Thời gian không ngừng trôi, xoay vòng lại những tháng ngày xưa
Những thay đổi khắc cốt, không phải quá xa vời
Dẫu có thêm một vạn năm, mối thâm tình cũng không phai nhòa
Tình lan rộng như ngọn lửa
Kí ức là sợi dây dài mãi luẩn quẩn nơi chân trời
Những lúc nổi trôi cứ ngỡ tình đậm sâu nhưng duyên lại mong manh
Nàng lại xuất hiện, ta đã nhìn thấy lời thề nguyện
Lời hứa hẹn ở giữa trời và nước
Quay đầu nhìn lại không hề xa xăm
Ánh mắt lưu luyến, kiếp này không đổi (*)
Tại một nơi cách Mộc thành 50 dặm, cột khói trắng xóa cuồn cuộn bốc lên cao, đám lửa cháy hừng hực đem thi thể của Thu Thủy biến dần thành tro bụi.
Tế Tuyết lặng lẽ thu nhặt tro cốt của Thu Thủy, không nhịn được hỏi Nhị Ngưu:
- Cô ấy thật sự muốn làm như vậy ư ? Nếu đem tro cốt của cô ấy rải đi tức là sau này cô ấy không có chỗ nào để về cả.
- Thu Thủy nói lúc sống đã không có nhà, chết rồi còn cần nhà làm gì. Cô ấy muốn tan vào dòng sông, để nước sông rửa trôi mọi oán hận.
———————————————————————
Sông Lệ hiền hòa mang theo những cánh hoa mai mỏng manh. Con sông này đúng là rất đẹp, hai bên bờ hoa mai nở trắng xóa. Nghe nói Thu Thủy và Chu Kính Chi đã gặp nhau bên dòng sông này, cũng vào một ngày bầu trời đầy cánh hoa bay.
Ngày ấy có ai ngờ rằng kết cục về sau lại là oán hận đến tột cùng, hẹn ước càng đẹp thì càng dễ tan thành tro bụi.
Tế Tuyết mở nắp bình tro, từ từ đổ xuống dòng sông. Khi nàng thả chiếc bình rỗng không chìm vào trong nước thì tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.
Chu Kính Chi từ trên ngựa nhảy xuống, hai bàn tay quấn băng trắng có lẽ vì nắm dây cương quá lâu nên máu túa ra ướt đẫm.Thần sắc hắn vô cùng hoảng hốt, hai mắt trũng sâu, râu ria lởm chởm giống như đã già đi hai mươi tuổi.
- Nàng đâu?
Mọi người đều hiểu “nàng” mà hắn nhắc đến là ai. Tế Tuyết im lặng, đưa mắt về phía dòng sông. Chu Kính Chi ngay lập tức hiểu ra, hắn đột nhiên lao đến bờ, vốc hai tay bị thương xuống nước, dòng nước cứ thế chảy qua tay hắn.
- Chẳng có gì cả, nàng đi đâu rồi, nàng đi đâu rồi? –Hắn liên tục lẩm bẩm câu hỏi ấy.
Nhìn Chu Kính Chi bây giờ không còn chút dáng vẻ nào của Thánh diện công tử. Hắn giống như một người điên nhìn dòng sông lững lờ trôi rồi nói những câu vô nghĩa. Nếu hắn đối với Thu Thủy vô tình thì vì sao còn trở thành như vậy?
Tiêu Phàm quay người bước đi, một câu cũng không nói. Có những chuyện chỉ cần nhìn cũng có thể đoán được vài phần. Thu Thủy đã chết, dù giữa hai người họ là yêu hay hận cũng chẳng thay đổi được gì nữa.
————————————————————————-
Khách điếm về đêm vô cùng tĩnh lặng. Cảnh vật chìm trong sắc vàng nhạt của ánh trăng.
Tế Tuyết tựa người vào lan can, lắng nghe tiếng đàn tranh từ xa vọng đến, da diết mà thê lương.
“Từng thềm đá xanh bên lối cũ
Chỉ một đêm đã trải kiếp ba sinh
Chuyện xưa đã quên ai sẽ nhắc
Mai trắng lác đác rơi
Gió tây thổi như muốn nghe lời thì thầm của ai
Khiến nỗi tương tư hóa đất bùn”
Nàng buông một tiếng thở dài, đôi mắt xám chú mục vào ánh đèn thấp thoáng phía xa. Lúc trước nàng cũng thường chơi đàn, có điều sau này không còn muốn chơi nữa. Bởi vì hễ nhìn thấy cây đàn thì lại nghĩ đến những chuyện đau lòng.
Thật kì lạ, gần đây nàng rất ít khi nhớ đến Diệc Hàn, khác hẳn với ba năm qua, không ngày nào là không nghĩ đến hắn. Có thể vì hắn đã chết, cũng có thể vì nàng đối với hắn không còn yêu cũng chẳng còn hận.
Đã từng có thời gian nàng lấy việc trả thù hắn làm lí do tồn tại, nhưng khi chính tay nàng đẩy hắn vào địa ngục thì nàng mới nhận ra mình cũng đã rơi xuống đấy, không sao thoát ra được. Ở nơi nào đó trong tim dường như có một lỗ hổng rất lớn, từ đó từng cơn lạnh buốt tràn ra, ngấm vào tận xương tủy.
Chiếc áo lông màu trắng đột nhiên phủ lên người Tế Tuyết. Hơi thở ấm áp của Tiêu Phàm bao bọc xung quanh nàng. Hắn luôn thích xuất hiện từ phía sau rồi hỏi nàng một câu vu vơ nào đấy.
- Suy nghĩ linh tinh gì?
Khi nàng quay đầu lại nhìn hắn, Tiêu Phàm chợt thất thần. Dưới ánh trăng, dung nhan nàng trở nên mờ ảo, đẹp ma mị mà mong manh, tưởng như hắn chỉ cần chạm vào liền tan vỡ.
- Tiêu Phàm, có ai đang đợi ngươi không? –Nàng cũng chẳng hiểu vì sao lại hỏi hắn như thế, có thể vì bản thân nàng quá cô đơn nên bắt đầu trở nên tò mò.
Hắn cầm lấy bàn tay nàng, nhẹ nhàng đặt môi lên những ngón tay trắng muốt. Tế Tuyết không phản kháng, đối với loại hành động này của Tiêu Phàm nàng đã quá quen thuộc, nói không chừng hắn bị bệnh thích bàn tay của người khác giống như thú nuôi trong nhà thường thích ôm chân chủ.
- Trước đây có một người, nếu người đó còn sống có lẽ cũng sẽ đợi ta. Nhưng bây giờ… không có ai cả.
Người đó trong lòng hắn rốt cục là ai?
Nàng đột ngột rút tay về, chẳng hiểu sao lại thấy không thoải mái. Cho đến giờ quá khứ của Tiêu Phàm vẫn còn rất nhiều bí mật, suốt thời niên thiếu của hắn hẳn phải có bóng dáng của người con gái khác, người mà hắn từng yêu.
- Ngươi có thấy cô đơn không? Mỗi buổi sáng thức dậy chợt nhận ra chẳng có ai mong mình tỉnh dậy, cho dù đi xa cũng không có ai chờ đợi, chẳng có ai vì mình mà đau lòng, giống như ngươi chỉ là một hạt cát, không có chút ý nghĩa nào cả.
Tiêu Phàm cau mày, bàn tay thon dài bắt lấy cằm nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Sao ngươi biết không có ai vì ngươi mà đau lòng? Ta mong ngươi tỉnh dậy vào buổi sáng, ta chờ đợi ngươi chú ý đến ta, ta vì ngươi mà đau lòng. Cho dù ngươi là một hạt cát thì bay vào mắt cũng có thể làm ta rơi nước mắt. Tại sao ngươi không hiểu, lẽ nào ta đối với ngươi không có chút ý nghĩa nào?
Nàng sững sờ không thốt nên lời. Hắn quan tâm đến nàng, lo lắng cho nàng, nhưng đó đều là vì nàng từng cứu hắn, nàng chưa bao giờ nghĩ Tiêu Phàm lại có tình cảm với mình.
Hắn bất ngờ hôn nhẹ lên trán nàng khiến trái tim nàng đột nhiên lỗi một nhịp.
- Ngươi làm gì thế, nam nữ thụ thụ bất thân! –Nàng luống cuống đến mức nói mà chẳng kịp suy nghĩ.
Tiêu Phàm làm như gió thoảng qua tai, không những không cách xa nàng còn kéo nàng dựa sát vào hắn, cười đầy mê hoặc.
- Hai chúng ta ôm cũng ôm rồi, giường cũng chung rồi, cái gì nên thấy ta đều đã thấy, bây giờ mới nói câu ấy có phải quá trễ không? –Giọng nói trầm thấp chờn vờn bên tai khiến cho đầu óc nàng trở nên hỗn loạn.
Gương mặt hắn ngày càng gần, đôi mắt hoa đào đen tuyền như ẩn chứa hai ngọn lửa nóng bỏng làm nàng sợ hãi, vô thức muốn thoát ra. Mùi hương gỗ và hương hoa cỏ vây bọc lấy nàng, môi hắn mềm mại mà ấm áp.
Tâm trí nàng hoàn toàn trống rỗng, đến khi tiếng nói bất mãn của Tiêu Phàm vang lên thì nàng mới thanh tỉnh.
- Khi hôn ít nhất nàng cũng phải nhắm mắt chứ!
Hôn? Hắn vừa mới hôn nàng. Sau một khắc cứng đờ người, Tế Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận hét lên:
- Tiêu Phàm, ngươi đi chết đi, ngươi… ưm…
Tiêu yêu nghiệt là ai? Chính là con hồ li xảo quyệt ăn thịt không nhổ xương. Bao nhiêu lời tức giận của nàng đều bị hắn tham lam nuốt hết vào bụng.
Hai tay nàng lúc đầu muốn đẩy hắn ra nhưng sau đó lại mềm nhũn, mặc hắn xâm lược. Khi môi hắn vừa tách khỏi thì nàng vội vàng hít lấy làn không khí lành lạnh, cố bình ổn trái tim đang loạn nhịp.
Hắn dường như chưa thỏa mãn còn ngậm lấy vành tai nàng đùa cợt.
- Lạ thật đấy, tính tình nàng lạnh nhạt mà sao miệng nàng lại ngọt như vậy, hại ta suýt chút nữa không dừng lại được.
- Vô sỉ! Ngươi muốn chết phải không? –Nàng tốt xấu gì cũng là vương gia vậy mà hắn không thèm kiêng dè.
- Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Tốt nhất nàng đừng dọa ta, ta nhát gan lắm, nếu ta đột nhiên sợ chết thật thì việc gì nên làm ta sẽ làm luôn đấy.
Biến thái, người này đúng là quá mức biến thái, nàng tuyệt nhiên không phải đối thủ của hắn.
Tế Tuyết cuối cùng đã làm một việc mất hết mặt mũi, đó là bỏ chạy bán sống bán chết về phòng, đóng tất cả các cửa, còn cẩn thận kéo bàn chặn ở cửa ra vào để đề phòng kẻ xấu đột nhập.
Nằm ở trên giường, nàng lăn qua lăn lại đến chóng cả mặt mà vẫn không ngủ nổi. Tiêu Phàm hôm nay chắc chắn ăn bậy bạ gì đó nên phát điên rồi. Hắn ngày thường tuy ngả ngớn lả lơi nhưng chưa bao giờ mạo phạm nàng đến mức này. Còn nàng nữa, đầu nàng cũng hỏng luôn rồi, nếu không thì vì sao khi hắn hôn nàng lại không có cảm giác chán ghét, thậm chí còn chìm trong mùi hương gỗ tỏa ra từ hắn.
Lẽ nào…nàng đã thích hắn?
Tế Tuyết ngay lập tức gạt bỏ giả thiết này. Nàng không thích hắn, chắc chắn là không thích. Chuyện tối nay đều tại ánh trăng. Do trăng quá sáng nên gương mặt hắn mới đẹp đến mê hoặc như vậy. Do ánh trăng nên đầu óc nàng không bình thường, bị khí chất yêu nghiệt của hắn làm mụ mị. Tốt nhất từ giờ nàng sẽ tránh xa hắn, nam sắc là tai họa, tai họa!
Mất cả đêm để tự thuyết phục bản thân rằng Tiêu Phàm chẳng qua là đột ngột lên cơn điên còn mình thì đã mất trí trong chốc lát, Tế Tuyết hầu như không ngủ được, mãi tới gần sáng nàng mới thiếp đi.
Lúc nàng tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Nàng mệt mỏi mở mắt ra, ngay lập tức nhận thấy có người đang ung dung đứng ngắm cảnh bên cửa sổ.
- Ngươi… sao ngươi lại vào đây? –Nàng ngớ ngẩn thật, chặn cửa ra vào thì có ích gì, hắn hoàn toàn có thể lên theo lối cửa sổ.
Tiêu Phàm thản nhiên đến ngồi xuống giường nàng, đôi mắt hoa đào không chút giấu diếm liếc nhìn cái cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài lớp áo ngủ.
- Ta thấy nàng ngủ lâu quá nên lo lắng thôi. Hai mắt nàng sao vậy, trông nàng như con gấu trúc ấy.
Hừ, còn không phải công lao của hắn chắc.
- Ta vẫn khỏe, ngươi mau ra ngoài đi! –Nàng lạnh lùng đuổi khách.
Hắn tỏ vẻ đáng thương nói:
- Đừng như vậy, ta phải dậy từ rất sớm vì có chuyện quan trọng muốn nói với nàng đấy.
- Ta nghe đây.
Tiêu Phàm hít một hơi rồi trịnh trọng tuyên bố:
- Tế Tuyết, hai chúng ta đều là người lớn, cần phải sống có trách nhiệm. Chuyện tối qua ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng.
Có phải nàng quá mệt nên nghe nhầm không, hắn đang nói gì thế?
- Tiêu Phàm, ngươi bệnh hả?
Hắn bất mãn hừ lạnh một tiếng.
- Ta rất bình thường, nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, dám làm dám chịu.
Nghe thật giống như nàng ăn vạ hắn. Đừng nói là nàng vốn không có ý nghĩ đó, cho dù có thì với thân phận của nàng đến bắt đền một nam nhân phải chịu trách nhiệm với mình đúng là chuyện nực cười.
- Bỏ đi, ta không để tâm đâu, coi như bị muỗi cắn, quên đi! –Nàng hết sức hào phóng xua tay bỏ qua.
Hắn ngược lại tiếp tục đuổi cùng giết tận.
- Nàng thấy không có gì nhưng ta thì có. Ta không chịu trách nhiệm với nàng cũng được, vậy nàng phải có trách nhiệm với ta.
Hình như nàng đã ngủ lâu tới mức sinh ảo giác. Tiêu yêu nghiệt đang quay lại ăn vạ nàng, không thể nào, hẳn là nàng nghe nhầm hoặc đây chỉ là một giấc mơ quái quỷ nào đó.
- Đừng nhắm mắt nữa, nàng đang tỉnh, không phải mơ đâu.
Tế Tuyết cuối cùng chịu hết nổi mà phun ra:
- Tiêu Phàm, mau nói thật cho ta biết, ngươi ăn phải cái gì có độc nên đầu ngươi bị hư rồi đúng không? Ta gọi đại phu cho ngươi, may ra còn kịp.
Hắn nhăn mày bực bội.
- Ta không sao hết, nàng đừng đánh trống lảng. Ta nghiêm túc hỏi nàng rốt cục có chịu trách nhiệm với ta không?
Thật lợi hại! Nàng sống mười mấy năm trên đời cũng chưa gặp qua người nào xoay chiều nhanh như hắn. Lúc nãy rõ ràng hắn hiên ngang tuyên bố sẽ có trách nhiệm với nàng, bây giờ lại kêu nàng phải có trách nhiệm với hắn. Đừng nói là nam nhân vốn không có cái gì là trinh tiết, cho dù có thì Tiêu Phàm cũng mất từ lâu rồi, làm sao đến lượt nàng chịu trách nhiệm chứ.
- Tiêu Phàm, ngươi phát điên gì vậy, thật ra là ngươi muốn gì?
Hắn đột nhiên kéo nàng vào lòng mình, ánh mắt sâu thẳm như muốn hút cả linh hồn nàng.
- Tế Tuyết, ta không tin nàng chưa từng cảm nhận được tâm ý của ta. Ta muốn biết nàng đối với ta là như thế nào?
Nàng bị thái độ của hắn làm bối rối.
- Ta coi ngươi như… bằng hữu.
- Nhưng ta không coi nàng như vậy. Nàng đối với ta quan trọng hơn thế rất nhiều, vì nàng ta đã trở mặt với người ấy.
- Người ấy là ai?
Có phải là người mà hắn yêu không?
- Quên đi, ai cũng vậy, không quan trọng đâu. –Hắn nghiêm túc nhìn nàng –Hãy suy nghĩ kĩ lần nữa được không, ta đợi câu trả lời của nàng.
Hắn dứt khoát bước ra khỏi phòng, bỏ lại nàng với một mớ hỗn độn trong đầu.
Con cá hấp chẳng có thù oán gì với Tế Tuyết, tuy nhiên nó đã bị gảy đến nát bét bởi vì nàng hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống.
Nàng càng suy nghĩ càng tức giận. Hắn hỏi nàng đối với hắn như thế nào, hắn không có mắt chắc, chuyện đó mà cũng không biết.
Hàn Băng cung của nàng là nơi người ta có thể ra vào tùy tiện sao, tên nàng ai cũng có thể gọi sao. Tiêu Phàm thích đến thì đến, thích đi thì đi. Lúc bình thường hắn gọi nàng là Tế Tuyết, khi nào muốn mỉa mai mới phun ra hai chữ vương gia, nàng chưa bao giờ trách móc hắn. Người ở Hàn Băng cung thấy hắn đều cúi đầu, một điều Tiêu công tử, hai điều Tiêu công tử. Mặc dù ngoài miệng nàng đuổi hắn nhưng mỗi lần hắn lưu lại đều cho hắn ở trong phòng thượng hạng, người hầu liên tục túc trực bên ngoài, hắn cần gì có đấy, đãi ngộ còn cao hơn cả Triển Vân –tổng quản của nàng. Nếu không phải nàng dung túng thì hắn có thể tự do thoải mái như vậy sao?
Tiêu Phàm đúng là đồ đầu đất, nếu hắn có chút trí khôn thì chỉ cần dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết nàng đối với hắn…nàng đối với hắn…
Chiếc đũa trên tay Tế Tuyết rơi đánh cạch xuống bàn. Nàng đối với hắn… sẽ không phải là đã để ý từ hơn một năm trước rồi chứ?
- Không đâu, không thể nào! –Nàng lẩm bẩm tự trấn an chính mình.
Nếu không thích hắn, vậy vì sao mỗi lần hắn xuất hiện đều rất vui mừng, vì sao ngoài miệng phàn nàn nhưng lại luôn mặc kệ hắn làm loạn, vì sao lại khó chịu khi hắn thân mật với đám a hoàn?
- Ah… không nghĩ nữa, càng nghĩ càng loạn! –Tế Tuyết bực bội hét lên.
Mặt trời lười biếng rất nhanh đã khuất bóng. Khi tiểu nhị gõ cửa dọn cơm tối thì nàng vẫn đang chán nản nằm trên giường.
- Ta không ăn, không cần dọn!
- Vì sao không ăn tối? Cơm trưa hầu như không ăn, cơm tối cũng không ăn, nàng định biến thành xác khô à? –Tiêu Phàm bất thình lình xuất hiện bên cạnh nàng, giọng hắn trầm xuống chứng tỏ hắn rất không hài lòng.
Tế Tuyết giật mình lăn ra xa hắn, ổn định lại tinh thần hỗn loạn. Cái kiểu đột kích này không sớm thì muộn cũng làm nàng đau tim.
- Ta không thấy đói.
- Không muốn ăn?
- Phải!
Hắn cười đầy nguy hiểm.
- Được, vậy mau trả lời ta.
Nàng đành bất đắc dĩ mở miệng:
- Để ta ăn cơm xong đã.
Đây là bữa cơm lâu nhất mà Tiêu Phàm từng biết. Tế Tuyết rõ ràng không có ý định kết thúc bữa ăn. Hành động của nàng rất dễ khiến người ta tin rằng nàng đang đếm số hạt cơm trong bát.
- Đếm xong chưa? –Hắn bực bội lên tiếng.
Tế Tuyết buông đũa xuống, im lặng một lát rồi nghiêm túc nói:
- Ngươi nhất định phải ép ta sao? Chúng ta là bằng hữu chẳng phải rất tốt ư?
- Ta không muốn chỉ có thế.
Nàng không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt trong phòng liền đứng dậy mở cửa ra ngoài. Gió đêm lành lạnh làm nàng dễ thở hơn.
- Ngươi thật sự thích ta sao?
Hai người biết nhau chưa lâu, nàng không dám chắc tình cảm đó của hắn có phải là bồng bột nhất thời hay không?
Hắn đến gần nàng, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn đặt lên ngực trái. Đôi mắt đen tràn đầy nhu tình khiến lòng nàng chợt mềm xuống.
- Không thích! –Hắn kiên quyết nói.
- Ngươi…
- Là yêu, không phải thích!
Nàng sững sờ giây lát, khó khăn mở miệng.
- Ngươi dám chắc là yêu?
Hắn trầm tư nhìn bầu trời, vẻ u sầu thoáng qua trong ánh mắt.
- Nàng biết kể từ lúc ta rời khỏi phương bắc đến khi ta gặp nàng để báo tin lần đầu tiên cách nhau bao lâu không? Đúng chín năm, hai tháng, mười một ngày. Nàng có thể cười ta nhưng nàng thật sự là người đầu tiên ta hôn, cũng là cô gái duy nhất ta từng chung giường.
Nói như vậy tình cảm của hắn đối với nàng không phải chỉ mới bắt đầu. Đúng là chẳng nên trông mặt mà bắt hình dong, ấn tượng về hắn trong lòng nàng chưa bao giờ là một người si tình.
- Lần đầu ngươi xuất hiện thật sự rất giống vừa chui ra từ kĩ viện.
- Nàng không nên nghi ngờ sự trong sạch của ta. Nếu không theo đám Hắc Báo vào trong đó thì ta làm sao mà biết kế hoạch của bọn họ. Lần ấy ta còn bị một đám cô nương vây lấy, khó khăn lắm mới thoát được.
- Ở Hàn Băng cung ngươi lúc nào cũng liếc mắt đưa tình, phải ôm trái ấp một đám a hoàn xinh đẹp, bảo ta tin ngươi như thế nào?
Hắn thở dài oan ức nói:
- Chuyện này không thể trách ta, đều là vì nàng. Dùng mỹ mạo của ta có thể mê chết cả nửa số thiếu nữ ở Diệm quốc, thế mà lúc ta xuất hiện nàng thậm chí còn chẳng buồn tỏ thái độ ngạc nhiên. Nếu ta không tìm cách chọc nàng tức giận thì nàng có chú ý đến ta không?
Nói đi nói lại đều thành lỗi của nàng, đúng là con hồ li xảo quyệt.
- Khi ấy ngươi còn chưa biết ta là nữ, lẽ nào ngươi…
- Hừ, ta phải đấu tranh tư tưởng rất vất vả mới đi đến kết luận là ta yêu nàng. Nếu sớm biết nàng là nữ thì ta đâu cần khổ sở như vậy.
Tế Tuyết khẽ lắc đầu, câu trả lời mà hắn muốn chính nàng cũng không dám chắc. Đối với hắn nàng đương nhiên không phải là vô tình, nhưng bảo nàng yêu hắn… nàng đã không còn dũng khí đó nữa.
Những người ở cạnh nàng dường như đều không có kết cục tốt đẹp. Mẫu thân, Diệc Hàn, Mã Dũng. Nếu nàng không xuất hiện, mẫu thân sẽ không cần phải chối bỏ sủng ái của phụ hoàng mà chạy tới phương bắc xa xôi, Diệc Hàn sẽ không sa vào tình cảm loạn luân đến nỗi mất hết lí trí, Mã Dũng cũng không cần bỏ mạng một cách không rõ ràng.
- Tiêu Phàm, hai chúng ta… không nên!
- Vì sao?
Bởi vì nàng không muốn làm hại hắn, không muốn hắn vì mình mà nhận thêm thương tổn.
- Nàng còn yêu Ngũ hoàng tử?
- Không, yêu hận giữa ta và hắn đều kết thúc rồi.
“Nhưng nàng lại chưa từng quên hắn” –Tiêu Phàm chua chát nghĩ.
Người đó đã ăn sâu bám rễ trong tim nàng suốt bẩy năm, mang đến cho nàng thời niên thiếu tươi đẹp nhất, cũng chính tay hắn hủy hoại tất cả, đem tình cảm của bọn họ biến thành thù hận.
Chính vì vết thương quá sâu nên càng không thể quên.
Tiêu Phàm chưa từng thấy căm ghét ai như Tế Diệc Hàn. Kẻ đó dù chết cũng không để mình bị thiệt. Tế Tuyết khiến hắn thân tàn ma dại nhưng hắn vẫn cố bảo vệ nàng, sau đó lại cố ý để chính tay nàng đưa rượu độc cho hắn tự sát. Hắn cho Tế Tuyết đường sống chẳng qua là muốn nàng nợ hắn, muốn nàng day dứt suốt đời, muốn nàng không bao giờ quên hắn. Hắn quá hiểu Tế Tuyết, nàng đủ âm hiểm nhưng không đủ nhẫn tâm.
- Nhiều năm nay ta vẫn luôn chờ nàng quay đầu lại nhìn ta nhưng nàng không nhìn. Ngay cả khi ta cố chạy đến trước nàng thì trong mắt nàng cũng chỉ có người khác. Ta rất muốn hào phóng nói với nàng rằng ta sẽ chờ nàng cả đời, nhưng ta thật sự không làm được. Ngưu Lang có thể chờ một năm để gặp Chức Nữ trong một ngày là vì hắn biết chắc chắn Chức Nữ yêu hắn, hắn ít nhất cũng có thể dựa vào điều đó mà chờ đợi, còn ta không có gì cả. Một đời người dài lắm, ta không biết mình có đủ sức hay không. Tế Tuyết, nếu nàng yêu ta, cho dù ta phải chết vì nàng cũng sẽ không hối tiếc. Nếu nàng không yêu ta, vậy sau khi ta đưa nàng quay về, ân tình giữa chúng ta sẽ kết thúc. Ta sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa.
Không bao giờ gặp lại, không bao giờ gặp lại! Câu nói ấy cứ như từng nhát dao cắt vào da thịt nàng.
Đau! Thật sự rất đau!
- Ngươi đang ép ta! –Nàng cắn răng nói.
- Ta không ép nàng, ta chỉ muốn nàng lựa chọn. Ngũ hoàng tử dùng cái chết của hắn để giữ lấy tâm của nàng. Ta dùng cuộc sống của ta để đổi lấy tâm của nàng, nàng chọn đi!
Hắn rõ ràng đang dồn ép nàng. Nàng không thể tin là hắn lại làm thế. Hắn biết trong lòng nàng có hắn, hắn biết vị trí của hắn không nhỏ nên mới đem nó ra uy hiếp nàng.
Nhưng người hắn yêu thật sự là ai? Nàng không còn là người năm đó đã cứu hắn nữa. Bây giờ hắn chưa phát hiện ra nhưng sẽ có ngày hắn biết nàng đáng ghê sợ đến mức nào, hai tay của nàng toàn là máu tanh. Nếu hắn thất vọng, nếu hắn chán ghét nàng, nếu hắn muốn buông tay… nàng không dám chắc mình sẽ đứng vững.
- Tiêu Phàm, tình cảm là thứ rất dễ thay đổi. Nếu ta yêu ngươi, nếu ta lại phải nhìn thấy ngươi quay lưng với ta, ta không chịu nổi đâu. Chúng ta cứ duy trì mối quan hệ này không tốt sao?
- Cứ duy trì kiểu quan hệ mập mờ không rõ ràng này sao? Nếu ta gặp gỡ người con gái khác, thành thân, sinh con, nàng cũng không để tâm sao?
Chỉ cần mắt không thấy thì tim không đau. Chỉ cần nàng không phải tận mắt chứng kiến.
- Tin ta được không? Tin rằng ta thật sự yêu nàng. Tiêu Phàm ta dù phụ cả thiên hạ cũng sẽ không phụ nàng, chỉ cần nàng cho ta một cơ hội. –Hắn gần như dùng hết sức lực mà nắm lấy vai nàng, trong mắt hắn chất chứa phẫn nộ, đau đớn cùng mệt mỏi.
Hai người họ đều đã bị dồn đến chân tường. Nàng nói duy trì mối quan hệ này chẳng qua là tự huyễn hoặc bản thân. Những chuyện đã biết, đã xảy ra làm sao có thể làm như chưa từng biết, chưa có gì.
Nàng quay mặt đi tránh ánh mắt của hắn.
- Ngày mai… ta sẽ cho ngươi đáp án!
————————————————————————
(*) trích Kiếp này không đổi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...