như không chịu nổi nữa. Có việc này xảy ra, chắc chắn ông ta cũng có thể ăn nói được một chút với thế lực sau lưng mình.
Ông ta liền rút điện thoại ra gọi.
Nói vài câu, Lý Binh tắt điện thoại, nói với vợ:
- Tôi đi một lát.
Nói xong liền ra khỏi nhà luôn.

Đến một khu biệt thự cao cấp, Lý Binh dè dặt bước vào một ngôi biệt thự vô cùng xa hoa, sang trọng.
Vừa bước vào cửa thì Lý Binh trông thấy hai tên thanh niên kia đang ngồi đó vừa uống trà vừa cười nói vui vẻ.
Trong đó có một tên trông rất ra dáng quý tộc, cả người hắn toát lên một vẻ quý phái mà chỉ người quý tộc mới có. Theo con mắt nhìn của Lý Binh thì tên thanh niên kia có khi còn quý tộc hơn cả người sau lưng của ông ta.
Hai tên thanh niên kia đối với Lý Binh mà nói đều là những nhân vật tai to mặt lớn, đặc biệt là một người trong số họ. Nhờ thế lực của bố hắn mà gã mới có được chức phó Chủ tịch huyện thường vụ của huyện Thảo Hải này. Nếu như gã làm tốt thì có khi còn có sự thăng tiến hơn nữa. Chính vì thế mà cây to này đối với Lý Binh mà nói chính là cây đại thụ.
- Thiếu gia Lăng!
Lý Binh khom người xuống để chào, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ nịnh bợ.
Cái tên thanh niên được gọi là Lăng thiếu gia đó nhìn thấy Lý Binh, đưa mắt nhìn xuống tay gã, khẽ gật đầu rồi nói:
- Có chuyện gì vậy?
Tên thanh niên khác cũng nhìn Lý Binh.
- Đây là Quang thiếu gia, là người tôi bảo đến huyện Thảo Hải để đối phó với Diệp Trạch Đào.
Lăng thiếu gia chỉ về tên thanh niên kia nói.
Ánh mắt tên thanh niên kia nhìn Lý Binh bỗng lợi hại hẳn lên.
Thấy cả hai người cũng nhìn về phía gã, gã càng khom lưng xuống thấp hơn:
- Lăng thiếu gia, hôm qua đã xảy ra một chuyện!
Liếc nhìn tên thanh niên kia, Lăng thiếu gia nói:
- Nói đi!
Hai tên thanh niên kia cũng không bảo Lý Binh ngồi xuống, gã đành phải đứng đó tường thuật lại sự việc xảy ra tối hôm qua.
Nghe xong, hai tên thanh niên kia chau mày lại. Chuyện này cơ bản không có giá trị gì cả.
Tên thanh niên kia hỏi:
- Thằng ranh kia đã thu hút được hơn một tỉ tiền đầu tư thật sao?
Lý Binh vội vàng nói:
- Đúng vậy, có ba công ty cùng lúc đầu tư.
- Có phải bọn Mộng Y không?
Tên thanh niên kia lẩm bẩm!

Lý Binh lại đem chuyện của ba công ty kia tỉ mỉ tường thuật lại.
Nghe xong lời tường thuật của Lý Binh, tên thanh niên kia chau mày lại, nói với Lăng thiếu gia:
- Thằng ranh Diệp Trạch Đào xem ra cũng có năng lực đấy nhỉ!
Lăng thiếu gia nói:
- Thằng ranh này đúng là người biết gây sức ép!
- Không thể để hắn tiếp tục tiến lên nữa!
Khi nói những câu này, ánh mắt của tên thanh niên kia chợt sắc lạnh, âm u, khiến cho Lý Binh đang đứng đối diện đó cũng phải rùng mình ớn lạnh.
Lăng thiếu gia nhìn Lý Binh, nói một cách khinh miệt:
- Điều ông về huyện Thảo Hải là để ông xử lý cái thằng ranh Diệp Trạch Đào. Thế mà ông chẳng làm được cái gì cả. Hứ, đường đường là một phó Chủ tịch huyện thường vụ, thế mà đến một chức Chủ tịch xã tép riu mà cũng không làm gì nổi!
