Chỉ duy nhất loài hoa nhài trắng muốt kia
Nở rộ dưới ánh trăng non màu hổ phách
Cho dù đã mất hết sức mạnh để yêu
Em cũng không bao giờ sợ hãi
Bầu trời toả ánh sáng màu nhiệm
Soi rọi những hư vô hoang mang
Em đi tìm duy nhất một ước mơ trong đống tàn tích đổ nát
Bức tượng đá ngàn năm canh giữ khoảng thời gian thần bí
Nước sông xanh trong vắt sẽ dẫn lối cho em
Vượt qua phong ba thoát khỏi mọi trở ngại
Kiên trì nuôi hy vọng để bước tiếp
( trích Hoa trong mộng )
tt 9
Từ rất lâu về trước, người ta lưu truyền một câu chuyện về rừng sương mù.
Nghe nói khi sương mù mới bao phủ khu rừng, màn sương dày đặc gấp nhiều lần so với bây giờ, dày đến nỗi ánh mặt trời không lọt nổi xuống đó, khiến cho nơi ấy ban ngày thì chìm trong màu xám nhờ nhờ, đêm xuống thì hoàn toàn tối đen như mực. Người mặt đối mặt cũng khó nhìn rõ nhau.
Vào một năm nào đó không ai còn nhớ rõ, có hai anh em cùng vào rừng kiếm củi. Vì sương mù quá dày đặc nên bọn họ bị lạc mất nhau, không người nào tìm thấy đường ra, đành phải ăn quả dại sống qua ngày trong rừng. Nhiều năm trôi đi, sau những ngày sống cô độc buồn bã, người anh trai tình cờ gặp một cô gái, vì màn sương dày đặc nên họ chẳng thể nhìn rõ mặt nhau. Nhưng qua mỗi lần tiếp xúc, họ nảy sinh tình cảm và chung sống như vợ chồng.
Một ngày, không hiểu sao sương mù đột ngột tan hết, ánh sáng rực rỡ của mặt trời soi rọi khắp nơi. Hai người nhìn rõ mặt nhau thì vô cùng kinh hãi, cô gái mà người anh chung sống bấy lâu hoá ra lại chính là người em gái đã thất lạc.
Hoảng loạn, đau khổ, nhục nhã. Hai người họ nhảy xuống một vực sâu trong rừng mà chết.
Sau ngày hôm ấy, màn sương dày đặc lại tiếp tục bao phủ khu rừng. Vực sâu mà hai anh em nhảy xuống bốc lên làn sương màu đỏ nhạt. Người ta gọi đó là vực Ly biệt. Họ còn đồn đại rằng vực Ly biệt là nơi bị nguyền rủa. Bất kì ai đến đó sẽ vướng phải lời nguyền, vĩnh viễn không bao giờ được ở cạnh người mình yêu.
- Nàng tin câu chuyện này không? –Tiêu Phàm nắm lấy tay Tế Tuyết, ánh mắt loé lên một tia kì lạ.
Từ trên lầu Khổng Tước nhìn về phía tây có thể thấy mờ mờ làn sương màu đỏ. Tế Tuyết nhíu mày suy nghĩ. Nàng đã nghe hàng đống truyền thuyết ma quái về Hàn Băng cung, có điều nàng sống ở đó bao nhiêu năm nay đã phát hiện ra một sự thực rất dễ hiểu.
- Câu chuyện cặp huynh muội ấy có thực hay không chỉ trời mới biết, nhưng rõ ràng là người lan truyền nó không muốn có ai lai vãng tới cái vực kia, chứng tỏ ở vực Ly biệt nhất định cất giấu một bí mật rất quan trọng. –Nàng nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa ý cười. –Chàng hỏi ta chuyện này xem ra chàng đã biết ở đó giấu thứ gì phải không?
Tiêu Phàm gật đầu, vòng tay ôm lấy nàng. Hơi thở ấm áp của hắn phả vào bên tai làm Tế Tuyết hơi buồn.
- Nàng đoán đúng, ta đã xuống vực Ly biệt rồi, thứ giấu ở đó thật sự rất đáng giá, nàng muốn biết không?
Hắn chỉ vào môi mình, cười gian manh.
- Biểu hiện chút xem, nếu ta hài lòng thì sẽ nói cho nàng biết!
- Ai cần chứ, ta không bán thân!
Tiêu Phàm nhanh như chớp áp lên môi nàng, hôn đến đất trời điên đảo. Tế Tuyết mãi mới có cơ hội hít thở không khí, nàng tức giận trừng mắt với hắn.
– Dưới vực đó cất cái gì, mau nói đi, hôn cũng hôn rồi!
Hắn bẹo má nàng, bật cười.
- Ha ha, nàng mới nói là không cần mà, nàng không cần vậy ta nói làm gì!
Lại bị Tiêu hồ ly lừa rồi, Tế Tuyết làm mặt lạnh quay đi, không để ý đến Tiêu Phàm. Hắn dựa cằm lên vai nàng, không ngừng giở giọng đáng thương gọi nàng.
- Tế Tuyết, nàng giận gì chứ, được rồi, cùng lắm ta đây chịu thiệt… cho nàng hôn lại là được chứ gì.
Không biết là ai chịu thiệt nữa! Nàng nhất quyết không trả lời hắn.
“Tế Tuyết, Tế Tuyết…”
Tiếng gọi tha thiết đầy bi thương giống như từ một nơi rất xa vọng về làm nàng không khỏi xót xa.
Thanh âm quen thuộc đến thế, dường như đã gọi tên nàng rất lâu. Nàng cảm thấy mình đang ở giữa một vùng mịt mờ không xác định. Xung quanh là lầu Khổng Tước vắng lặng, chỉ có mình nàng cùng biển sương mù mênh mông.
Lông mi nàng hơi run rẩy, nàng hé mắt ra, ánh sáng đột ngột tràn vào làm nàng hơi khó chịu. Cổ họng khô khốc, cả người không còn sức lực. Nàng khẽ động ngón tay, cảm giác đau đớn ở tay trái không còn rõ ràng như trước.
Bên giường, một nam nhân đang ngồi nhìn nàng chăm chú, gương mặt tiều tuỵ hốc hác, ánh mắt vừa hoảng hốt vừa mừng rỡ.
Người này… nàng không ngờ so với trong trí nhớ của nàng hắn lại gầy đến vậy, giống như chỉ còn da bọc xương.
- Tiêu Phàm! –Nàng gọi hắn.
Tiêu Phàm run rẩy nắm lấy tay nàng, đột nhiên hắn tự tát vào mặt mình một cái. Tế Tuyết ngạc nhiên kêu lên:
- Chàng làm gì thế?
Tay nàng chợt ẩm ướt, nước mắt của Tiêu Phàm từ từ rớt xuống. Hắn ngơ ngẩn nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng áp mặt lên gương mặt nàng,nghẹn ngào lẩm bẩm:
- Không phải là mơ, không phải là mơ! Ta không dám ngủ, ta cứ sợ ngủ rồi sẽ không phân biệt nổi nàng là thực hay mộng. Cuối cùng nàng cũng tỉnh. Ta chờ nàng lâu lắm nàng biết không, cứ như đã qua một đời rồi.
Tế Tuyết muốn an ủi hắn nhưng lại không tìm ra từ ngữ gì. Nàng cứ nghĩ mình sẽ chết, bây giờ nàng không những còn sống mà còn ở ngay bên cạnh hắn.
Nhưng nàng cũng không biết gặp lại đối với hắn và nàng là may mắn hay bất hạnh.
———————————————————————————
Trương Ký xem mạch cho Tế Tuyết, bình tĩnh nói:
- Tình hình đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ cần tỉnh lại sẽ không đáng lo nữa. –Ông ta quay sang nhìn Tiêu Phàm, xẵng giọng bảo hắn. –Ngươi yên tâm đi ngủ rồi chứ?
Tiêu Phàm không trả lời, vẫn ở một bên nhìn Tế Tuyết như sợ nàng sẽ biến mất, hoặc giả như nếu hắn ngủ xong tỉnh dậy mới biết đây chỉ là mơ.
- Tiêu Phàm, chàng lại đây!
Nàng gắng dịch người vào trong, chừa ra một chỗ trống cho hắn. Tiêu Phàm nằm xuống cạnh nàng, tay hắn còn nắm chặt lấy tay nàng rồi mới mệt mỏi nhắm mắt lại.
Trương đại phu sột soạt viết gì đó trên giấy rồi giơ lên trước mặt nàng.
“Ta sẽ đốt mê hương cho hắn ngủ, loại này chỉ có tác dụng với nam nhân, kể từ lúc hắn tỉnh lại thì chưa chợp mắt chút nào, chờ hắn ngủ say rồi ta có chuyện muốn nói.”
Chỉ một lát, mùi thơm thoang thoảng của hoa quế tràn ngập căn phòng. Tế Tuyết quan sát gương mặt khi ngủ của Tiêu Phàm, thấy lông mày hắn vẫn chau lại, nàng giơ tay trái lên, dùng ngón tay cái còn lành lặn miết nhẹ lên trán hắn.
Một bé gái khoảng 8 tuổi bê thuốc và cháo loãng vào phòng. Cô bé muốn lên giường đỡ Tế Tuyết dậy liền bị nàng xua tay ngăn lại.
Tế Tuyết chật vật chống tay tìm cách ngồi dậy, nàng không muốn cô bé kia lên đây, sợ cử động mạnh sẽ khiến Tiêu Phàm tỉnh giấc. Hôn mê đã lâu nên cơ thể nàng gần như kiệt quệ, ngồi dậy được cũng mất không ít sức lực.
Nàng nhẹ nhàng rút tay khỏi Tiêu Phàm, đỡ lấy bát cháo. Trương đại phu im lặng quan sát Tế Tuyết, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Đợi đến khi nàng uống xong thuốc, ông ta vẫn không nói gì. Tế Tuyết lấy khăn lau miệng, thản nhiên lên tiếng:
- Ta còn bao lâu?
Bầu không khí trong phòng rơi vào trầm mặc, chỉ có làn hương lượn lờ mờ ảo.
- Thương tổn ngoài da đã lành lại nhưng vết thương ở tim thì ta chỉ có thể khống chế tạm thời, nó quá nghiêm trọng. Về mặt thời gian, có thể là một năm, điều dưỡng tốt, tránh mệt nhọc, giữ tâm trạng vui vẻ thì có thể kéo dài hơn.
Một năm! Nàng nhìn Tiêu Phàm mang vẻ mặt mệt mỏi đang ngủ say, nghĩ đến ánh mắt vừa hoảng sợ vừa vui mừng của hắn khi nàng tỉnh lại, nghĩ đến hắn cố chấp không chịu ngủ vì sợ nàng biến mất.
Nước mắt không kìm được rơi xuống gương mặt hắn. Ly biệt… vốn là tương lai đã được báo trước!
Hiên nhà tựa vách núi, phong linh tựa biển xanh
Ta ở đây, mãi đợi chờ một cánh nhạn quay trở về
Số mệnh đã an bài , chẳng thể nào thay đổi
Nàng ra đi trong im lặng
Câu chuyện xưa ở ngoại thành, nơi sương mù phủ mịt mùng
Chẳng thể nào nhìn rõ
Tiếng thở dài của ta, nàng chẳng thể nghe thấy
Vì gió đã ngừng thổi từ lâu…
( trích Ngàn dặm xa )
tp25
Tiêu Phàm đỡ Tế Tuyết ngồi xuống chiếc ghế ở hiên nhà. Hắn cẩn thận khoác thêm áo cho nàng.
Cả hai đều im lặng, không khí có chút xấu hổ. Kể từ khi nàng tỉnh lại hắn vẫn luôn quan tâm tới nàng từng chút một. Nàng không nói với hắn về những gì nàng biết, mà hắn cũng ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ bọn họ như đang đi trên lớp băng mỏng, chỉ cần một người lên tiếng, tất cả sẽ vỡ tan.
Sự thực quá tàn khốc khiến ai cũng sợ hãi phải đối mặt.
Ráng chiều hôm nay không hiểu sao lại mang màu đỏ hồng tuyệt đẹp, phủ lên cảnh vật sắc hồng nhạt như gương mặt tân nương.
Tế Tuyết ngắm nhìn cảnh vật trong sân, vài đoá hoa nở sớm dù bị tuyết lạnh phủ lên vẫn rực rỡ khiến người ta không thể rời mắt.
- Mùa xuân gần đến rồi. –Tiêu Phàm làm như vô tình nói.
Tế Tuyết không thấy vui mừng chút nào.
Mùa xuân năm sau, liệu nàng còn có thể cùng hắn nhìn hoa nở hay không?
Nàng chết rồi hắn phải làm sao đây? Hắn yêu nàng như thế, có thể vì nàng làm tất cả… mà nàng lại chẳng thể cho hắn một tương lai.
Sớm biết có ngày hôm nay, có lẽ không nên bắt đầu.
—————————————————————
Trương đại phu sai Tiêu Phàm ra ngoài mua hộ ông ta chút dược liệu, hắn vốn không muốn đi nhưng Trương Ký tức thì thở vắn than dài rằng đó là để cho Tế Tuyết dùng, Tiêu Phàm không hỏi đến câu thứ hai lập tức ra khỏi nhà.
Hắn đi rồi ông ta liền quay sang cười với Tế Tuyết;
- Cô nương có chuyện muốn hỏi ta phải không?
Nàng cảm thấy Trương đại phu này thật sự rất hiểu ý người khác, nhân lúc không có mặt Tiêu Phàm nàng liền hỏi Trương Ký về Lệ quỷ. Ông ta dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, cuối cùng chậm rãi lên tiếng:
- Lệ quỷ là một loại thuốc gây ảo giác, có hình dạng như một miếng băng, nó tan vào trong máu sẽ bắt đầu phát tác, khi ngươi bị đau đớn vì lý do nào đó, Lệ quỷ sẽ khuếch trương nỗi đau đó lên vài trăm lần, khiến cho người uống thống khổ sống không bằng chết. Tác dụng của lệ quỷ thường chỉ kéo dài trong bảy ngày… nhưng làm sao ngươi lại biết nó?
Câu trả lời ngoài ý muốn khiến nàng kinh ngạc. Thuốc gây ảo giác? Thảo nào cơ thể nàng không chống lại được, nó căn bản không phải là thuốc độc.
- Ta đã uống nó, có điều tác dụng của nó kéo dài tới vài tháng chứ không phải bảy ngày.
- Không thể nào, ngươi chịu đựng được vài tháng sao?
Trương đại phu lắc lắc đầu suy nghĩ. Chuyến đi lần này quả nhiên mang đến cho ông ta quá nhiều bất ngờ.
Nhớ lại quá khứ nhiều năm trước, Quỷ y Trương Ký chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi trong rừng được sư phụ nhặt về nuôi. Suốt mấy chục năm, ông ta không biết tên thật của sư phụ là gì, chỉ biết người họ Mạc. Lệ quỷ là một trong những loại thuốc chỉ có sư phụ mới biết điều chế. Năm Trương Ký 23 tuổi, sư phụ đột nhiên ra đi, chỉ để lại một bức thư ngắn nói rằng mình sẽ không trở về. Ông ta đợi rất lâu, rất nhiều năm đến khi hoàn toàn tuyệt vọng mới rời khỏi nơi đó, chu du thiên hạ.
Cho đến lúc này ông ta chưa từng quên dung nhan sư phụ, thời gian dường như chẳng hề để lại chút dấu vết nào trên gương mặt bà. Sau bao nhiêu năm ở bên nhau sư phụ không hề già đi, vẫn cứ xinh đẹp động lòng người. Mái tóc bạc trắng mỗi khi rũ xuống đều giống như một dòng sông tuyết nhấn chìm trái tim Trương Ký.
- Lệ quỷ không thể kéo dài quá bảy ngày, trừ khi nó được kết hợp với hoa hoàng xà.
- Hoa hoàng xà?
- Phải, đó là một loại hoa màu vàng, bông nhỏ, không có mùi nhưng lần đầu tiếp xúc thường gây mẩn ngứa, về sau sẽ hoàn toàn miễn dịch. Thân cây khi đập nát sẽ chảy ra một loại nhựa dùng để giặt quần áo rất sạch, có điều hoa hoàng xà đã tuyệt chủng cả mấy trăm năm nay rồi, có rất ít người còn biết đến nó.
Tế Tuyết sững sờ nghĩ đến loài hoa vàng rực như nắng mọc đầy ở Thương thành mỗi khi xuân về.
Sao nàng lại không nghĩ ra cơ chứ? Nàng bị người ta tính kế, thật ngu xuẩn!
Loại hoa vàng ấy không phải tự nhiên mọc lên, có người đã cố ý trồng nó. Năm mà loài hoa ấy đột nhiên xuất hiện cũng là năm nàng gặp Mạc bà.
Cung nữ ở Hàn Băng cung đúng là đã dùng nhựa từ thân cây làm chất giặt quần áo, loại nhựa này chỉ cần còn sót lại một chút cũng có thể theo những vết thương hở ngấm vào máu, đó là lý do vì sao trong cơ thể nàng luôn có hoa hoàng xà khiến cho Lệ quỷ không ngừng phát tác. Khi nàng đến rừng sương mù vẫn luôn dùng quần áo mang theo từ Hàn Băng cung, khoảng thời gian ở Lệ châu thì khác, toàn bộ quần áo giặt ở đó chắc chắn không có hoa hoàng xà bám vào, vì thế mà sức khoẻ của nàng mới có chuyển biến tốt.
Mạc tiền bối, bà ta đã lừa nàng. Không, nói đúng hơn thì bà ta đã chuẩn bị rất lâu, từng chút một dẫn nàng vào cái bẫy đã đặt sẵn.
Vì sao? Vì sao lại phải tốn công sức như vậy để hãm hại nàng?
- Ai đã đưa lệ quỷ cho ngươi? –Trương Ký chờ mong nhìn Tế Tuyết. –Người đó hiện giờ đang ở đâu?
- Thứ lỗi cho ta không thể nói!
Trương Ký thở dài, xem ra duyên phận giữa ông ta và sư phụ thật sự đã hết, khó khăn lắm mới nghe ngóng được chút tin tức thì lại đứt đoạn.
Sức khoẻ của Tế Tuyết hiện giờ đã gần hồi phục, nếu không kể đến cái thời hạn một năm treo lơ lửng trên đầu thì nàng không còn gì đáng ngại, có thể rời khỏi chỗ của Trương Ký.
Những ngày qua nàng không ngừng suy nghĩ về tương lai. Cận kề cái chết, nàng chẳng còn quan tâm nhiều đến việc nàng và Tiêu Phàm liệu có phải huynh muội hay không, hay thù hận giữa bọn họ sâu sắc tới mức nào.
Cho dù trước đây Tiêu Phàm vì những khúc mắc ấy mà rời bỏ nàng nhưng hắn vẫn luôn tìm cách bảo vệ nàng, giúp đỡ nàng.
Bị giằng xé giữa oán hận khổ sở, giữa đạo đức luân lý, hắn vẫn lựa chọn nàng.
Tế Tuyết chậm rãi bước trên nền tuyết, để lại những dấu chân nhỏ. Nàng biết nếu Tiêu Phàm nhìn thấy nhất định sẽ mắng nàng không chịu giữ gìn sức khoẻ.
Có thể gặp hắn trong cuộc đời này có lẽ cũng là may mắn của nàng. Nếu giữa bọn họ không có nhiều phức tạp như vậy thì tương lai hẳn sẽ rất tốt đẹp.
Một con chim sẻ chết cóng trong tuyết. Tế Tuyết nhìn cái xác cứng ngắc của con chim, đôi mắt ánh lên tia lạnh lẽo.
Một mũi tên trên thành kia nàng còn nhớ rõ, cái đau đớn truyền đến khi nó xuyên qua da thịt vẫn khiến nàng rùng mình. Nếu lúc ấy Tiêu Phàm trúng tên liệu bây giờ hắn còn sống không, còn đứng trước mặt nàng không?
Nàng thật sự không hiểu rốt cục Phương Thiếu Lăng muốn gì. Tâm tư người này quá kín đáo, nàng có thể đoán được một phần nhưng không thể nhìn thấy phần thứ hai.
Tế Tuyết bỗng nhiên hơi hoảng sợ. Liệu Phương Thiếu Lăng đã biết những gì, có khi nào hắn đã điều tra ra Tiêu Phàm chính là Tế Duyệt, là người mang huyết thống hoàng thất.
Khả năng ấy rất lớn, hắn sợ Tiêu Phàm sẽ ảnh hưởng tới việc giành ngai vàng của hắn. Cho nên lúc hỗn loạn trên thành hắn muốn nhân cơ hội loại bỏ cả nàng và Tiêu Phàm.
Tế Tuyết xiết chặt bàn tay. Phương Thiếu Lăng có thể âm mưu chèn ép nàng, hãm hại nàng, nhưng hắn tuyệt đối không thể động đến Tiêu Phàm.
Mấy vạn dặm giang sơn nàng dâng cho hắn nếu không thể khiến hắn yên lòng thì nàng cũng không cần làm việc vô nghĩa nữa.
Phương Thiếu Lăng, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.
Nếu nàng đã không còn bao nhiêu thời gian nữa, vậy nàng nhất định phải dọn sẵn cho Tiêu Phàm một con đường rộng lớn, loại bỏ tất cả những kẻ có thể làm hại hắn, đặt hắn ở vị trí cao nhất, không ai có thể xâm phạm.
Nói cho cùng, hắn vẫn mang trong mình huyết thống của Tế gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...