Hồng Sắc Sĩ Đồ

- Tiểu Diệp, đi ngó nghiêng cùng chúng tôi!
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào.
- Bí thư Hô Diên muốn xem nơi nào ạ?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Tôi nhớ cha tôi từng nói đến một địa danh là Âm Lương Thiến. Tôi rất muốn đến đó xem xem.
Nghe nói đến Âm Lương Thiến, Diệp Trạch Đào có vẻ chần chừ:
- Thưa Bí thư Hô Diên, đến Âm Lương Thiến phải mất bốn tiếng đồng hồ đi đường núi. Khó đi lắm ạ!
Diệp Trạch Đào thật sự không hiểu, ông nội của Bí thư Hô Diên thật ra là người ở đâu nữa? Mà chuyện này cũng không tiện hỏi.
- Ha ha, cậu nghĩ chúng tôi là đồ bỏ đi hay sao. Một chút đường núi có là gì chứ. Muốn tìm hiểu tình hình của một địa phương thì phải đi sâu vào tìm hiểu nơi khó khăn nhất của địa phương đó!
Liếc thoáng qua Trịnh Thiệu Giang, Diệp Trạch Đào thấy ông ta khẽ gật đầu.
- Vậy được ạ! Tôi sẽ dẫn mọi người đến Âm Lương Thiến xem một chuyến.
Lấy điện thoại ra, Diệp Trạch Đào gọi cho Ôn Phương, nói cho cô ta chuyện hắn đi Âm Lương Thiến.
Ôn Phương cũng biết Diệp Trạch Đào rất bận, đối với việc hắn đi Âm Lương Thiến cũng không nói năng gì nhiều. Chỉ nói gần đây cấp trên rất chú trọng đến công việc ở xã nên mong hắn đi nhanh về chóng.
Ôn Phương cũng phát hiện ra bản thân cô ta đã xem Diệp Trạch Đào là người tâm phúc từ lâu rồi. Mọi vấn đề liên quan đến kinh tế cô ta đều giao cả cho Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào lúc đầu vốn muốn sắp xếp một chút, nhưng thấy Hô Diên Ngạo Bác lại muốn đi xem xét tình hình của các thôn dân nên hắn từ bỏ ý định ban đầu đi.
Vẫn luôn theo dõi mọi hành động của Diệp Trạch Đào, không thấy hắn tỏ vẻ gì sắp xếp cả, Hô Diên Ngạo Bác thầm tán thưởng trong lòng, chàng thanh niên này quả thật không tồi.
Mọi người cùng đi vào Âm Lương Thiến, trên đường đi ai cũng vui vẻ nói cười.
Diệp Trạch Đào thấy Hô Diên Ngạo Bác mặc dù tuổi tác đã khá cao, nhưng tinh lực của ông ấy thì thật phi thường. Những bước chân của ông ấy trên đường giống như đang bay vậy.
Chỉ có Trịnh Thiệu Giang và Ninh Quân là trông có vẻ đang mất sức thôi.
Đi được một đoạn, trông thấy bộ dạng của Ninh Quân như vậy, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Các cậu lúc nào cũng ru rú trong phòng làm việc nên sức khỏe mới yếu như vậy đấy!
Ninh Quân nhăn nhó cười:
- Đúng là phải thường xuyên tập luyện mới được.

Một nhân vật tầm cỡ như anh ta ở tỉnh hô mưa gọi gió, có khi nào phải đi đường núi như thế này đâu. Lúc bắt đầu khởi hành thì còn đi được, dần dần cảm thấy không thể bước tiếp được nữa.
Trịnh Thiệu Giang cũng lắc đầu:
- Trước đây tôi còn là huấn luyện viên bóng rổ đấy, thế mà bây giờ cũng cảm thấy đuối sức quá. Sức khỏe của Bí thư Hô Diên quả thật dẻo dai, bền bỉ thật!
Hô Diên Ngạo Bác liền cười lớn:
- Sức khỏe yêu cầu không ngừng luyện tập. Tôi ngày nào cũng chạy bộ đấy. Các cậu yên tâm, việc đến Âm Lương Thiến đối với tôi mà nói không là vấn đề gì cả!
Nhìn thấy bộ dạng khoan thai, nhàn nhã bước đi của Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Mọi người nhìn Diệp Trạch Đào kìa, nhìn là biết cậu ấy thường xuyên xuống thôn.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Chúng tôi là cán bộ xã, xuống thôn là lẽ đương nhiên rồi.
- Cậu đến xã Xuân Trúc cũng được một thời gian rồi hả?
- Vâng, đã được một thời gian rồi ạ.
- Đã hiểu hết tình hình của xã chưa?
Hô Diên Ngạo Bác hỏi.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tôi đã đi đến từng thôn một rồi. Tổng diện tích của xã Xuân Trúc là bảy mươi tám ki lô mét vuông, hạt gồm mười ba hạt, thôn hành chính, thôn tự nhiên bốn mươi thôn, một trăm năm mươi tư tổ thôn dân. Tổng cộng có ba mươi sáu nghìn người. Diện tích đất canh tác là hơn tám mươi nghìn mẫu. Tôi đã đi đến mười ba thôn hành chính và bốn mươi thôn tự nhiên rồi. Có thôn tôi còn đi đi lại lại khá nhiều lần.
Mắt sáng lên, Hô Diên Ngạo Bác khẽ gật đầu nói:
- Làm việc phải như thế chứ. Làm một Chủ tịch xã phải thật sự am hiểu tình hình địa phương mình quản lý thì khi triển khai công tác mới không xảy ra vấn đề được!
Diệp Trạch Đào cũng khẽ gật đầu.
Trịnh Thiệu Giang nói:
- Từ trước đến nay xã Xuân Trúc không có điểm sáng nào cả. Diệp Trạch Đào nay lại tìm ra được nhiều điểm sáng của xã như vậy, quả thật là không dễ dàng!
Lời nói này của Trịnh Thiệu Giang rõ ràng có ý biểu dương.
Việc Diệp Trạch Đào tu sửa phần mộ vô cùng chu đáo, đối với Trịnh Thiệu Giang mà nói, ông ta đã cảm thấy con người Diệp Trạch Đào quả là rất xuất sắc.
Hô Diên Ngạo Bác nhìn Diệp Trạch Đào nói:

- Nhân dịp này cậu nói lại một cách chi tiết những ý tưởng phát triển của cậu ở xã Xuân Trúc này cho tôi nghe. Xã Xuân Trúc phải làm thế nào để phát triển được nhanh nhất!
Diệp Trạch Đào vốn đã rất muốn nói đề cập đến vấn đề này từ lâu rồi.
Được giáp mặt với một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh nói ra ý tưởng của mình là một cơ hội không phải dễ mà có được.
Diệp Trạch Đào vừa đi vừa nói hết tất cả những ý tưởng về sự phát triển của xã Xuân Trúc một cách tỉ mỉ cho ông ta nghe.
Dọc đường vì mải mê nghe Diệp Trạch Đào nói chuyện, nên mọi người cũng cảm thấy đỡ mệt hơn rất nhiều.
Nghe xong, Hô Diên Ngạo Bác không bình luận gì cả, mà chỉ nhìn lại thật kỹ Diệp Trạch Đào.
Mấy tiếng đồng hồ đi đường núi, bây giờ đã thấy Âm Lương Thiến hiện ra trước mắt. Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Xưa nay tôi vẫn nghe nói Âm Lương Thiến là một thôn vô cùng nghèo, từ lâu tôi đã rất muốn đích thân đến tìm hiểu, cuối cùng hôm nay cũng đến được đây rồi!
Diệp Trạch Đào không nhiều lời, dẫn bọn họ đi vào trong thôn.
- Chủ tịch xã Diệp, cậu lại đến đấy à!
Những thôn dân ở đây trông thấy Diệp Trạch Đào đều chào hỏi rất vồn vã. Còn Diệp Trạch Đào thì hầu như biết hết tên của bọn họ.
