"Thì ra công tử đây chính là vị tướng quân dũng mãnh uy vũ phi thường trong truyền thuyết của Bắc Thần ta, Bách Thắng đại tướng quân." (nguyên bản là chiến vô bất thắng nhưng ta ko biết dịch làm sao) nàng có từng thông qua Ngữ Tình hỏi thăm chút chuyện về triều đình hiện tại, mặc dù cũng không biết nhiều nhưng một vài chức quan lớn thì cũng miễn cưỡng biết một chút, trong số đó tất nhiên có bao gồm vị Tướng quốc đại tướng quân lỗi lạc trước mắt đây.
Thanh Ca cố tình làm ra vẻ kinh ngạc, giọng nói của nàng dù là ai nghe được cũng biết là giả dối, giống như đang trần thuật một chuyện vậy, không hề có chút gì gọi là cô nương đối mặt với thần tượng bấy lâu cả, Trạm Nguyệt Hàn nhíu mày, trầm mặc cầm ly rượu Thanh Ca vừa mới rót uống một hơi cạn sạch, trong mắt lộ ra tia hưởng thụ cùng nghi hoặc, Nguyệt Nhi này mặc dù là hoa khôi Phong Nguyệt lâu nhưng cũng không phải là kẻ có thể hưởng thụ rượu ngon như vậy, loại rượu thế này cũng không phải muốn mua là mua được, tất nhiên cũng không phải là vấn đề giá cả, mà do loại rượu thế này cũng không được sản xuất nhiều, người bình thường sao có thể mua dễ dàng, hơn nữa nàng ta còn vô tư dùng để chiêu đãi khách thì nhất định nàng ta không chỉ có một bình, chuyện này sao có thể khiến hắn không nghi ngờ chứ.
Thanh Ca thấy vẻ mặt hưởng thụ của Trạm Nguyệt Hàn thì cũng hớp một ngụm rượu ngon, lắc lắc ly rượu về hướng Trạm Nguyệt Hàn, huyền diệu nói, "Thế nào? Không tệ đúng không, đây chính là nữ nhi hồng năm mươi năm đấy." có thể nói rượu chính là người bạn tốt kiếp trước của nàng, thế nhưng mười lăm năm lạc về thời cổ đại này nàng lại chưa một lần uống qua, huống chi nàng từng nghe nói hương vị rượu ở đây rất đậm, rất thơm thì làm sao nàng có thể bỏ qua được, vì vậy khi tiếp quản Phong Nguyệt lâu, trừ kế hoạch giúp làm ăn phát đạt, nàng còn bảo Ngữ Tình gom góp các loại rượu tốt hiếm thấy, nếu Ngữ Tình không thể lấy về thì nàng sẽ tự thân xuất mã, rượu ngon nhất định sẽ lấy tới tay.
"Lúc nào Phong Nguyệt lâu cũng dùng loại rượu tốt thế này để đãi khách sao?" nếu thật như thế thì không thể không nói bà chủ thật sư quá hào phóng, vừa nói Trạm Nguyệt Hàn vừa rót cho mình thêm một chén.
"Có một số nam tử tới thanh lâu là vì uống rượu, mang rượu ngon thế này cho những người không biết thưởng thức như thế không phải là rất phí sao, huống chi bà chủ cũng không nỡ, rượu này cũng không dễ có nên chỉ có chỗ này của ta mới có thôi, tướng quân có thể uống thì cũng là vận may của người, huống chi một trăm vạn lượng bạc mua một đêm của Nguyệt Nhi ta, ta còn lí do nào mà không lấy đồ ngon ra chiêu đãi tướng quân chứ, chẳng qua Nguyệt Nhi cũng thật tò mò, chẳng phải trên phố đồn rằng tướng quân không dạo thanh lâu sao, hơn nữa cũng chưa nghe qua ngài vì nữ tử nào động tâm, hơn nữa nữ nhân cảm mến ngài lại rất nhiều, vậy vì sao tướng quân lại vì một nữ tử thanh lâu nho nhỏ như Nguyệt Nhi mà vung tiền như rác?" bây giờ Phong Nguyệt lâu là sản nghiệp của nàng, dùng rượu mắc như vầy chiêu đãi đám nam nhân ngoài kia chẳng phải là rất ngu ngốc sao, nàng cũng không hào phóng như thế, chẳng qua nam nhân trước mắt có thể bỏ ra một trăm vạn lượng vì một đêm của nàng, đó cũng không phải là con số nhỏ, sợ rằng Phong Nguyệt lâu trước kia cũng chưa từng kiếm ra nhiều tiền như thế, số tiền này cũng không nằm trong phạm vi tính toán của nàng, mặc dù nàng tự tin với bản thân, cũng tính trước được sẽ có một màn dành giật như khi nãy nên bạc chắc cũng không ít, nhưng tối đa cũng không quá năm mươi vạn lượng, nàng biết rõ nam nhân dù háo sắc tới đâu cũng không thể bỏ ra quá nhiều tiền vì một nữ nhân thanh lâu, nếu Trạm Nguyệt Hàn không phải hạn người nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu thì chắc Lãnh Thanh Ca nàng có sức quyến rũ ghê gớm làm cho tướng quân nhà người ta vừa gặp đã yêu rồi, nhưng nói gì thì nói, bạn tướng quân này đúng là bại gia chi tử.
"Ta chỉ tò mò tại sao một nữ tử tài hoa lại sống ở một nơi tự hủy hoại mình như thanh lâu." Trạm Nguyệt Hàn nhìn thẳng vào Thanh Ca, khuôn mặt trắng nõn có chút ửng đỏ, lông mi thật dày như cánh quạt che khuất đi đôi mắt xinh đẹp, đôi môi bởi vì vừa uống rượu mà đỏ mọng lộ ra tí ướt át trong suốt khiến người ta nhịn không được mà muốn cắn một cái, đôi vai mượt mà tinh xảo lộ trong không khí, xương quai xanh có lồi có lõm, da thịt như phấn non mềm không khỏi đánh sâu vào dục vọng nguyên thủy nhất của nam nhân, một nữ nhân như thế chính là báu vật mà nam nhân mơ ước, với điều kiện của nàng, chắc chắn sẽ có rất nhiều nam nhân muốn cưới về nhà, cần gì phải sống ở một nơi phức tạp, dơ bẩn trong mắt thế nhân như thanh lâu.
Thanh Ca tất nhiên hiểu suy nghĩ của Trạm Nguyệt Hàn, xem ra ở thời đại này nữ tử cho dù có xuất sắc ra sao thì trong mắt nam nhân, nàng vẫn phải sống phụ thuộc vào bọn họ, Thanh Ca không hề che giấu châm chọc trong đáy mắt, "Nếu ở đâu cũng là lấy sắc đè người thì thanh lâu hay ngoài kia cũng vậy thôi, chỉ khác ở cách hầu hạ nam nhân thôi, ở Phong Nguyệt lâu thì có thể hầu hạ một bầy nam nhân, vì sao nam nhân có thể tam thê tứ thiếp còn nữ nhân lại nhất định phải hầu hạ một người, cho nên, ta thấy cuộc sống ở đây rất tốt, chí ít có thể thưởng thức nhiều loại nam nhân khác nhau, không phải sao? So với việc ở trong phòng suốt ngày chờ đợi một nam nhân đến héo mòn thì cuộc sống này chẳng phải tốt hơn nhiều sao?"
"Ngươi..." Trạm Nguyệt Hàn từng gặp qua rất nhiều nữ nhân, người người đều tam tòng tứ đức, lấy đàn ông làm trung tâm, chưa từng có ai dám có suy nghĩ kinh thế hãi tục như nàng, cho dù có cũng chẳng ai có gan lớn mà to giọng nói ra.
"Ta thì sao? Đồi phong bại tục, không tuân thủ nữ tắc??" Thanh Ca hỏi ngược lại.
Không chờ Trạm Nguyệt Hàn nói, Thanh Ca lại tiếp lời, "Làm sao nào? Đại tướng quân muốn tới bàn luận chuyện đời với Nguyệt Nhi hay tới chất vấn phạm nhân vậy?"
Thanh Ca cũng không phải thiện nam tín nữ gì, kiếp trước bởi vì thân phận nên nàng cũng không có ý định có bạn trai cố định, vì thế khi có như cầu sinh lí thì tình một đêm là lựa chọn không tới nỗi tệ, vì thế quan điểm của nàng đối với quan hệ nam nữ cũng không bảo thủ.
Nam nhân trước mắt đúng là hình mẫu đàn ông không tệ, thân phận cao quý, hình tượng lạnh lùng, nam nhân thế này hẳn là từng có rất nhiều nữ nhân, kĩ thuật trên giường chắc cũng không tồi, Lãnh Thanh Ca nàng ghét nhất là xử nam không có một chút kinh nghiệm, ngoại trừ thân thể có chút sạch sẽ thì chẳng có gì đáng hưởng thụ.
"Dĩ nhiên là không phải, bài hát khi nãy của Nguyệt Nhi cô nương không giống với những ca khúc đương thời, xin hỏi tên bài hát là gì?" người ta đã không muốn nhiều lời thì hắn cũng không có lí do hỏi nhiều, hắn cũng không phải loại người thích dạ dỗ người khác, mặc dù có chút kinh ngạc với suy nghĩ của Thanh Ca nhưng ngoại trừ khiếp sợ thì hắn cũng không có ý cười nhạo hay khinh thường nàng, ngược lại, đối với sự đặc biệt của nàng trong lòng hắn lại nổi lên tia tình tố không biết tên.
"Túy thanh phong" Thanh Ca đáp ngắn gọn, như có như không liếc Trạm Nguyệt Hàn một cái, giống như thể ly nữ nhi hồng trong tay nàng còn đáng nhìn hơn nam nhân trước mắt.
"Ca khúc rất đặc biệt, tài đánh đàn của Nguyệt Nhi cô nương cũng thật lợi hại, không biết cô nương có thể đánh thêm một bài vì tại hạ không?" sở dĩ hắn bỏ ra một trăm vạn lượng cũng không phải vì nhìn trúng sắc đẹp của nàng, chẳng qua là trong lòng không muốn một nữ tử như nàng bị chà đạp thôi, vì thế hắn cũng không có ý định làm gì với nàng, đây cũng là nguyên nhân khi đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp cùng thân hình nóng bỏng của nàng hắn cũng không có chút hành động.
"Không muốn." Thanh Ca nhìn Trạm Nguyệt Hàn, môi mọng khẽ hé, nhẹ nhàng nói.
"Cái gì?" Trạm Nguyệt Hàn kinh ngạc hỏi, hắn không hề dự liệu rằng Thanh Ca sẽ từ chối, hắn tự thấy yêu cầu của bản thân không hề quá đáng chút nào.
Thanh Ca đứng dậy đi vòng qua cái bàn, ngồi trên người Trạm Nguyệt Hàn, thân thể mạn điệu dán chặt vào người hắn, hai tay ôm cổ Trạm Nguyệt Hàn, môi mọng cà vào tai hắn, lưỡi thơm tho vươn ra khẽ liếm, sau đó nhẹ nhàng thổi khí, "Đại tướng quân của ta, ngươi dùng một trăm vạn lượng không phải chỉ để nghe một khúc cầm nho nhỏ của ta thôi đó chứ, ngươi không thấy chúng ta có thể làm nhiều chuyện thú vị hơn nhiều sao?"
Trạm Nguyệt Hàn nhìn thằng vào Thanh Ca, dù sao hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, mĩ nhân thế này mời gọi thì sao có thể xấu hổ cự tuyệt, lạnh lùng xấu xa hỏi, "Vậy Nguyệt Nhi thấy chúng ta có thể làm chuyện gì thú vị?"
"Ví dụ như vầy." môi mọng che đi đôi môi mỏng của Trạm Nguyệt Hàn, tay nhỏ bé bắt đầu đốt lửa trên người hắn.
Suốt một đêm đều là do Thanh Ca chủ động, Trạm Nguyệt Hàn cũng khá bất ngờ khi biết bản thân là nam nhân đầu tiên của nàng, dù sao một chỗ phức tạp như thanh lâu thì hắn cũng không mong chờ Thanh Ca mang tấm thân toàn bích.
Trong phòng diễn cảnh kiều diễm dâm mĩ, nhưng kì quái nhất là trên nóc giường có một con rắn nhỏ đỏ hồng, cúi đầu vui vẻ nhìn toàn bộ quá trình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...