Lý Binh cảm thấy toàn thân lạnh toát, toát mồ hôi hột.
Cảm giác lạnh nhạt, khinh khi này khiến cho gã không chịu nổi.
Tên thanh niên kia nói với Lý Binh:
- Ông nói có chuyện quan trọng, vậy thì nói đi!
Lý Binh vội vàng nói:
- Tôi đã xem xét rất kỹ nội dung ghi lại trong cái camera đó, phát hiện thấy Diệp Trạch Đào và cô gái kia có thể đã xảy ra rất nhiều vấn đề, hai người bọn họ có thể đã có quan hệ với nhau!
Mặt tên thanh niên kia liền lộ ra vẻ tươi cười:
- Ồ, đúng là phải xem xem có chuyện gì xảy ra mới được.
Lăng thiếu gia trông thấy bộ dạng của tên thanh niên kia hớn hở như vậy, cũng cười nói:
- Bọn mình cùng nghiên cứu chút xem sao!
Liếc nhìn thứ đang cầm trên tay Lý Binh, hỏi:
- Ông đem đến rồi à?
- Đem đến rồi!

Chỉ vào cái màn hình ti vi và đầu đĩa.
Rất nhanh Lý Binh bỏ một cái đĩa vào đầu đĩa.
Lúc này Lăng thiếu gia mới nói với Lý Binh:
- Ngồi xuống cùng xem đi, ông giải thích cho bọn tôi nghe một chút!
Lý Binh khúm núm ngồi xuống.
Trên màn hình tivi bắt đầu hiện ra, đầu tiên là một hành lang dài.
Tên thanh niên kia đốt hai điếu thuốc cho hai người, bản thân hắn cũng tự châm cho mình một điếu.
Chẳng mấy chốc, trên màn hình liền hiện ra hình ảnh của một người đàn bà.
Lý Binh nói:
- Mọi người nhìn nhé, người đàn bà này là nhân vật quan trọng đấy. Chính là người đàn bà mà tôi nói đến đó, cô ta sắp đi vào căn phòng đó.
Trông thấy dáng cô ta đi lại không được tự nhiên, Lý Binh lại nói:
- Tôi nói chính là cô ta đấy, cô ta sau đó đã ở trong phòng cùng với Diệp Trạch Đào một thời gian rất lâu. Hai người bọn họ chắc chắn đã xảy ra chuyện quan hệ gì đó!
Cũng đúng lúc đó thì nhìn rõ mặt người phụ nữ đó.
Khi trông thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ đó, không những Lăng thiếu gia mà cả tên thanh niên kia đều ngạc nhiên tột độ.
Điếu thuốc trong tay Lăng thiếu gia rơi xuống sàn, sàn nhà là một lớp thảm dầy, nên sau khi điếu thuốc rơi xuống thì lập tức bị cháy, khói bốc lên.
Cũng may Lăng thiếu gia phản ứng nhanh, vội vàng dẫm tắt điếu thuốc đó.
Sắc mặt của tên thanh niên kia dần dần trắng bệch, tỏ vẻ bất an vô cùng, hơi thở cũng dồn dập hơn.
Hình ảnh vẫn chuyển động, Lý Binh vẫn cần mẫn tỉ mỉ giải thích tất cả những gì mà gã thấy trên màn hình:
- Các cậu thấy chưa, người phụ nữ kia vào phòng rồi, chắc hẳn cô ta và hai thanh niên kia đã xảy ra chuyện gì đó!
Một lúc sau, thấy hình ảnh của Diệp Trạch Đào xuất hiện trên màn hình, Lý Binh nói:
- Bây giờ đến lượt Diệp Trạch Đào đi vào phòng đó.
Thời gian chầm chậm trôi đi, hành lang đó thỉnh thoảng lại có người đi đi lại lại, một lúc sau thì thấy hai tên thanh niên kia chạy ra khỏi phòng với dáng vẻ rất vội vã, chật vật.
Lý Binh đột nhiên nói:
- Mọi người để ý thời gian một chút nhé, bây giờ trong phòng chỉ có Diệp Trạch Đào và người phụ nữ kia mà thôi!
Thời gian lại chầm chậm trôi đi, mọi người chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh của hành lang đó trên màn hình mà thôi, không thể biết được bên trong phòng kia đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này đã xảy ra một tình huống mà Lý Binh không thể nào hiểu nổi, chỉ thấy tên thanh niên kia đứng dậy, y cũng không làm gì cả mà chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, dường như y muốn tìm gì đó từ màn hình vậy.
Thời gian vẫn cứ chầ m chậm trôi qua, khuôn mặt Lý Binh lúc này lộ rõ nụ cười:
- Lúc này chắc bọn họ đang ở trong phòng làm việc đó!

Điều khiến cho Lý Binh không ngờ, chính là khi ông ta nói ra câu đó, thì tên thanh niên kia liền xông tới tung một cú đấm vào mặt của Lý Binh.
Vốn không ngờ lại xảy ra sự việc như vậy, nên Lý Binh liền đờ người ra, máu từ mũi chảy ra ròng ròng, nhưng gã vẫn cứ đứng như trời trồng ở đó.
Tên thanh niên kia vẫn chưa thôi mà tung thêm một cú đá nữa.
Lúc này Lý Binh mới phát hiện mũi mình đang chảy máu.
- Cút!
Lăng thiếu gia lúc này hai mắt cũng đằng đằng sát khí, hét vào mặt Lý Binh như vậy.
Vì không biết mình đã làm sai cái gì, nên Lý Binh sợ tới mức ba chân bốn cẳng chạy thục mạng ra khỏi ngôi biệt thự đó.
Lý Binh cảm giác tên thanh niên kia hình như có ý định giết mình thì phải.
Cứ nghĩ đến ánh mắt đằng đằng sát khí của tên thanh niên kia, Lý Binh thật sự không hiểu gã đã sai ở điểm nào. Cảm thấy mũi mình vẫn đang chảy máu rất nhiều, Lý Binh liền vội vàng rút lấy khăn giấy ra để đặt vào trong lỗ mũi.
Phát hiện thấy khăn giấy cũng không cầm được máu, liền chạy thục mạng đến cửa phòng bảo vệ.
Lý Binh cũng không biết là ở trong ngôi biệt thự đó, tên thanh niên kia vẫn đang nổi giận đùng đùng, ánh mắt vẫn tràn ngập luồng sát khí:
- Đi điều tra cho tao, phải tìm cho được hai thằng thanh niên đó, tao muốn biết đã xảy ra chuyện gì!
Tên thanh niên kia đang gào lên giận dữ.
Lăng thiếu gia dè dặt nói:
- Quang thiếu gia, chị dâu chắc hẳn đã uống nhiều rượu nên mới đi nhầm phòng. Hôm qua chẳng phải chúng ta đã uống quá nhiều hay sao? Chị dâu quyết không bao giờ có thể có chuyện gì với thằng ranh Diệp Trạch Đào ấy được, em thấy thằng Diệp Trạch Đào cũng uống không ít đâu!
Những lời này ít nhiều cũng đã làm dịu đi cơn giận dữ của Quang thiếu gia, nhưng mắt hắn vẫn dán chặt vào màn hình, cho đến khi thấy người phụ nữ đó đi ra khỏi gian phòng, liền săm soi kỹ càng người của người phụ nữ đó.
Điều khiến cho người ta bực mình đó là chất lượng hình ảnh của máy quay này không được tốt, nên xem ra hình ảnh không được rõ nét lắm.
Chính vì thế mà Quang thiếu gia muốn xem xét xem tình hình của vợ mình như thế nào mà không thể nào nhìn được.
- Mồm mép cái thằng Lý Binh kia có kín không?
Quang thiếu gia quay sang hỏi Lăng thiếu gia.
Lăng thiếu gia giật mình:
- Để tôi đi dặn dò một câu!
Ánh mắt của Quang thiếu gia lạnh lùng nhìn Lăng thiếu gia.
Lăng thiếu gia nói:
- Anh cứ yên tâm, việc này quyết không thể loan truyền ra ngoài được. Để em tìm người xử lý toàn bộ nội dung trong đó!
Lúc này Quang thiếu gia mới buông người rơi phịch xuống ghế sô pha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận