Theo dấu vào rừng sâu, men theo tiếng lệ rơi
Ta muốn tìm một cành lê trắng mà sao nơi này chỉ còn lại rêu xanh
Bầu trời xa đỉnh núi ngàn mây, mưa phớt nhẹ trên từng cánh hoa
Dẫu tóc đã bạc phơ, ta vẫn mãi đợi chờ em quay về
Khoác vào người bộ áo trắng tinh khôi không vướng bụi trần gian
Nhận lấy tình yêu đẹp đẽ và tinh khiết của em
Dường như em đã theo những cơn mưa đến đây, khiến nỗi buồn hoá thành thơ
Ta đứng chờ em mặc kệ mưa làm ướt đẫm
Ngắt đoá phù dung trên mặt nước
Bóng thuyền xưa vẫn còn lưu dấu
Nhưng em vẫn chưa quay trở về
Thời gian cứ vô tình trôi đi làm đoá hoa mà em từng nhắc đến úa tàn
( trích Thiên lý chi ngoại )
Năm Kiến Tân thứ nhất, Thành Tuyên Đế Tế Tuyết sau khi để lại thánh chỉ nhường ngôi cho Bình Nam vương Tế Duyệt liền biến mất một cách bí ẩn, mãi về sau vẫn không tìm được tung tích.
- Tế Tuyết đâu? –Tiêu Phàm tức giận quát hỏi đám người hầu trong cung.
Không một tiếng trả lời. Người nào cũng sợ hãi đến tái mặt, cúi gằm xuống đất. Thái thượng hoàng đi đâu không ai biết, tân hoàng chỉ vừa nhận thánh chỉ mà đã dám gọi thẳng tên Thái thượng hoàng cũng đủ biết ngông cuồng tới mức nào.
Mộc Thiệu Đình đứng một bên từ tốn lên nói:
- Hoàng thượng, triều đình còn nhiều việc hệ trọng cần giải quyết. Thái thượng hoàng đã rời đi cùng Tử Y rồi, có Tử Y bên cạnh Thái thượng hoàng sẽ bình an vô sự, xin hoàng thượng đừng lo lắng!
- Bọn họ đi đâu? –Tiêu Phàm gầm lên với Mộc Thiệu Đình, đôi mắt vằn tia máu.
- Vi thần không biết!
Tiêu Phàm gần như điên cuồng. Hắn hạ lệnh đóng cổng thành, không cho bất cứ ai ra vào, lại cho người đi lục soát khắp hang cùng ngõ hẻm, chỉ thiếu nước cạy tất cả gạch lát lên để tìm người nhưng chẳng khác nào bóng chim tăm cá.
Triều đình một phen náo loạn, người ta đồn đại rằng đây nhất định là một âm mưu, Thành Tuyên đế trong lúc bệnh tật chắc đã bị ép phải thoái vị rồi bị sát hại, vì thế mới mất tích không dấu vết.
Vào thời điểm sóng gió, Mộc Thiệu Đình cùng Phương Thiếu Lăng đều tỏ thái độ ủng hộ tân đế lên ngôi khiến cho cơn phong ba tạm lắng xuống. Có một số đại thần nảy sinh nghi ngờ đã cho người bí mật điều tra nhưng cũng không tìm ra được bằng chứng.
Năm Kiến Tân thứ hai, Bình Nam vương Tế Duyệt đăng cơ, sử sách gọi là Thuận Tuyên Đế. Phương Quân Di được phong là Hoàng hậu, nhi tử mới ra đời là Tế Thịnh được phong làm Thái tử.
————————————————————————————————————————————-
Lệ Châu, năm năm sau.
Tử Y đi ra từ một hiệu thuốc, thong thả dạo bước ngắm nhìn khung cảnh nhộn nhịp của phố xá.
Một người lạ mặt đột nhiên chặn đường hắn.
- Tử Y công tử, mời công tử theo tại hạ, chủ nhân của tại hạ muốn gặp công tử!
Tử Y nhíu mày suy nghĩ, hắn ẩn dật đã năm năm, không nghĩ ra còn ai muốn tìm mình.
Bên trong hoa viên đặc biệt của một quán trà.
Nam tử tuấn mỹ như thần, dáng vẻ cao quý mà thâm trầm đang đợi Tử Y.
Năm năm không gặp, thời gian chỉ làm cho hắn càng thêm vẻ phong trần quyến rũ, mỗi ánh mắt hay động tác đều mang theo sự áp bách khiến người ta căng thẳng.
- Thảo dân khấu kiến hoàng thượng!
Tiêu Phàm điềm nhiên nhấp một ngụm trà, phẩy tay ý bảo thuộc hạ lui ra ngoài rồi mới nói với Tử Y.
- Đây không phải hoàng cung, không cần đa lễ. Hơn nữa ngươi có coi ta là Hoàng thượng hay không ta hiểu rất rõ, không phải giả bộ!
Tử Y nghe xong liền thản nhiên ngồi xuống ghế đối diện Tiêu Phàm, lạnh nhạt hỏi:
- Lần này Tiêu gia tìm ta là có việc gì?
Tiêu Phàm im lặng một lúc, dường như kìm nén đã lâu mới cất tiếng:
- Tế Tuyết thế nào? Nàng đang ở đâu, có khoẻ hay không?
Người này vẫn còn quan tâm tới nàng như vậy sao? Tử Y nhếch miệng cười lạnh.
Năm năm qua Thuận Tuyên Đế cai trị rất tốt, quốc thái dân an, quần thần đều ủng hộ. Điều duy nhất không hay ở hắn là quá phong lưu. Nghe nói hậu cung của hắn mỹ nữ nhiều tới mức không phải như hoa lan hoa huệ mà như nấm. Mặc dù hắn có phần ham mê nữ sắc nhưng chưa từng để ảnh hưởng đến việc triều chính nên đây cũng không coi là vấn đề quá nghiêm trọng. Kì lạ là hậu cung vô số phi tần nhưng cho tới nay con hắn vẫn chỉ có duy nhất Tế Thịnh.
