Edit: Minnie Phạm
Sáng sớm ngày hôm nay, Tuyết Ninh sẽ cùng hoàng thượng và Thái hậu mời thái tử và công chúa nước Vân Thủy đi săn thú tại bãi săn.
Nghe Thái hậu nói người nước Vân Thủy đều có tài bắn cung, khiến người khác thật là tò mò.
Đợi đến khi đoàn người tới được bãi săn thì nơi đây đã sớm tấp nập người. Hoàng thượng cùng thái tử nước Vân Thủy sẽ tranh tài cưỡi ngựa. Những phi Tần khác đã sớm cùng nhau đi du ngoạn
Tuyết Ninh cảm thấy nhàm chán, liền mang theo Tắc Bắc cùng Châu nhi tản bộ quanh bãi săn, Thái hậu nói bản thân mình già rồi nên chỉ ngồi xem náo nhiệt.
Tuyết Ninh mang theo Châu Nhi cùng Tắc Bắc tìm được một mảnh sân cỏ, nở đầy hoa dại mà nàng không biết tên, phía trước là một dòng suối trong suốt.
Phong cảnh đẹp như vậy, khiến nàng chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
" Khương Tuyết Ninh, tại sao ngươi không dám tranh tài cưỡi ngựa cùng bản công chúa " chỉ thấy Vân Mộc Tuyết mang theo tỳ nữ của mình , mặt nhìn Khương Tuyết Ninh khiêu khích
Tuyết Ninh cười khẽ, nha đầu này hình như không thích nàng
Vân Mộc Tuyết cả giận nói: "Ngươi cười cái gì mà cười, có dám hay không cùng ta so tài"
"Nương nương......... " Giọng nói Tắc Bắc đầy lo lắng. Tuyết Ninh liền giơ tay lên ngăn lại lời nói của Tắc Bắc.
"Tại sao Bổn cung lại phải cùng ngươi so tài "
"Không vì cái gì cả, bản công chúa chính là muốn cùng ngươi so tài"
Tuyết Ninh cười cười, lắc đầu xoay người muốn rời khỏi, ai ngờ người còn chưa rời đi, Vân Mộc Tuyết vừa khóc vừa gào nói: "Ta muốn cùng ngươi so tài, ta nhất định có thể thắng ngươi"
Tuyết Ninh bất đắc dĩ quay đầu, nhìn Vân Mộc Tuyết, nàng còn chưa mở miệng, một thanh âm trơn bóng như ngọc truyền đến:
"Tuyết Nhi, sao ngươi không biết phân rõ phải trái như vậy" Tuy là lời nói trách cứ nhưng lại mang theo sự cưng chiều vô hạn.
Âm thanh kia chỉ vang lên trong nháy mắt, bước chân Tuyết Ninh tựa như đóng ở trên mặt đất, thế nào cũng không thể di chuyển được, nàng biết rõ hắn không phải Vân Thiên, nhưng nàng vẫn muốn được nhìn thấy hắn.
Nam tử ấy tay cầm chiết phiến, bước đi tự do tự tại, gương mặt tuấn dật, mang theo nụ cười đi đến chỗ các nàng.
Vân Mộc Tuyết chạy nhào vào trong ngực Vân Mộc Trần, uất ức nói: "Tam ca, nữ nhân kia không dám cùng ta so tài cưỡi ngựa"
Vân Mộc Trần khẽ đẩy Vân Mộc Tuyết ra, quát lớn: "Tuyết Nhi không được vô lễ" Rồi quay sang nhìn Tuyết Ninh nói: "Nương nương thứ tội, Tiểu muội được phụ hoàng cưng chiều quá sinh hư, cố tình gây sự với ngươi, tại hạ thay mặt tiểu muội hướng nương nương nói xin lỗi"
Tuyết Ninh ngơ ngác nhìn gương mặt dịu dàng của Vân Mộc Trần, xoa đầu Mộc Tuyết hướng nàng bồi tội.
Trong lòng Tuyết Ninh đau không cách nào hô hấp được, tại cái thế giới lạnh lẽo này, người nam nhân trước mắt nàng vẻ mặt dịu dàng nhưng không phải dành riêng cho nàng, mặc dù biết rõ không phải Vân Thiên, nhưng trong lòng Tuyết Ninh vẫn thấy không thoải mái
Tắc Bắc nhẹ nhàng ho khan, nhìn gương mặt thất thần của Tuyết Ninh liền lên tiếng nhắc nhở, Tuyết Ninh phục hồi lại tinh thần, nhìn Vân Mộc Trần nói: "Không sao, tính tình Công chúa thẳng thắn, rất là đáng yêu" Vân Mộc Trần nghe lời nói của Tuyết Ninh, cười rất là vui vẻ. Cho dù ai cũng đều có thể nhìn ra hắn đối với Vân Mộc Tuyết rất chi là thương yêu.
Trong một khắc kia Tuyết Ninh chẳng biết tại sao nàng lại muốn rơi lệ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đột nhiên quay sang nhìn hai huynh muội Vân Mộc Trần cười nói: "Nếu công chúa đã thích như vậy, bản cung sẽ cùng công chúa so tài một ván, không biết ý thái tử cùng công chúa thế nào?"
"Nương nương không được, ngươi đâu biết cưỡi ngựa đâu"
Nàng biết Khương Tuyết Ninh nhất định không biết cưỡi ngựa, ở thế kỉ ở 21 thứ nàng sợ nhất chính là cưỡi ngựa, đó chính là nhược điểm duy nhất của nàng, Vân Thiên chưa bao giờ để cho nàng đụng vào ngựa.
Nàng chưa bao giờ để lộ khuyết điểm của mình trước mặt người khác, nhưng hôm nay nàng giống như nóng lòng muốn chứng minh cái gì đó. Nàng muốn lòng mình chết tâm đi không nghĩ đến hắn nữa.
Phượng quý phi mang theo Vân phi cùng Tĩnh phi ở ven bờ sông bên kia thưởng hoa, ba người liền nhìn thấy Khương Tuyết Ninh ở cùng thái tử nước Vân Thủy đang vừa nói vừa cười.
Vân phi lặng lẽ gọi tỳ nữ tới, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Nhanh đi gọi hoàng thượng tới, Phượng tỷ tỷ cùng chúng ta muốn mời người tới bờ sông thưởng hoa" Tỳ nữ ngay lập tức chạy đi tìm hoàng thượng.
Phượng quý phi liếc mắt nhìn Vân phi, trên mặt mang theo nụ cười vì mục đích đã thực hiện được , hai người nhìn nhau cười một tiếng, đứng ở bờ bên kia chờ coi kịch vui
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...