"Sao không có? Lúc nãy ngươi không nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm ở dưới nhà, quần chúng điên cuồng hét lên 'Lại một lần nữa!' sao?" Người hầu trà tức giận trừng mắt nhìn nàng, lắc lư không mời mà đến ngồi xuống trước mặt nàng, tự lấy một viên đậu phộng ngũ vị hương ném vào miệng, nhai đi nhai lại trông rất ngon miệng: "A, ăn ngon thật... Ta nói bà mối này, lão phu nhìn ấn đường của ngươi trắng bệch, sắc mặt xanh mét nhưng con mắt lại đỏ ngầu, ai nha, không ổn a, rõ ràng trúng trướng khí hoa đào, có muốn thỉnh lão phu giúp ngươi hóa giải, chỉ tốn một hai đồng bạc mà thôi?"
"Cái gì mà trướng khí hoa đào, hóa giải với không hóa giải cái gì chứ, không phải ông nói ông là người hầu trà sao? Sao lại giống như bày sạp trên đường bán tiên vậy." Tâm tình nàng không tốt, nán lại đấu võ mồm với lão: "Sao ông không đi nghỉ ngơi một lúc, uống ngụm trà lấy hơi, buổi chiều còn kể chuyện."
"Tiểu nữ tử nhà ngươi đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn a!" Vẻ mặt người hầu trà chỉ tiếc 'gỗ mục không điêu khắc được', sau đó móc một tấm danh thiếp trong ngực ra. "Đây, cho ngươi nhìn lão phu chuyên nghiệp thế nào." Nàng cầm tấm danh thiếp kia, trong phút chốc mắt hạnh mở lớn: "Cái gì?"
Phía trên viết hàng chữ rồng bay phượng múa: Hoàng bán tiên, sở trường bói toán, xem tử vi, tính toán như thần, chuyên về nhân duyên phu thê, sự nghiệp gia đình, giải hạn ách chờ chút...
"Thế nào? Đủ chuyên nghiệp chứ?" Người hầu trà dương dương tự đắc vuốt râu dài, "Thời đại này không có ba, năm chiêu, sao có thể đi hành tẩu giang hồ?"
"Người hầu trà, ông đúng là bận rộn a, rốt cục một ngày ông kiêm những việc gì?" Dù tâm trạng không tốt, nàng vẫn không biết nên khóc hay cười.
"Aiz, ngươi cũng đừng hỏi, tóm lại là biết lắm khổ nhiều, cuộc sống là một cuốn sử giang hồ đầy huyết lệ!" Người hầu trà thở dài một hơi, phất tay nói.
Hỉ Thước gật gù như hiểu lại như không hiểu, ở nơi sâu nhất trong đáy lòng bỗng nhớ tới một nghi vấn vô căn cứ từ rất lâu rồi, khuôn mặt tròn nghiêm túc hẳn lên.
"Đúng rồi, người hầu trà, ông nói những cuốn sách cổ truyền kỳ kia, được lấy từ đâu? Lần trước nghe ông kể chuyện xưa về Ngưu Lang Chức Nữ, dường như ông từng nhắc qua... Cái gì mà Tín Điểu Hỉ Thước, Trung Ngưu, Thiên Binh Thiên Tướng trên trời..."
Nàng càng nói càng nhỏ âm thanh cũng lo lắng không yên, mắt hạnh vững vàng nhìn chằm chằm vào người hầu trà, dường như muốn nhìn qua cái bề ngoài lưu manh của ông lão, đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Người hầu trà này... Sẽ không phải thổ địa kinh thành cải trang chứ?
Ôi, không đúng, thổ địa gia gia nào có thể hi sinh nhan sắc xuất đầu lộ diện tới nói chuyện với nàng chứ? Lại nói, lần trước những điều ông ấy nói đều là thiên cơ không thể tiết lộ, nếu là thần tiên, càng không thể tiết lộ thiên cơ.
Rốt cục người hầu trà này là ai?
"Kỳ thực lão phu vốn không thể nói," Người hầu trà chống tay lên trán, làm bộ dạng trầm tư. "Có điều thấy các hạ thông minh lanh lợi, chính là bà mối kỳ tài trăm năm hiếm có, lão phu nói với ngươi một bí mật. Đưa lỗ tai lại đây!"
Tim nàng đập mạnh, lập tức nghiêng người về phía trước.
"Trước tiên đưa phí 127 xu đã."
Hỉ Thước lập tức nổi nóng, ngồi thẳng người, nếu không phải xuất phát từ phép kính lão tôn hiền (kính trọng người già, tôn trọng người tài), nàng sớm đã chọc ngón tay vào chóp mũi người hầu trà. "Hoá ra lão gia ngài có ý định lừa đảo tiền mồ hôi nước mắt của hài tử vô tội thiện lương như ta à?"
"Muốn lão phu giải thích nghi hoặc mà không lấy tiền ư? Đại phu chuẩn bệnh còn thu tiền đấy." Người hầu trà quát một tiếng, mở to hai mắt, hoài nghi trừng mắt nhìn nàng: "Việc khó không thành tiểu nha đầu nhà ngươi còn muốn giảm bớt tiền của lão tử?"
Nàng giơ tay ôm đầu, đầu đã đủ đau rồi, người hầu trà này lại tới gây phiền phức.
"Được được được, bớt cho một ít, 125 xu, không thể bớt nữa, lão phu chính là nghiệp vụ cơ mật..." Người hầu trà ai oán cằn nhằn mãi không thôi.
"Được, ta trả." Nàng thở dài, lấy 127 xu trong bao thêu hoa đưa cho người hầu trà.
"Quả nhiên cô nương rất hào phóng a!" Nét mặt già nua sáng người, người hầu trà cười tít mắt: "Kỳ thực a, sự tình là như thế này, buổi tối lúc lão phu ngủ, thường mơ thấy một tiên nhân đến đánh cờ với lão phu, kỳ nghệ hai bên tương đương, thường đánh đến không phân cao thấp, nếu lão phu thắng, tiên nhân kia sẽ cung cấp một ít chuyện bí ẩn trên thiên giới làm đề tài cho lão phu kể chuyện, kiếm ít tiền tiêu vặt, nếu tiên nhân kia thắng, lão phu phải kể chuyện cười cho tiên nhân nghe."
Nghe vậy nàng sững sờ sững sờ, mờ mịt há to miệng: "Cái gì?"
Ai vậy? Vị tiên nhân nào a? Chuyện không có đạo đức nghề nghiệp như thế cũng làm được?
Lẽ nào Thái thượng lão quân gia gia vì giận nàng ăn vụng thuốc, cố ý tiết lộ cho nàng chút nội tình? Nhưng lão quân gia gia không phải là thần tiên không biết giữ mồm giữ miệng a, cũng có ba phần khả năng là Thiên Bồng Nguyên Soái thích cùng nàng cướp bàn đào ăn.
Hỉ Thước lâm vào trầm tư.
"Như tối qua lão phu thua cờ, ngài liền kể về những lời đồn thú vị gần đây." Người hầu trà vô cùng thần bí kề sát tai nàng, thấp giọng nói: "Nghe nói a, Mộc tướng quân thầm mến Thiên kim tướng phủ Hoa tiểu thư, nhưng Hoa tiểu thư lại một lòng hướng về Phạm tổng giáo đầu, cho nên tướng quân vì hồng nhan mà giận dữ, tập trung vào phe cánh của Lễ thân vương, còn tìm Tổng giáo đầu gây phiền phức, kết quả... Hắc hắc, cuối cùng vẫn là dã tràng xe cát biển Đông, nhân sinh như giấc mộng a!"
"Loại chuyện bí ẩn cung đình này ngươi cũng biết?" Nàng kinh hãi nhìn người hầu trà. "Xì, lão phu dám ra đây tung hoành, đương nhiên cũng có chút công phu, không thì sao có thể đặt chân đến giang hồ kể chuyện?" Người hầu trà liếm môi: "Lão phu còn biết ngày trước Phạm Tổng giáo đầu gặp đả kích nghiêm trọng, bây giờ bị bệnh liệt giường mãi chưa khỏi, aiz, hảo hán làm bằng thép... Có điều bị đả kích chuyện gì, đến nay lão phu còn chưa tìm ra, thật sự quá đáng tiếc."
"Cái gì? Hắn, hắn bị bệnh?" Sắc mặt nàng trở nên trắng bệch.
"Không phải sao, lão phu đoán, không chừng chính là anh hùng khó qua ải mỹ nhân..." Người hầu trà cảm thán, lại phát hiện trước mắt người đi đâu mất rồi?
A? Người đâu?
Hắn nằm trên giường không dậy nổi, hắn bị bệnh, hắn nằm trên giường không dậy nổi, hắn bị bệnh...
Đầu Hỉ Thước vang vọng mãi hai câu này, bước chân vô thức hướng về phủ Tổng giáo đầu, nhưng khi tới trước cửa phủ, nàng không có cách nào tiến lên trước một bước đành đứng dưới gốc cây hòe.
Chăm chú nhìn chằm chằm vào cánh cửa bằng gang quen thuộc kia, nàng không nhịn được hai mắt ngấn lệ.
Dù biết hắn bị bệnh, trong lòng như có lửa đốt, nhưng nàng có thể làm gì đây? Nàng còn có thể thế nào đây?
Nửa tháng sau, nàng không trở về trời, chính là hồn bay phách lạc, bây giờ lại xuất hiện trước mặt hắn dây dưa không dứt, chỉ kéo dài thêm sự đau khổ mà thôi.
Nhưng hai chân nàng vẫn như đóng đinh trên mặt đất, đuổi không đi.
Nàng si ngốc nhìn về cánh cửa phủ Tổng giáo đầu đóng chặt, nhìn hai tên cấm vệ quân lưng hùm vai gấu, trong đầu kích động "Ta muốn gặp hắn, ta muốn gặp hắn".
Coi như không thể gặp, nhưng nàng dù sao cũng nên hỏi hai tên cấm vệ quân kia một chút, xem tình trạng hiện giờ của hắn có tốt hơn chút nào không, có tìm đại phu tốt điều trị, uống thuốc đúng giờ không...
Nghĩ như thế nàng liền xao động, nhấc chân muốn bước về phía trước, nhưng nhớ đến việc nàng cự hôn trên điện, hại thủ lĩnh của bọn họ bị đả kích đến nỗi ốm không dậy được, sợ rằng mười vạn cấm vệ quân đều hận không thể chém nàng, giúp thủ lĩnh hả giận, nếu bọn họ thấy nàng, còn có thể nói cho nàng tin tức về hắn sao?
Nàng lần thứ hai chán nản trốn ở sau gốc cây hòe, vành mắt lại đỏ lên.
Nàng muốn gặp hắn một lần, nàng muốn nói cho hắn biết, nàng cự hôn không phải hắn chưa đủ tốt, mà là hắn quá tốt, dù hắn đối với nàng không phải tình yêu nam nữ, nhưng những cử chỉ ôn nhu kia, từng chút từng chút, đều làm nàng cảm thấy hạnh phúc nhất từ khi thất thế đến nay.
Không thể gả cho hắn, tất cả đều do nàng.
Hỉ Thước kích động muốn cầu kiến, nhưng lý trí cùng tình cảm giao tranh với nhau, nàng bối rối, không biết nên làm thế nào mới phải.
Cứ thế nàng đứng cả một buổi chiều dưới gốc cây hòe.
Mãi đến khi ánh tà dương nhuộm đỏ một vùng trời, nàng thở dài một hơi, thẫn thờ xoay người muốn đi.
Nhưng đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, nàng quay đầu lại, trong nháy mắt ngực thắt lại đau đớn!
Không phải người hầu trà nói hắn bị đả kích lớn ốm nặng sao? Vậy một màn này tính như thế nào?
Phạm Lôi Đình, một thân dũng mãnh, thần sắc không có nửa điểm ốm yếu, thân mang áo bào đen thêu biểu tượng hồng quân, cưỡi tuấn mã cao lớn, trong lồng ngực hắn chính là... Thiên kim tướng phủ?!
Nàng ngơ ngác nhìn hắn ôm giai nhân, giục ngựa đến trước cửa lớn phủ Tổng giáo đầu, nhìn hắn cẩn thận từng li từng tí ôm giai nhân xuống, ôn nhu đến mức như là sợ làm đau giai nhân, cứ như vậy đi vào cửa --
Một âm thanh nghẹn ngào thống khổ tan nát cõi lòng từ đâu truyền đến? Hỉ Thước hoảng hốt, lúc này mới phát hiện hóa ra là do mình cắn chặt hàm phát ra.
Gặp phải. Còn nói cái gì?
Nhất định do nàng cự hôn trên điện làm hắn mất hết mặt mũi, ghi hận trong lòng, miễn cho nàng lại tới dây dưa với hắn... Phá hỏng hắn cùng thiên kim tướng phủ có chuyện tốt!
Lồng ngực như bị ai bóp chặt, khiến nàng đau nhức run rẩy, tay nhỏ nắm chặt vạt áo nơi ngực trái, cố gắng ngăn cản bên trong có cái gì đó muốn ào ào chảy ra.
Hỉ Thước xoay người chạy, trong ý thức mơ hồ chỉ còn lại một ý nghĩ: Nàng muốn rời khỏi nơi này, nàng muốn rời xa nơi này, nàng --
Bỗng dưng, nàng bị vây vào trong lồng ngực ấm áp rộng lớn!
"Nàng muốn chạy đi đâu?"
Cả người nàng chấn động, nước mắt chảy xuống như vỡ đê.
"Tại sao muốn chạy?" Phạm Lôi Đình ôm chặt eo nàng, dường như sợ chỉ cần hơi buông lỏng, nàng sẽ lại một lần nữa biến mất ngay trước mắt hắn: "Gia đang hỏi nang, tại sao thấy Gia lại chạy?"
Cái ôm nóng rực vững chắc này, thanh âm hắn gầm nhẹ khàn khàn, còn khí tức dương cương dễ ngửi ở trên người hắn, quen thuộc đến mức tất cả tưởng tượng cả ngày lẫn đêm của nàng đã trở thành sự thật...
Nháy mắt thân thể nàng xụi lơ, lập tức lại cứng ngắc, chớp đôi mắt ngấn lệ, lạnh lùng thốt: "Tiểu nữ đi ngang qua, hiện tại phải đi về, kính xin Tổng giáo đầu giơ cao đánh khẽ."
"Gia không buông." Vất vả lắm mới bắt được tiểu nữ nhân hắn ngày đêm nhớ thương vào trong lòng, sao có thể thả ra được. "Buông tay, nàng giận dỗi với Gia hất tay liền đi, Gia phải làm sao bây giờ?"
Ngực nàng nóng lên, lập tức một trận chua xót lại dâng lên: "Đại nhân... Xin tự trọng." Nửa tháng không tin tức không hỏi han, dáng vẻ hăng hái hài lòng vừa mới ôm giai nhân, giờ lại lời ngon tiếng ngọt với nàng ôm ôm ấp ấp, nghĩ nàng là kẻ ngốc sao? Tùy tiền lừa gạt người ta chắc chắn sẽ tin sao?
Hỉ Thước biết mình cố tình gây sự, đầu như bị ngâm vào nước, dây dưa mãi không thôi, chính nàng không nhịn được mà oán giận, không nhịn được ghen tuông, không nhịn được... Muốn khóc.
Phạm Lôi Đình luống cuống vội vã giải thích: "Gia biết nàng hiểu lầm, mới vừa rồi Gia đi trên đường, nửa đường Phượng Hoa tiểu thư lao ra ngăn cản, muốn thỉnh Gia cầu xin Hoàng Thượng tha cho tướng phủ, sau đó nàng ta ngất đi, nhất thời Gia không có cách nào, này --"
"Hà tất đại nhân phải nói cho ta những chuyện này?" Nàng ngắt lời hắn, khuôn mặt tròn căng thẳng trắng bệch: "Ta cũng không phải là cái gì của đại nhân."
"Nói lời như vậy nữa, Gia đánh vào mông nàng!" Hô hấp hắn thô trọng, cắn răng nói: "Gia nhịn nửa tháng nay không đi tìm nàng nói cho rõ ràng, chính là muốn nàng bình tĩnh, chúng ta quen biết tới nay, Gia đợi nàng suy nghĩ rõ ràng. Hoàng thượng nói, ở trong mắt nàng Gia cùng hắn có quan hệ ám muội, Gia là hạng người như vậy sao?"
Vậy tin đồn hắn ốm không dậy nổi không phải hắn truyền ra ngoài? Mà là người hầu trà lừa nàng? Chẳng nhẽ người hầu trà ăn no rửng mỡ đi lừa nàng?
Chờ chút, hiện tại cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn cùng Hoàng thượng --
"Ngài... hắn... Các người không có gì?" Hỉ Thước ngây người, nhất thời quên cả giãy giụa, "Nhưng hắn -- Hoàng thượng rõ ràng nói với ta, các người ngủ cùng giường không chỉ ba - năm năm, chính miệng hắn nói."
Hiểu lầm cái không nên hiểu lầm, ám muội với cả không ám muội, hắn đã nói đến mức đó, còn muốn chống đối cái gì?
"Chúng ta cùng giường --" Hắn căm tức, không nói hai lời quay người nàng lại, ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình: "Hoàng thượng tùy tiện nói một câu nàng cũng tin sao? Lẽ nào nàng không truy hỏi rõ ràng? Cái gì gọi là ngủ cùng giường, chỉ là từ nhỏ cùng được một đế sư (thầy của hoàng tử), hai hài tử đọc sách mệt mỏi cùng nằm nhoài lên giường nhỏ ngủ, cứ như vậy hơn năm năm, mãi đến khi tiên đế điều Gia vào quân đội học tập luyện binh -- chỉ như vậy mà thôi!"
Ư? Cái gì?
Miệng nhỏ của nàng giật giật há hốc, có thể nhét được ba quả trứng vào nha.
"Nàng giận Gia vì cái này? Thậm chí còn kháng chỉ cự hôn? Nàng để Gia đau lòng sống không bằng chết những nửa tháng, giờ thấy Gia còn muốn chạy?" Phạm Lôi Đình càng nghĩ càng tức giận, hét xong dứt khoát vác nàng lên vai đi vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...