Tử Y nghĩ đến những đau khổ Tế Tuyết đã chịu đựng vì Tiêu Phàm thì trong mắt ánh lên tia oán hận mãnh liệt không hề che giấu.
- Tế Tuyết không muốn gặp Tiêu gia, nàng không nợ gì ngài cả. Tiêu gia đã có được cả thiên hạ rồi thì cũng nên buông tha cho nàng.
Dáng vẻ của nàng buổi sáng hôm ấy suốt đời hắn cũng không thể quên được.
Giữa lầu Hồng Nhật hoang vắng, nàng cô độc tựa người vào tường. Ánh nắng vàng nhạt phủ lên người nàng một quầng sáng mỏng manh. Nàng nằm bất động ở nơi ấy, mi mắt còn ẩm ướt. Cả đời nàng… vì sao lại chỉ rơi lệ vì kẻ kia?
Năm năm qua nàng cô độc ở Lệ Châu, còn Tiêu Phàm ngày đêm ôm ấp mỹ nữ. Hắn không xứng để nàng vì hắn mất đi tính mạng.
Nàng từng dặn hắn sau khi nàng chết đừng bao giờ nói cho Tiêu Phàm, cứ bảo Tiêu Phàm rằng nàng sống rất tốt. Tại sao? Nàng không muốn Tiêu Phàm day dứt, nhưng dựa vào đâu mà Tiêu Phàm lại có quyền hạnh phúc trên nỗi đau khổ của nàng?
- Tử Y, ta chỉ muốn gặp nàng một lần, thấy nàng bình an ta sẽ lập tức rời đi. –Tiêu Phàm thấp giọng nói, thái độ thậm chí còn có vẻ cầu xin.
Tử Y đứng dậy, khoé môi hơi nhếch lên vẽ ra nụ cười lạnh đến thấu xương.
- Tiêu gia, việc này ta quả thực lực bất tòng tâm.
Cổ áo Tử Y lập tức bị túm lấy, Tiêu Phàm hung dữ nhìn hắn, đôi con ngươi đen thẫm loé lên sắc đỏ yêu dị.
- Ngươi nói thế là có ý gì?
- Đã năm năm rồi ta không gặp nàng, ta nghĩ nàng vẫn ổn, nhưng để Tiêu gia thấy nàng bình an thì e là chuyện không tưởng. Có điều Tiêu gia cứ yên tâm, trên đời này không ai có thể làm hại nàng được nữa.
Bàn tay Tiêu Phàm càng xiết chặt hơn. Tử Y không hề bận tâm, vẫn thản nhiên cười với hắn.
- Mộ nàng bây giờ chắc đã xanh cỏ rồi, lần này ta về đây cũng là để từ biệt nàng trước khi đi Yên quốc. Tiêu gia việc nước bận rộn, không cần thiết phải tới nơi này hồi tưởng cố nhân.
Tiêu Phàm tức giận đấm mạnh vào mặt Tử Y làm hắn ngã xuống đất. Tử Y không hề đánh trả. Hắn chậm rãi đứng dậy lau vết máu ở khoé miệng.
- Thế nào? Đừng nói với ta là người thấy đau, so với lúc ta nhìn thấy nàng một mình nằm lại ở lầu Hồng Nhật thì thế này có thấm tháp gì!
- Ngươi nói láo, nói láo! –Tiêu Phàm giống như con thú bị thương, không ngừng gầm lên với Tử Y. –Nàng chưa chết, ngươi đừng hòng lừa ta!
Tử Y cười phá lên, tiếng cười lạnh lẽo mà thê lương khiến Tiêu Phàm hoảng sợ. Hắn tự nhủ thầm Tử Y chắc chắn đang nói dối, đó không phải là sự thật. Tế Tuyết tuyệt đối chưa chết.
- Ha ha, đúng thế, ngươi là Hoàng thượng, ngươi nói nàng chưa chết thì chưa chết! Ngươi cứ coi như nàng sống rất tốt, như vậy lương tâm của ngươi có thể an ổn một chút. Giờ thì quay về hoàng cung của ngươi đi, tiếp tục ôm ấp mỹ nhân của ngươi, cai trị giang sơn của ngươi đi! Đừng tới đây làm phiền nàng nữa, để cho nàng được yên.
Tiêu Phàm chết lặng đứng yên tại chỗ, ánh mắt hoang mang đau đớn nhìn theo Tử Y đang rời đi.
Hắn không tin, không bao giờ tin!
Nàng không thể chết, nếu nàng chết… năm năm qua những việc hắn làm còn ý nghĩa gì?
Trong ngực hắn đột nhiên dội lên từng cơn đau đớn, nơi nào đó như bị người ta dùng dao khoét rỗng.
Hắn lảo đảo theo sau Tử Y, cứ đi vài bước lại ngã nhưng hắn không chịu để thuộc hạ đỡ, nhất quyết tự mình gượng dậy.
Hắn không thể để mất dấu Tử Y, năm năm truy tìm không kết quả, đêm nào hắn cũng chờ đợi tin tức nhưng Tế Tuyết và Tử Y giống như đã hoàn toàn tan biến trên thế gian này. Hôm nay khó khăn lắm mới thấy được Tử Y, nếu hắn để Tử Y đi mất thì ngay cả cơ hội nhìn nàng một lần cũng không còn nữa.
Mưa mênh mang cỏ mọc lan chuyện cũ
Ta nghe rằng nàng vẫn đợi thành xưa
Có tiếng sáo mục đồng vẳng nơi gốc cây xa
Và giữa đôi chúng ta là mầm non duyên phận
Nghe xuân xanh chào đón những nụ cười
Thập phần ngưỡng mộ của nhiều người
Trang sử đó viết có phần quá hận
Pháo hoa chóng tàn, chuyện người dễ phân
Mà nàng lại đang hỏi, ta liệu có thật lòng…
( trích Pháo hoa chóng tàn )
Sắc hồng của hoa đào phủ khắp một khoảng rừng. Mỗi khi có cơn gió thổi qua những cánh hoa màu phấn hồng tung bay trong gió, tạo nên một khung cảnh vô cùng mỹ lệ.
Tử Y ngây người giữa rừng hoa đào, vừa kinh ngạc vừa khổ sở.
Tại sao lại thành ra thế này, cả một rừng hoa…
- Tế Tuyết đâu, sao ngươi lại tới chỗ này? –Tiêu Phàm bắt kịp Tử Y, gấp gáp hỏi hắn.
- Ta không biết, không biết nàng ở chỗ nào!
Vẻ hoang mang của Tử Y làm Tiêu Phàm càng thêm hoảng sợ, hắn túm lấy áo Tử Y, gào lên:
- Ngươi nói đi, nàng đang ở đâu?
- Ta không biết! –Tử Y trong cơn giận dữ cũng quát lại hắn. –Nàng nói không muốn làm bia mộ, ta đã trồng trên mộ nàng một cây hoa đào để làm dấu, lúc ấy mảnh rừng này rất hoang vắng…
Không thể ngờ rằng, năm năm sau nơi đây đã biến thành một rừng hoa đào.
Tiêu Phàm tựa như bị rút cạn sức lực, hắn ngã khuỵ xuống đất, ánh mắt ngơ ngác nhìn mảnh rừng hồng rực sắc hoa.
- Ngươi lừa ta!
Tử Y không trả lời, hắn đi qua đi lại, cố quan sát những thân cây để tìm ra một dấu vết nào đó nhưng vô ích. Hắn hoàn toàn không thể phân biệt nổi rốt cục đâu mới là cây đào năm ấy hắn đã trồng.
Vì sao lại thành ra thế này? Là ai đã trồng hoa đào ở đây?
Tử Y bất lực đứng giữa biển hoa, khẽ buông một tiếng thở dài.
- Có lẽ… nàng không muốn gặp lại ngươi!
Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn Tử Y, đôi mắt đen thẫm lộ ra vẻ đau đớn tuyệt vọng.
- Nàng chưa chết, ngươi chỉ lừa ta thôi đúng không?
- Nàng chết rồi, năm năm trước trên lầu Hồng Nhật. Nàng đã nói lời từ biệt với ngươi, lẽ nào ngươi không nhận ra? –Tử Y có chút thương hại trả lời hắn.
“Tiêu Phàm, sau này chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa!”
Giọng nói nhẹ nhàng của nàng hôm ấy giống như một loại thuốc độc đã ngấm vào cơ thể, mỗi đêm đều phát tác làm hắn đau đớn.
Nàng biến mất cùng Tử Y. Khi nhận thánh chỉ kì lạ kia, hắn mơ hồ nghĩ đến khả năng nàng sẽ rời khỏi kinh thành, rời bỏ hắn. Hắn gần như phát điên chạy tới hoàng cung, đối diện với hắn là điện Trường Sinh vắng lặng. Căn phòng mà nàng từng ở không một bóng người, chỉ còn lại mùi thuốc nhàn nhạt đang tan dần trong không khí.
Hắn thật sự nghĩ mình sẽ điên.
Nàng sao có thể làm thế với hắn? Giữa ngai vàng và hắn, nàng chọn ngai vàng, vậy mà giữa ngai vàng và Tử Y nàng lại chọn Tử Y.
Mười bốn năm tình cảm của hắn thì ra đã thành một thứ hàng hoá rẻ tiền. Khi nàng cần hắn nàng sẽ lời ngon tiếng ngọt, nói yêu hắn, ôm ấp hắn. Khi nàng không cần nữa nàng lại cùng kẻ khác cao chạy xa bay, vứt cho hắn cái ngai vàng lạnh lẽo coi như bồi thường.
Hắn không tin nổi. Nàng dựa vào đâu mà đối xử với hắn như thế?
Suy nghĩ duy nhất của hắn lúc ấy là phải tìm được nàng và Tử Y. Đúng vậy, lần này hắn không thể dung túng nàng được nữa. Nhất định phải nhốt nàng lại, không bao giờ cho phép nàng ra ngoài. Bởi vì hắn quá dễ dàng tin tưởng nàng nên nàng mới có cơ hội bỏ trốn với tên gian phu ấy.
Năm năm, hắn gần như đã lục tung cả Diệm quốc, huy động tất cả nhân lực của Phượng Hoàng cung để tìm nàng, lại không ngờ đến nàng ở ngay tại Lệ Châu.
Rốt cục là chỗ nào, nàng đang nằm ở đâu?
Tiêu Phàm thất thần nhìn những cây đào đua nhau khoe sắc, không biết nơi nào mới là mộ của Tế Tuyết.
- Nàng vì sao mà chết?
Những lời của nàng ngày cuối cùng họ gặp nhau hắn cứ ngỡ nàng giận hắn vì chuyện đứa con của Phương Quân Di, vì hắn nhiều tháng không tới tìm nàng.
- Bị bệnh. –Tử Y đáp cụt lủn, vốn dĩ muốn hành hạ Tiêu Phàm nhưng nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách này của hắn có lẽ không chịu thêm nổi đả kích nào nữa.
- Bệnh gì?
- Phong hàn.
Tiêu Phàm xiết chặt nắm tay, cố gắng kìm chế xúc động muốn đánh Tử Y.
- Chỉ là phong hàn mà ngươi cũng không chữa được?
- Cơ thể nàng đã quá mức hư nhược, thêm một trận phong hàn đó căn bản không thể chống đỡ nổi.
Hắn biết Tử Y đang nói dối. Nguyên nhân cái chết của nàng chắc chắn không đơn giản như vậy.
- Coi như ta cầu xin ngươi, ngươi nói cho ta biết nàng vì sao lại chết!
Tử Y im lặng suy nghĩ, hắn đột nhiên nhận ra Tế Tuyết và Tiêu Phàm kì thực rất giống nhau. Hai người họ đều biết trước sự thật là nhát dao chí mạng, động vào sẽ đau tới xương tuỷ nhưng vẫn cố chấp tìm cho bằng được.
- Một mũi tên xuyên tim, cơ thể nàng đã suy yếu cực điểm rồi, chỉ có thể sống ngày nào hay ngày ấy.
Tiêu Phàm cứng đờ người, ngay cả trái tim hình như cũng đã ngừng đập. Tai hắn lùng bùng không thể nghe rõ bất cứ âm thanh gì.
