Hồng Sắc Sĩ Đồ

Dậy từ sáng sớm, Diệp Trạch Đào đã không ngừng luyện Ngũ Cầm Hí trên núi ở phía sau. Cứ luyện được một lần, hắn lại cảm thấy tâm trạng căng thẳng, lo lắng của mình như dịu đi được mấy phần.
Không cần phải nghĩ đến nhiều chuyện như vậy nữa, bây giờ việc mình cần làm chính là làm tốt công tác, không có gì quan trọng hơn chuyện thoát nghèo của xã Xuân Trúc cả! Dù làm việc gì đi nữa đều cần phải có động lực!
Tâm khí hòa lại làm một, Diệp Trạch Đào cảm thấy tất thảy mọi thứ trước mắt đều trở nên đẹp đẽ, bản thân mình vẫn còn để ý đến cái chức quan này lắm, ngẫm lại tình hình lúc đầu, đâu có nghĩ gì đến chuyện chức tước gì đâu.
- Thầy Diệp, thầy dậy sớm thật đó!
Trong tiếng chạy bộ thình thịch, chỉ nhìn thấy Dương Ngọc Tiên mặc bộ đồ thể dục chạy tới chỗ này.
Đón lấy ánh nắng mặt trời, cơ thể của Dương Ngọc Tiên như tỏa ra một sức sống của tuổi thanh xuân.
Nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của Dương Ngọc Tiên, Diệp Trạch Đào càng cảm thấy phấn chấn tinh thần hơn.
Làm người thì phải có quyết tâm dũng cảm tiến lên phía trước, chỉ cần mình thật lòng vì mọi người hà tất gì phải sợ này sợ kia!

Ngày nào em cũng tới đây tập cả à?
Diệp Trạch Đào mỉm cười hỏi Dương Ngọc Tiên.
- Thầy Diệp, Ngũ Cầm Hí mà thầy chỉ em luyện thật hay, từ sau khi luyện xong, ngày nào tinh thần cũng tốt cả.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, khuôn mặt của Dương Ngọc Tiên đã tươi cười rạng rỡ rồi.
- Chuyện học tập cũng tiến bộ chứ?
Nghĩ từ sau khi mình lên làm lãnh đạo đến nay chưa lần nào đến trường kể chuyện cho mọi người, Diệp Trạch Đào quả thật là rất nhớ những ngày tháng đó.
- Thầy Diệp, em vẫn luôn đứng đầu cả khối!
Nét mặt của Dương Ngọc Tiên lộ vẻ tự hào.

- Tốt. Nhất định phải thi vào được một trường ở huyện!
- Em nghe lời thầy Diệp ạ!
Hai người đều có cùng một mục tiêu, tâm trạng của Diệp Trạch Đào rất tốt.
Nhìn chiếc bóng của Dương Ngọc Tiên đang nhảy nhót trên thảm cỏ, khuôn mặt Diệp Trạch Đào lộ ra một nụ cười tự tin, dù cấp trên có làm gì đi nữa thì mình cứ làm tốt công việc của mình là được rồi.
Ăn sáng xong, Diệp Trạch Đào liền đến văn phòng của Ôn Phương.
Thấy Diệp Trạch Đào bước vào, Ôn Phương nói:
- Có chuyện gì vui mà trông dáng vẻ của anh vui mừng thế!
Khẽ mỉm cười, Diệp Trạch Đào không hề nói ra sự thay đổi tâm tính của mình, nói với Ôn Phương:
- Tôi đã suy nghĩ rồi, phải nắm bắt được công tác của toàn xã, cấp trên đã có quyết định đối với chuyện xây dựng khu công nghiệp, sẽ nhanh chóng triển khai thôi, cũng nên bắt tay vào chuyện này đi là vừa!
Ôn Phương nói:
- Được, anh phụ trách về kinh tế, anh xem phải làm gì thì làm đi, tôi ủng hộ!
Sau khi có được sự ủng hộ của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào lập tức cho người tập trung các trưởng thôn của các thôn về xã.
Nhiều người đều từ công trường làm đường mà đến, trong phòng họp thoáng cái đã đông đúc người.
Dạo gần đây, các trưởng thôn đúng là bận rộn đến độ vui mừng, họ cảm thấy uy tín của mình đã có một sự đề cao mới trong quá trình làm đường này.
Tất cả đều đang bàn luận mục đích mà Chủ tịch xã triệu tập cuộc họp.
- Chủ tịch xã lại có chuyện gì mới à?
Triệu Đại Lâm cười đưa một điếu thuốc hỏi.

- Chủ tịch xã Diệp của chúng ta đúng là người có bản lĩnh, cứ nhìn sự thay đổi trong xã ta thì biết, từ trước tới giờ chưa từng có tinh thần hăng hái, nhiệt tình như bây giờ, có hi vọng rồi!
- Nói đúng lắm, có Chủ tịch xã Diệp, tôi cảm thấy sự phát triển của xã ta càng ngày càng tốt!
Mọi người đều đang bàn tán.
Phó chủ tịch xã Ngụy Hùng Hải vào phòng họp, thấy Diệp Trạch Đào vẫn chưa tới liền ngồi xuống bục chủ tịch, Ngụy Hùng Hải vẫn rất khiêm tốn, ông ta cũng biết bây giờ ở xã Xuân Trúc, uy tín của Diệp Trạch Đào rất cao, có Diệp Trạch Đào giữ chức ở đây, muốn gây sức ép một vài chuyện cũng không được, như vậy là tự chuốc họa vào thân, thấy các trưởng thôn đều đang bàn luận chuyện của Diệp Trạch Đào, ông ta cũng chỉ có thể lén thở dài, thế lực của tên Diệp Trạch Đào này thật vững chắc.
Lúc Diệp Trạch Đào bước vào phòng họp, thấy mọi người đều đã đến, hắn tiến tới trước bắt tay với Ngụy Hùng Hải, sau đó ngồi xuống.
Diệp Trạch Đào ngồi xuống, phòng họp đang ồn ào bỗng nhiên yên lặng.
Đây chính là uy tín!
Ngụy Hùng Hải thấy tình hình trong phòng họp, trong lòng thầm kinh ngạc, uy tín của Diệp Trạch Đào ở xã Xuân Trúc quả nhiên cao vô cùng!
Nhìn xung quanh một lượt, trong thoáng chốc, con người Diệp Trạch Đào dường như tỏa ra một khí thế rất hùng mạnh, giọng nói vô cùng vang, nói:
- Các đồng chí, hôm nay cho gọi mọi người đến họp, là có một vài chuyện cần bàn liên quan đến chuyện phát triển của xã Xuân Trúc chúng ta, xin mọi người chú ý lắng nghe!
Quả nhiên lại là chuyện phát triển!
Toàn bộ các trưởng thôn đều chú ý lắng nghe, nhìn Diệp Trạch Đào trên bục.
- Các đồng chí, việc cần bàn đến đầu tiên đó là chuyện xã Xuân Trúc chúng ta tự ý làm đường đã truyền đến trung ương. Giờ ngay cả Tổng bí thư cũng biết chuyện của chúng ta rồi, đây là niềm tự hào, là niềm vinh hạnh của chúng ta.
Tổng bí thư đã biết rồi!
Ánh mắt của các trưởng thôn đều đang thay đổi.
Một chuyện ngay cả nghĩ cũng chẳng ai nghĩ tới!

Nhìn thấy ánh mắt xúc động của mọi người, Diệp Trạch Đào cũng tỏ ra vui mừng, chuyện làm đường này, hắn cũng tự hào lắm.
- Các đồng chí, không có điều kiện thì chúng ta phải tạo ra điều kiện để đi lên, người xã Xuân Trúc chúng ta đều có quyết tâm dũng cảm vượt qua khó khăn! Xã Xuân Trúc chịu khổ cũng đã lâu rồi, chúng ta vẫn có thể tiếp tục sống như vậy sao! Không! Tôi nói chúng ta có niềm tin và dũng khí để thay đổi tình trạng hiện nay.
Giọng nói của Diệp Trạch Đào vang khắp phòng họp, các trưởng thôn hoàn toàn đã bị Diệp Trạch Đào huy động tinh thần.
Từng đôi mắt cứ nhìn về phía Diệp Trạch Đào, ngay cả Ngụy Hùng Hải cũng cảm thấy lồng ngực mình cuộn trào nhiệt huyết.
- Các đồng chí, bây giờ đường đã làm xong, chúng ta sẽ ồ ạt triển khai một loạt các hoạt động phát triển.
Lúc này Tần Quế Đông phòng Đảng chính treo một bản vẽ lên bảng đen.
Lúc thấy tấm bản vẽ mà Tần Quế Đông treo lên, ánh mắt của mọi người đều hướng về tấm bản vẽ đó, chẳng ai biết đó là bản vẽ gì.
Diệp Trạch Đào đứng khỏi ghế, đi đến trước tấm bảng đen, dùng tay chỉ lên bản vẽ nói:
- Nơi này thì mọi người hẳn đã quen thuộc rồi, đây là phần phía đông của Ủy ban xã, ở đây, chúng ta sẽ xây lên một khu công nghiệp sản xuất vô cùng lớn.
Thật sự bắt đầu làm rồi sao?
Lần trước Diệp Trạch Đào đã bàn qua chuyện này với mọi người rồi, mọi người đều nghi ngờ cái tính khả thi của nó, không ngờ lại làm thật, ánh mắt của mọi người đều dán chặt lên người Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:
- Tôi nói kỹ hơn một chút nhé, đó là nơi đây sẽ xuất hiện hàng loạt các xí nghiệp, trong khu công nghiệp này sẽ có khu gia công tiêu thụ đá, thảo dược, khu hậu cần của hàng nông sản, khu nghỉ ngơi, tham quan văn hóa đá, khu tiêu thụ sản phẩm trúc, còn có thể tùy vào tình hình của xã mà hình thành nên một khu hậu cần, đến lúc đó nơi đây sẽ xuất hiện tình trạng buôn bán tấp nập, một cảnh tượng ồn ào náo nhiệt!
Các trưởng thôn quả nhiên là vô cùng chấn động, chẳng ai ngờ là sẽ phát triển thành như thế này, xem như họ cũng đã hiểu được sự mạnh bạo của Diệp Trạch Đào là rất lớn, muốn biến nơi khỉ ho cò gáy này thành một công ty lớn, một nhà máy lớn!
Nhìn Chủ tịch xã của chúng ta mà xem, đây mới là người tài giỏi, mới là người có năng lực!
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Trạch Đào càng lộ thêm vẻ kính nể hơn.
Hơi thở của Ngụy Hùng Hải lúc này có chút dồn dập, chuyện này lần trước lúc Diệp Trạch Đào bàn đến ông ta đã hết sức nghi ngờ, các điều kiện đều không phù hợp, hơn nữa ai sẽ đến nơi này để đầu tư chính là một vấn đề lớn. Bây giờ tận tai nghe những lời Diệp Trạch Đào nói, ông ta cũng cảm thấy không thể tin nổi, khẩu khí của tên Diệp Trạch Đào này không nhỏ!
Triệu Đại Lâm là một người thẳn thắn, sau khi bị chấn động liền nói to:
- Chủ tịch xã Diệp, ai sẽ đến chỗ chúng ta đầu tư đây, lúc trước dù đã tốn khá nhiều nhưng chẳng mời được ai tới cả.

- Nói rất hay, mọi người chắc chắn sẽ hoài nghi tính khả thi của chuyện này, giờ tôi sẽ nói cho mọi người biết nên phát triển như thế nào nhé!
Diệp Trạch Đào chỉ tay lên bản vẽ nói:
- Nhìn thấy chưa, xã chúng ta là chỗ giáp giới của ba tỉnh, vị trí địa lý vô cùng thuận lợi, lần này chuyện dân xã ta tự ý làm đường đã dẫn đến sự quan tâm cao độ của trung ương, tôi đã được tin là sẽ có một đường quốc lộ nối liền tỉnh ta với hai tỉnh còn lại và đi qua xã ta, đến lúc đó xã chúng ta sẽ không còn tình trạng giao thông bế tắc nữa, xã ta sẽ trở thành một nơi tập kết hàng vô cùng quan trọng của cả ba tỉnh, lúc đó chúng ta sẽ hình thành nên một khu vực hậu cần cỡ lớn.
Đây là tin tức quan trọng đầu tiên mà Diệp Trạch Đào tuôn ra, mọi người bỗng nhiệt tình hẳn lên.
Diệp Trạch Đào lại nói:
- Xã chúng ta đang có một khối lượng đá lớn, bình thường thì mọi người đều chẳng để ý gì tới đá này cả, lần này thông qua các mối quan hệ tôi đã giám định được vật liệu đá của chúng ta là đá có chất lượng tốt, nhu cầu của thành phố đối với loại đá này vô cùng lớn, đến lúc đó sẽ có rất nhiều các doanh nghiệp đến khai thác và phát triển, đây là một thị trường vô cùng lớn!
Lúc Diệp Trạch Đào nói từng hạng mục một mà xã Xuân Trúc sẽ phải phát triển và thông qua mối quan hệ của mình sẽ có không ít các doanh nghiệp được hình thành, trong xã cũng phải tham dự những cuộc đàm phán kinh tế thương mại của toàn tỉnh, thì các trưởng thôn không kìm nổi, họ biết nội dung mà lần trước Diệp Trạch Đào đã phát biểu lúc được bầu chọn nhất định sẽ phải thực hiện.
Dương Phẩm Chí ít nhiều cũng có chút hiểu biết nói:
- Chủ tịch xã Diệp, mọi người được lợi gì đây?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Lần trước tôi đã nói qua rồi, chúng ta sẽ không còn là những kẻ bàng quan nữa, chúng ta phải trở thành một người tham gia vào toàn bộ sự việc, trong cả quá trình xây dựng, chúng ta sẽ tính toán cổ phần tham dự của mọi người, dành ra một vùng để thay thế, mỗi thôn đều có thể lấy danh nghĩa của tập thể và cá nhân để trở thành một phần của khu công nghiệp này, khu công nghiệp phát triển rồi, mọi người cũng sẽ thu được lợi nhuận, đây sẽ là một cục diện có nhiều thắng lợi.
Thấy mọi người đều đã nóng lòng, Diệp Trạch Đào nói:
- Cấp trên sẽ nhanh chóng phê duyệt việc xây dựng khu công nghiệp này của chúng ta, chúng ta không thể đợi nữa, chúng ta phải hành động ngay lập tức, chúng ta phải tiên phong đi đầu trong những công tác ở giai đoạn đầu, các đồng chí, cơ hội và thử thách song hành với nhau, đối mặt với cơ hội như thế này mọi người nói chúng ta nên làm sao?
Nhìn Diệp Trạch Đào đang đứng ở kia, các trưởng thôn phát hiện Diệp Trạch Đào lúc này sao mà cao lớn, uy nghiêm như vậy.
- Chủ tịch xã, anh nói phải làm sao, chúng tôi nghe theo anh!
Trong lòng mọi người đều ngập tràn một sự xúc động.
Ngọn lửa nhiệt huyết đã được Diệp Trạch Đào châm mồi rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận