Hồng Sắc Sĩ Đồ
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 1020 - Ai cũng đau đầu
Nguồn dịch: Nhóm dịch Hoa Hướng Dương
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
: kenwen
Nhìn thấy những thông tin đăng trên mấy tờ báo, Diệp Trạch Đào kinh ngạc nhìn Lưu Đống Lưu.
- Con xem kỹ chưa?
Lưu Đống Lưu hỏi.
Lưu Đống Lưu cũng chỉ vừa mới vào Thủ đô, nhìn thấy điệu bộ không hiểu của Diệp Trạch Đào, Lưu Đống Lưu liền hỏi một câu.
- Việc lớn như vậy mà hóa giải như thế này sao? đọc truyện mới nhất tại .
Đây là điều mà Diệp Trạch Đào không ngờ được.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, ý nghĩ ban đầu của Diệp Trạch Đào là có thể làm cho thủ đô loạn lên, hắn cũng thừa hiểu là những nhân vật có liên quan quá nhiều, thế nhưng từ hôm qua đến giờ cả thủ đô lại rất yên tĩnh, cơ bản không hề có biến động gì lớn, chỉ đăng tin sơ sài trên báo với hai nội dung.
Báo chí cũng chỉ đề cập hai nội dung, một là đồng chí Phó bí thư Đảng ủy Ngu Chính Thao xuất huyết não, bệnh viện không chữa trị được đã qua đời, hưởng thọ năm mươi sáu tuổi.
Một tin vắn khác đăng thủ đô đã phá tan một ổ mại dâm, sự việc phát sinh nhóm người này phản kháng lại, cảnh sát thành phố cưỡng chế đột nhập, bắt giữ nhóm đối tượng với hơn mười tên.
Chỉ hai đoạn tin vắn rất ngắn gọn, xem ra cơ bản cũng chẳng phải là chuyện gì to tát lắm.
Đây rõ ràng là đem chuyện to hóa thành chuyện nhỏ rồi.
Nghĩ lại độ kịch liệt của chuyện xảy ra lúc đó, Diệp Trạch Đào không thể tin vào mắt mình lúc này.
Lưu Đống Lưu cười đáp:
- Đây là việc khiến người khác đau đầu, con không hiểu hết sự việc này đâu, sự việc xảy ra ở thủ đô, nếu như lan truyền ra ngoài, đồng chí Trịnh Thành Trung với tư cách là Bí thư Thành ủy thành phố sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn!
- À!
Diệp Trạch Đào bản thân mình đã quên mất một nội dung vô cùng quan trọng, đích thực là như vậy, nếu như chuyện xảy ra ở trong thủ đô bị đồn ầm ra ngoài đối với Trịnh thành Trung mà nói không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Lưu Đống Lưu nhìn Diệp Trạch Đào hiểu ra phần nào, tiếp tục nói:
- Nếu như chuyện này xảy ra vào một thời điểm khác, một vài người nhất định sẽ lấy ra để bàn tán, đến lúc đó bị truyền đi một cách rộng rãi đối với việc bảo vệ đồng chí Trịnh Thành Trung là một đả kích lớn!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, hắn xem ra đã hiểu ra vấn đề, việc này quả thật không nên để truyền ra ngoài.
Lưu Đống Lưu nói tiếp:
- Đồng thời với nó, Ngu Chính Thao liên quan quá sâu đối với vụ án này, nếu việc ông ta tự sát trực tiếp đưa ra cũng không hay, con thử nghĩ xem, một vị lãnh đạo cấp cao như vậy đột nhiên tự sát, việc này rốt cuộc là nhứ thế nào? Người của đối phương cũng không muốn khuếch trương chuyện này lên.
Diệp Trạch Đào cười khổ, câu này nói cũng rất đúng, các nước phương Tây không có việc gì còn bàn tán một chút, nếu như đem chuyện này nói thẳng ra là tự sát, đối với văn hóa Trung Quốc mà nói thì càng không phải chuyện gì hay ho.
- Giới truyền thông phương Tây nhất định sẽ có thể biết đây là một vụ tự sát!
Diệp Trạch Đào buông một câu.
- Bọn họ nói thế nào là việc của bọn họ, dù sao thì chúng ta chỉ cần nói đó là chết vì bệnh là được!
Diệp Trạch Đào mỉm cười, có những lúc chỉ có thể như thế mà thôi.
Lưu Đống Lưu thay đổi sắc mặt nói:
- Những vật thu được lần này vô cùng quan trọng, thông qua những vật này chúng ta có thể làm được vô khối việc, đầu tiên khối kẻ sẽ bị hạ chức, mất chức, không còn chuyện gạ gẫm được nữa rồi!
Diệp Trạch Đào đáp:
- Điều này thì con hiểu, có những lúc cũng không nên minh bạch rõ ra, giải quyết việc trong âm thầm, mọi bên đều thỏa mãn, đó cũng là một giải pháp hay.
- Đúng vậy, cục diện giằng co vốn có từ trước tới nay lại bị các con phá vỡ, lần này mặc dù sự việc xảy ở trong thủ đô, không ai dám lấy chuyện này ra để động đến Trịnh Thành Trung, việc bảo vệ Trịnh Thành Trung đã trở thành lẽ dĩ nhiên, ông ta lần này xem như bảo vệ được vị trí của mình rồi!
Diệp Trạch Đào cũng mừng thay cho việc Trịnh Thành Trung bảo vệ được vị thế của ông ta, cười đáp:
- Làm bao nhiêu chuyện như thế, lần này xem ra cũng đã an tâm được rồi!
Nhìn Diệp Trạch Đào đang ngồi đối diện, Lưu Đống Lưu cảm khái vô cùng, không chỉ cấp trên của mình cần sự giúp đỡ của Diệp Trạch Đào, ngay cả vị trí của Trịnh Thành Trung cũng nhờ hắn ta ra sức giúp đỡ để bảo vệ, chàng thanh niên trẻ tuổi này quả là người có khí phách!
- Kim Bản Thành đâu rồi?
Nghĩ đến việc Kim Huyền Sâm tham gia đến chuyện này, Diệp Trạch Đào chợt hỏi.
Lưu Đống Lưu cười đáp:
- Vấn đề lần này vô cùng nghiêm trọng, có rất nhiều vị quan chức cấp cao bị bọn chúng lén lút ghi hình, việc này Kim Bản Thành không thể bỏ qua được, đang trong giai đoạn gấp rút điều tra về ông ta, không chỉ là chuyện không thể thăng cấp mà còn có khi bị bắt giam nữa, ông xem ra cũng là một kẻ phải đứng ra gánh tội cho vụ này, nhất định phải đẩy đi một vài người.
Diệp Trạch Đào gật đầu, việc như thế này có thể làm đến mức độ như vậy cũng là không tồi, căn cứ vào sự việc cũng chỉ có thể tiến hành từng bước, muốn ngay lập tức diệt trừ một lực lượng kinh doanh khổng lồ bao nhiêu năm như vậy không phải là chuyện dễ dàng gì.
Diệp Trạch Đào đáp:
- Thông qua sự việc này, con phát hiện ra một vấn đề, theo đà chống tham nhũng không ngừng đẩy mạnh của chính phủ, việc quan chức đút lót ở bề ngoài xem ra tạm thời đã giảm đi nhiều, nhưng thực chất, ở tầng ngầm vẫn tìm cách để đút lót một cách bí mật, bố xem cái nơi được coi là hội sở đó, ở bên trong cái gì cũng có, còn làm cho ngày càng xa hoa, một số cán bộ bình thường có thể sẽ đi vào những nơi như thế này để ăn hối lộ, những người có chức có quyền thì sẽ chọn những nơi xa hoa, mà kẻ khác không thể xâm nhập để ăn đút lót, cứ như thế, việc ăn đút lót, hối lộ về cơ bản thực chất vẫn không thể chấm dứt được.
Lưu Đống Lưu thở dài đáp:
- Mọi người chơi trò đánh du kích, vấn đề này cũng khó nói, bí thư Vũ Hạo thực ra cũng biết việc này, đáng tiếc là việc này vẫn có cái khó nhất định của nó.
Diệp Trạch Đào lắc đầu đáp:
- Việc này con nghĩ nên để toàn dân giám sát, cần phải đặt quan chức dưới sự giám sát của nhân dân, với sự việc này, chúng ta nên lập một trang web, trên trang web này, bất kỳ ai cũng có thể dấu tên tố cáo những chuyện mắt thấy tai nghe, chính phủ của chúng ta không cần thiết phải truy tìm tung tích của người tố giác, không được trả đũa, qua một thời gian, nhân dân tin tưởng vào trang web này của chúng ta sẽ không ngừng cung cấp thông tin.
Tuy rằng chủ ý này của Diệp Trạch Đào rõ ràng là có phần tiên tiến, Lưu Đống Lưu gật đầu đồng ý:
- Thực ra chúng ta cũng có trang web chống tham nhũng, chỉ là việc này nếu như tiến hành sẽ khiến cán bộ quan chức hoang mang, lo sợ, không có lợi đối với cục diện ổn định toàn cục!
Diệp Trạch Đào cũng thở dài một hơi, đây cũng chỉ là ý nghĩ của cá nhân hắn, hắn cũng biết, nếu như thực sự muốn thực hiện thì cái khó lớn so với bình thường, hiện nay cán bộ quan chức có mấy ai là không có vấn đề này vấn đề kia? Nếu như quả thực là như vậy, sẽ dẫn đến cục diện bị nghiêng về một bên, quan chức kết bè kéo cánh cũng có thể xảy ra.
Quả là khó!
Diệp Trạch Đào hiện nay đã thấu hiểu phần nào sự khó xử của bí thư Hạo Vũ, muốn làm những việc liên quan đến những lĩnh vực này lại sợ chẳng may làm quá tay sẽ nảy sinh nhiều vấn đề lớn.
Lưu Đống Lưu lắc đầu nói:
- Chuyện này giống như một bệnh nhân mắc bệnh một thời gian dài, muốn dùng loại thuốc tác động mạnh mong trị lành bệnh, kết quả là không chịu nổi thuốc, cuối cùng phải mất mạng, bởi vậy chuyện này cũng chỉ có thể làm từng chút một không thể làm quá mạnh tay được!
Người cha vợ này của mình nói không sai, chính là muốn nhắc nhở mình đây!
Diệp Trạch Đào mặc dù hiểu được cách nghĩ của Lưu Đống Lưu, thế nhưng trong lòng vẫn có chút bực bội, ấm ức.
- Trạch Đào này, bây giờ việc ở thủ đô cơ bản đã được xử lý rồi, đợi đến tháng ba sau khi họp xong, đại cục sẽ được định lại, mấy tháng nay con cũng vất vả rồi, không biết nên nói con thế nào bây giờ, mỗi việc đều là ngẫu nhiên phát sinh, hơn nữa bất cứ việc gì cũng đều giúp đỡ cho bí thư Hạo Vũ, con không biết đấy hiện nay tại tỉnh Nam Nhiệt, người của bí thư Hạo Vũ cũng đã xâm nhập, người của bí thư Hạo Vũ ở trong quân đội lại càng nhiều, bây giờ thủ đô lại xảy ra chuyện như thế này, bí thư Hạo Vũ nhất định sẽ mượn cái cớ này để khuếch trương lực lượng, không chỉ là như vậy, thông qua mấy chuyện này, Phùng gia cũng thu được khối lợi lộc, nói thật ra thì bí thư Hạo Vũ chỗ bọn họ nợ ân tình của con!
Đối với chuyện như thế này, Diệp Trạch Đào đã quá quen nên cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì, dù sao thì bản thân mình cũng thuộc phe cánh của bí thư Hạo Vũ, bí thư Hạo Vũ có thể đạt được thắng lợi thì đối với bản thân hắn chỉ có lợi cũng chẳng có hại.
Diệp Trạch Đào đáp:
- Dù sao thì con cũng chỉ là cấp dưới, những chuyện của cấp trên không liên quan đến con, con chỉ cần làm tốt công việc của khu kinh tế Giáp Hà là được rồi!
Lưu Đống Lưu cười đáp:
- Ta vẫn chưa từng gặp qua chuyện như chuyện của con, một vị Phó chủ tịch mà làm bao nhiêu chuyện ảnh hưởng cả đến trung ương, con càng khiêm tốn thì lại càng lên giọng!
Chuyện này khiến Diệp Trạch Đào khá bực bội, bản thân mình muốn nói nhẹ một chút, không ngờ rằng căn bản không thể làm được, cứ lấy chuyện vừa rồi ra mà bàn, chẳng qua cũng chỉ là muốn cùng với bọn người Lưu Phàm đi thư giãn một chút, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, lại còn bắn súng, chẳng thể hiểu chuyện là thế quái nào nữa!
Nhìn điệu bộ phiền não của Diệp Trạch Đào khi đó, Lưu Đống Lưu cũng biết đây là chuyện ngoài ý muốn, cười đáp:
- Đương nhiên là những chuyện thế này con cũng không muốn nó xảy ra mà!
Đúng lúc đó, Hoàng Hân bước vào trong phòng, nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi ở đó, Hoàng Hân liền vội vàng hỏi:
- Trạch Đào, con không bị thương chứ?
Sau khi chuyện xảy ra, Diệp Trạch Đào vẫn rất bận, Hoàng Hân bây giờ mới gặp được Diệp Trạch Đào, với tư cách là mẹ vợ, bà đương nhiên là rất lo lắng.
- Con không sao.
Diệp Trạch Đào đáp.
- Mộng Y lo chết đi được, con gọi điện thoại cho nó chưa?
- Con vừa gọi bảo cô ấy không phải lo lắng, đang mang bầu không nên lo lắng.
Diệp Trạch Đào ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, ngoài việc phối hợp để làm một vài công việc ra thì còn phải gọi điện thoại liên tục để báo với mấy người đàn bà xung quanh về tình hình của mình.
Hoàng Hân đáp:
- Cái cậu Lưu Phàm này cũng thật là, không có việc gì đưa con đến chỗ đó làm gì không biết?
Diệp Trạch Đào đành trả lời:
- Lưu Phàm cũng là có ý tốt, cậu ấy muốn giới thiệu con với một vài vị cậu ấm, lúc ấy mọi người cũng muốn tắm hơi cho thoải mái, rồi sau đó ngồi nói chuyện, không ngờ được trong lúc vô tình con lại khám phá ra phòng đó có gắn máy quay trộm, thành thử xảy ra chuyện như vậy!
Lưu Đống Lưu cười đáp:
- Trạch Đào từ trước tới nay được cái cẩn thận, điều này chứng minh một câu nói, đó chính là cẩn thận sẽ không mắc sai lầm, nếu như không phát hiện ra nơi đó, có lẽ lần này đã bị mắc bẫy, đến lúc đó ảnh hưởng tiêu cực không thể lường trước được!
Ngẫm lại việc này Diệp Trạch Đào cũng thấy hối hận vô cùng, trong nhóm người của Lưu Phàm lại có một gián điệp của đối phuơng cài vào, nếu như không phải là Kim Huyền Sâm trong lúc sợ hãi khai ra thì bọn người Lưu Phàm không thể ngờ rằng việc được mời đến đó là một âm mưu được tính toán từ trước.
- Việc của thủ đô con cũng đã xử lý tương đối ổn rồi, ông Ngô cũng đã đồng ý đến xem tình hình khu kinh tế mới Giáp Hà rồi, ngày mai hoặc ngày kia con sẽ dẫn ông Ngô về thăm khu kinh tế!
Lưu Đống Lưu gật đầu nói:
- Đó là một chuyện tốt, công việc của con vẫn nên tập trung ở khu kinh tế, nhất định phải làm thật tốt công tác của khu kinh tế mới được!
Đúng lúc đó, Trịnh Thành Trung gọi điện thoại đến gọi Diệp Trạch Đào đến chỗ ông ta một chuyến.
Lưu Đống Lưu cười nói:
- Xem ra bí thư Hạo Vũ muốn diện kiến con đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...