Thì ra… đây mới là nguyên nhân thật sự cho tất cả mọi chuyện.
Hắn lấy miếng ngọc bội từ trong ngực áo ra. Đó là miếng ngọc màu trắng tinh xảo có khắc tên nàng. Sau khi gặp lại nàng đã đưa nó cho hắn, lúc ấy hắn mới biết Trương Bắc Nhạn dùng nó để lừa nàng.
Vật mất rồi còn có thể tìm lại, người xa cách nhất định sẽ có ngày gặp lại. Hắn đã ngây thơ mà tin như thế.
Tiêu Phàm lảo đảo đứng dậy, bước đi vô định giữa rừng hoa.
- Tế Tuyết! Tế Tuyết!
Hắn vừa đi vừa gọi tên nàng nhưng không có tiếng đáp lại. Thi thoảng một cơn gió vô tình thổi qua làm những cánh hoa lác đác rơi rụng.
Năm Kiến Tân thứ bảy, Thuận Tuyên Đế Tế Duyệt đột nhiên thoái vị, nhường ngôi cho Thái tử Tế Thịnh rồi mai danh ẩn tích. Cả Diệm quốc lại một phen náo loạn, chỉ trong vòng năm năm, hai vị hoàng đế đều đột ngột biến mất một cách bí ẩn khi tuổi đời còn khá trẻ, cũng chưa tại vị được bao lâu.
Ở Lệ Châu, bên khoảng rừng toàn hoa đào mới xuất hiện thêm một ngôi nhà nhỏ. Không ai biết xuất thân của chủ nhân ngôi nhà, nhưng từ khi hắn tới đây chỗ này vốn hoang vắng lại đông người lui tới. Trong số đó có không ít cô nương chưa chồng, đều vì dung mạo của người chủ nhà quá mức tuấn tú.
Ít ngày sau, toàn bộ khoảng rừng mọc hoa đào và khu vực xung quanh ngôi nhà bị xây tường bao. Nghe nói chủ nhà là một dị nhân rất giàu có, hắn ghét ồn ào nên đã bỏ tiền ra mua toàn bộ chỗ đất này. Kể từ đó những ai tò mò chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn bức tường kiên cố mà tiếc hận.
Lời đồn thổi về người thần bí kia lan ra khắp nơi. Có kẻ trèo tường nhòm vào bên trong, kể lại rằng tận mắt nhìn thấy một nam tử dung nhan tuấn mỹ nhưng dáng vẻ thất thần, từ sáng đến tối cứ thẫn thờ ngồi ngắm hoa đào, hoặc có khi lang thang đi giữa rừng hoa, miệng lẩm bẩm nói chuyện với những cây hoa y như người điên.
Miệng thế gian có một đồn mười, những phiên bản quỷ dị về chủ nhân ngôi nhà được truyền tai nhau đi khắp nơi, về sau cũng rất ít người dám lui tới nơi này. Một vài người còn nói rằng đã nghe thấy tiếng hát của một nữ tử từ vườn đào vọng ra.
Một dòng nước xuân chỉ vì người mà khô cạn
Hồng nhan tiều tuỵ say ngủ dưới hoa đào…
Nấu một ấm trà, bẻ một cành mai trắng
Mở tán ô xanh, mưa đổ rào rào
Đào thơm nở trước mộ, hoa rơi như gió bụi
Bia đá đâm chồi nỗi nhớ của ai.
( trích Hoa tư dẫn )
Tiêu Phàm dựa người vào một gốc đào, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Cả khu vườn ngập sắc hoa chỉ có tiếng líu ríu của bầy chim và tiếng gió sột soạt, không có bất cứ âm thanh nào của con người.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, tới gần bên hắn rồi dừng lại. Bàn tay trắng như ngọc khẽ chạm lên gương mặt hắn.
- Hoàng thượng! –Giọng nói trong veo như tiếng chuông bạc lại mang theo đau lòng.
Hắn từ từ mở mắt ra, nhìn Phương Quân Di đang đứng trước mặt mình thì cau mày.
- Sao ngươi tìm được ta?
Thái độ xa cách của hắn làm Phương Quân Di rơm rớm nước mắt. Cô ta mất bao công sức mới dò la được chỗ này, hắn đường đường là hoàng đế đột nhiên lại biến mất, bỏ mặc cô ta cùng nhi tử. Nếu không phải có đại ca cô ta chống đỡ thì Tế Thịnh làm sao tiếp quản được việc triều chính.
- Sao Hoàng thượng có thể nói đi là đi như thế, thiếp và con phải làm sao?
Nước mắt giống như chuỗi châu đứt hạt không ngừng rơi xuống. Phương Quân Di vừa khóc vừa ôm chầm lấy Tiêu Phàm.
Hắn không chút do dự đẩy cô ta ra, đứng thẳng dậy lạnh lùng nhìn gương mặt xinh đẹp đang hoang mang đối diện mình.
- Ta không phải hoàng thượng, ngươi đi đi. Sau này đừng tới đây nữa!
Phương Quân Di vội ôm chặt lấy cánh tay hắn, khóc lóc cầu xin.
- Tế Duyệt, chàng không thể làm thế, chàng thực sự bỏ mặc thiếp sao? Cho dù chàng không thương thiếp thì cũng nghĩ đến Tế Thịnh. Nó là cốt nhục của chàng.
Tiêu Phàm rốt cục cũng mất hết kiên nhẫn. Hắn gỡ từng ngón tay đang bám trên áo mình ra, mệt mỏi nói với cô ta:
- Phương Quân Di, ta không yêu ngươi. Tế Thịnh chỉ là một đứa trẻ, ngươi và đại ca của ngươi không nên lợi dụng nó để làm khó ta, vốn dĩ nó cũng chẳng liên quan gì đến ta!
Sắc mặt Phương Quân Di tái mét, cô ta run rẩy nhìn Tiêu Phàm.
- Chàng đang nói gì, sao hoàng nhi lại không liên quan gì chứ?
- Ta chưa từng chạm vào ngươi, Tế Thịnh làm sao là con ta được?
- Không thể nào, thiếp biết chàng không thực lòng thương thiếp nên không muốn chung chăn gối với thiếp, nhưng rõ ràng chúng ta đã động phòng đêm tân hôn… thiếp đã có thai. Chàng sao có thể nói đó không phải nhi tử của chàng?
Tiêu Phàm cười lạnh, đêm tân hôn hắn đâu có mặt ở vương phủ, ai mà biết cô ta động phòng với kẻ nào. Nhưng nhìn dung mạo của Tế Thịnh… không cần nói hắn cũng có thể đoán ra phụ thân nó là ai.
- Phương Quân Di, ta nhắc lại một lần nữa, ta chưa từng động phòng với ngươi, ngay cả trong suy nghĩ cũng không có ý tưởng đó. Ngươi đi đi, sau này đừng làm phiền ta nữa. Về phần phụ thân Tế Thịnh, có lẽ ngươi nên hỏi thử đại ca ngươi.
Phương Quân Di kinh ngạc lùi về sau vài bước, nước mắt ngưng đọng trên gương mặt làm cô ta nhìn có vẻ chật vật. Làm phu thê bao nhiêu năm, cô ta và Tế Duyệt chỉ là hữu danh vô thực. Năm ấy sau đêm tân hôn, hắn đột nhiên biến mất, rất ít khi xuất hiện, còn qua lại với nữ tử khác, cô ta cứ nghĩ đó là vì biểu hiện của mình đêm ấy làm hắn mất hứng. Sau này khi cô ta có thai hắn lại bất ngờ thay đổi thái độ, quan tâm chăm sóc làm cô ta tưởng rằng đứa con đã khiến hắn quay đầu.
Không ngờ… đều là tự mình đa tình mà thôi.
- Chàng nói dối, nói dối! Nếu chàng đã biết Tế Thịnh không phải nhi tử của chàng, vì sao chàng lại đối xử với thiếp tốt như vậy? –Phương Quân Di không cam lòng cố hỏi hắn.
Lẽ nào trong lòng hắn ngay một vị trí nhỏ bé cũng không đến lượt cô ta hay sao? Cô ta là thê tử của hắn, hắn lại mặc nhiên không quan tâm cô ta chung chạ với ai, không thể có chuyện như thế được.
Tiêu Phàm chán ghét phủi phủi ngực áo dính phấn từ gương mặt Phương Quân Di. Hắn vốn định vô thanh vô thức rời đi, nhưng nếu cô ta đã bám riết lấy thì bọn họ cũng nên nói một lần cho rõ ràng.
- Đều nhờ phúc của đại ca, nhị ca, tam ca của ngươi. Bọn họ rắp tâm mưu phản, khi ấy ta còn chưa tìm ra cách kéo dài thời gian, mà cái thai của ngươi đến rất đúng lúc. Một mình ngươi có thể chưa đủ sức kiềm chế Phương Thiếu Lăng, nhưng thêm cốt nhục của Phương gia thì lại là chuyện khác, chí ít Phương Thiếu Lăng cũng đã tạm hoãn mọi chuyện chờ ngày ngươi sinh con xong. Ta cũng chỉ cần vài tháng ấy để lôi hắn vào bẫy là đủ rồi. Lúc thời cơ chín muồi, nếu không phải Tế Tuyết đột nhiên mất tích… ngươi cho là Phương gia còn có thể tồn tại đến hôm nay, hô mưa gọi gió ở Diệm quốc sao?
Cả người Phương Quân Di lạnh run, bây giờ đang là mùa xuân vậy mà cô ta lại thấy như đang ở giữa tiết trời đông giá rét. Thì ra phu quân mà cô ta yêu say đắm bao nhiêu năm nay đều căm ghét cả Phương gia, hắn chỉ hận không thể đem bọn họ nhổ cỏ tận gốc. Nếu không phải năm ấy tình hình thay đổi bất ngờ, hắn chắc đã không ngần ngại mà giết cả cô ta và Tế Thịnh.
- Vì sao? Vì sao lại đối xử với thiếp như vậy? Thiếp một lòng yêu chàng, suốt mấy năm qua chàng đối với thiếp chỉ là hư tình giả ý, thiếp cũng chưa bao giờ oán trách chàng. Nhưng chàng vì sao lại không dành cho thiếp chút tình cảm nào, chàng thật ra có tim hay không? –Cô ta vừa gào khóc vừa đánh vào ngực hắn. –Chàng vì ai mà thủ thân như ngọc hả, năm nào chàng cũng tuyển tú nhưng một người cũng không chạm vào, tất cả đều thưởng cho đám thuộc hạ của chàng, chàng tưởng thiếp không biết hay sao? Chàng nói đi, chàng vì ai, vì ai?
Tiêu Phàm không trả lời, để mặc cô ta phát tiết uất hận. Hắn biết trong chuyện này cô ta không có lỗi lầm gì, chỉ là một người bị hại. Ban đầu Tế Tuyết và hắn muốn dùng cô ta áp chế Phương Thiếu Lăng, những năm qua hắn không tiêu diệt Phương gia nhưng cũng không muốn cho Phương Thiếu Lăng sống thoải mái nên mới giữ Phương Quân Di bên cạnh, để cô ta làm một hoàng hậu hữu danh vô thực, tuổi còn trẻ nhưng chẳng khác nào bị giam trong lãnh cung. Hắn muốn Phương Thiếu Lăng đau đớn, hắn mất Tế Tuyết thì Phương Thiếu Lăng cũng đừng mong Phương Quân Di vui vẻ.
- Những gì cần nói ta đều đã nói rồi. Ngươi đi đi!
Phương Quân Di ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt vì khóc mà sưng đỏ, tràn ngập oán hận. Dáng vẻ bơ phờ này của cô ta hoàn toàn không giống với một Thái hậu xinh đẹp trong hoàng cung.
- Tế Duyệt, vì sao chàng lại tới đây, hả? Có phải tiện nhân kia đang ở đây không? Chàng vứt bỏ tất cả tới đây là vì ả phải không? –Phương Quân Di kích động chạy vào rừng hoa đào, điên cuồng bẻ gãy cành hoa, giẫm nát chúng, gào thét làm bầy chim hoảng sợ. –Tiện nhân, tiện nhân, ngươi có giỏi thì ra đây, đừng trốn ta, lần nào ngươi cũng nấp sau lưng phu quân của ta. Ngươi đừng hòng trốn nữa, hồ ly tinh hại người, trên đời có nhiều nam tử như vậy sao ngươi nhất định phải tranh giành phu quân của ta. Ngươi đừng hòng, ta không cho phép, ta mới là thê tử danh chính ngôn thuận của chàng, ngươi đừng hòng cướp phu quân ta.
Tiêu Phàm tức giận đẩy cô ta ngã sõng soài xuống đất, lực đạo không nhỏ khiến cánh tay và gương mặt Phương Quân Di đều bị trầy xước, máu tươi lem ra vô cùng đáng sợ.
Cô ta sờ lên mặt mình, nhìn vết máu dính trên tay thì sợ hãi thét lên. Từ nhỏ đến lớn cô ta là viên ngọc trong tay phụ thân, ba vị ca ca đều hết lòng thương yêu cô ta, nhất là đại ca. Tế Duyệt không những đánh cô ta, còn làm gương mặt cô ta bị thương. Hắn vì tiện nhân kia, đều là lỗi của tiện nhân kia.
- Ngươi cút ngay cho ta, đừng ở đây mà phát điên nữa! –Hắn lạnh lùng quát lên. Hắn không biết Tế Tuyết nằm ở nơi nào, nhưng nàng vẫn luôn ở trong mảnh rừng hoa đào này, cô ta điên rồ như thế sẽ làm nàng sợ. –Phương Quân Di, ngươi tốt nhất nên tự mình cút khỏi đây, đừng để ta đích thân ném ngươi ra ngoài cửa, lúc ấy sẽ không chỉ bị chút thương tích này đâu!
Phương Quân Di nước mắt giàn giụa lê từng bước ra khỏi cổng, trước khi đi cô ta còn ngoái lại nhìn Tiêu Phàm, trong mắt tràn ngập oán độc.
Tiêu Phàm thở dài một hơi, hắn chỉ muốn yên thân ở đây nhưng xem chừng không được.
Cánh cửa một lần nữa mở ra, Nam Thần bình tĩnh đi vào, nhìn Tiêu Phàm đang lười biếng nằm dưới gốc cây.
- Ngươi thật sự định mọc rễ ở chỗ này à? Tây Thần, chuyện đã qua rồi đừng quá cố chấp. Phương Quân Di đã tới tận đây tìm ngươi, ngươi bây giờ quyền lực vô biên, phú quý đệ nhất thiên hạ, ngươi còn gì không hài lòng?
Tiêu Phàm không mở mắt, chỉ lạnh nhạt hỏi hắn:
- Ngươi đã giết Trương Bắc Nhạn chưa?
Nam Thần im lặng, một lúc sau mới thấp giọng trả lời:
- Chưa tìm được cô ấy.
- Chưa tìm được hay không muốn tìm? Ta nhắc lại một lần nữa, hoặc ngươi giết cô ta, hoặc ta sẽ tự tay làm.
Tiêu Phàm không nhúc nhích, chỉ nằm im một chỗ nhưng vẫn toả ra sát khí dày đặc. Hành động phản bội của Trương Bắc Nhạn đã chạm đến giới hạn cuối cùng của hắn. Ngày đó cô ta vì Trầm Quân mà bán đứng hắn hắn có thể tha thứ, nhưng sau đó lại lừa cả Tế Tuyết, khiến nàng suýt chút nữa chết trong tay Tế Khắc.
Khi hắn truy tìm Trầm Quân cô ta vẫn còn tìm cách thuyết phục hắn bỏ qua. Cái gì mà “cung chủ là phụ thân ngươi, ngươi không thể làm chuyện táng tận lương tâm như thế”. Trầm Quân xứng làm cha hắn sao?
Tất cả bi kịch của mẹ hắn đều có phần của Trầm Quân.
Mười sáu năm trước hắn đã từng gặp ông ta, chỉ là ký ức đó hết sức mơ hồ. Vào một đêm mưa bão, dầu thắp đèn trong nhà đã hết, cả căn nhà chìm trong bóng tối. Thi thoảng lại có vài tia chớp loé lên.
Nửa đêm tỉnh giấc, hắn cảm giác như có ai đang nhìn mình, ánh sáng xanh lè của từ bên ngoài hắt vào khiến hắn nhìn thấy một người cao lớn có đôi mắt đỏ rực như lửa. Hắn vô cùng hoảng sợ nhưng ngay sau đó lại ngất đi, khi tỉnh giấc thì trời đã sáng hẳn. Hắn cứ ngỡ đó chỉ là một cơn ác mộng.
Thì ra là ông ta. Ông ta đã biết hắn từ lâu, từ những ngày mẹ con hắn còn sống cảnh bần hàn trong căn nhà rách nát, cho đến khi mẹ hắn lâm vào đường cùng phải bán thân vào kĩ viện, bị người ta hành hạ tới chết.
Ông ta nhìn thấy hết nhưng vẫn làm như không biết, còn giả bộ cứu hắn từ tay đám cướp khiến hắn mang ơn mình, rồi lại làm như vô tình để hắn đi gặp Tế Tuyết. Mọi chuyện đều nằm trong tính toán của ông ta.
Trầm Quân chưa bao giờ coi hắn là con mình, hắn chỉ là một thứ công cụ để ông ta đạt được quyền lực.
Là ông ta bất nhân thì không nên trách hắn bất nghĩa. Nếu khi ấy ông ta chịu nhấc một ngón tay cứu mẹ hắn thì mẹ hắn đã không chết một cách tủi nhục như vậy. Gương mặt bà bị rạch nát đã trở thành nỗi ám ảnh mỗi đêm của hắn trong suốt một thời gian dài.
Một người ích kỷ độc ác như vậy đáng để hắn hạ thủ lưu tình sao? Nếu hắn không phải con trai, nếu ngày ấy ông ta không phát hiện ra hắn ở phương bắc tình cờ gặp gỡ Tế Tuyết, nếu hắn không có giá trị để lợi dụng… ông ta sẽ thèm liếc hắn một cái sao?
Còn Trương Bắc Nhạn, sao cô ta có thể ngu ngốc tới vậy? Trầm Quân coi cô ta là cái gì chứ, ông ta thậm chí đã chẳng thèm phân vân mà dâng cô ta cho thủ lĩnh bộ tộc Đại Bàng để làm quà, nếu không phải hắn cứng rắn ngăn cản thì giờ này cô ta đã ở đó làm nô lệ cho đám đàn ông trong cái bộ tộc thừa nam thiếu nữ đó rồi.
Nhưng cô ta hết lần này tới lần khác lựa chọn Trầm Quân mà phản bội hắn. Ở vào thời khắc quan trọng còn đem quan hệ giữa hắn và Trầm Quân ra uy hiếp hắn rằng sẽ nói cho Tế Tuyết biết.
Hắn đã quá coi thường cô ta, cũng quá tin tưởng vào sự vững chắc trong tình cảm của hắn và Tế Tuyết.
Hắn thật sự không ngờ rằng nàng đối với hắn thiếu lòng tin đến thế. Những chuyện hắn làm vì nàng thì ra trong mắt nàng chẳng đáng là gì cả.
- Mạc Đông, ta để ngươi làm việc này vì ta tin ngươi sẽ muốn cho Trương Bắc Nhạn được chết toàn thây.
Sắc mặt Nam Thần biến thành màu xám. Tiêu Phàm rất ít khi gọi hắn bằng tên thật, những lần gọi cái tên đó đều là lúc có người quan trọng phải chết.
- Ta hiểu!
Mùa đông năm ấy ở Lệ Châu kéo dài một cách bất thường. Tuyết trắng phủ kín khắp đường xá khiến cho việc di chuyển vô cùng khó khăn. Một đoàn xe chật vật vượt qua trời tuyết đến trước nhà Tiêu Phàm. Người đàn ông to béo vội vã gõ cửa.
- Tiêu gia, cửa hàng tiểu nhân đã mang tất cả áo cưới mà Tiêu gia đặt may tới đây. Toàn bộ đều là chất lượng thượng hạng theo yêu cầu của ngài, hoa văn do những nghệ nhân thêu hàng đầu ngày đêm làm đấy ạ! –Ông ta xun xoe lấy lòng hắn.
Tiêu Phàm mở một hòm lớn ra kiểm tra, xem xét một lúc rồi hài lòng đưa cho ông chủ cửa hiệu may xấp ngân phiếu. Vừa nhìn thấy tiền ông ta đã cười đến mức không khép miệng nổi, nhanh chóng chỉ huy người làm khiêng hàng vào trong nhà.
- Tiêu gia, ngài làm gì mà cần nhiều áo cưới chất lượng cao như vậy? Tiểu nhân không nói ngoa, loại áo cưới này cho dù mang vào hoàng cung cho hoàng hậu mặc ngày đại hỉ cũng thừa tiêu chuẩn ấy chứ.
Tiêu Phàm lạnh lùng lên tiếng:
- Bớt lời đi, xong việc rồi thì rời khỏi đây, ta không thích ồn ào!
Đợi cho tất cả những người ở cửa hàng may rời đi hắn mới quay vào trong nhà, cầm những chiếc áo cưới rực rỡ lên ngắm kĩ lưỡng.
Tám trăm bảy mươi sáu chiếc áo, tám trăm bảy mươi sáu gốc đào.
Hắn không biết nàng nằm dưới gốc cây nào, chỉ có thể đem áo cưới khoác lên tất cả thân cây.
Nàng còn đợi hắn không? Hắn đã để nàng một mình ở nơi này quá lâu, lâu đến nỗi có lẽ nàng đã quên hắn.
Đời này hắn chỉ muốn lấy nàng làm thê tử, muốn cùng nàng sống đến bạc đầu, muốn nhìn con cái của họ sinh ra, lớn lên…
Một cơn mưa tuyết trút xuống, Tiêu Phàm không để tâm, tiếp tục đem từng chiếc áo cưới treo lên cây. Lần duy nhất hắn thấy nàng mặc màu đỏ là trong ngày thành hôn của hắn, nhưng tân nương lại không phải nàng.
Treo hết ngần ấy áo cưới hắn mới dừng lại, từ tốn đi vào trong nhà lấy ra một bình rượu.
Cả mảnh rừng trồng hoa đào vốn đang chìm trong tuyết lạnh lại trở nên rực rỡ chói mắt vì màu đỏ của hỉ phục. Tiêu Phàm kê một chiếc bàn, lại rót rượu ra hai ly, nâng lên hướng về phía rừng đào.
Một ly uống cạn, hắn mỉm cười nhìn về phía rừng cây. Bình rượu dần dần cạn, Tiêu Phàm lảo đảo đứng dậy, bước từng bước nặng nề về phía trước.
Một bình rượu này không thể làm hắn say.
Thứ khiến hắn đứng không vững là chất độc ở trong rượu. Cơn đau đớn như lục phủ ngũ tạng bị xé nát kéo đến khiến hắn phải vịn vào một thân cây để không ngã xuống.
Tiếng cười lanh lảnh như chuông ngân vang lên bên tai hắn.
- Tế Duyệt, cảm giác thế nào? –Phương Quân Di đứng một bên vui vẻ cười to. –Ta cứ nghĩ chàng tài giỏi lắm, chỉ chút độc tố mà cũng không nhận ra. Chàng chẳng phải cung chủ Phượng hoàng cung sao, ta còn sợ mùi hương nồng như thế chàng sẽ nghi ngờ chứ.
Tiêu Phàm không trả lời Phương Quân Di. Hắn bụm miệng lại ho, búng máu đỏ tươi trên lòng bàn tay tựa như một đoá hoa nở rộ.
- Đây là loại kịch độc lấy từ hổ mang trắng, khi độc đã ngấm sâu thì vô cùng đau đớn, sẽ hộc máu không ngừng. –Đôi mắt cô ta mở to không chớp, vẫn dáng vẻ ngây thơ hiền lành mọi khi nhưng hắn lại thấy nó thao láo như mắt rắn. –Nếu chàng không muốn chết thì hãy nói đi, nói chàng yêu ta, ta sẽ đưa thuốc giải độc cho chàng.
Cả người hắn đã không thể trụ vững được nữa, cơn đau thắt lan ra khắp cơ thể làm hắn ngã xuống nền tuyết lạnh giá. Môi hắn hơi cong lên, rõ ràng là hắn đang cười. Cái nụ cười ấy rơi vào mắt Phương Quân Di đặc biệt khó chịu, dường như hắn đang cười nhạo cô ta ngu ngốc.
- Chàng cười cái gì, chàng không sợ chết sao? –Hắn không buồn liếc mắt đến cô ta một cái càng khiến cô ta tức giận. Phương Quân Di chạy tới quỳ xuống bên cạnh Tiêu Phàm, hai tay túm lấy áo hắn. –Chàng là đồ điên. Chàng vì tiện nhân kia chuẩn bị hàng trăm áo cưới, chàng muốn làm gì, thành hôn sao? Chàng đừng quên chàng đã lấy ta, tiện nhân kia không bao giờ trở thành thê tử của chàng được. Ả đã chết rồi, chỉ có một kẻ điên như chàng mới không hiểu điều đó.
Tiêu Phàm tiếp tục ho ra máu, cả người hắn co giật, hai mắt cũng đã mờ đi không nhìn rõ. Hắn nằm im không cử động, mặc kệ Phương Quân Di kêu gào bên cạnh.
- Nói đi, nói chàng yêu ta đi, ta sẽ đưa thuốc giải độc cho chàng! Chàng mau nói đi!
Hắn không đáp lại, cô ta lay gọi mấy cũng vô ích. Phương Quân Di sợ hãi lùi ra xa Tiêu Phàm.
Máu tươi nhiễm đỏ tuyết trắng, hỉ phục đỏ rực tung bay trong gió, sắc đỏ chói mắt ấy làm Phương Quân Di kinh hãi. Cô ta vừa mới giết người, còn giết chính phu quân của mình.
Phương Quân Di gào lên một tiếng thê lương rồi điên cuồng bỏ chạy.
Khi không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ cô ta Tiêu Phàm mới mở mắt ra.
Giữa tiết trời giá lạnh, hoa đào đột nhiên bừng nở, sắc hồng tươi tắn thi nhau lan ra khắp mảnh rừng.
Hắn nghi hoặc không biết có phải mình đang gặp ảo giác hay không. Dồn hết chút sức lực còn lại, Tiêu Phàm gượng dậy, vươn tay lên cố gắng chạm vào cành hoa. Mắt hắn đã không còn thấy rõ, chỉ có chạm vào mới chắc chắn là thật. Bàn tay đưa ra gần chạm tới cành cây liền rơi xuống. Hắn ho kịch liệt, theo mỗi cơn ho là máu đỏ tràn lan trên tuyết.
Đoá hoa hồng phấn theo gió rụng xuống nền tuyết trắng. Tiêu Phàm lê người về phía trước, cuối cùng hắn cũng sờ được bông hoa. Máu từ tay hắn lem lên cánh hoa khiến cho bông hoa bị nhuộm thành màu đỏ.
Hình ảnh Tế Tuyết ngày đó ở đình Phượng Vũ lại hiện ra trước mắt hắn. Khi ấy nàng hỏi hắn có từng yêu nàng không. Hắn quả thực rất giận.
Nàng làm sao có thể nghi ngờ hắn, nghi ngờ tình cảm sáu năm qua của bọn họ?
Nàng tàn nhẫn bỏ đi đứa con, hết lần này tới lần khác đẩy hắn đến bên cạnh Phương Quân Di. Hắn không đi gặp nàng thì nàng cũng chẳng buồn tới tìm hắn. Ngày trước hắn khó khăn lắm mới mời được nàng đi chơi, vậy mà Tử Y chẳng cần mất công sức nàng cũng vui vẻ xuất cung cùng.
Hắn giận nàng, giận đến phát điên lên được.
Nàng lại còn hỏi hắn có từng yêu nàng không. Hắn làm sao không yêu nàng, hắn vì nàng làm biết bao nhiêu việc nhưng nàng lại không tin tưởng hắn.
Ngày cuối cùng họ gặp nhau. Thật ra hôm ấy hắn vừa trở về từ đông bắc, mới chân trước bước vào phủ thì đã nhận được lời nhắn từ Tử Y. Hắn đi vắng mấy tháng trời, phải cho người giả dạng ở trong vương phủ để không làm Phương Thiếu Lăng nghi ngờ. Nàng nói muốn gặp hắn khiến hắn mừng tới mức muốn điên. Nhưng nàng lại nói chỉ gặp hắn lần cuối.
Cái gì mà sau này không gặp lại nữa? Đợi hắn tiêu diệt Phương gia rồi thì nàng không cần phải lo sợ bất kì ai, có thể đường đường chính chính ở bên cạnh hắn. Cho dù nàng không muốn hắn cũng không cho phép nàng bỏ chạy.
Không ngờ nàng lại không đợi được.
Nếu lúc ở đình Phượng Vũ hắn đừng nói những lời tổn thương nàng thì nàng sẽ không phải chết uất ức như vậy, sẽ không cho rằng cả đời nàng đều bị người ta lừa dối.
Tiêu Phàm nắm chặt bông hoa đào trong tay, cảm giác mềm mịn này đúng là cánh hoa. Hắn vui sướng mỉm cười, nàng có phải vẫn đợi hắn không?
Máu từ khoé miệng tiếp tục ứa ra. Hắn mệt mỏi gục xuống, cảm thấy nỗi đau đớn đang dần trở nên mơ hồ.
Tuyết vẫn không ngừng rơi. Những bông tuyết trắng tinh phủ lên cơ thể hắn, che đi những vết máu đỏ đang dần thẫm lại. Hoa đào khoe sắc giữa trời đông lạnh giá, những cánh hoa bay theo gió, rơi xuống mặt đất tựa như những giọt nước mắt.
——————————————————-Hoàn chính văn—————————————————–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...