Trông thấy Diệp Trạch Đào và thôn dân ở đây có vẻ thân thiết như vậy, Trịnh Thiệu Giang cười nói:
- Tiểu Diệp và người dân ở đây thân thuộc với nhau nhỉ!
- Tôi đã đến đây vài lần rồi, đa số là tôi có nhớ được tên họ.
Diệp Trạch Đào trả lời một cách tự nhiên
Đi tiếp một đoạn, liền nhìn thấy một ngôi nhà bên đường, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Thử vào trong xem sao.
- Dương Văn Lâm, có nhà không?
Diệp Trạch Đào gọi to về phía ngôi nhà đó.
Nghe thấy tiếng gọi, thấy một người đàn ông da ngăm đen tuổi trạc trung niên đi ra.
Vừa nhìn thấy Diệp Trạch Đào, đã mừng rỡ nói:
- Chủ tịch xã Diệp, anh đến đấy à!

- Dương Văn Lâm, vào nhà anh nói chuyện đi.
Diệp Trạch Đào tỏ ra rất quen thuộc, dẫn bọn Hô Diên Ngạo Bác vào trong.
Khi bước vào trong, Hô Diên Ngạo Bác liền chau mày, tỏ rõ vẻ không hài lòng:
- Sao lại thế này, nhà như này mà cũng có người ở sao!
Trước mặt ông ta là một căn phòng tối om, chỉ độc có một chiếc giường làm từ trúc, trên giường có một cái chăn cũ nát.
- Nhà của Dương Văn Lâm so với nhà khác ở trong thôn được coi là tương đối một chút đấy ạ!
Diệp Trạch Đào nói.
- Cái gì?
Hô Diên Ngạo Bác ngạc nhiên tột độ nhìn khắp gian phòng tối om đó.
- Ha ha, Chủ tịch xã Diệp này, lần này tôi cũng được chọn vào tổ trồng trọt nấm Linh Chi đấy. Sắp được thu hoạch nấm Linh Chi rồi. Nghe trưởng thôn Dương nói, chỉ cần lần này thu hoạch thành công thì cuộc sống gia đình sẽ được cải thiện nhiều lắm, đúng là nhờ phúc của anh đấy!
Mọi người cũng không ngồi xuống nữa mà cùng đi luôn.
Hô Diên Ngạo Bác kéo tay Dương Văn Lâm hỏi:
- Cái gì mà tổ trồng Linh Chi, anh nói cho tôi nghe thử xem.
Dương Văn Lâm cười ha hả nói:
- Thôn chúng tôi từ xưa đến nay đều khốn khổ vô cùng, từ lúc Chủ tịch xã Diệp chưa làm Chủ tịch xã cậu ấy có đến đây. Sau khi đến đây…
Dương Văn Lâm liền đem hết mọi chuyện sau khi Diệp Trạch Đào đến đây nói cho bọn họ nghe. Đặc biệt nhấn mạnh vào việc trồng nấm Linh Chi. Thấy mọi người trong thôn còn băn khoăn, nghi hoặc, liền giao cho các Đảng viên đi đầu, các vị Đảng viên cũng không cần phải bỏ tiền ra mà được miễn phí tham gia vào dự án đó. Hết thảy Dương Văn Lâm đều tỉ mỉ kể một lượt.
Nghe xong, Hô Diên Ngạo Bác lại nhìn Diệp Trạch Đào một lần nữa rồi nói:
- Chúng ta đến thăm nơi trồng Linh Chi đi!
Vừa đi vừa nghe Dương Văn Lâm nói chuyện. Mọi người lại hướng về nơi trồng nấm Linh Chi mà đi tới.
- Vị đồng chí này chắc lần đầu tiên đến thôn của chúng tôi. Ông không biết thôn chúng tôi nghèo đến thế nào đâu. Nếu như không có Chủ tịch xã Diệp đến đây chỉ dậy cho phương pháp trồng nấm Linh Chi, lại thành lập trạm thu mua dược liệu ở xã, hơn nữa lại tiến hành quyên góp thì không biết xã chúng tôi sẽ xoay sở thế nào nữa. Bây giờ thì yên tâm rồi, có Chủ tịch xã dẫn dường, thôn của chúng tôi nhất định sẽ được thay đổi. Lần sau nếu ông tới đây, chắc chắn ông sẽ thấy một cuộc sống khác!
Mọi người đều có thể nhìn thấy rõ trên nét mặt của Dương Văn Lâm tràn đầy sự tin tưởng.
Nhìn khuôn mặt đầy nét biểu cảm của Dương Văn Lâm, Hô Diên Ngạo Bác thầm gật đầu. Trong lòng nghĩ, xem ra tất cả đều là thật lòng cả.
Chẳng mấy chốc mọi người đã đến nơi. Đập vào mắt là một quang cảnh mới lạ, một quy mô đồ sộ về trồng trọt trong nhà kính.
Dương Văn Lâm hướng về phía nhà kính gọi to:
- Cán bộ Hoàng, cán bộ Hoàng!
Nghe thấy tiếng gọi, lão Hoàng từ trong đi ra.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, lão hoàng mừng rỡ nói:

- Chủ tịch xã Diệp, cậu đến đấy à, đúng lúc quá, cậu xem tình hình nấm Linh Chi của chúng tôi xem sao. Lần này đúng là bội thu rồi. Thật không ngờ mình cũng có thể tự tay trồng nấm Linh Chi!
Diệp Trạch Đào cười:
- Trưởng thôn Dương đến nơi sửa đường rồi à?
- Đúng vậy, trưởng thôn nói rồi, bây giờ quyết không thể để chuyện làm đường xảy ra vấn đề gì nữa. Xảy ra chuyện là gây thêm phiền phức cho Chủ tịch xã Diệp chứ không phải cho ông ấy. Trưởng thôn của các thôn hiện nay đều thế, ai cũng chăm chăm vào việc sửa đường, còn việc ở nhà kính này tôi tạm thời quản lý.
Diệp Trạch Đào cũng không giới thiệu Hô Diên Ngạo Bác. Theo quy tắc, mọi người bắt đầu tiến hành những thủ tục khử trùng cần thiết và mặc bộ quần áo khử trùng vào rồi tiến vào trong nhà kính.
Ninh Quân cười nói:
- Rất chính quy đấy!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Đây là bắt buộc, ai cũng phải tuân thủ.
Khi mọi người bước vào bên trong nhà kính, trông thấy khắp nhà kình là những cây nấm đang đến mùa thu hoạch.
Trông thấy tình hình này, Hô Diên Ngạo Bác lại đặt ra một loạt các câu hỏi về vận hành trong nhà kính.
Diệp Trạch Đào cũng nhấn mạnh đến vấn đề phân chia lợi ích từ việc trồng nấm Linh Chi cho toàn xã Xuân Trúc. Chú trọng nhất vẫn là vấn đề làm sao để người dân nâng cao thu nhập.
Hô Diên Ngạo Bác đi đi lại lại rất ung dung, nói:
- Đúng lắm, nhất định phải đưa vùng đói nghèo phát triển đi lên. Trong việc này, các cán bộ phải dẫn đường cho tốt.
Diệp Trạch Đào nói:
- Xin Bí thư yên tâm. Sự phát triển của xã Xuân Trúc đã dần đi vào quỹ đạo rồi!
Nhìn về phía ông Hoàng, Hô Diên Ngạo Bác lại hỏi về tình hình ở trong thôn, sau đó nói:
- Các vị phải tin tưởng vào Đảng và Chính phủ, cuộc sống của các vị chắc chắn sẽ càng ngày càng khấm khá đi lên!
Dương Văn Lâm cũng cười nói:
- Có Chủ tịch xã Diệp rồi, chúng tôi không sợ gì nữa!
Gật gật đầu, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Không được phụ lòng tin của nhân dân!
Diệp Trạch Đào cũng nói:
- Xin lãnh đạo yên tâm!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận