Hồng Sắc Sĩ Đồ

- Chủ tịch xã Diệp, xảy ra chuyện rồi!
Vừa nhận được điện thoại của Tô Trung Toàn, Diệp Trạch Đào liền bị chấn động. Tô Trung Toàn phụ trách vấn đề an toàn trong chuyện làm đường, anh ta gọi điện thoại tới, hơn nữa lại còn nói là đã xảy ra chuyện, chuyện này khiến cho Diệp Trạch Đào vô cùng lo lắng.
Bưng chén cơm đang ăn giở, Diệp Trạch Đào vội vàng đi qua một bên:
- Nói đi, đã xảy ra chuyện gì!
Trong lòng Diệp Trạch Đào nhấp nhổm không yên, nếu xảy ra chuyện lớn thì có vấn đề rồi.
- Chủ tịch xã Diệp, có người muốn phá hoại, kết quả là bị Lục Ân Quốc ở thôn Hắc Thạch Đầu phát hiện, Lục Ân Quốc vật lộn với chúng, kết quả là dù bắt được một tên nhưng anh ta lại bị thương rất nặng, giờ đang hôn mê, chúng tôi đang đưa anh ta đến bệnh viện!
Muốn phá hoại!
Diệp Trạch Đào có chút kinh ngạc.
Giờ không phải là lúc để nghĩ đến chuyện này, thấy một em học sinh đi tới, Diệp Trạch Đào đưa chén cơm của mình cho em học sinh đó rồi nói:
- Đem về ký túc xá giùm thầy.
Em học sinh kia cầm lấy chén cơm thì Diệp Trạch Đào đã vừa đi vừa gọi điện thoại cho Phó viện trưởng Hàn Vi Tiến rồi.
Hàn Vi Tiến có vẻ tỏ ra hết sức nhiệt tình, lập tức đồng ý cho xe cấp cứu đến đón.
Diệp Trạch Đào lại gọi điện cho Tô Trung Toàn nói chuyện này.
Gọi xong hai cuộc điện thoại, Diệp Trạch Đào mới gọi điện nói lại tình hình cho Ôn Phương.
Ôn Phương cũng giật mình, lập tức nói:
- Trạch Đào, tôi sẽ qua đó ngay.
Lúc Diệp Trạch Đào đến Ủy ban xã thì Vương Báo Quốc đã đợi ở đó từ lâu rồi.
Chiếc xe nhanh chóng chạy về phía công trường đang làm đường.
Trên đường đi, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất kỳ lạ, chuyện làm con đường này cũng có thể có người phá hoại, thật là khiến cho người ta không tài nào hiểu nổi.
Xe chạy được nửa đường, Diệp Trạch Đào càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này hơi lạ, lôi điện thoại ra gọi cho Trưởng phòng công an, Uông Lăng Tùng, nói lại chuyện đã xảy ra cũng như mối nghi ngờ của mình.
Uông Lăng Tùng vừa nghe chuyện này xong, vốn đang nghĩ không biết làm sao để can thiệp vào chuyện của Diệp Trạch Đào thì giờ lại xảy ra chuyện như vậy. Ông ta đương nhiên là tỏ ra hết sức nhiệt tình, lớn tiếng nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, đây không phải là chuyện nhỏ, nếu vì chuyện này mà xảy ra vấn đề gì, thì lớn chuyện đó, tôi lập tức đem người qua, tôi không tin giữa ban ngày ban mặt mà lại có kẻ muốn phá hoại!

Chiếc xe đã chạy tới công trường đang thi công, Diệp Trạch Đào nhìn thấy mọi người đều đã tụ tập lại thành từng nhóm đang bàn tán sự việc.
Diệp Trạch Đào xuống xe, thôn trưởng Dương Phẩm Chí, Triệu Đại Lâm, Vũ Nhân Chí …tất cả đều vây lại.
Chuyện làm đường, Diệp Trạch Đào giao cho ba trưởng thôn này cùng tiến hành chỉ huy.
Thấy ba người họ bước tới, Diệp Trạch Đào rất nghiêm túc nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Dương Phẩm Chí nghĩ lại vẫn còn hơi sợ nói:
- Chủ tịch xã Diệp, nếu không phải là Lục Ân Quốc thì hôm nay đã xảy ra chuyện lớn rồi!
- Chết tiệt, rốt cuộc là đứa nào ác độc vậy chứ, ông đây mà bắt được kẻ nào giật dây thì quyết không tha cho nó!
Triệu Đại Lâm lớn tiếng nói.
Mọi người mồm năm miệng mười kể lại câu chuyện, Diệp Trạch Đào mới rõ được tình hình, Lục Ân Quốc từng là người tham gia nổ mìn, tính cũng kỹ càng, kiểm tra rất cẩn thận tình hình từng chỗ một. Hôm nay khi đang kiểm tra, vô tình phát hiện ra một ít thuốc nổ đã được bố trí cẩn thận, dù được giấu rất kỹ nhưng Lục Ân Quốc vốn là người chuyên về cái này khi còn trong bộ đội, nên nhìn cái là phát hiện ra ngay.
Điều này khiến cho anh ta cảm thấy rất khó hiểu.
Người dân làm đường nhiều quá, trong chốc lát, Lục Ân Quốc cũng không thể nào nhận biết hết tất cả nhiều người như vậy, trong thời gian ngắn lại không phải dễ để kiểm tra, anh ta chỉ có thể cẩn thận quan sát.
Điều càng khiến cho anh ta kinh hãi là phương thức kích nổ lại là điều khiển từ xa, nếu nơi đây tập trung nhiều người, đột nhiên phát nổ một cái thì xảy ra chuyện lớn mất.
Với kiến thức chuyên môn của anh ta, Lục Ân Quốc lập tức quan sát những nơi mà có khả năng sẽ tiến hành điều khiển từ xa.
Kết quả là phát hiện ra có hai tên đang nấp ở một chỗ kín, thấy người dân bắt đầu đi vào nơi sắp phát nổ, Lục Ân Quốc liền chạy vọt lên, vật lộn với hai tên đó.
Lục Ân Quốc cũng thông minh, vừa vật lộn vừa hét to.
Không ngờ bị Lục Ân Quốc phát hiện, hai tên đang ẩn nấp đó định bỏ chạy, Lục Ân Quốc liền liều mạng chặn lại.
Rất lạ là hai tên đó cũng là người đã trải qua huấn luyện nghiệp vụ, cho nên khi thấy không còn cách để tháo chạy, thì cũng liều mạng rút dao ra đấu với Lục Ân Quốc.
Khi mọi người nghe tiếng hét của Lục Ân Quốc chạy tới thì một tên trong số đó đã chạy thoát, Lục Ân Quốc bị chém nhưng vẫn cố giữ tên còn lại, không quan tâm đối phương vung dao đâm điên cuồng, đợi cho đến khi mọi người tới bắt tên đó lại.
Cũng không biết là lấy sức mạnh từ đâu mà Lục Ân Quốc nói xong hết những gì mình phát hiện thì mới ngất đi.
Nghe xong, Diệp Trạch Đào không thể không chú trọng, không ngờ lại có người làm những chuyện như vậy.

- Người đâu?
Ý Diệp Trạch Đào là hỏi cái tên bị bắt lại.
Dương Phẩm Chí nói:
- Mọi người đang canh chừng, đợi người đến.
Diệp Trạch Đào nghĩ ngợi một chút, hay là gọi điện cho Bí thư huyện ủy Thôi Vĩnh Chí, hắn cảm thấy chuyện này tuyệt đối không đơn giản.
Sau khi báo cáo tình hình cho Thôi Vĩnh Chí xong, Thôi Vĩnh Chí cũng kinh ngạc, nói lớn:
- Tôi lập tức cho Uông Lăng Tùng điều tra chuyện này, Trạch Đào, nhất định phải điều tra kỹ càng hơn, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra thêm một lần nữa!
Diệp Trạch Đào lại gọi điện thoại, đem sự việc kể lại cho Chủ tịch huyện Triệu Vệ Giang.
Triệu Vệ Giang cũng kinh hãi, tỏ ý là nhất định sẽ quan tâm đến chuyện này.
Hôm nay, sau khi xảy ra chuyện như vậy, Diệp Trạch Đào lập tức sắp xếp mọi người cho người đến bảo vệ hiện trường.
Vừa sắp xếp mọi chuyện đâu vào đó xong, Tô Trung Toàn cũng gọi điện đến nói là bệnh viện nhân dân hết sức chú trọng đến tình trạng vết thương của Lục Ân Quốc, đã dồn hết sức lực để cấp cứu.
Diệp Trạch Đào giải thích vài câu.
Ngay sau đó, tiếng còi xe cảnh sát truyền đến, Uông Tùng Lăng quả nhiên là đích thân đến.
Lập tức giao người lại cho Uông Lăng Tùng, các cảnh sát cũng đều triển khai kiểm tra một cách cẩn thận.
Uông Lăng Tùng tới trước mặt Diệp Trạch Đào, nắm chặt tay nói:
- Trạch Đào không sao chứ!
- Những người khác thì không sao, chỉ có một người dân trong thôn bị thương nặng, đang cấp cứu trong bệnh viện.
Vẻ mặt nghiêm túc, Uông Tùng Lăng nói:
- Chuyện này chúng tôi sẽ tiến hành điều tra một cách nghiêm túc, tuyệt đối không thể để cho kẻ xấu lọt lưới!
- Tôi tin là các đồng chí cảnh sát có thể điều tra rõ chuyện này!

Diệp Trạch Đào nói.
Uông Lăng Tùng thấy xung quanh không có người ngoài, nói nhỏ với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, chuyện xã Xuân Trúc làm đường hơi trội một chút, khó tránh khỏi dẫn đến sự đố kỵ của một vài người, dạo này cậu không đắc tội với ai đó chứ?
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:
- Công việc của tôi là những chuyện này, thật là không đắc tội với ai cả!
Uông Lăng Tùng hơi chau mày nói:
- Tôi cảm thấy mục đích của chuyện này chính là muốn làm nổ gây chết người, sau đó gây tiếng xấu cho chuyện làm đường, trong xã phải chăng là có cấp dưới gây khó dễ cho cậu?
Uông Lăng Tùng dù sao cũng là người lăn lộn lâu năm ở chốn quan trường, nhanh chóng liên kết sự việc với chuyện các thành viên trong tổ chức ngầm đấm đá nhau.
Diệp Trạch Đào vẫn lắc đầu, xã Xuân Trúc giờ hẳn là không có chuyện như vậy đâu.
- Mặc kệ, chuyện này cậu cứ giao cho ông anh này.
Uông Lăng Tùng không tìm thấy điều mình hi vọng có được, liền chuyển sự chú ý sang tên bị bắt kia.
Trong khoảng thời gian sau đó, Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều lần lượt gọi điện tới hỏi han tình hình, khiến cho Diệp Trạch Đào mệt mỏi không chịu được.
Ôn Phương cũng lái xe đến đây, sau khi hiểu được tình hình, nói:
- Chuyện này hẳn là hành động có tổ chức, có âm mưu từ trước, rốt cuộc là kẻ nào muốn phá hoại đây?
Diệp Trạch Đào thực ra có nghi ngờ một người, nhưng, suy nghĩ rồi lại cảm thấy tuyệt đối không thể, nên cất giấu mối nghi ngờ trong lòng.
Giải thích cho Dương Phẩm Chí mấy người họ thêm một lần nữa về việc chú trọng an toàn lúc thi công, sau khi kiểm tra trước khi xảy ra chuyện, Diệp Trạch Đào lên huyện.
Một ngày bận rộn giống như chạy xe đưa thư vậy, khiến cho Diệp Trạch Đào mệt lử.
Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang rất quan tâm cao độ đến chuyện này, nên đã đợi ở văn phòng của Thôi Vĩnh Chí từ lâu, hai người lắng nghe báo cáo của Diệp Trạch Đào và Uông Lăng Tùng xong, yêu cầu Uông Lăng Tùng điều tra rõ sự việc, lại còn quan tâm đến tình hình của Lục Ân Quốc.
Ra khỏi Huyện ủy, Diệp Trạch Đào liền chạy tới bệnh viện huyện.
Lúc tới bệnh viện huyện thì nhìn thấy Tô Trung Toàn đang sốt ruột đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu.
- Sao rồi?
Diệp Trạch Đào chưa lại gần đã hỏi.
Tô Trung Toàn thấy Diệp Trạch Đào đến thì có chút hổ thẹn nói:
- Chủ tịch xã Diệp, tôi không làm tròn bổn phận rồi!
Bắt tay Tô Trung Toàn xong, ánh mắt của Diệp Trạch Đào cũng nhìn về phía cánh cửa của phòng cấp cứu.

Lúc này Viện trưởng được tin thì cùng với phó viện trưởng Hàn Vi Tiến đi tới.
Diệp Trạch Đào lại nói một vài lời cảm ơn.
Một hồi lâu sau, cánh cửa phòng cấp cửu mới mở ra, bác sĩ từ trong bước ra.
Thấy các viện trưởng, viện phó đều có mặt, bác sĩ nói:
- Tính mạng đã được bảo toàn rồi, nhưng, cánh tay trái bị chém gần đứt, cánh tay đó chắc không được rồi.
Nghe nói tính mệnh của Lục Ân Quốc đã được bảo toàn, Diệp Trạch Đào thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ Lục Ân Quốc vì chuyện này mà mất đi một cánh tay, Diệp Trạch Đào lại thở dài.
Thấy sau đó cha mẹ và em gái của Lục Ân Quốc được đưa tới, lại nhìn thấy tình trạng của cả nhà họ quần áo đều cũ rách, Diệp Trạch Đào nắm chặt lấy tay của cha Lục Ân Quốc nói:
- Lục Ân Quốc vì cứu mọi người khỏi bị thương mà để các bác phải lo lắng, xã sẽ dành cho gia đình ta một sự viện trợ nhất định.
Cha của Lục Ân Quốc là một người nông dân thật thà chất phác, bị Diệp Trạch Đào bắt tay, rất lo lắng nói:
- Ân Quốc nhà chúng tôi không sao chứ?
Diệp Trạch Đào nói:
- Có thể là có một cánh tay bị tàn phế!
Trên khuôn mặt hằn lên một nỗi đau, cha của Lục Ân Quốc nói:
- Sống được là tốt rồi, tốt rồi!
- Sau khi Tiểu Lục xuất viện, sẽ sắp xếp cho đến trạm thu mua thảo dược làm việc, mọi người thấy sao?
Đôi mắt đang đau khổ của người nhà họ Lục bỗng sáng lên, cha của Lục Ân Quốc xúc động nói:
- Chúng tôi nghe theo Chủ tịch xã Diệp!
Diệp Trạch Đào hơi gật đầu, xã phải có một vài khen thưởng đối với tình hình của Lục Ân Quốc mới được, người nông thôn xem ra thì cái thực tế nhất vẫn là tiền!
Thấy Lục Ân Quốc toàn thân băng bó được đẩy ra, Diệp Trạch Đào có chút cảm giác có lỗi, mình vẫn chưa chú trọng đầy đủ đến vấn đề an toàn!






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui