Tên đã lên dây, không thể không bắn, nếu hắn không uống chén rượu này, cũng sẽ rơi vào nỗi hiềm nghi "Ngông cuồng thất lễ, xúc phạm hoàng thân".
Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể duỗi tay ra nhận chén rượu quận chúa mời này.
"Tạ Vương Gia, quận chúa 'Thưởng rượu'." Hắn cố gắng nhấn mạnh hai chữ kia, nói bóng gió.
Thuần túy thưởng rượu, cũng chỉ thuần úy uống rượu mà thôi.
Nụ cười trên mặt Lễ thân vương cứng lại có vẻ lúng túng, nhưng lóe lên một cái rồi biến mất, lại trở về vẻ mặt ôn hòa.
Phạm Lôi Đình cầm rượu ngon trong tay một hơi uống cạn, lễ độ đặt chén không xuống bàn, ánh mắt rũ xuống, không cần phải nhiều lời nữa.
"Được!" Lễ thân vương vỗ tay cười to, "Đây mới là ân oán rõ ràng, một nam nhi lỗi lạc khẳng khái!”
Tuy ánh mắt Phúc Dung quận chúa vui vẻ nhưng bên trong lại hơi u oán, dường như thất vọng vô cùng khi hắn nói cũng không nói nhiều hơn một câu với mình, kính rượu xong, nàng mất mát lui về bên người phụ vương, Lễ thân vương vỗ vỗ tay nữ nhi động viên.
"Hôm nay bản vương rất vui, mọi người tiếp tục uống, không ai được phép trốn khỏi bàn tiệc a, ha ha ha ha!"
Âm thanh sáo trúc vui tai lần thứ hai vang lên, Phúc Dung quận chúa được nha hoàn đỡ lùi vào bên trong, một nhóm vũ kỹ xinh đẹp lại nối đuôi nhau đi vào, nhẹ nhàng như bươm bướm, trong nháy mắt không khí lại náo nhiệt ầm ĩ.
Nóng, rất nóng...
Phạm Lôi Đình chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, nhưng liều mạng duy trì một tia thanh tỉnh cuối cùng, trong cơ thể lửa nóng lan tỏa, hắn mồ hôi đầm đìa, bàn tay lớn ra sức nắm chặt vào mép giường bằng loại gỗ tử đàn tốt nhất, nơi này là nơi nào? Vì sao hắn lại ở đây?
Phạm Lôi Đình gắng hết sức mở mắt, trước mắt mơ hồ nhìn thấy tấm trướng mỏng thêu hoa, chóp mũi ngửi thấy mùi hương nức mũi, nơi này, đây là khuê phòng nữ tử...
Cả người nhiệt huyết sôi trào, không biết từ khi nào dục hỏa đã gần như chiếm lấy lí trí hắn, giãy giụa muốn vận công áp chế dịch thể kia, nhưng cảm giác nóng rực lạ lẫm đến rã rời chân tay lại mạnh mẽ phát ra.
Đáng ghét, hắn bị bỏ thuốc!
Đã sớm biết con cáo già Lễ thân vương trong lòng có ý đồ xấu, nhưng hắn đề phòng cả đêm, cuối cùng vẫn thua một chén rượu trong tay Phúc Dung quận chúa.
Mũi hắn ngửi ra rượu không có độc, nhưng không bao giờ nghĩ tới, bọn họ lại dùng xuân dược vô sắc vô vị!
Hắn cơ hồ hận đến mức muốn cắn nát răng, lại bị Lễ thân vương cùng quận chúa qua mặt thực hiện được gian kế.
"Phạm đại nhân." Cửa bị đẩy ra, một giọng nói ôn nhu ngượng ngùng lại mang theo chút sợ hãi vang lên, "Thỉnh đại nhân chớ trách Dung Nhi không biết xấu hổ, đây cũng chỉ là kế tạm thời..."
Không, cút đi!
Hai mắt sắc bén của hắn vì dục vọng mãnh liệt mà đỏ lừ, nam căn dưới thân hừng hực sưng tấy lên cứng như sắt, nhạy bén cảm giác được mùi thơm u nhiên của nữ tử kia kéo tới, hắn từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, trên trán chảy mô hôi, vạt áo trước ngực đã bị kéo xuống từ lâu, dục vọng cuồng dã kêu gào càng ngày càng mãnh liệt.
Chớp mắt, trong đầu mơ hồ hiện lại khuôn mặt bầu bĩnh cười hi hi, Phạm Lôi Đình chấn động mạnh, khoảnh khắc đó mọi thứ trở nên rõ ràng.
Tiểu Hỉ Thước.
Hắn cắn mạnh vào đầu lưỡi, nếm mùi vị tanh nồng trong khoang miệng, tạm thời có thể xua tan lớp sương mù dày đặc kia lấy lại một tia thanh tỉnh, thân thể cao to đột ngột phá cửa sổ bay ra ngoài, bỏ lại tiếng kinh hô ngạc nhiên ở đằng sau.
"Phạm đại nhân --"
Trốn! Bất luận thế nào cũng cố gắng thoát khỏi phạm vi thế lực của Lễ thân vương! "Người nào?" Hộ vệ vương phủ bị kinh động, nhưng bọn họ chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen xé bầu trời bay đi, nhanh đến mức như đó là ảo giác của bản thân.
Phạm Lôi Đình cố gắng vận chân khí, triển khai khinh công giống như mũi tên bắn ra khỏi biệt viện vương phủ, mũi chân vừa đặt xuống, mồ hôi lạnh mồ hôi nóng chảy đầm đìa, hắn run rẩy huýt sáo một tiếng, một con tuấn mã màu đen cao to phi ra, chính là Hành Lôi hắn vẫn cưỡi.
Hành Lôi như có linh tính, sau khi hắn nhảy lên lưng ngựa, hoàn toàn không cần thúc ngựa, nhanh như tia chớp phi về phía kinh thành biến mất trong màn đêm bí ẩn.
Cuối cùng một người một ngựa cũng coi như đến được trước cửa thành thì gấp rút tiến vào cửa Đông, Phạm Lôi Đình cưỡi trên lưng ngựa vận nội lực ngăn chặn dược hiệu, trong lúc đó vẫn như cũ cảnh giác tiếng vó ngựa truy đuổi phía sau. Đáng chết! Việc không thành còn muốn bắt hắn về ép động phòng!
Mồ hôi chảy ròng ròng, đã sớm ướt quần áo, bụng dưới đau đớn dâng lên khát vọng mãnh liệt hòa cùng lửa giận tràn đầy cõi lòng biến thành sự căm phẫn điên cuồng --
Tuyệt, đối, không, thể, thất, thân!
"Hành Lôi... Đến chỗ Hỉ Nhi..." Trong lúc mông lung, hắn không chút nghĩ ngợi gầm nhẹ một tiếng.
Hành Lôi ngẩng đầu hí một tiếng, lao nhanh qua những con phố lớn trong kinh thành, bỏ xa tiếng truy binh mơ hồ ở phía sau một khoảng cách lớn.
Bên trong Vạn năm Hồng nương lầu, tẩm phòng vẫn sáng ánh nến, có một thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại ngậm đầu bút lông phiền não, ngơ ngác nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ.
Nàng thực sự nên bắt đầu định ra kế hoạch tác chiến giúp Lưu tỷ cũng lão Vương tương thân tương ái...
Nhưng mài mực xong, mở giấy ra, cầm chắc bút lông, nàng cứ như thế mà ngẩn người hai canh giờ, cả trang giấy không phải nội dung kế hoạch tác chiến, mà là cảnh người kia đập phá phủ tướng quân vì nàng, đánh Mộc Hồn Cầu.
Hỉ Thước hoàn toàn không nhận ra lòng mình bên trong phiền não lại xem lẫn vui mừng, bên trong lo lắng lại nở rộ cảm động, thấp thỏm bất an đan xen với xuân tình dập dờn, dây dưa khó hóa giải, lòng dạ rối bời!
"Không biết Lôi Đình đại nhân thế nào rồi?" Nàng dứt khoát ném bút sang một bên, hai tay chống cằm, nhìn ông trăng mà thở dài.
Nhưng vào lúc này, rầm một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị đánh văng ra.
Nàng giật mình quay đầu lại, nháy mắt khuôn mặt nhỏ sốt ruột đến biến sắc.
"Lôi Đình đại nhân?! Ngài làm sao vậy?"
Hỉ Thước chưa bao giờ nhìn thấy hắn trong tình trạng chật vật thảm hại y phục tán loạn như thế này, không nói hai lời mau chóng chạy tới dìu hắn.
"Cách... cách Gia xa một chút..." Phạm Lôi Đình phun ra một ngụm máu tươi, hô hấp gấp gáp nóng rực, vị ngọt quen thuộc kia quấn lấy mũi hắn, gần như đánh tan sự kiềm chế yếu ớt hắn vất vả duy trì đến giờ. "Đi, đi lấy nước giếng đến... Dội vào người Gia!"
"Ngài nói linh tinh gì vậy? Sao phải cách xa ngài một chút?" Trong lòng nàng như có lửa đốt, cố gắng nâng thân thể cao lớn nặng nề của hắn dậy, gấp đến độ mở miệng mắng: "Ngài đã thành cái dáng vẻ ấy còn dội nước lạnh cái gì, không muốn sống sao? Muốn ta lo lắng đến chết sao?"
Lời nàng thốt ra làm đáy lòng Phạm Lôi Đình rung động một trận, có loại mãnh liệt muốn đòi mạng, nhưng cảm giác hạnh phúc này không liên quan đến dục hỏa chết người đang nhấn chìm hắn.
Trong phút chốc, hắn không kìm nén được nữa khao khát điên cuồng lại như sóng cuộn dâng trào lên, cúi đầu chiếm lấy cái miệng nhỏ đầy đặn của nàng!
"Lôi -- a --" Miệng nàng bị bịt kín, khuôn mặt nhỏ xấu hổ kinh hãi đỏ ửng lên.
Xảy ra chuyện gì? Sao Lôi Đình đại nhân lại thế... Hôn nàng, hơn nữa còn như thế, như thế...
Không phải hắn chỉ thích nam nhân sao?!
Hoảng hoảng hốt hốt, mặt Hỉ Thước càng ngày càng hồng, đầu óc càng ngày càng hồ đồ, chỉ cảm thấy bị hắn hôn đến không thở nổi.
"Lôi Đình... Đại... Ân a..."
Nàng run rẩy thở gấp phát ra tiếng ngâm khẽ, truyền vào tai hắn như sấm nổ liên hồi, dục vọng mãnh liệt mất khống chế hơi lùi lại, sau một khắc, trong lồng ngực tràn đầy sự hổ thẹn cùng tự trách.
"Hỉ Nhi, xin lỗi..." Hắn ép buộc mình phải buông tay đẩy nàng ra, tóc mai bị mồ hôi thấm ướt dán vào gò má, khuôn mặt nhăn nhó thống khổ, sắc mặt nóng đến đỏ bừng, nhưng sâu trong đôi mắt kia vẫn như cũ trong suốt đầy thương tiếc chăm chú nhìn nàng. "Gia không nên... Ta... Lập tức đi --"
"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Thấy hắn như vậy, lòng Hỉ Thước tê rần, hai tay nắm chặt lấy hắn.
"Vương Gia..." Lồng ngực hắn như bị thiêu đốt, bụng dưới trướng nóng đến đau đớn không dứt, hít sâu một hơi mới miễn cưỡng nói, "Bỏ thuốc ta..."
Thuốc gì? Trong đầu Hỉ Thước hiện lên hai chữ này, nhưng thấy vẻ mặt hắn thống khổ chảy mồ hôi ròng ròng, lập tức hiểu ra.
"Cái gì? Vương Gia cho ngươi dùng xuân dược muốn thu phục ngươi sao?" Nàng hít một ngụm khí lạnh, nổi trận lôi đình: "Cái lão già không biết xấu hổ kia! Chuyện táng tận lương tâm hạ lưu như vậy mà cũng làm được!"
Lại dám ra tay với Lôi Đình đại nhân mà nàng sùng bái... Vương Gia cái nỗi gì? Là vương bát đản Thỏ nhị gia thì có!
Cố gắng kiềm chế dục hỏa đốt cháy đến mê man, nghe vậy Phạm Lôi Đình vẫn muốn cười, nhưng không cười nổi, lại một trận nóng rực mãnh liệt dâng lên, hắn không khỏi thở dài.
Trông hắn khó chịu như thế, tim Hỉ Thước như vỡ nát, toàn bộ trí óc đều là "Lôi Đình đại nhân - người anh hùng tuấn tú vĩ đại dũng mãnh lại bị lão thỏ hãm hại hành hạ thành như vậy thật quá đáng thương", trong lòng dâng lên một cảm giác chua ngọt khó tả, cảm tình thương yêu cứ cuồn cuồn chảy ra, trước khi lý trí phát hiện ra, nàng đã kích động ôm chặt tay hắn.
"Đến đây đi!" Trong khoảng thời gian ngắn này cũng không tìm được nam nhân khác, huống hồ nàng cũng không thích nam nhân khác chạm vào hắn!
"Ngươi -- nói cái gì?" Hắn trừng mắt không dám tin nhìn nàng, còn nghĩ do mình bị dục hỏa thiêu đốt, nên mới nghe nhầm.
"Coi như thất thân cho ta cũng không thể thất cho lão thỏ kia!" Nàng oai phong lẫm liệt ngửa đầu nhìn thẳng vào hắn, dõng dạc nói: "Lôi Đình đại nhân, tiểu nữ biết như vậy là ủy khuất cho ngài, tuy tiểu nữ cũng không biết trình tự cụ thể nên làm như thế nào, nhưng tiểu nữ sẽ làm từ từ, cũng sẽ cố gắng hết sức ôn nhu với ngài!"
Phạm Lôi Đình trừng mắt nhìn nàng, nhất thời còn không biết nên cười ôm chặt nàng vào lòng, hay tức giận bóp chết nàng tốt hơn.
"Nàng, nàng biết mình... Đang nói cái gì không?" Người hắn vẫn chảy mồ hôi ròng ròng, hơi thở gấp gáp, nhìn chằm chằm vào nàng.
"Ta nghĩ ta biết rõ a." Nàng suy tư bước thứ nhất trước tiên nên thoát quần áo của đối phương, tay nhỏ lập tức nghe theo, kéo áo ngoài màu đen có thêu hình Kỳ Lân xuống, lộ cơ ngực cường tráng phủ kín mồ hôi, lầm bầm lầu bầu: "Sau khi cởi áo thì có phải lại muốn cởi quần -- a!"
Quả nhiên đầu óc Hỉ Thước ngốc ngếch không thông minh mấy a, dám chủ động tới phóng hỏa kết cục chính là bị Đại lão hổ cuồng mãnh áp tới, bị ăn không còn một mống...
Một đêm kịch liệt triền miên...
***
Hỉ Thước hoàn toàn không xuống giường được.
Da thịt trắng nõn từ cổ đi xuống che kín dấu hôn đỏ hồng cùng vết bầm xanh đen, cả người rã rời, nơi xấu hổ giữa hai chân càng phù thũng đau đớn, nàng hơi động một tí liền đau đến nhe răng trợn mắt muốn giết người.
Trái lại đại nam nhân cả đêm "Hăng say", cơ thể như được đúc ra từ thép, trải qua một đêm điên cuồng như vậy, không những không có nửa điểm dấu hiệu tinh tẫn nhân vong, trái lại khắp toàn thân từ trên xuống dưới tinh thần thoải mái, sức sống mười phần, cả khuôn mặt cương nghị kia như đang phát sáng.
Thiên lý ở đâu a a a?
Lần sau nàng lại muốn "Ra tay cứu giúp" hắn, nhất định sẽ nhớ kỹ bài học kinh nghiệm đẫm máu này!
"Hỉ Nhi, Gia sẽ phụ trách." Trước giờ tiến cung, Phạm Lôi Đình giúp nàng lau người sạch sẽ thay quần áo xong xuôi, bàn tay to trìu mến khẽ vuốt đầu nàng.
"Không cần không cần, ngài bận việc ngài bận việc." Khuôn mặt nàng thẹn thùng ửng hồng, dứt khoát giấu mặt vào trong chăn bằng gấm... Ô ô, không còn mặt mũi nào gặp người rồi!
Lông mày Phạm Lôi Đình nhíu chặt lại, trong nháy mắt sắc mặt đen sì: "Gia há lại là loại người bội tình bạc nghĩa kia? Quen biết đến nay, chẳng nhẽ ta không đáng để nàng tin tưởng?"
"Lại nữa rồi, lại nữa rồi." Khuôn mặt trốn dưới chăn nóng bừng, Hỉ Thước chỉ muốn mau mau đuổi hắn đi, ngữ khí dịu xuống.
"Hỉ Nhi!" Giọng hắn trầm thấp bên trong đã mang ba phần lửa giận.
"A, mệt mỏi quá nha... Có chuyện gì chờ tỉnh ngủ nói không tốt sao? Thật sự mệt chết..." Dưới tấm chăn bằng gấm vang lên âm thanh mơ hồ.
Lồng ngực Phạm Lôi Đình phập phồng dữ dội, vừa cảm thấy tức giận lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ, yên lặng nhìn chằm chằm vào người đang quấn chặt chăn, một hồi lâu sau, chỉ thở dài một hơi: "Gia tiến cung trước, nàng cẩn thận nghỉ ngơi, tối về chúng ta lại bàn."
Người kia vẫn không nhúc nhích, quyết tâm không nói thêm gì nữa.
"Cảm tạ nàng." Đáy mắt hắn hiện lên vẻ ôn nhu, thấp giọng nói, "Không phải nàng, đêm qua, Gia sẽ không cho phép chính mình tiếp tục sống."
Nếu trúng kế của Vương Gia, nắm được việc chung thân của mình, phá hủy đại cục của Hoàng Thượng, lấy tính tình của hắn, ắt sẽ lấy cái chết tạ hoàng ân.
Người trong chăn hơi chấn động.
Hắn lẳng lặng quay đầu sải bước đi ra ngoài.
Mãi đến khi không nghe thấy tiếng động nào nữa, Hỉ Thước mới chần chờ chui ra khỏi chăn, khuôn mặt đỏ ửng tràn đầy vẻ may mắn.
May mà đêm qua hắn tìm đến nàng, thực sự cảm tạ trời đất.
"Lôi Đình đại nhân, chỉ cần là chuyện của ngài, cái gì Hỉ Nhi cũng nguyện ý làm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...