Hồng Phai Xanh Thắm

Thu Nương mắt đỏ hoe trở về Khấu Hương uyển. Dung nhi đang ngủ ở buồng trong. Chị ta vừa thấy Hồng Tiêu liền rơi lệ, hai người tốt xấu gì đã làm bạn nhiều năm, cũng tính là chị em cùng chung hoạn nạn, liền dẫn nhau vào chái phòng nói chuyện.
“Để cho em chê cười rồi.” Thu Nương lau nước mắt vô cùng đau lòng, “Đều là chị không phải, khiến cho lão gia bị người ta gièm pha.”
Hồng Tiêu thầm mỉa mai trong lòng ‘bị chê cười rõ ràng cũng chỉ có mình chị’, ngoài miệng lại nóng nảy nói: “Sao có thể trách chị, lão gia cùng chị thân thiết từ nhỏ! Lão gia với chị không thể giống với người ngoài, phu nhân sao có thể rõ ràng. Chị cũng đừng giữ trong lòng, phu nhân không phải đã nói rồi, lão gia trước mặt phu nhân cũng từng khen chị! Đây là bao nhiêu thể diện.”
Thu Nương rưng rưng thở dài, qua một lúc lâu mới nói: “Chị đã là hoa tàn bướm chê, chẳng lẽ còn có thể tranh giành với phu nhân, chẳng qua là muốn nhìn một chút lão gia sống có ổn không, phu nhân vẫn còn trẻ tuổi, chị sợ chăm sóc không chu đáo, làm thua thiệt lão gia …”
“Ai dám nói gì, chúng ta chờ nhiều năm như vậy làm sao có thể có hai lòng, phu nhân thật quá đa nghi rồi.” Hồng Tiêu cùng thở dài, cùng Thu Nương rơi lệ nói chuyện một hồi lâu mới cùng trở về nhà.
“Chị ta đi rồi?” Một đứa hầu gái chải tóc song hoàn đứng dậy đón, chỉ thấy con bé mặt mày thanh tú, xinh đẹp khả ái. Hồng Tiêu vào nhà đi thẳng đến bên giường mĩ nhân nằm xuống: “Trở về chép kinh, Ngũ Nhân đâu?”
Kim Hỉ cười rót trà cho Hồng Tiêu: “Còn có thể đi đâu, đoán là đi tìm người rảnh rỗi nói chuyện phiếm.”
“…Nói tới chị Thu kia, cũng là người rất thú vị.” Hai mắt Hồng Tiêu nheo lại, bưng chén trà, trên mặt lộ nét suy tư, “Nói chị ta ngu xuẩn, đúng là vô cùng ngu xuẩn, lại vẫn không nhìn ra lão gia bây giờ sớm không phải là cậu Hai ngày xưa, vừa vào phủ đã đi tìm, lại còn nhờ Lại ma ma hỏi thăm. Nên nói chị ta thông minh, nhưng mà giỏi giả vờ ngây ngốc, làm bộ vụng về hiền hậu, qua nhiều năm như vậy vẫn bình an chờ ở đây.”
Kim Hỉ nói khẽ: “Đúng nha, nếu không phải vậy cô chủ chúng ta cũng không dung được chị ta.”
Hồng Tiêu lộ vẻ châm biếm: “Ngay cả trước đây cũng chưa chắc lão gia đã thích chị ta, chẳng qua là ỷ vào mình hầu hạ từ nhỏ, bày ra bộ dáng nô tì trung thành lo lắng cho chủ nhân để lão gia nhớ tình cảm ngày xưa. Nhưng bao nhiêu năm trôi qua sớm đã thay đổi rồi! Thông minh thì lúc này nên mau mau đi nịnh nọt phu nhân, còn tưởng vẫn như trước đây sao.”
Thu Nương rốt cuộc là không phải làm nghề văn thư, lại càng không dám viết linh tinh, tiến độ không khỏi có phần chệch choạc, dù múa bút thành văn cũng phải mất hai ngày mới chép phạt xong, ngày thứ ba đem bài tập đi thỉnh an Minh Lan. Minh Lan chỉ nói mấy câu ‘chú ý hành tung’, nói xong bản thân cũng cảm thấy vô vị, việc này coi như bỏ qua.
Ngày hôm sau, Minh Lan mới biết vì sao mình lại buồn bực không vui, hóa ra là thân thích tới của.
Đan Quất theo thường lệ khơi bếp lò nhỏ nấu nước đường đỏ cùng trà thảo dược cho Minh Lan, Tiểu Đào đến chỗ Cát ma ma lấy một túi muối ăn nóng, bọc mấy lớp giấy dầu cùng túi vải, cuối cùng phủ một lớp nhung dày để Minh Lan quấn lên bụng.
Cả hai ngày Minh Lan đều mệt mỏi dựa trên giường, nhìn phong cảnh xa xa đẹp như vẽ qua cửa sổ, ánh mắt u buồn, tựa như lau sậy bên hồ, dáng vẻ yểu điệu mảnh mai… Ấy, nếu như trên tay cầm tập thơ chứ không phải sổ sách thì tốt hơn.
Thân thể không khỏe, sổ sách cũng không nhìn ra cái gì, Minh Lan nhớ tới một chuyện gấp gáp khác, bởi vì lời đồn đãi gây ra sóng gió, vợ Liêu Dũng kín đáo nhắc nhở Minh Lan. Tổng hợp đại ý, trong phủ đàn ông ế vợ nhiều, bất lợi cho việc ổn định đoàn kết.
Dựa theo chế độ thân khế độc ác thời phong kiến, hễ là người hầu của Trừng Viên, bất luận có cha mẹ anh em hay không hôn phối đều phải qua chủ nhân đồng ý. Minh Lan phân phó, người nào có hôn ước có thể tới báo lại, còn mấy người không có ai quản, Minh Lan gọi Đan Quất mang hồ sơ đến, thêm vào vợ Liêu Dũng giảng giải, so sánh công việc cùng nhân phẩm, dựa trên nguyên tắc phân phối tài nguyên mà ghép đôi.
Mới nói mấy câu nam cưới nữ gả, Đan Quất liền đỏ bừng mặt né tránh đi ra ngoài. Tiểu Đào tràn đầy phấn khởi muốn tiếp tục nghe bị Thúy Vi coi thường mà phái đi ra ngoài.
“Con bé này! Vẫn giống trẻ con!” Thúy Vi nhìn bóng lưng Tiểu Đào ra ngoài, lắc đầu thở dài, quay sang nói với Minh Lan, “Phu nhân, người ngoài không nói, mấy đứa trong phòng chúng ta, ngài đã có tính toán trong lòng chưa?”
Minh Lan hơi đẩy người, lên chút tinh thần: “Tôi đã nghe, Công tôn tiên sinh biết mấy thanh niên trẻ tuổi gia cảnh bần hàn, có vẻ không tệ, dưới trướng lão gia cũng có mấy quân sĩ đắc lực, còn có con trai của mấy vị quản sự trong phủ, giờ bọn họ cũng không báo lại là có hôn phối, tôi đang định giữ lại cho hầu gái trong viện này đây.”
Thúy Vi cảm thấy buồn cười, khẽ cười: “Phu nhân bây giờ đúng là không giống ngày xưa, ôi, mấy đứa kia cũng coi như có phúc…” Nói đến đây, chị ta giống như nghĩ đến cái gì, chợt xoay một cái nhẹ giọng nói “Phu nhân, ngài nên để ý con bé Nhược Mi kia.”
“Ấy, nó làm sao?” Minh Lan ngạc nhiên nói. Nhược Mi từ xưa đến giờ vẫn tự xưng là thanh cao, chưa bao giờ thích cùng nghịch ngợm với mấy đứa hầu gái. Để tỏ lòng tránh hiềm nghi, chỉ cần Cố Đình Diệp ở đó ngay cả mặt mũi nó cũng không lộ ra.
Thúy Vi chần chừ một lúc vẫn nói: “Nói ra, Nhược Mi trong phòng này là lớn tuổi nhất. Tôi nhiều lần nhìn thấy nó đi ra phía sân trước, còn thường cùng mấy hầu gái sai vặt ngoài ngoại thư phòng lui tới thân mật, tôi xem… nó sợ là có tâm tư.”

Minh Lan lấy làm kinh hãi: “Là mấy người làm văn kiện ngoài thư phòng?”
Thúy Vi bất đắc dĩ nói: “Con bé Nhược Mi kia ngài cũng biết đấy, nó xưa nay thích cái gì mà thi từ văn vẻ, trong phủ… sợ là nó không lọt mắt.” Chị ta nhìn Minh Lan đang sững sững sờ, lại vội nói: “Dù người ngoài có nguyện ý cưới đứa hầu gái làm vợ nhưng mà ban ân điển hay không là chuyện của phu nhân ngài. Từ trước đến giờ chúng ta vẫn không chấp nhận cái kiểu trao gửi tư tình kia! Xảy ra chuyện gì còn làm hỏng danh dự của một phòng nữ hài cùng phu nhân.”
Minh Lan đang muốn cười nói hai câu nhưng thấy Thúy Vi vẻ mặt căng thẳng liền nhanh chóng gật đầu nói: “Tôi dù cảm thấy mấy đứa là ngàn vạn lần tốt nhưng nhưng cũng phải gặp gỡ gia đình trong sạch mới được, dù sao vẫn còn mấy năm để từ từ xem. Trở về chị đi nói với Nhược Mi mấy câu, còn có Đan Quất, con bé này bệnh cũ lại tái phát rồi. Mấy đứa ở sát vách nhau, nhất định là sớm biết chuyện Nhược Mi kia, có điều ngại tình cảm chị em nên nhẹ dạ che giấu đi, sau này tôi sẽ nói với nó.”
Sắc mặt Thúy Vi không dễ chịu, cười khổ: “Phu nhân, trong lòng ngài rõ ràng là tốt rồi, ôi…”
Đang nói chuyện, ngoài sân vang lên một hồi tiếng hô ‘lão gia trở về’.
Một luồng gió thổi thanh âm vào , mành bị vén lên, Cố Đình Diệp soải bước ngẩng đầu vào phòng. Thúy Vi cúi chào thỉnh an xong liên cáo lui. Minh Lan định đứng dậy lại bị đẩy trở về. Cố Đình Diệp thấy sắc mặt Minh Lan trắng bệch liền khẽ khàng: “Em nghỉ ngơi, đừng đứng dậy.”
Minh Lan cũng không khăng khăng, chỉ gọi Hạ Trúc đến giúp thay y phục. Nàng dựa nghiêng nghiêng vào giường nhìn lông mày người kia cao cao lộ ra tâm tình vui vẻ liền mỉm cười hỏi: “Lão gia cao hứng như vậy hẳn là…”
Cố Đình Diệp đứng thẳng, quan phục màu tím khảm bảo thạch đỏ sậm sáng lấp lánh, cẩm bào thắt đai ngọc càng hiện ra vẻ thành thục anh tuấn, khí chất xuất chúng. Hắn quay lại nhìn thấy Minh Lan mở to mắt mong chờ, sáng ngời lấp lánh.
Hắn giờ mới trừng mắt cười mắng: “Không phải thăng quan phát tài!”
Minh Lan bị đọc vị, ngượng ngùng cười cười, lại không có tinh thần dựa lại vào giường. Cố Đình Diệp đổi sang thân áo mặc ở nhà bằng gấm vân mây bạc, phất tay cho Hạ Trúc đi, ngồi xuống bên cạnh Minh Lan, sờ sờ túi ấm trên bụng nàng hỏi: “Còn đau không?”
Minh Lan thả vành tai mềm mại, lắc đầu một cái: “Chỉ là không có sức.”
Cố Đình Diệp nhẹ nhàng vỗ về gò má Minh Lan, chầm chậm đến gần dựa bên Minh Lan. Làn da hắn bị mặt trời phơi nóng, thô ráp, râu mới mọc cứng cáp kề vào bên má non mềm thấm lạnh của Minh Lan nhẹ nhàng vuốt ve, qua một lúc hai vợ chồng cùng khẽ thở dài một cái, không hẹn mà cùng mở miệng nhưng nội dung lại hoàn toàn ngược nhau.
“Vẫn nên sinh con muộn một chút.”
“Vẫn nên sinh con sớm một chút.”
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người ngạc nhiên nhìn nhau, ánh mắt hết sức buồn cười. Cố Đình Diệp mở miệng trước: “Em cô bé ngốc, trước hết phải điều trị thân thể tốt, sinh con có việc gì mà phải gấp? Ngày còn dài mà.”
Minh Lan đã đỏ ửng mặt, da trắng nõn đã nhuộm lớp hồng hồng như thoa son: “Không phải vậy, người từng trải đều nói, sinh con xong ngày tháng trôi qua sẽ dễ dàng hơn.”
“Thật không?” Cố Đình Diệp rất nghi ngờ, “Không phải nói sinh con sớm sẽ ảnh hưởng đến thân thể sao?”
“Ai bảo?” Minh Lan bật cười, “Người ta đều nói chỉ cần thân thể điều trị tốt, sinh con cũng không sao.”
Phải nói, người này ở trên giường tuy rằng hùng hổ nhưng nhiều lúc cũng rất săn sóc. Từ lúc Minh Lan bắt đầu điều trị theo sổ ghi chép của Hạ lão phu nhân, nàng liền uyển chuyển đề ra yêu cầu mỗi tháng có thể đình chiến mấy ngày, tốt nhất là chờ uống xong hai đợt thuốc rồi lại hoài thai. Lúc đưa ra yêu cầu này Minh Lan vốn có chút lo sợ bất an, cái thời đại này coi sinh con càng sớm là càng có phúc. Ai biết Cố Đình Diệp không nói thêm câu nào đã đồng ý, còn nhiều lần dặn dò Minh Lan phải cố gắng điều trị thân thể.
“Người góa vợ làm một lần là được rồi, còn dựa vào em chống đỡ mấy chục năm nữa.” Khi đó Cố Đình Diệp còn cười giỡn như vậy.
Đương nhiên kết quả của việc chăm sóc là, thời gian còn lại chiến đấu đặc biệt kịch liệt đến mức trời đất tối tăm, lửa tình bốn phía.

Nghe xong lời này, Cố Đình Diệp hơi buông mày, xoa tay nhỏ của Minh Lan trấn an: “Chính em cẩn thận một chút, lúc ở bên ngoài…” Hắn dừng một chút, rất vui vẻ nói, “Tôi từng nghe nói có phụ nhân nhà nông dân đến năm mươi tuổi còn sinh con đấy.”
Minh Lan cực kỳ xấu hổ, ra sức nhéo cánh tay người kia, không ngờ đụng phải cơ bắp to lớn rắn chắc, còn làm tê cả ngón tay mình. Nàng giả vờ giận mắng khẽ: “Chàng không biết xấu hổ!”
Hai vợ chồng cười đùa một trận, ngây người mới nhớ lại vừa mới bắt đầu đang nói đề tài gì. Minh Lan hỏi lại một lần nữa, sắc mặt Cố Đình Diệp vui vẻ nói; “Thường ma ma ngày mai đến.
“Ơn trời, cuối cùng cũng đến rồi.” Minh Lan cười chắp tay trước ngực, “Ma ma còn không đến, em chắc phải tìm đến tận cửa mất.”
Từ khi Cố Đình Diệp hồi kinh, Thường ma ma liền dẫn con dâu góa bụa cùng cháu trai cháu gái từ Kinh Giao đến ở ngõ nhỏ trong kinh thành. Thường ma ma có con trai độc nhất đã qua đời để tang sắp ba năm. Khi Cố Đình Diệp thành hôn còn một hai tháng để tang sợ xung với việc vui của vợ chồng mới cưới nên vẫn tránh không đến.
“Thường ma ma cũng quá lo xa rồi, ai để ý nhiều như vậy.” Minh Lan đối với vị Thường ma ma này vẫn vô cùng ngưỡng mộ.
Cố Đình Diệp cười nói: “Ma ma lớn lên ở nông thôn, tin nhất là mấy cái này. Bà tính tình bướng bỉnh, cũng không còn bao nhiêu ngày liền theo bà đi. Ngày mai lúc bà đến tôi còn chưa hồi phủ, em giữ bà lại.”
Minh Lan mỉm cười đáp lại, hai vợ chồng lại ngồi cạnh nhau nói mấy chuyện riêng đâu đâu, lúc này bên ngoài Đan Quất truyền báo: “Cô Thu đến.”
Cố Đình Diệp ngẩn người, lông mày đậm như mực nhíu lại lần nữa.
Minh Lan vội vàng đẩy người kia ra, sửa sang xiêm y tóc tai vừa nãy thân mật bị làm loạn vừa lên tiếng: “Mau mời chị ta đi vào” vừa muốn xuống giường lại bị Cố Đình Diệp kéo trở lại.
Thu Nương ôm một gói nhỏ, mặc một thân áo sa mềm thắt lưng màu tím chầm chậm đi đến, nhìn thấy Minh lan ngồi ở trên giường, Cố Đình Diệp hai tay đặt trên đầu gối, ngồi ngay ngắn bên cạnh. Chị ta hấp tấp cúi đầu, làm lễ thỉnh an. Minh Lan cười mời chị ta ngồi xuống.
“Cô tới có chuyện gì?” Cố Đình Diệp mất kiên nhẫn nói.
Vẻ mặt Thu Nương hiền hòa, hơi nghiêng gò mà, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Đình Diệp dịu dàng nói: “Thấy trời càng ngày càng nóng, em nhớ lão gia xưa nay mùa hè hay khó chịu, mới làm mấy bộ quàn áo mặc mùa hè mát mẻ cho lão gia, còn có ít túi hương, em nhớ lão gia thích hương trầm thủy, còn có tùng hương và ngải đuổi muỗi.” Vừa nói, một bên lấy gói nhỏ trong lòng ra, nhẹ nhàng đưa lên phía trước nhưng Cố Đình Diệp không nhúc nhích làm Thu Nương có chút lúng túng.
Minh Lan thấy không khí không ổn nhanh chóng giải vây: “Chị đưa tới đây, sau này tôi sẽ nhìn thử mấy món này một chút. Đan Quất.. ra ngoài xem bữa trưa được chưa.” Vẫn nên để ít người nhìn tốt hơn.
Đan Quất nhận bao quần áo nhẹ nhàng đặt sang một bên, cung kính đi ra ngoài.
Thu Nương kinh ngạc nhìn Cố Đình Diệp biểu hiện trầm tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Lão gia. . . Em. . .”
Cố Đình Diệp chỉ nhìn Thu Nương. Minh Lan nhìn gò má anh tuấn của hắn, đáy mắt hắn trầm tư thật sâu, nhìn Thu Nương chậm rãi nói: “Những thứ đồ này, cô đã làm cho Dung nhi chưa?”
Thu Nương ngây ngốc một lúc: “Em, em, em định làm xong cho ngài rồi làm cho Dung nhi.”
“Cô từ lúc hồi phủ có từng may đồ cho phu nhân?” Cố Đình Diệp hỏi lại.
Thu Nương nhanh chóng đứng lên, hướng về phía Minh Lan quỳ xuống sợ hãi nói: “Là sơ sót của em, mấy ngày vội vàng chép kinh chỉ kịp làm cho lão gia.”

Bởi vì không có ai hầu hạ ở đây nên không có người đi đỡ Thu Nương, Minh Lan không thể làm gì khác hơn là mỉm cười khuyên bảo: “Không có gì, cô chăm nom Dung nhi quan trọng hơn, mau mau đứng lên đi.”
Thu Nương nào dám đứng lên, đầu gối hơi chuyển hướng về phía Cố Đình Diệp, há mồm muốn nói. Cố Đình Diệp giơ tay cắt ngang chị ta hỏi một câu: “Sáng nay cô có đi thỉnh an phu nhân không?”
Thu nương vội vàng nói: “Đây là đương nhiên, nô tỳ làm sao dám quên bổn phận.”
“Vậy cô vì sao không đưa đồ vật cho phu nhân sáng nay?”
Thu Nương nghe xong câu này, không dám tin đột nhiệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt Cố Đình Diệp mang ý chỉ trích, thậm chí còn có mấy phần trào phúng. Chị ta nghẹn lời, cái gì cũng không nói được, viền mắt đỏ lên, giống như sắp rơi lệ.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Minh Lan vô cùng lúng túng, rất muốn tìm cách chuồn đi. Nhưng mà nửa cái váy bị Cố Đình Diệp ngồi lên, không thể động đậy, chỉ có thể xoay người, nhặt quyển Sơn Hải Chí trên giường giả vờ xem.
“Cô nếu không muốn ở lại, ta có thể cho cô một phần đồ cưới dày, để phu nhân tìm cho cô nhà tốt. Cô đi ra ngoài gả cho người ta.” Cố Đình Diệp mở miệng chính là câu này.
“Không!” Thu Nương kêu gào lên, vẻ mặt sợ hãi, liên tục rập đầu lạy, nước mắt lã chã rơi, “Em đối với ngài tuyệt đối không có hai lòng, tâm ý của em, tâm ý của em… lão gia làm sao không biết! Em em… dù em có chết rồi, thi thể mục nát, hóa thành bùn đất đốt thành tro cũng tuyệt đối không đi ra ngoài!”
Minh Lan cả người không dễ chịu, hận không thể bịt lỗ tai. Lời bày tỏ thê thảm cương quyết như vậy, trước sau hai đời đều là lần đầu tiên nàng nghe thấy. Trong lòng nàng ngứa ngáy, nhịn không được liếc mắt sang người đang ngồi bên cạnh.
“Cõi đời này sao có thể chuyện gì cũng theo ý của cô.” Cố Đình Diệp không hề lay động, giống như còn có chút thất vọng, ánh mắt xa xăm, không biết nghĩ đến chuyện gì trước đây. Hắn chậm rãi nói tiếp: “Tâm ý của cô ta biết, ta tưởng cô cũng hiểu tâm ý của ta, xem ra là ta hiểu sai.”
Thu Nương cúi đầu khóc thút thít, Minh Lan gần như muốn chúi đầu vào trong sách.
Giọng điệu Cố Đình Diệp nghiêm túc lại hết sức bình tĩnh: “Cô mấy hôm nay nhốn nha nhốn nháo, chẳng nề phép tắc, xấu mặt ra vẻ, ta niệm tình những tháng ngày trước kia, một câu cũng chưa từng nói. Chẳng lẽ cô thật sự coi mình là chủ nhân chân chính, quên đi thân phận của mình?”
Thu Nương run rẩy môi, trong tim hoàn toàn lạnh lẽo, không có cảm đảm ngước nhìn hắn, nhanh chóng cúi đầu. Chị ta từ nhỏ đã hầu hạ Cố Đình Diệp, biêt hắn tính tình tàn bạo, dù bây giờ có thận trọng hơn nhiều nhưng trong xương không hề thay đồi. Hắn hoặc là không phát tác, một khi đã phát tác là vô cùng ác độc.
Đây cũng là lần đầu tiên Minh Lan thấy Cố Đình Diệp tức giận đến thế, bình thản như vậy, từng chữ như nhỏ máu, giống như ngày ấm gió dịu nhưng lại ẩn hiện mùi mưa bão gió rền.
“Cô đã theo ta nhiều năm, xưa nay trung thành chu toàn. Thể diện và phú quý ta sẽ không thiếu của cô, sau trăm tuổi cũng sẽ có người kính cô một bát cơm.” Cố Đình Diệp càng hờ hững, “Nhưng cô cũng nên biết tiếc phúc, ta sẽ giao phó Dung nhi cho cô. Nên đối xử với Dung nhi như thế nào, không cần ta đến dạy cô. Cô nếu không biết, sẽ có người khác biết.”
Thu Nương quỳ trên mặt đất, nén nước mắt, không dám ngẩng đầu.
“Về đi, suy nghĩ thật kỹ bổn phận.”
Cố Đình Diệp nói xong câu này, Thu Nương vừa lau nước mắt vừa cúi đầu lùi ra. Khi đi tới cửa, Cố Đình Diệp bỗng gọi chị ta lại. Thu Nương ước ao quay đầu lại, lại nghe Cố Đình Diệp nói: “Sau này cô có thêm đồ vật gì, trực tiếp giao cho phu nhân.”
Những lời này là giọt nước cuối, Thu Nương trong nháy mắt mặt xám như tro, lảo đảo đi ra ngoài.
Trong phòng hai người cũng không nói gì, qua một lúc lâu, Minh Lan thở một hơi thật dài: “Chàng muốn dạy dỗ chị ta mấy câu cũng nên bảo em ra ngoài trước, bộ dáng như vậy… chị ta đâu thể không biết xấu hổ.” Rất lúng túng đó.
Cố Đình Diệp hơi ngửa ra sau nằm xuống, đầu gối lên đùi Minh Lan, ngắn gọn nói: “Cô ta có lòng tham.”
Minh Lan ngầm thừa nhận. Thu Nương ôm ấp tình cảm chung hoạn hạn nhiều năm trước, lầm lẫn có thể phát triển thành tình yêu nam nữ. Là một đứa hầu ngủ, đây đâu chỉ là lòng tham, đây thật đáng giận, cũng thật đáng thương.
Cố Đình Diệp nhìn nhẫn tâm như vậy, thực ra cũng là tốt cho chị ta. Một người đàn ông hết lời với một đứa hầu ngủ như vậy cũng là đã niệm tình. So với Bảo Ngọc cưng chiều mấy đứa hầu, khiến cho bọn nó coi trời bằng vung, sau đó đều rơi vào kết cục bi thảm, so ra như vậy còn tốt hơn nhiều.
“Em thương hại cô ta?” Cố Đình Diệp nhìn Minh Lan, nhẹ nhàng hỏi.
Minh Lan gật đầu, lại lắc đầu.

Con người là loại hình động vật có xã hội, so bì hơn thua.
Minh Lan trước đây cảm giác mình rất uất ức, sống mệt giống như con khỉ vậy, thế nhưng nếu như so với mấy người hầu hạ sai vặt bụng ăn không no cũng đã là không tệ. Thu Nương đúng là đáng thương, nhưng so với rất nhiều hầu ngủ không được chết tử tế coi như là gặp may mắn rồi, bởi vì chủ nhân của chị ta đến cùng vẫn là có trách nhiệm.
Họ Thịnh xem như là gia đình hướng thiện. Thịnh Trường Phong cũng coi như có mầm mống đa tình, nhưng Khả Nhi chết là hết, về căn bản sẽ không ai chỉ trích Trường Phong bạc tình gì đó. Bên người Trường Phong còn dư lại mấy đứa hầu ngủ mệnh cũng như bèo nước, phải xem chủ mẫu tương lai sắp xếp thế nào.
Có người nổi tiếng nào đó đã từng nói, con người ở thế giới thứ ba không có tình yêu. Xã hội này đẳng cấp rõ ràng, thân ở vị trí thấp, gần như không có tư cách theo đuổi cảm giác yêu đương xa xỉ, sinh tồn vĩnh viễn là ưu tiên hàng đầu.
Cố Đình Diệp thấy Minh Lan không nói một lời, sắc mặt có chút lạ lùng, hắn lại hỏi: “Em giận sao?”
Minh Lan lắc đầu một cái, lại gật đầu.
Cố Đình Diệp nhíu mày, kéo lấy tai Minh Lan trầm giọng nói: “Nói chuyện.”
Minh Lan không thể làm gì đành than thở: “Rõ ràng là thượng thư thay hoàng đế làm việc, lại có một lang trung nho nhỏ giành giật khắp nơi, chiếm hết tâm trí, chàng nói thượng thư sẽ cao hứng sao?” Không bị giáng chức miễn chức mới là lạ. Mà thân là hầu ngủ lại thể hiện tình cảm yêu đương tha thiết với đàn ông còn hơn cả chủ mẫu , đó chính là tự đi tìm chết.
Cố Đình Diệp không nhịn được bật cười: “Ví dụ này không sai.”
Hắn suy nghĩ một chút, không nhịn được lại nói: “Nhìn em lòng dạ mềm yếu, tôi còn nghĩ em sẽ ‘rộng lượng’ khuyên tôi đi đến phòng cô ta.”
Minh Lan lập tức lắc đầu như trống bỏi, hỏi ngược lại một câu: “Nếu chàng là Vệ Thanh, liệu có tặng soái vị cho lão tướng Lý Quảng cả đời quạnh quẽ (*) không?”
(*) Lý Quảng, Vệ Thanh: Vỗ tướng dưới thời Hán Vũ Đế, Lý Quảng có tài bắn tên siêu việt, bách phát bách trúng, trong cuộc chiến với Hung Nô lập nhiều kỳ công, được mọi người gọi là “Phi tướng quân”. Nhưng đường làm quan của ông lận đận, suốt đời không được phong hầu. Lý Quảng trở thành đề tài trong những cuộc ngâm vịnh về người tài mà không gặp vận. “Phùng Đường dễ già cả, Lý Quảng khó phong hầu.” (Có ai đọc Kim Ốc Hận không :)))
Cố Đình Diệp trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi lắc đầu: “Không có. Đừng nói như thế không thích đáng, lại nói, quân công là do tôi đem đao súng giành về, dựa vào cái gì mà tặng cho người khác, cũng không phải tôi khiến cho ông cả đời ‘khó phong’.”
“Quá tốt rồi, em cũng có ý này.” Minh Lan vỗ tay, cười đến mặt long lanh: “Vừa không phải em bắt Thu Nương làm hầu ngủ, thứ hai không phải em bắt chị ta chờ chàng, thứ ba, em cả đời chỉ cưới một người chồng, dựa vào cái gì bắt em lấy chồng em làm đồ trợ cấp cho chị ta.”
Coi như xếp chồng vào hàng ông chủ, xin hỏi có vị CEO nào sẽ cho phép trợ lý hành chính có rắp tâm ở trước mặt chủ tịch cùng mình tranh thủ tình cảm. Thôi cho xin! Chuyên nghiệp một chút có được không.
Coi như ở thời cổ đại, cũng phải có đạo đức nghề nghiệp. Dù có giả bộ cũng phải giả ra cái điệu bộ cần đàn ông chứ.
Cố Đình Diệp nhổm lên, nhìn trừng trừng Minh Lan. Minh Lan vô tội nhìn trở lại, hai người trừng mắt nhìn nhau hồi lâu sau đó đồng loạt bật cười. Hai người không ngừng cười đỏ cả mặt. Cố Đình Diệp đặt ở Minh Lan trên người mà cười. Lồng ngực rung động truyền tới trên người Minh Lan, mũi hai người ngang nhau, hơi nóng thấm vào hai gò má.
Người kia trầm giọng nói “Câu cuối cùng của em nói rất hay.”
Minh Lan nháy mắt: “Câu nào?”
Thấy Cố Đình Diệp trợn mắt lại còn đi cù vào nách nàng, nàng vội nũng nịu xin tha, náo loạn nửa ngày, hai người thở hồng hộc nằm trên giường. Minh Lan thở đều, kề mặt vào trước ngực người kia, chầm chậm nói: “Ngoại trừ một người, ai cũng không thể bảo em nhường ra người đàn ông của chính mình.”
Cố ĐÌnh Diệp cười hỏi: “Ai lợi hại như vậy.”
“Chàng.” Minh Lan cười khổ thở dài, nếu như đàn ông thay tâm, nàng chẳng mảy may có biện pháp nào, vì lẽ đó cần phải phòng ngừa chu đáo, phòng ngừa họa chưa xảy ra, từ sớm phải cân nhắc đối sách, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Đôi mắt thiếu nữ sáng trong như thinh không, dáng vẻ trêu chọc, đáy mắt như ẩn như hiện vẻ cam chịu.
Cố Đình Diệp lặng lẽ nhìn nàng. (lại ăn giấm chua đấy)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui